Đăng bởi Để lại phản hồi

Situs Slot Gacor: Panduan Terbaik untuk Meningkatkan Peluang Menang

Saat ini, permainan slot online menjadi salah satu hiburan yang paling diminati oleh banyak pemain. Salah satu topik yang banyak dicari adalah situs slot gacor tempat di mana pemain bisa mendapatkan pengalaman bermain slot yang lebih menguntungkan. Tapi, apa sebenarnya yang dimaksud dengan slot gacor? Bagaimana cara menemukannya? Artikel ini akan membahas cara-cara memilih situs slot terbaik, tips untuk memenangkan lebih banyak putaran, dan mengapa konsep “gacor” penting bagi para pemain.

Apa Itu Situs Slot Gacor?

Slot gacor adalah istilah yang sering digunakan oleh pemain slot online untuk menggambarkan mesin slot yang cenderung memberikan kemenangan lebih sering dibandingkan dengan mesin lainnya. Kata “gacor” sendiri merupakan slang yang berarti “berbunyi nyaring” atau “aktif”, menggambarkan slot yang sering memberikan jackpot atau kemenangan besar.

Kriteria Situs Slot Gacor yang Perlu Diperhatikan

Untuk mendapatkan pengalaman bermain yang menguntungkan, berikut adalah beberapa faktor yang perlu Anda perhatikan ketika memilih situs slot:

  1. Lisensi dan Regulasi Situs slot gacor yang terpercaya harus memiliki lisensi resmi dari badan regulasi yang diakui, seperti Malta Gaming Authority atau PAGCOR. Lisensi ini menjamin keamanan dan integritas permainan.
  2. Provider Slot Terkemuka Pilih situs yang bekerja sama dengan penyedia game ternama seperti Pragmatic Play, Habanero, atau Microgaming. Game dari provider ini cenderung lebih adil dan sering memberikan kemenangan besar.
  3. Tingkat RTP (Return to Player) Tinggi Slot dengan RTP tinggi, biasanya di atas 96%, memiliki peluang lebih besar untuk memberikan kemenangan. Situs slot gacor sering kali menampilkan permainan dengan RTP tinggi.
  4. Bonus dan Promosi Cari situs yang menawarkan bonus besar, seperti bonus selamat datang, cashback, atau free spins. Bonus ini bisa meningkatkan modal bermain Anda dan memperbesar peluang menang.
  5. Ulasan Pemain Sebelum mendaftar, periksa ulasan dari pemain lain. Situs slot gacor biasanya memiliki banyak ulasan positif mengenai frekuensi pembayaran dan pengalaman bermain.

Tips Bermain di Situs Slot Gacor

Agar peluang menang Anda semakin besar saat bermain di situs slot gacor, berikut beberapa tips yang bisa diterapkan:

  1. Pilih Slot dengan Volatilitas Rendah Slot dengan volatilitas rendah cenderung memberikan kemenangan lebih sering meskipun dengan jumlah yang lebih kecil. Ini sangat cocok untuk pemain yang ingin bermain lebih lama dan mengumpulkan kemenangan kecil secara konsisten.
  2. Manfaatkan Bonus dan Free Spins Jangan lewatkan bonus yang ditawarkan situs slot. Gunakan free spins dan bonus lainnya untuk meningkatkan jumlah putaran tanpa harus mengeluarkan lebih banyak modal.
  3. Kelola Modal dengan Bijak Atur batasan modal yang akan Anda gunakan sebelum bermain. Disiplin dalam mengelola modal adalah kunci untuk bermain jangka panjang dan menghindari kerugian besar.
  4. Bermain di Jam-Jam Tertentu Beberapa pemain percaya bahwa bermain pada waktu-waktu tertentu, seperti di malam hari atau saat situs tidak terlalu ramai, dapat meningkatkan peluang menang. Meskipun belum ada bukti ilmiah yang mendukung ini, tidak ada salahnya mencoba.
  5. Pahami Pola Permainan Setiap slot memiliki pola pembayaran yang unik. Luangkan waktu untuk memahami pola tersebut sebelum Anda bertaruh dengan jumlah besar.

Mengapa Situs Slot Gacor Menjadi Favorit?

Ada beberapa alasan mengapa banyak pemain mencari situs slot gacor, antara lain:

  • Peluang Menang Lebih Tinggi: Pemain selalu menginginkan situs dengan peluang menang yang lebih besar. Slot gacor dikenal karena frekuensi pembayarannya yang lebih tinggi.
  • Kesenangan dan Tantangan: Selain peluang menang, sensasi bermain di mesin yang “gacor” memberikan tantangan tersendiri dan kepuasan ketika berhasil mendapatkan jackpot.
  • Modal Minim, Kemenangan Maksimal: Di situs slot gacor, dengan modal kecil, Anda masih berkesempatan mendapatkan kemenangan besar, terutama jika beruntung mengenai jackpot progresif.

Kesimpulan

Bermain di situs slot gacor bukan hanya tentang keberuntungan semata, tetapi juga tentang strategi dan pemilihan situs yang tepat. Dengan memilih situs yang memiliki lisensi resmi, game dari provider ternama, serta bonus yang menguntungkan, peluang Anda untuk meraih kemenangan besar akan semakin terbuka lebar. Jangan lupa untuk selalu bermain dengan bijak dan menikmati setiap putaran yang Anda lakukan!

Semoga artikel ini membantu Anda memahami lebih dalam mengenai situs slot gacor dan memberikan panduan yang tepat untuk meningkatkan peluang kemenangan Anda. Selamat bermain dan semoga beruntung!

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 94: C94: Phiên ngoại 5

Hạo Phong cắn răng, cậu nhìn anh, lườm anh, rồi trừng anh, vậy mà Tu Kiệt vẫn chẳng thay đổi chủ ý. Anh nắm lấy chân cậu,

“Đừng…” Cậu cầu xin giống như con thỏ đã đến bước đường cùng.

Tu Kiệt không nghe.

Thế là buổi chiều cứ như vậy qua đi.

Anh nấu một bàn thật là thịnh soạn. Từ lúc qua Mỹ anh tìm được một đầu bếp nấu món ăn siêu đỉnh, dùng một chút mánh khoé lừa người ta dạy nấu ăn cho mình, bây giờ phải nói là rất hữu ích, một phát là chinh phục ngay được dạ dày của cậu.

Hạo Phong ăn tới no căng. Hai lổ tai thỏ thích thú chuyển động qua lại.

Tu Kiệt rửa chén xong, bước tới vuốt vuốt cái bụng tròn quay do ăn nhiều của cậu.

“Nghe nói là Tân Nhiên và Thanh Dương sắp lấy nhau rồi?” Anh hỏi cậu.

Hạo Phong đứng dậy, sau đó đem tới một tấm thiệp.

“Thư mời dự đám cưới đấy, họ mời anh nữa. Anh đi luôn nha” Cậu đáp.

Tu Kiệt bĩu môi.

Hạo Phong: “Sao vậy?”

Tu Kiệt: “Người ta đến cả đám cưới còn sắp làm rồi đó”

Hạo Phong: “Thì sao?”

Tu Kiệt: “Còn thì sao? Muốn đám cưới cơ, anh muốn lấy em cơ!”

Hạo Phong không chịu nổi cái dáng vẻ giống con nít lên ba này của anh. Cậu đánh nhẹ lên vai anh.

“Em còn chưa học xong. Hai người họ thì khác, Tân Nhiên thì lên thừa kế công ty của ba cậu ấy rồi, Thanh Dương thì cũng vào giới giải trí, cũng rất có tên tuổi. Họ thì…đâu cần lo nữa, em phải học cho xong đã”

Tu Kiệt nắm lấy tay cậu.

“Có anh nuôi em ăn học cơ mà”

“Nhưng em không thích, em muốn nuôi anh”

“Được được~ anh để chồng của anh nuôi anh”

Hạo Phong cười béo má anh một cái.

“Anh biết dạo này Nguyễn Nguyễn làm gì không? Hôm nọ mới lên đại học, cậu ấy cũng học thiết kế thời trang đấy, nhưng được nửa chừng thì chuyển qua thiết kế trang sức, lúc cậu ấy đi còn kêu em là tuyệt đối em và anh không được chia tay, nếu không thì cậu ấy không tin vào tình yêu nữa, ha ha”

Tu Kiệt: “Cậu ấy có đóng góp rất lớn cho tình yêu của chúng ta, nếu bây giờ không kết hôn thì cậu ấy sẽ buồn mất”

Hạo Phong: “…”

“Em nghĩ cậu ấy sẽ chẳng buồn đâu”

Tu Kiệt trề môi ra, nằm xuống ghế, gối đầu lên đùi của cậu.

Cậu suy nghĩ một chút rồi nói.

“Anh còn nhớ Thanh Miên không?”

Tu Kiệt nhíu mày nhìn cậu từ phía dưới lên, có thể thấy rõ yết hầu lộ ra ở cổ cậu, vừa mềm mại vừa đáng yêu.

Hạo Phong: “Em hỏi anh còn nhớ cô ấy không?!! Đừng có nhìn nữa!”

Tu Kiệt hoàn hồn.

“Anh nhớ, nhưng tại sao em lại hỏi vậy?” Anh bày ra nét cảnh giác.

Hạo Phong hơi trùng xuống.

“Lúc roll gì đó đăng bài, cô ấy bị tẩy chay ghê lắm-“

“Em thương hại?”

“Anh để em nói hết!”

“Được rồi, anh xin lỗi”

“Sao đó hình như bị bạo lực thì phải, cuối cùng chuyển đi nơi khác, nhưng mà lúc giao lưu với trường khác tỉnh lấy kinh nghiệm, em có gặp, trông hốc hác lắm”

“Thì sao?”

“Thì lúc em về hỏi Mãn Huy, cậu ấy lại nói là không có làm cái việc đăng bài kia, sau đó còn cười. Anh làm à?”

Tu Kiệt giật mình nhìn cậu.

“Hai vấn đề em vừa nói hình như không có liên quan thì phải, gì mà về hỏi Mãn Huy, rồi hỏi anh có làm không”

“Kệ nó, vậy anh có làm không?”

Anh chần chừ một chút rồi gật đầu.

Chuyện lúc đó Mãn Huy cũng rất muốn làm giúp cậu ấy chứ, nhưng mà cậu ta không có nhiều người theo dõi trên mạng, đăng lên sẽ rất nhanh chìm xuống. Lúc đó vậy mà bài đăng đã phát lên, Mãn Huy nhìn cái tên roll mà ngưỡng mộ không thôi. Liền nhắn tin cho người ta, chắc chắn người ta chính là một người ghét Thanh Miên. Cuối cùng lại biết được roll là Tu Kiệt.

Mãn Huy lúc đó trợn mắt, thiếu điều muốn quỳ xuống xin bái kiến anh làm sư phụ.

Hạo Phong thấy anh khẳng định. Cả giận nói.

“Anh có biết là làm cái đó phạm pháp lắm không hả? Rất nguy hiểm đó, lỡ bị bắt thì sao?”

Tu Kiệt: “Được rồi được rồi, thỏ yêu, không giận anh nhé, anh cũng không làm nữa rồi, lúc quen em thì không muốn đăng bài kiếm tiền nữa, sau đó vì muốn đính chính nên mới đăng bài về Thanh Miên mà thôi”

Hạo Phong nghe thấy, cả người giống như bị yếu xìu đi.

“Cô Trang nói là anh thích em từ lâu lắm rồi”

“Ừm, chỉ là tại em ngốc quá không biết mà thôi, lớp 10 anh đá lông nheo đến mức hai chân mày chẳng còn bằng nhau nữa mà em vẫn chẳng để ý tới anh”

“Cái gì? Lúc đó em tưởng anh bị đau mắt chứ”

“Cái tên ngốc nhà em”

“Nói đi, thích em từ lúc nào?”

“Còn nhớ thư tình em viết cho anh không?”

Hạo Phong gật đầu.

Tu Kiệt thấy vậy, nói tiếp.

“Em từng nhắc anh giống một đứa trẻ mà em từng gặp”

Hạo Phong làm bộ mặt không thể nào với anh.

“Đừng nói với em anh là thằng bé ấy nhé”

Tu Kiệt gật đầu.

Cậu cả kinh.

“Không thể nào! Thằng nhóc trắng trắng mềm mềm ấy mà là anh á?”

“Sao? Bây giờ anh không trắng trắng mềm mềm nữa?”

Cậu nhìn anh từ đầu đến chân.

Tu Kiệt bây giờ và cái trắng trắng mềm mềm không thể nào đặc chung một chỗ được.

Tu Kiệt bóp lấy mũi cậu: “Ánh mắt gì vậy hả? Kì cục quá nha”

Hạo Phong cười ra.

“Kể em nghe xem nào…anh mới tí tuổi đã biết yêu? Anh là con nít quỷ à?”

Tu Kiệt đè cậu xuống sô pha thêm lần nữa.

“Không phải tại em câu dẫn anh?”

Hạo Phong: “Câu dẫn cái gì? Lúc đó em chính là phải nói rất chi là anh hùng, rất chi là gan dạ mới đúng”

Tu Kiệt: “Chính vì vậy nên anh mới bị em quyến rũ đó thỏ con à…”

Quyến rũ tới mức khiến anh say đắm cả một đời…

Tác giả có lời muốn nói:

“Tạm biệt các gái nha! Cảm ơn độc giả đã ủng hộ mình cho tới bây giờ. Rất biết ơn các bạn đã dừng lại ủng hộ mình!”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 93: C93: Phiên ngoại 4 h nè

Cậu bị lột s@ch, cái qu@n lót treo lủng lẳng trên đùi được hai bàn tay nắm chặt. Một là của anh, hai là của cậu.

“Đừng…đừng cởi, ngại lắm” Hạo Phong đỏ mặt, tai thỏ rũ xuống che đi hai má đỏ ửng, đôi mắt tròn màu đỏ càng khiến gương mặt cậu ngây ngô giờ đây gương mặt ngây ngô ấy nhuốm màu tình đẹp đẽ lạ thường.

Tu Kiệt nắm chặt, muốn giật nó xuống.

“Ngoan, nghe anh…”

Cuối cùng chiếc quần nhỏ vẫn bị người ta lấy đi.

Hạo Phong không mảnh vải che cả người ngại đến phát hoảng.

Cậu biết anh định làm gì, bản thân mình cũng biết bản thân muốn làm gì. Nhưng mà cậu thật sự rất ngại ngùng, cũng có đôi chút sợ hãi.

Tu Kiệt ôm lấy người cậu, buộc cậu ngồi lên đùi mình. Nhẹ nhàng vuốt bé thỏ nhỏ của cậu.

Hạo Phong sau khi tốt nghiệp cấp ba chỉ biết học và học, căn bản không giải quyết mấy chuyện cơ thể, bây giờ lại đột nhiên được giải tỏa ở cường độ cao như thế này, cả người không nhịn được run rẩy.

“Ha…ha…ứm…Nhanh…Kiệt, anh mạnh lên”

Cậu uốn người co sát vào người anh.

Tu Kiệt khó chịu thở ra từng hơi nặng nhọc vô cùng. Anh đẩy nhanh, đẩy mạnh lực tay hơn, môi m ơn trớn trên xương quai xanh của cậu, sau đó đáp lên đôi môi hồng thắm, trao nụ hôn một cách kịch liệt.

Hạo Phong điên lên mất. Bên dưới cậu liên tục chảy ra dịch nhầy, cậu biết nó để làm gì, cũng biết sớm muộn gì cũng phải nói cho anh. Nhưng cậu ngượng quá.

Tu Kiệt bóp lâu đuôi cậu, sau đó lại kéo ra được một tay nước nhớp nháp trong suốt. Đầu tự dưng hiện lên dấu chấm hỏi

Tu Kiệt: “Gì nè em…”

Hạo Phong cúi đầu xuống nhìn. Chỉ thấy tay anh toàn là ánh nước, lấp lánh dưới ánh đèn trần.

Hạo Phong: “Là…là…ứm ha a…bôi trơn”

Tu Kiệt: “…anh làm gì thấy em…bôi chứ…”

Hạo Phong: “Là của em…anh ngốc quá! Chảy từ…á…từ bên trong ra…á!!”

Cậu b ắn ra, t1nh dịch dính lên người anh.

Thỏ con vô lực nằm lên vai anh, tận hưởng dư vị còn lại.

Tu Kiệt thì hơi sửng sốt một lúc, sau đó lại thò tay xuống phía lần nữa, lần này không ngờ là bị b ắn ra đầu một tay!

Tu Kiệt gương mặt như thể không tin nổi.

Anh biết là Tử Chân sinh cậu ra. Nhưng anh không ngờ cậu cũng…

Tu Kiệt ôm lấy cậu, sau đó hôn lên đôi môi cậu lần nữa.

Hạo Phong không có sức chỉ có thể trúc trắc đáp lại.

“Ưm…ư…ha…anh chậm lại! Sâu quá rồi, Tu Kiệt à…”

Hạo Phong bị anh đè lên sô pha, mắt kính cậu bị anh lấy đi nên bây giờ chỉ thấy một mảng hơi mờ, cái cậu rõ ràng nhất bây giờ chính là bên dưới đang bị anh hành hạ.

Tu Kiệt giống như cái máy, ra vào liên tục khiến cậu không chịu nổi.

Mặc dù thỏ có nhu cầu lớn như sức bền kém lắm…

Tu Kiệt: “Hạo Phong…Hạo Phong…Phong Hạo Hạo…anh yêu em…yêu em”

Bên dưới anh không ngưng hoạt động. Tiếng thở gấp đặc trưng của đàn ông vang lên không ngớt, hoà cùng với tiếng r3n rỉ nỉ non, cả phòng khách giống như bị nhuốm một màu hồng.

Hạo Phong bây giờ chả nghe thấy gì cả. Cậu trợn mắt, cả người cứ lâng lâng mà không thể nào đáp xuống được, cậu chỉ biết theo bản năng lấy hai chân cuốn chặt lấy anh, tay ôm lấy cổ anh căng chặt, thỉnh thoảng bị đỉnh vào quá mạnh khiến cậu chịu không nổi rên lên, sướng đến mức giống như sắp bay lên.

Tu Kiệt ôm lấy cậu, đè chặt cậu trên sô pha, bên dưới toàn là nước khiến anh càng dễ ra vào. Mà phải nói là lênh láng nước luôn ấy chứ.

Cậu không biết mình bắn bao nhiêu lần. Cuối cùng đến lúc kiệt sức thì anh mới thoã mãn bắn vào.

Dịch ấm nóng tràn khắp phần bên dưới của cậu, tạo nên kh0ái cảm khó nói hết được, Hạo Phong ngẩng đầu lên, cổ cong giống như chú thiên nga nhỏ, một bộ dáng đã l3n đỉnh.

Tu Kiệt ôm lấy cậu, mềm mại hôn lên bụng, lên vai, lên cái eo gầy gò.

Đến khi cậu thức dậy thì đã là 12 giờ trưa.

Ngày hôm qua vừa xong lần thứ nhất, sau đó lại được đưa vào nhà tắm quất thêm mấy lần, lên giường làm mấy lần và lại vào nhà tắm làm mấy lần, cơn ph@t tình gì đó của cậu trực tiếp qua đi. Chỉ là di chứng hơi lớn, cái eo đau như muốn nức ra.

Vô lực ngồi trên ghế. Hạo Phong không thiết gì mà tin vào miệng lưỡi đàn ông nữa.

Anh lấy một tuýt thuốc sức bước đến trước mặt cậu.

Hạo Phong cảnh giác.

“Em không làm nữa đâu đó, em mệt lắm”

Tu Kiệt cười cậu, đến gần ôm cậu ngồi lên đùi mình.

“Làm gì nữa chứ? Anh là người chứ đâu phải thú, xức thuốc cho em thôi, nào!”

Cái quần của cậu mất tiêu

Hạo Phong vội vàng che lại hạ bộ.

Tu Kiệt nắm lấy tay cậu cưỡng chế kéo ra.

“Em không xức thuốc thì sẽ đau lắm đấy, ngoan, đưa hai chân lên anh xức cho”

“Lăng Tu Kiệt, em nghĩ rằng em tự làm được”

“Không đâu, em không làm được”

“Tại sao?”

“Tại vì em không thể nhìn tới chỗ đó”

“Đúng vậy, đó là lí do mà gương được chế tạo đấy, em có thể nhìn gương”

“Nhưng mà anh không thể”

“Anh không thể gì?”

“Không thể tự xử được nếu như em không giúp anh”

Hạo Phong: “…”

Tác giả có lời muốn nói:

“Duyệt qua đi…duyệt qua đi…duyệt qua đi…”

“ಥ_ಥ”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 92: C92: Phiên ngoại 3

Cô gái như cô chưa từng nghe thấy câu từ chối nào tệ như vậy trước đây.

Mary nhíu mày lại. Bắt đầu bực mình, cô ghét nhất chính là mấy người không thích mà cứ ấp úng lấy cái cớ xàm xàm cho qua. Người ta đã thật sự muốn trò chuyện cùng, ít nhất cũng phải từ chối một cách đàng hoàng chứ.

Cô định nói gì đó mỉa mai thì một bóng người bước tới.

Tu Kiệt bực bội, bước tới bế cậu lên một cái một.

Hạo Phong đột nhiên bị nhấc bổng: “…”

Hạo Phong: “Anh đừng…a”

Tu Kiệt vắt cậu lên vai giống như cái bao tải, hình ảnh này kết hợp với trang phục của anh quả là một bộ dáng có chút kì lạ. Nhưng không sao, đẹp trai đều cho qua hết.

Tu Kiệt nhìn Mary, trên đôi môi khẽ nụ cười, nhưng ý cười lại chẳng chạm tới đáy mắt.

Cô bất giác run lên, cả người chợt lạnh, có cảm giác lúc nảy mình còn làm thêm gì nữa quá đáng với cậu em đáng yêu này thì bây giờ đừng có hòng đứng ở đây.

Tu Kiệt sau đó lạnh lùng nhìn, rồi lại cười: “Xin lỗi, người yêu của tôi lại chạy lung tung rồi, lì quá đấy”

Anh đánh lên Mông cậu rồi một phát đem cậu đi luôn.

Hạo Phong: “…”

Hạo Phong: “Em rất là ngượng”

Tu Kiệt: “Vậy à”

Hạo Phong: “Đúng, nên anh thả em xuống nhé?”

Tu Kiệt: “Không được, lại con giống cái nào đến nữa thì sao? Em vậy sẽ cười như vậy à? Đang cố tình câu dẫn người khác? Không thích anh nữa? Mơ đi, ngoan ngoãn trên đó mà kiểm điểm lỗi lầm đi”

Hạo Phong: “…”

Ok, cậu ổn lắm, cậu quen rồi.

Về đến nhà của cậu.

Phải, Tử Chân và Hạo Hiên khi biết cậu cần phải lên thành phố Hoa Hải để học tập thì lập tức tìm bất động sản trên đó. Thấy gần trường liền mua một căn nhà cho cậu.

Bây giờ thì…

Hạo Phong chỉ hận không thể chụp ảnh hết cả dung lượng của điện thoại.

Tu Kiệt chẳng khác gì cái móc áo đi động. Mặc cái gì vào cũng đẹp cả. Đồ cậu thiết kế đều lấy số đo của anh làm chủ, nên một đống đồ từ năm nhất tới bây giờ đều lôi ra muốn anh mặc vào.

Tu Kiệt rất ngoan ngoãn chiều theo cậu. Thay đồ đến mệt mỏi cũng chỉ đòi hôn một cái.

Nhưng Hạo Phong đâu biết, đây là bình yên trước cơn bão lớn tốt hôm nay.

Hạo Phong: “Đẹp quá đi, anh hơi ngẩng đầu lên một chút”

Hạo Phong: “Tốt lắm, em rất thích, xong rồi hết đồ rồi đấy”

Cậu vui vẻ ôm lấy điện thoại của mình. Nhìn lại mấy tấm ảnh vừa chụp cậu ưng bụng hết sức.

Bạn trai đẹp trai!

Tu Kiệt nhìn đồng hồ.

Đã tận 7:35 rồi.

Anh hơi sắn tay áo sơ mi lên.

Sơ mi cậu thiết kế có một điểm rất đặc biệt chính là tay bồng. Tuy nhìn nữ tính nhưng đối với một số bạn nam trông nhỏ con hay là có tỉ lệ cơ thể tuyệt đẹp thì nó trông rất hợp và nổi bật.

Anh bước đến gần Hạo Phong. Lấy chiếc điện thoại ra khỏi tay cậu.

Hạo Phong khó hiểu lấy tay nâng kính lên, đôi mắt một màu đỏ máu nhìn anh, thật sự là đẹp đọng lòng người.

Tu Kiệt cười, kéo mắt kính ra khỏi mắt cậu, sau đó cúi người xuống hôn.

Lúc sáng hôn vì có chiếc mắt kính này nên thật sự rất vướng víu.

Hạo Phong bị anh hôn đến bất ngờ, nhưng mà rất nhanh bị chiếm thế chủ động, cậu cũng thuận theo.

“Ưm…a…anh sao vậy?”

“Nhớ em…”

“Hì hì…”

“Thật sự rất nhớ em mà, há miệng ra nào”

“Anh chậm một chút…ha…ưm…”

Lăn lê bò lết từ trong phòng ngủ ra đến bên ngoài phòng khách. Muốn hỏi tại sao không lên giường á? Tại vì giường chất đầy cả quần áo rồi.

Anh đè cậu lên sô pha. Liên tục hôn và hôn quá mãnh liệt nên khó tránh không phát ra một vài âm thanh khiến người ta đỏ mặt.

Rất nhanh, cả hai đều có phản ứng.

Hạo Phong ngửa đầu thở gấp. Bàn tay bám lấy cổ anh, cổ cậu cũng cong lên, yết hầu lộ ra trước mắt anh vô cùng gợi cảm.

Tu Kiệt không nhịn được đáp lên đó một nụ hôn. Vết đỏ trên cổ cậu cứ như vậy được hình thành, chỉ là rất nhạt mà thôi. Một bác sĩ ở Mỹ đã nói với anh không nên hôn quá mạnh vào cổ, có thể sẽ động vào một số động mạch quan trọng nào đó, khiến cậu chết queo.

Hạo Phong rên lên một tiếng nỉ non, nhưng anh không ngừng lại, thậm chí còn mò mẫm xuống dưới xương quai xanh để hôn.

Tay Tu Kiệt ôm lấy eo cậu đang không ngừng vuốt chiếc áo thun cậu đang mặc lên trên cao, đến khi nó khiến anh thấy vướng víu thì một phát lột nó đi luôn.

Cơ thể mình đột nhiên bị phơi bày khiến cậu giật mình theo bản năng muốn che chắn, nhưng mà tay lại bị anh ghì xuống, chỉ có thể nhẫn nhịn sự ngại ngùng đối diện với anh mắt nhìn loạn của anh.

Chiếc eo mềm mại trắng nõn thon gọn trước mặt anh khiến anh không nhịn được cúi đầu hôn lên.

Hạo Phong không chịu được siết chặt ghế sô pha, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng.

Tu Kiệt chu du khắp người cậu, để lại dấu hôn ở khắp nơi trên cơ thể cậu. Đối lập với làn da trắng và rất nhiều vết đỏ, tạo nên sự tương phản khiến người ta phấn khích.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 91: C91: Phiên ngoại 2

Hạo Phong nhìn anh, không nói gì cả.

Tu Kiệt chu môi sáp lại gần thì bị cậu một phát năm lấy cái mỏ vịt

“Đang ở trường em đấy”

Tu Kiệt nhíu mày lại, đáng thương nhìn cậu.

Tu Kiệt: “Anh là động vật nằm sách đỏ thế giới đấy, em không nên bạo lực như vậy”

Hạo Phong cảm thấy buồn cười hết sức, hôn chụt một cái lên môi anh. Anh cười.

Hạo Phong: “Nắm lấy tay em để bị lạc, hiểu không gấu trúc?”

Tu Kiệt: “Hiểu ạ”

Cậu định sẽ dẫn anh đến phòng thay đồ, tuy nhiên vừa bước vào ngưỡng cửa của phòng họp chung, các bạn cùng lớp đã hít khí.

Lưu Lương trợn mắt. Khó khăn lắm cậu ta mới tìm được một đàn em tạm cho là vừa mắt, vậy nên rất vui, cảm thấy người sẽ bị lạc loài không phải là mình nữa, chỉ có Hạo Phong mà thôi! Tuy nhiên anh đẹp trai quả nhiên chơi với anh đẹp trai.

Lưu Lương nhắm mắt, không thiết sống nữa!!

Tu Kiệt không cười, gương mặt anh lớn lên có phần rất lạnh lùng, nhưng mà cái người cao lớn như vậy lại bị người đằng trước nắm chặt tay dẫn đường, chẳng khác gì con nít nên trông rất chi là buồn cười.

Dẫn anh vào phòng thay đồ. Hạo Phong lấy ra trang phục mình thiết kế.

Một bộ vest đuôi tôm đen tuyền với đường mai tỉ mỉ và kĩ càng. Dọc cổ áo đúng những viên ngọc màu trắng trong suốt ánh lên ánh xanh nước biển. Hạo Phong ướm thử lên người anh.

Tu Kiệt rũ mắt nhìn nét nghiêm túc chăm chú của cậu, lòng anh mềm mại.

“Rất đẹp, thật sự rất đẹp, em giỏi quá thỏ con”

Anh nghe ôm cậu vào lòng.

Hạo Phong bị anh ôm thì cười.

“Em biết điều đó, cảm ơn anh, mau thay nào”

Tu Kiệt định cởi áo, tuy nhiên lại thấy cậu chẳng có nét gì là định tránh đi cả. Nhướng mày kề sát vào tai cậu nói.

“Thỏ con, sao vậy? Muốn nữa? Hôm qua rõ làm…”

“Anh yên lặng!!!” Hạo Phong đỏ mặt. Hơi thở anh phát vào vành tai khiến cậu không thể chịu nổi, cơn sóng tình vừa lặng lại nổi lên.

Cậu chỉ là muốn giúp anh mặc mà thôi!!!

Tu Kiệt nâng lấy mặt cậu lên hôn.

Nụ hôn này vừa dịu dàng lại chậm chạp. Anh tựa như đang nhấm nháp món ngon mình để lại sau cùng một cách rất trân trọng, thích thú.

Hạo Phong cảm thấy nếu phải đánh giá mức độ lẳng lơ của anh trên thang điểm từ một đến mười, cậu chắc chắn sẽ không suy nghĩ mà chọn số tám, nhưng mà là số tám nằm ngang!

Anh càng lúc càng lẳng lơ, sau khi được Tử Chân đồng ý thì nó chỉ có tăng chứ chẳng có giảm.

Lúc này đây cậu bị làm cho biết phải thế nào. Bên dưới cứng đến đau nhưng bên trên cậu phải chuẩn bị cho cuộc kiểm tra.

“Xin lỗi xin lỗi, Tiểu Hạo mau dịu xuống nào, đừng để ba con phải khó xử chứ” Tu Kiệt cười, nói với đũn quần của cậu.

Cmn!!!

Hạo Phong nhón chân ôm lấy cổ anh hôn lại, rất kịch liệt.

Tu Kiệt ngạc nhiên cười: “Đây là muốn gì đây? Hửm?”

Hạo Phong cắn răng: “Giúp em, anh ơi…”

Tu Kiệt mặc lên bộ áo đó phải nói cực kỳ giống với quản gia có ý đồ phản chủ, mà người chủ của anh chắc chắn là cậu.

Anh có nét lười biếng khó giải thích, bước đi trên sàn đều là những bước rất tự nhiên bình tĩnh. Độ đẹp của anh và bộ quần áo được khuếch đại hết mức. Trực tiếp khiến mấy người mẫu sau đó mất hết đất diễn.

Hạo Phong…Hạo Phong không đi nổi nữa. Cậu ngồi trên ghế nhìn ra ngoài. Lại tưởng tượng khắp nơi, cuối cùng tự khiến mình đỏ mặt.

Mary là một cô con lai, có mái tóc màu vàng óng. Bởi vì bị ảnh hưởng bởi văn hoá tây, cô rất táo bạo và là người con gái vô cùng mạnh mẽ. Cô đến đây với tư cách là người mẫu. Cũng may vừa nảy được lên sàn trước. Không có quá bị dìm.

Nhìn ngắm và cưa trai đẹp là sở thích của cô.

Người đi trên sàn ấy tuy đẹp. Nhưng chắc chắn thuộc dạng người chỉ để ngắm nhìn, không thể nào mà nắm bắt được. Đúng gu của cô, nhưng mà…

Nhìn gương mặt đỏ ửng kia, cô lại hứng thú hơn.

“Xin chào”

Hạo Phong nghe thấy có người gọi mình, theo phản xạ muốn quay lại nhìn. Nhưng chưa kịp quay lại thì xúc cảm đến từ tai khiến cậu giật mình.

Mary vuốt nhẹ vành tai đỏ của cậu. Nhìn cậu hốt hoảng quay đầu thì được phen vui vẻ.

“Sao vậy? Chưa từng bị đụng bao giờ à? Phản ứng này cũng đáng yêu quá đấy”

Hạo Phong đầy một dấu nghi vấn to đùng.

Ai đây?

“Xin lỗi, cậu là…?”

“Mary, bạn của Thiên, cùng lớp với cậu, buồn thật, vậy mà trong cái trường này có người không biết tới tôi luôn đấy…” Cô khá ưa nhìn, cộng thêm mái tóc vàng tự nhiên càng khiến phái nam yêu thích, bây giờ tay đang cuốn lấy tóc mình, kề sát cậu.

Hạo Phong thu lại dáng vẻ ngại ngùng của mình, cậu vuốt mái tóc, để lộ đôi mắt xinh đẹp dưới tròng mắt kính. Đôi mắt tròn tròn ấy khẽ cười, lộ ra vẻ phong lưu khác với lúc nảy một trời một vực.

Nụ cười khiến trái tim của cô đập đến râm ran hết cả. Cơ thể còn hơi nóng lên. Có cảm giác giống như thiếu nữ bị đùa bỡn.

“Xin lỗi cô gái, tôi chủ yếu thích đàn ông” Cậu nói.

Mary: “…”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 90: C90: Phiên ngoại 1

Trường đại học Nam Hà, đại học tốt nhất cả nước.

Hạo Phong vừa dự thính trở về. Khi bước vào kí túc xá, cậu mệt mỏi quăng túi của mình lên bàn, lập tức ngả người xuống giường.

“Mệt quá…”

Lưu Lương đang ngồi trên ghế ngây ngốc vẽ vời thì bị câu r3n rỉ của cậu làm giật mình.

Cậu ta quay ghế của mình lại, cặp kính cận dày gần bằng cái nắp chai lộ ra.

Cậu ta đẩy đẩy kính, nheo mắt nhìn cậu.

“Mày cứ đi chơi quài ấy, bản thiết kế làm rồi thì cũng đừng đi chơi mãi, làm tao thèm chết”

Hưng Quân ngồi trên cái giường trên đầu Lưu Lưng lập tức bật dậy nói.

“Đi chơi thì thôi đi, còn chả mua gì cho tụi này!”

Hạo Phong cười không nói. Cậu vốn cmn có đi chơi đâu. Kì phát d*c đến nên phải tìm chỗ phát ti3t chứ.

Lưu Lương lại vẽ một chút, sau đó ngẩng đầu lên hỏi cậu.

“Này Hạo Hạo, mày có người mẫu mặc thử bản thiết kế lần này chưa? Lão già kia đáng chết thật, tao cmn làm gì có quen ai dáng đẹp đến mức mặt được bộ đồ tao làm ra chứ, cứ tưởng kiểm tra bình thường nên cứ theo 90 60 90 làm thôi. Bà nội nó ai dè còn phải tìm người mặc nữa!!!”

Phải, ngành cậu chọn chính là ngành thiết kế thời trang. Khác với mọi người, khi vừa bước vào ngưỡng cửa đại học, cậu đã chắc chắn mình sẽ phải là một nhà thiết kế trang phục nam. Cậu không thích làm trang phục nữ.

Nhìn bộ phục trang trên máy tính bảng của mình, lại tưởng tượng đến dáng người hoàn hảo của ai đó. Cậu không nhịn được đỏ mặt nói.

“Tao tìm được rồi” Cậu nói

Lưu Lương lập tức sửng sốt quay đầu.

“Là ai thế?”

Hạo Phong lè lưỡi: “Mày biết làm cái gì?”

Lưu Lương bị thái độ của cậu làm cho phải cười đến đau khổ..

“Mày đẹp như vậy, có bạn dáng người tốt như thế thì hay rồi, tao không có!!!” Cậu ta ôm lấy gối, giả bộ hu hu vài tiếng.

Hạo Phòng bị cậu ta làm phiền: “Dáng người mày cũng tốt mà, độn ngực một chút, Mông một chút là vừa rồi”

Lưu Lương lập tức hưởng ứng.

“Bà nội nó! Phải ha! Không ai mặc thì tao có thể mặc mà, lão già cũng đâu có cấm đâu nhỉ!”

Hạo Phong suýt nữa trợn mắt.

Lưu Lương chuyên nhất là thiết kế thời trang nữ. Đồ cậu ta làm ra thật sự rất đẹp, chỉ cần ngỏ lời một tiếng thì chắc chắn sẽ có không ít bạn nữ trong trường muốn mặc đồ. Tuy nhiên Lưu Lương mắt cao hơn đầu, chỉ muốn chọn người tốt hơn chứ không có chọn người tốt nhất, lúc nào cũng bắt bẻ cả.

Hưng Quân từ trên giường mình leo xuống. Vung vai một cái.

Lưu Lương bị thái độ bình thanh của cậu ta làm bực bội.

“Đồ của mày cũng chả khác của tao! Ha ha! Ai sẽ mặt cho mày vậy hả Quân ơi?”

Hưng Quân bị chọc chả có tí gì là lay động: “Bạn gái tao sẽ mặc cho tao”

Lưu Lương: “…”

Hôm đó, kí túc xá của cậu có một cẩu nhân nhỏ ngồi trong góc co ro Hoài nghi về cuộc đời.

Sáng hôm sau. Hôm kiểm tra trang phục đã đến.

Trong phòng lớp học của cậu ngôn nhào là người. Phải nói tiết diễu hành của nhóm học sinh thiết kế thời trang luôn là vé được bán chạy nhất.

Ai mà chả thích thời trang đẹp đẽ?

Có rất nhiều học sinh ngồi dưới khán đài được học sinh tổ chức sự kiện xây nên, trông khá là có quy mô luôn.

Hạo Phong xem đồng hồ, đột nhiên lại bị che mắt lại.

“Chào buổi sáng…” Tu Kiệt gọi cậu từ sau lưng.

Cậu quay đầu, nhìn đôi mắt hơi đen của anh, hơi giận.

“Ngày hôm qua không phải em kêu là phải ngủ sớm hay sao? Thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu”

Tu Kiệt sau câu chuyên tốt nghiệp cấp ba và được đại học lớn bên Mỹ một phát rước đi thì sau đó trở về.

Anh đi 2,5 năm. 2,5 năm này hai người phải yêu xa hết sức là khó khăn.

Khi anh vừa trở về, lúc đó cậu đã là sinh viên năm thứ hai. Cậu lớn lên, thân hình càng nảy nở ra, trên gương mặt lại phải đeo thêm một cặp kính-di chứng của việc học hành ngày đem năm lớp 12 để vào đại học. Phải nói là ngày càng xinh đẹp hơn chứ không kém lúc còn cấp 3 chút nào.

Còn Tu Kiệt. Bởi vì thời gian đi học kết hợp đi làm bên Mỹ, anh lập tức bị lây tác phong lười biếng, giống như bạch tuột không xương, càng lúc trên gương mặt càng nhuốm nét trưởng thành.

Có trời mới biết cậu đã sốc thế nào khi vừa đáp máy bay xuống. Anh một phát đưa nhẫn ra trước mặt cậu, la to ở sân bay đông đúc.

“Kết hôn với anh nhé! Anh chỉ có một công ty nhỏ ở Mỹ và tập đoàn lớp của anh trai ở nhà, ngoại trừ đẹp trai, nhiều tiền thì chẳng có gì cả, được không em…”

Ngại muốn chết!!!

Hạo Phong suýt nữa thì đội lại nón áo khoác, lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không hề quen người này.

Cuối cùng chiếc nhẫn đó vẫn là vào tay cậu, chỉ là chuyện kết hôn sẽ được dời lại.

Hạo Phong cười lên: “Anh giống gấu trúc thế này…”

Tu Kiệt nắm lấy tay đè lên mặt mình để xuống. Hôn lên môi cậu.

“Vậy gấu trúc muốn ôm hôn, có được không?”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 89: Hoàn chính văn

Lễ tổng kết diễn ra hết sức thuận lợi, Hạo Phong chính là lần đầu tiên bước lên đài để nhận thưởng cho thành quả học, cậu hết sức danh dự.

Sau đó chính là bảy bảy bốn chín kiểu chụp hình của lớp 11a5.

Đây là lần đầu lớp 11a5 có tổng số học sinh giỏi 24/30 học sinh, không có học sinh trung bình nào, thật sự quá tuyệt vời. Trang Duyên cười tít mắt, nghe các lời khen của giáo viên khác mà tự hào run lên.

Đều là học sinh lớp cô, phải giỏi như vậy mới đúng chứ.

Năm học vừa qua đi, cũng là lúc đón chào năm mới.

Tua nhanh đến 29 Tết.

Mãn Huy về nhà của anh đến mức quá tự nhiên. Vừa đến liền lao vào nhà kiếm nước trong tủ lạnh uống ực ực. Còn rất thong thả bước vào phòng của Lăng Minh, hiển nhiên chẳng còn coi mình là người ngoài nữa.

Còn anh…

Nắm cục tròn tròn trắng trắng trên tay, Tu Kiệt không nhịn được nhéo một cái.

Hạo Phong bị nhéo hơi khó chịu dùng chân đau đẩy đẩy tay anh ra, sau đó tìm tư thế thích hợp tiếp tục ngủ.

Chuyện chính là kì ph.át dục chà thỏ lại tới.

Vốn dĩ tự chủ biến thỏ biến người của cậu không được mạnh, gặp phải k.ích thích này liền trở về nguyên hình.

Mãn Huy hết sức là tâm lý đem cậu đến nhà anh…

Tu Kiệt rất bất ngờ khi nhìn thấy con thỏ trên tay của cậu ta, cả người bị sự dễ thương của cậu tấn công, không nhịn được rất chi là khoái chí đem đi xoa xoa cậu, bóp như cậu chẳng khác gì con gấu nhỏ.

Hạo Phong thỉnh thoảng sẽ tỏ ra kháng nghị nhưng đôi khi bị anh đụng ngay phải chỗ thoải mái, liền hừ hừ dựa vào.

Tu Kiệt lại tiếp tục xoa, chơi thỏ đến nghiện.

Lăng Minh vì Tết đến nên dứt khoát cho cả công ty nghĩ làm sớm. Anh rất thắc mắc em trai mình Tết nhất lại chẳng đem người yêu đi chơi mà ở nhà sờ thỏ là thế nào. Đã vậy con thỏ này còn do Mãn Huy đem tới.

Máu ghen nổi lên. Lăng Minh hỏi thử liền nhận được sáu ánh mắt với ý vị không rõ phóng tới.

Hai mắt là của Mãn Huy, hai mắt kia của Tu Kiệt và hai mắt còn lại là của con thỏ kia.

Mãn Huy chính là một bụng muốn nói nhưng không nói được. Sơn Dương rất lớn, đột nhiên biến thành chắc chắn là doanh chết Lăng Minh. Lần đầu tiên cậu ta hận mình không phải là một loài vật nhỏ dễ thương như thỏ hoặc mèo chẳng hạn.

Ghen tị hết sức mà nhìn Tu Kiệt sờ thỏ.

Tu Kiệt thì nhìn anh trai mình với ánh mắt, *nếu mà anh biết được thì chắc hết hồn cũng chả nhẹ*, nói chung chính là ánh mắt chờ đợi Mãn Huy bị bại lộ sự thật.

Hạo Phong thì thắc mắc. *đã lâu như vậy mà Mãn Huy vẫn chưa nói chuyện họ không phải con người cho Lăng Minh sao? Hèn gì thấy ánh mắt anh bấy nhìn cậu chẳng khác gì con thỏ thật, thì ra là chưa biết*

Lăng Minh nhận hết ánh mắt này, khó chịu kéo Mãn Huy ra một bên.

Tu Kiệt lấy lại được sự yên bình, lập tức nói chuyện mình đã suy nghĩ ra với cậu.

“Giao thừa đi chơi nhé?”

Hạo Phong giật giật tai thỏ suy nghĩ một chút, cái chân thỏ rất nhanh lấy được một chút lông, Tu Kiệt nhíu mày nhìn thói quen này của cậu, lập tức khó chịu kéo cái chân nhỏ nghịch ngợm qua một bên, cẩn thận vuốt lên lông trắng dính trên đó xuống.

Cậu suy nghĩ một chút.

Khi biết chuyện Mãn Huy yêu đương. Tử Chân suýt nữa xỉu tại chỗ.

Ông phải nói với em trai mình thế nào đây!!!

Nhưng rất nhanh, Lăng Minh và Lăng Tu Kiệt đến ra mắt nhà người yêu của mình.

Lăng Minh tất nhiên xuất sắc dành được sự yên tâm từ Tử Chân, còn Lăng Tu Kiệt thì phải nói mãi nói mãi mới có thể được sự chấp nhận của ông.

Cũng là lần đầu Lăng Minh thấy em mình phải khổ sở như vậy, lúc trước đánh nhau bể đầu cũng chưa từng thấy nó nhíu mày một cái vậy mà bây giờ đã biết yêu đương, biết lấy lòng cả ba vợ.

Hạo Phong và Lăng Minh là đối tác đã lâu, tất nhiên đều rất tán thưởng nhau, hai người phất cái giống như anh em xa cách lâu ngày.

Lâu lắm mới thấy nhà mình náo nhiệt như vậy. Tử Chân và Hạo Hiên dựa vào nhau, yên tĩnh xem hai đôi người yêu này nấu ăn.

Phải nói là chỉ có hai anh em nhà họ Lăng kia là nấu thôi, còn thằng con, với thằng cháu nhà mình thì toàn đứng nhìn với ăn vụng.

Thôi…cũng quá tốt rồi, náo nhiệt vậy cũng quá được đi chứ.

Trời gần vào Xuân có hơi xe lạnh chút. Hạo Phong dung bước từng bước trên phố đi bộ có hơi thất thần nhìn những vì sao trên bầu trời.

Tu Kiệt sau lưng thì nhẹ nhàng lấy điện thoại chụp lại cậu.

“Nhiều sao quá này Tu Kiệt!”

Hạo Phong thấy một ngôi sao rất lớn, quay đầu lại chỉ cho anh thì bất ngờ bị anh chụp lại.

Tu Kiệt cũng không nghĩ cậu sẽ quay đầu lại. Anh thất thần nhìn bức ảnh cậu cười tươi quay đầu nhìn mình. Thật sự đẹp quá đi.

Hạo Phong không chịu thua cũng lấy điện thoại ra chụp lại anh một tấm.

Đèn flash sáng lên khiến Tu hồi tháng, anh ngẩng đầu, đúng lúc bị cậu chụp được.

Gương mặt anh dịu dàng ngẩng lên, đôi mắt có điểm sáng nhẹ bởi đèn flash, trông giống như hồ ly câu hồn đoạt phách.

Hạo Phong nhìn ảnh, cười reo lên.

“Đẹp trai quá đi!”

Tu Kiệt cũng cười.

Phố đi bộ tuy nhiều người cũng không thể lấp đi tình yêu anh dành cho em…

Mắt luôn hướng về em.

Tim chỉ chứa mình em.

Cả đời này vì em mà đến

Cả đời này vì em mà luôn tìm kiếm.

Yêu em…

[hoàn chính văn]

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 88

Thấy hợp thì kết đôi?

Nghe được câu này cậu cảm thấy hết sức khó chịu.

Bạn trai cậu, ai lại hợp hơn cậu chứ?

Thanh Miên là người mà cậu từng khá thích, nhưng bây giờ không thích nữa thì người ta vẫn là con gái đàng hoàng, mà cậu lại người không thích làm khó con gái.

“Được, biết rồi”

Cậu nói xong thì nhíu mày muốn đi luôn.

Thanh Miên hoảng hốt nắm lấy tay áo cậu.

Rõ ràng người này trước kia thích cô như vậy, cớ sao bây giờ lại cư xử lạnh nhạt như thế?

“Sao vậy?” Cậu quay đầu hỏi cô.

Thanh Miên cúi đầu, vẻ ngại ngùng.

“Cậu…mình…mình làm gì khiến cậu giận sao?”

Hạo Phong nhìn cô. Cô gái nhỏ chỉ đến vai cậu thôi, ra vẻ đáng thương thì đáng thương thật đấy, nhưng đáng tiếc bây giờ cậu đang thích Tu Kiệt, con gái cũng khó có thể để vào mắt được.

“Tôi không có, sắp tới giờ khai mạc rồi, tôi vào được chưa?”

Thanh Miên hoảng hốt. Bây giờ đáng ra phải dỗ dành mới phải.

Lúc cậu sắp đi, Thanh Miên hét lên.

“Xin lỗi Hạo Phong, người mình thích là Tu Kiệt, xin cậu đừng ôm mộng mình nữa…”

Cô cũng hết cách, cô biết thái độ này của cậu chính là không còn thích mình nữa, nhưng cô tuyệt đối không để cậu yên ổn. Nhất định phải khiến cậu đau khổ khi bị người mình thích từ chối, mà người cô thích thì lại là bạn thân của cậu.

Thanh Miên giống như trong lòng thầm nở nụ cười, cô chờ mong gương mặt thất vọng của cậu hướng về mình nói tôi thích cậu. Cái này là cái cô muốn nghe nhất.

Nhìn xem, đến cậu ấm còn thích cô như điếu đổ cơ mà.

Ôm mộng?

Hạo Phong cực kỳ khó chịu khi nghe thấy hai từ này, bàn tay không tự chủ được nắm chặt.

Một lúc sau, cậu quay đầu lại.

“Cậu biết tôi thích cậu?”

Thanh Miên mờ mịt gật đầu.

Hạo Phong tức giận phóng tới một tiếng gầm: “Vậy tại sao còn nhận trà sữa, còn nắm tay tôi? Thỉnh thoảng còn nhắn tin, hẹn tôi ra ngoài mua đồ? Tại sao không nói rằng không thích tôi ngay từ đầu để tôi tránh? Muốn tôi đứng bên chân cậu hầu hạ? Cũng dễ sợ thật đấy, tôi không ngờ người mình từng thích lại dễ sợ thật đấy”

Thanh Miên im lặng, cô không nói nổi thứ gì nữa.

Từ nhỏ đã quen với cưng chiều. Tưởng tượng mọi thứ đều phải quay quanh mình, người giàu như Hạo Phong thích mình cũng bình thường nhưng mà cậu có tiền, còn có tiếng, lâu lâu ở với cậu sẽ được bao đồ ăn, còn được thơm lây tiếng tăm cháu dâu của hiệu trưởng, cô mờ mắt, mặc dù không thích cậu nhưng tuyệt đối không muốn cậu ngừng thích mình.

Hạo Phong không đợi được bất kỳ câu trả lời nào, cậu mất kiên nhẫn, cậu thở dài.

“Xoá mấy bài đăng đó đi, nếu cậu muốn thì đến mà giành lấy, đừng có suốt ngày làm ba chuyện không đâu”

Mãn Huy nhìn vậy chứ chính là thanh niên nghiện internet điển hình, cậu chàng thậm chí còn rành rọt việc hack, việc xâm nhập trái phép các tài khoản khác, lấy cắp hình ảnh gì gì đó đều rất chi là chuyên nghiệp.

Bài đăng trên mạng là cậu ấy thấy trước cả cậu. Nháo nhào đòi xoá hết.

Lúc đó cậu chẳng biết nên nói muốn làm gì thì làm.

Không biết Mãn Huy đã làm chưa nhỉ?

Thanh Miên đứng yên lặng, cúi đầu. Chả nói được gì, và cũng chả biết nên nói gì.

Hạo Phong cất bước, để lại sau lưng quá khứ của mình.

Lúc đó cậu chính là bị ngoại hình làm mù mắt, bị vỏ bọc bên ngoài của cô làm cho mờ mịt.

Lúc cậu đi qua hàng cây, trong đó chính là Thanh Dương.

Cậu chàng đứng đó không biết bao lâu, gương mặt xanh xao không giấu nổi nỗi thất vọng tột cùng.

“Xin lỗi, tao cũng không biết bả là người như vậy, xin lỗi Hạo Phong”

Hạo Phong thở dài. Vỗ vỗ vai cậu ta.

“Cũng không phải lỗi tại mày”

Thanh Dương ôm cậu.

Bất thình lình nhận được cái ôm, cậu bất ngờ nhưng không ghét.

Người bạn này cậu trân trọng, cực kỳ trân trọng.

Tu Kiệt bất mãn nhìn, không nhịn nỗi nữa liền bước đến kéo Thanh Dương ra.

“Về với Tân Nhiên mà ôm” Anh nói.

Thanh Dương bị bốc ra bằng một lực cực kỳ mạnh liền cảm thấy hơi choáng váng, tay vào đó là một cơn buồn cười xong lên.

“Cậu là hủ giấm thành tinh à? Bạn bè ôm một chút cũng chả cho? Gia trưởng quá đi, định làm gia trưởng mới lo được cho em hả?”

Tu Kiệt đen mặt. Anh khoác tay ôm cậu vào lòng. Kéo cậu đi ra chỗ khác.

Hạo Phong phất tay tạm biệt Thanh Dương.

Nik ues gì gì đó đột nhiên bị sập, không thấy tồn tại nữa, hình như đã bị xoá. Thay vào đó là một bài đăng mới của “Roll” được hiện lên.

“Roll” là một hacker nổi tiếng trên trang mạng. Anh ta thường hoạt động vào những khi được yêu cầu, nhưng trước lúc đó sẽ thường đăng lên một bài thông báo về người sắp bị kiểm tra đời tư, để người đó hoảng loạn cho vui, sau đó sẽ bóc mẻ cả đời họ hàng ra nhà người ta ra để soát lỗi.

“Roll” đến bây giờ vẫn là cái tên bí ẩn chẳng ai biết. Nhưng bây giờ trên trang của anh đang sáng lên một bài đăng cực kỳ bắt mắt với tựa đề.

//Học sinh lớp 11 vì có bệnh tưởng mình là “Mặt trời” nên liên tục thả thính các bạn học, để họ cung phụng mình…//

( Bệnh mặt trời là kiểu thấy bản thân mình sẽ luôn được các hành tinh quay quanh á ))//

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 87

Hạo Phong sáng hôm sau chính là chẳng muốn đi tổng kết một chút nào!

Cái thư cmn tình đó sắp làm cậu ngượng đến chết queo luôn rồi!!!

Căn bản Tu Kiệt là một học sinh giỏi chuẩn mực nhưng bây giờ đã bị lây hư rồi! Cậu sợ anh sẽ một phát kéo cậu lại rồi đọc lá thư tình đó lên cho cậu nghe!!!

Mãn Huy nhìn cái người đi qua đi lại này, đột nhiên cảm thấy có chút khó hiểu.

“Này, làm sao vậy?”

Hạo Phong ngẩng đầu thì thấy Mãn Huy. Cậu chàng mặc một bộ áo ngủ màu xám, đầu hơi bừa bộn giống như con gấu coala lười biếng.

Cậu vuốt điện thoại, định đưa lên thì bị ánh mắt buồn ngủ của Mãn Huy nhìn thấy.

Tức thời cậu ta hình như chả buồn ngủ nữa thì phải.

“Hạo Phong!!! Cậu con mẹ nó là cái thằng bán ảnh cho anh ta đúng không!!!”

Hạo Phong giật mình chụp tách một cái. Vì trời còn tối nên chế độ tự động bật đèn trên điện thoại được khởi động.

Đèn flash một phát chiếu thẳng mặt của Mãn Huy.

Mãn Huy âm trầm.

Hạo Phong cười.

“Haha hiểu lầm hiểu lầm cả, ông nghe tui giải thích chút…”

Mãn Huy: “Giải thích? Vô ích!!!”

“Đừng đánh đừng đánh mà!!!”

Thế là cho dù không muốn thì cậu vẫn phải đến buổi tổng kết như dự định. Dù sao thì mình cũng là học sinh giỏi, phải lên nhận chồng tập rồi mới về chớ.

Toà nhà đa năng là nơi sẽ diễn ra lễ tổng kết, sau lễ tổng kết thì cậu triệt để được giải thoát.

Hạo Phong móc điện thoại ra, cuối cùng cậu cũng có thể chân chính chơi điện rồi.

Vì dạo này bán chuyện học hành với lại cần phải chơi đùa với bạn trai nên cậu không xem điện thoại nhiều cho lắm.

Bây giờ mới có cơ hội cầm lấy nó, vui mừng còn không kịp thì thấy trên mạng đã từng lên một tin mà cậu nhìn cũng hơi bị sóc.

Trong đó là tấm ảnh Tu Kiệt đang ngồi trên sân khấu ngày hôm qua, ánh đèn chiếu lên mặt anh, anh đang hướng mắt về cậu.

Nhưng cậu lại bị bôi đen thui…

Thay vào đó thì hình ảnh Thanh Miên đứng dưới sân khấu thì được chỉnh cho trắng tinh, ánh mắt thân tình mà anh dành cho cậu lại bị người ta biến thành dành cho một người khác.

Trái tim cậu tự nhiên nhói lên, cảm giác rất tức giận.

Lại nữa?

Bên dưới phần bình luận toàn là cái gì đó chúc phúc, mừng vui gì đó cậu không coi tới nữa, Hạo Phong khó chịu vô cùng, bàn tay cậu siết chặt điện thoại.

“Chậc…đừng nhìn…”

Điện thoại bị cướp lấy, thay vào đó là cái ôm từ sau lưng của anh. Hai người đan chặt vào nhau, cậu cảm nhận được nhiệt độ của anh, cả người khá hơn đôi chút.

Cậu quay đầu nhìn anh, bĩu môi.

Tu Kiệt nhéo má cậu.

“Anh cho người xử lý rồi, không cần lo nữa, không được buồn”

“Ừ” Cậu hơi cúi đầu ậm ừ đáp lại.

Anh nắm lấy tay cậu. Kéo cậu vào lớp học.

Hai người vừa vào lớp đã nghe thấy một trang khủng bố đến từ các bạn nữ trong lớp.

“Cmn thằng đó lại đăng bài kìa!!!”

“Xàm nách quá đi, rõ ràng anh Kiệt là đang thâm tình nhìn Hạo Phong kia mà!!!”

“Là nhỏ Thanh Miên đấy! Nhìn mặt đẹp mà đạo đức giả cả thôi”

Nguyễn Ngọc hùng hổ nói thì thấy hai người bước vào.

“Chào buổi sáng!” Cô nói.

“Chào” Hạo Phong đáp lại.

Cậu muốn buông tay anh ra nhưng lại bị anh nắm lấy, rất tự nhiên như thể đã nắm hàng ngàn hàng vạn lần rồi.

“Sao không ngồi?” Anh khẽ hỏi cậu.

“Ngồi chứ” Cậu đột nhiên cảm thấy trái tim hơi ấm áp.

Nguyễn Nguyễn nhìn hai người, đôi mắt trầm xuống.

Cô phải đi xử lý con ả kia.

Chưa kịp để cô nghĩ xong cách xử trí thì nghe thấy tiếng loa, âm thanh của thầy Bàng vang vọng khắp trường.

“Mời các em học sinh ra sân chuẩn bị cho lễ tổng kết”

Tu Kiệt rất cao, nhưng anh là lớp trưởng nên phải đứng đầu hàng, anh muốn kéo cậu lên ngồi đầu hàng với mình nhưng cậu biểu thị mình không thể cùng anh đảm đương trọng trách bị thầy cô nhìn được nên bẽn lẽn xuống cuối hàng. Cậu nói rằng mình không sao cả, anh không cần lo lắng.

“Em không sao, nhưng anh giận”

Giận vì để em phải lo nghĩ.

Hạo Phong hơi bất ngờ, nhưng sóng người đã đẩy cậu xuống cuối hàng.

Lúc cậu đứng giữa loạn lạc bầy người thì một người nắm lấy tay áo cậu, kéo cậu ra ngoài. Hạo Phong nhìn một chút mới thấy đó là Thanh Miên.

Cô mặc đồng phục trường, trường Đại Kim đồng phục nữ là váy, cô mặc vào trong đẹp đẽ điệu đà.

Kéo cậu đến một góc khuất không người. Thanh Miên thở hổn hển.

Hạo Phong kiên nhẫn chờ cô mở miệng.

Thanh Miên thấy cậu không phản ứng gì với mình, đột nhiên cảm thấy bực bội.

“Tớ mệt quá, cậu chờ chút nhé”

“Ừ”

Thanh Miên: “…”

Hạo Phong thật sự là người thiếu tinh ý mà.

Thấy hơi thở cô ổn định rồi. Cậu mới hỏi.

“Có chuyện gì sao?” Cậu nhớ hôm nay chú cậu có nói bên Đại Kim cũng tổng kết thù phải.

“Ừm…cậu, chắc, chắc cậu đã đọc tin tức trên diễn đàn trường rồi chứ?” Mặt cô đỏ lên.

Hạo Phong nhíu mày gật đầu.

“Thật, thật ra thì…Tin tức đó không phải do mình tung ra đâu, là có người hại mình…cậu…cậu là bạn tốt của mình và Tu Kiệt mà…cậu mới với cậu ấy là không phải mình làm có được không? Tại mọi người vẫn hay vậy đấy, thay ai hợp thì lại kết đôi thôi…”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 86

Hạo Phong bị đè vào tường, tay cậu nắm dọc theo vạt áo của anh để tránh mình trượt xuống, chân run run rẩy rẩy không còn sức lực. Chỉ có thể bấu víu lấy anh.

Tu Kiệt ra sức đè tay lên gáy cậu ấn sâu xuống, nụ hôn chẳng khác gì muốn đem cả người cậu nuốt vào.

“Ưm…” Cậu khó thở rên nhẹ một tiếng mới may mắn được anh buông tha cho.

Tu Kiệt cũng hơi thở dốc, mặt anh đỏ, đây là lần đầu tiên cậu thấy mặt anh đỏ như vậy.

Thấy cậu đang chú ý đến gương mặt mình mãi. Anh không biết bây giờ mình đã ra thành bởi dạng gì, chỉ là cảm thấy cả người đang rất hưng phấn, muốn ôm lấy cậu, yêu lấy cậu, xoa xoa, hôn, nắn, bóp cậu cho thỏa thích.

“Em đừng nhìn…” Anh nghiêng đầu cố dùng bóng tối che lấy gương mặt mình. Giọng thật sự rất khàn, khàn tới mức rều rào giống như ông già.

Hạo Phong cười lên. Đặt tay lên cổ anh xoa xoa nhẹ nhàng, bàn tay mơn trớn trên yết hầu của anh.

“Dễ thương lắm” Cậu nói.

“Dễ thương gì chứ?”

“Thật mà”

Tu Kiệt không muốn nghe thêm cậu nói thêm bất cứ cái gì nữa. Anh nắm lấy lổ tai thỏ đã lộ ra của cậu, bóp qua bóp lại.

“Có ghét bị nắm không?”

“Hả?”

“Anh nghe nói không nên chạm vào tai thỏ”

Hạo Phong lắc đầu.

“Đó là thỏ bình thường, em bất thường, sẽ không sao đâu, còn rất thoải mái”

Tu Kiệt khẽ cười.

“Thoải mái thế nào? Thế này có thoải mái không?”

Anh miết lên vành tai cậu, khẽ day day.

Hạo Phong bị chạm như thế, cả người run lên. Cậu rụt tai mình lại, thu người ra sau.

Tu Kiệt bất ngờ.

“Sao vậy? Anh làm em đau rồi?”

Hạo Phong lắc đầu, cậu…cậu cương.

Anh nhìn thấy, khẽ cười.

“Đang ở trường đấy”

“Tại ai chứ!!!”

11:30

Tu Kiệt bây giờ mới về đến nhà.

Lăng Minh tối nay không có nhà, đèn đuối tối thui cả.

Tu Kiệt không vội bật đèn, anh ngồi lên bệ cửa sổ, mượn ánh trăng mà mở bức thư trên tay ra.

Nhìn vào lời chào, anh không nhịn được bật cười lên.

//Xin chào bạn học Lăng Tu Kiệt, mình là Hạo Phong, bạn cùng lớp với bạn//

Nét chữ của cậu rất tròn, chắc là đã cố gắng o thật là đẹp nên từng nét từng nét đều đều nhau cả, tròn giống như quả bóng nhỏ.

Dựa vào cửa sổ, ánh mắt say mê nhìn ngắm từng chữ của cậu, anh thật sự không thể tưởng tượng được nếu như cậu trực tiếp nói với anh mấy lời này thì thế nào nhỉ?

Đỏ mặt, ngại ngùng?

Quá đáng yêu để anh có thể tự mình tưởng tượng.

Đọc tiếp nội dung, Tu Kiệt thật sự chẳng giống người được nhận thư tình, ngược lại, càng giống với đang đọc thư gửi từ người vợ nhỏ hơn.

//Lăng Tu Kiệt, hôm nay tớ muốn viết thư tình gửi cho cậu, muốn nói rằng tớ thích cậu…//

//Lúc trước thấy cậu đứng dưới sân trường nắng như vậy mà vẫn cố, thật sự rất đẹp trai, mồ hôi chảy cũng đẹp nữa…//

//Không biết cậu còn nhớ không, lúc cậu vừa bước lên bục giảng nhận chức lớp trưởng đầu năm lớp 10, thật sự rất tuyệt, cậu giống một cậu nhóc nhỏ mà tớ từng gặp, thật sự rất đáng yêu…//

//Sau này cậu đến gần tớ, dùng mấy thủ đoạn nhỏ đáng yêu trêu tớ, thật sự rất dễ thương…//

//Tớ thích giọng cậu, thích cậu cậu nhìn tớ, đôi mắt cậu rất đẹp, lông mi cũng dài…//

//Tớ thích mỗi khi cậu nắm tay tớ, tay cậu rất to, thích cậu gọi tớ là Phong Hạo Hạo, thích tới lui trên đường vắng với cậu, thích cách cậu rũ mắt chỉ bài cho tớ, thích cậu đứng giữa đám đông nhưng đôi mắt không rời khỏi tớ…//

//Thích nụ cười, thích sự dịu dàng, thích cậu mỗi khi trời lạnh lại đòi ôm, thích cậu đỏ mặt nhưng lại giấu giếm, thích cách cậu quay đầu chờ tới mỗi khi bước về lớp…//

//Lăng Tu Kiệt, tớ thích cậu, bạn trai như tớ rất tốt, tớ thích trà sữa nhưng cậu muốn thì tớ có thể nhường, nhà tớ rất giàu, cậu muốn mua gì cũng được, lổ tai thỏ ở đây chờ cậu nắm, lò sưởi nhỏ cho cậu, cậu muốn tớ đi đông tớ tuyệt đối không đi tây…//

//Cảm ơn vì cậu đã đến, cảm ơn vì lần đó đã quyết định dạy nhảy cho tớ…//

//Làm người yêu tớ nhé!//

Tu Kiệt cảm thấy mắt mình hơi nóng, cảm giác như bị cậu làm cho cảm động đến phát khóc.

Cậu không miêu tả gì nhiều, mỗi lời đều ngắn gọn nhưng tuyệt đối không qua loa.

Có cảm giác cậu đã đặc biệt cậu đã sử dụng hết công suất não dể viết ra bức thư này.

Tu Kiệt không nhịn được nữa.

Anh mở điện thoại, gọi cho cậu.

Chuông điện thoại reo lên. Trái tim anh đập mạnh.

Hạo Phong bắt máy.

Cậu nhìn màn hình video call tối thui, đột nhiên có cảm giác lo lắng.

“Sao vậy? Chuyện gì thế? Sao lại không bật đèn hẳn hoi thế kia”

Tu Kiệt: “Phong Hạo Hạo, anh đây chấp nhận làm người yêu em, sau này…sau này mãi mãi thích em…Thư tình của em, anh chấp nhận…”

Hạo Phong đột ngột được tỏ tình cắt mặt nóng lên, đến khi nghe thấy hai chữ thư tình mới bàng hoàng.

“Là anh lấy của em á?”

Tu Kiệt không lên tiếng.

Hạo Phong ngại ngùng.

“Đã đọc hết rồi sao?” Cậu co quắp đầu ngón chân hỏi.

“Đọc hết rồi” Anh đáp

Tu Kiệt cười lên.

“Anh rất thích, sẽ cất nó thật kĩ càng, anh yêu em”