Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 12

Edit: Gió

Beta: Đá bào

Ba ngày trước ngày cuối tuần, Cố Thanh Sương xin nghỉ trước, cô không nói lý do cho ai khác, chỉ bảo rằng có việc riêng.

Đến ngày hôm đó, cô dậy rất sớm, mặc dù không gọi cho Hạ Tuy Trầm hỏi thời gian cụ thể, nhưng tiềm thức đã chuẩn bị tốt, còn lấy chiếc sườn xám xanh thẫm từ trong vali ra đi là ủi phẳng phiu.

Tám giờ ba mươi phút, chuông điện thoại vang lên.

Cố Thanh Sương mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, chiếc đai buộc lỏng lẻo, chân lê dép chạy đến bên giường cầm điện thoại lên, nhìn màn hình hiển thị là tên trợ lý của thầy, trong lòng cảm thấy có điềm không lành, nhấn nghe rồi lập tức hỏi: “Dương Khê, có chuyện gì sao?”

Chử Tam Nghiên phẫu thuật gần năm tiếng đồng đồ, khi kết thúc đã là buổi chiều rồi.

May sao cuộc phẫu thuật thành công, không cần phải vào phòng quan sát đặc biệt, mà được trực tiếp đưa đến phòng bệnh VIP.

Cố Thanh Sương vội vã chạy đến Lệ Thành, không kịp đem theo gì cả. Cô ngồi trên chiếc ghế xanh bên ngoài phòng bệnh, mái tóc dài xoã xuống lưng, chỉ mặc một chiếc áo len rộng rãi đơn giản và chiếc quần ngắn, ánh đèn chiếu lên làn da trắng nõn của cô, nhưng gương mặt lại không có chút biểu cảm nào.

Dương Khê đem hộp cơm đến, thấp giọng nói: “Chị Thanh Sương, chị ăn chút gì đi.”

Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện có chút nồng nặc, Cố Thanh Sương không muốn ăn gì cả, lấy bình nước trong túi uống để nhuận họng, lên tiếng hỏi: “Sao không nói cho chị biết tình trạng sức khoẻ của thầy?”

“Đạo diễn Chử không cho em nói, sợ chị sẽ lo lắng.” Dương Khê do dự một hồi lâu mới thầm nhắn tin cho Cố Thanh Sương về sự việc, dù sao đây cũng là cuộc phẫu thuật cắt bỏ khối u, không may thất bại mạng người cũng chẳng còn, mà Chử Tam Nghiên tuổi tác đã lớn, bên cạnh lại chẳng có con cái, người thân thiết nhất có lẽ cũng chỉ có cô.

Chử Tam Nghiên ở trong phòng bệnh vẫn chưa tỉnh lại, Cố Thanh Sương nói chuyện vài câu với Dương Khê, dần dần, cũng nhắc đến chuyện Thích Lan kiện tụng.

Cũng may rằng chuyện này có Chu Đình Lưu xử lý, Chử Tam Nghiên mới có thể yên tâm dưỡng bệnh, mà gần đây Thích Lan cũng vì vậy mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, đến bệnh viện tìm người không chỉ một lần.

Cố Thanh Sương nắm lấy nắp chai nước suối, ngập ngừng, sau đó nói: “Chị sẽ chuyển cho em một khoản tiền, em dùng nó mời một vệ sĩ, lần sau Thích Lan có đến, đừng để bà ta làm phiền thầy.”

Dương Khê gật đầu: “Vâng, em sẽ chăm sóc đạo diễn Chử.”

Đến khi trời chuyển màu đen, Chử Tam Nghiên mới dần tỉnh dậy sau trận hôn mê, đang nằm trên giường bệnh nhắc nhớ Dương Khê không nên để Cố Thanh Sương vất vả đường xa đến đây.

Cố Thanh Sương lại đem một chiếc ghế đặt bên cửa sổ ngồi xuống, cầm lấy một quả quýt bóc vỏ, thỉnh thoảng chen thêm vài lời: “Cũng đã là bệnh nhân như vậy rồi, thầy có hơi đâu mà nhiều lời như vậy chứ, quả quýt này không tồi, mua ở cửa hàng hoa quả nào vậy.”

Chử Tam Nghiên lập tức bị ngắt mất chủ đề kia, nhìn qua: “Là mẹ cháu trồng đấy.”

Dương Khê chen thêm một lời: “Tuần trước cô Phó cho người đem đến, đạo diễn Chử vẫn cứ để đó không ăn.”

Cố Thanh Sương cầm một múi quýt bỏ vào miệng, chua đến nhăn mặt.

Mẹ cô, Phó Uyển Uyển, hồi còn trẻ nhan sắc xinh đẹp diễm lệ khó ai mà so bì được, sau đó Phó gia phá sản, lại trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại, bà giống như đã nhìn thấu hồng trần thế tục, chạy đến một trấn nhỏ hẻo lánh của Giang Nam sinh sống.

Cố Thanh Sương bình thường không liên lạc với bà, mối quan hệ mẹ con của hai người cũng vô cùng nhạt nhoà.

Chử Tam Nghiên còn phải nghỉ ngơi, vì vậy y tá bước vào nhắc mọi người rời khỏi.

Cố Thanh Sương nhìn sức khoẻ của thầy có chuyển biến tốt, nên cũng yên tâm được phần nào, sau đó thuê một phòng khách sạn ở gần đó ở tạm, buổi tối sau khi tắm xong, cô nằm trên chiếc giường lạ lẫm lật qua lật lại không có cách nào ngủ được.

Cuối cùng mở điện thoại ra, mở mục tin nhắn trò chuyện với Hạ Tuy Trầm và dòng tin nhắn xin lỗi đã lỡ hẹn.

Buổi sáng khi ở trên máy bay cô nhắn cho anh giải thích toàn bộ nội dung của sự việc, đọc qua đọc lại từng chữ một, nhưng từ lúc gửi đi đến tận bây giờ, lại biệt tăm biệt tích, Hạ Tuy Trầm không hề trả lời.

Ngón tay Cố Thanh Sương đặt lên màn hình điện thoại, do dự muốn gọi điện thoại qua trực tiếp nói lời xin lỗi với anh.

Huống hồ, lại một lần nữa khiến anh mất công đợi rồi.

Hội sở tư nhân, trong phòng bao tầng ba.

Hạ Tuy Trầm ngồi ở phía sau bức bình phong, dùng khăn giấy lau sạch vết máu trên tay, sau đó tiện tay ném vào chiếc gạt tàn, rồi lại cầm bao thuốc ở bên cạnh lên.

Ôn Hoà vừa bước vào đã nhìn thấy chiếc điện thoại lăn lóc trên mặt đất, cười nói: “Hai lần đều không thể đưa con bé đến, Tuy Trầm à, cậu phải thừa nhận thôi, cái được gọi là duyên phận này, không thể cưỡng cầu được.”

Hạ Tuy Trầm ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ trước mắt, giọng điệu không chút gợn sóng: “Vậy ư.”

Ôn Hoà khá thân thiết với Hạ Tuy Trầm, trước giờ Hạ Tuy Trầm luôn là người đàn ông có quyền thế lòng dạ thâm sâu, rất giỏi việc kiểm soát bản thân, đối với ai cũng lịch sự có chừng mực, duy trì một loại cảm giác xa cách không thể nhìn thấu.

Duy nhất đối với Cố Thanh Sương, cái gì gọi là lạnh lùng khắc chế, đều hoá thành mây bay.

“Cậu có cảm giác gì với con bé, thì phải nói cho con bé biết…..” Giọng của Ôn Hoà rất ôn nhu, chia sẻ chút kinh nghiệm yêu đương trước khi kết hôn của mình, khẽ dừng lại một hồi, lại bật cười lên: “Nếu không em dâu tôi lại coi cậu là người từ thiện tốt bụng mất.”

Hạ Tuy Trầm dập tắt điếu thuốc, không lên tiếng.

Trong phòng bao vô cùng yên tĩnh, Nghiêm Thuật cẩn thận gõ cửa bước vào: “Chủ của hội sở này, khụ…..có đưa đến một cô gái, nói rằng là người mới đến, bây giờ đang bị ngăn lại dưới lầu không đi, nói rằng muốn để cô ta vào giúp Hạ tổng pha trà giải sầu.”

Ôn Hoà rất hiểu nội tâm của đàn ông, phản ứng rất nhanh, hỏi: “Là cô gái như thế nào?”

Biểu cảm của Nghiêm Thuật có chút cứng đờ, giọng nhỏ đi: “Khí chất rất giống với cô Cố.”

Gương mặt mỹ nhân như Cố Thanh Sương không dễ tìm, về mặt khí chất, lại có thể tìm cách ‘mò kim đáy biển’ tìm ra một người.

Ôn Hoà nhìn sườn mặt dưới ánh đèn trắng sáng của Hạ Tuy Trầm, lạnh lùng vô tình, sau đó ngón tay cô xoa lên miệng tách trà, nói một câu:

“Mắt nhìn tệ như vậy, cậu đang tìm đường chết đấy à.”

Ba ngày sau.

Chử Tam Nghiên gần như đã không còn vấn đề gì đáng lo ngại, sau đó Cố Thanh Sương mua vé máy bay về lại Tư Thành.

Chiều tối, máy bay hạ cánh.

Cô không báo cho Lạc Nguyên đến đón, sau khi ra khỏi sân bay cô lập tức lên mạng đặt xe, đến công ty giải trí Thịnh Ngu. Đèn trong toà nhà sáng như ban ngày, cô dẫm lên giày cao gót đi thẳng đến thang máy, gương mặt này vô cùng thu hút ánh mắt của người khác, có một vài người không rõ sự tình, bèn dừng lại nói chuyện bát quái.

Cố Thanh Sương cũng không để ý đến mấy điều này, khi cô đi đến phòng làm việc, Ôn Hoà đang giao việc cho thư ký, bình tĩnh nhìn qua một hồi, sau đó đứng lên, nụ cười tươi không chút sơ hở: “Cô Cố, cô đến đây là…?”

“Ôn tổng.” Cố Thanh Sương vươn tay bắt tay chào hỏi Ôn Hoà, tính cách trước giờ vẫn không vòng vo: “Chị có liên lạc được với Hạ Tuy Trầm không? Hai ngày nay điện thoại của anh ấy….Đều không có người bắt máy.”

Nói đúng hơn thì cô đơn phương không gọi được với Hạ Tuy Trầm, giữa hai người không có mối quan hệ ràng buộc nào khác, một khi không liên lạc được bằng điện thoại, giống như lập tức biến mất khỏi thế giới của nhau.

Ôn Hoà thấy cô hỏi về Hạ Tuy Trầm, lấy một chiếc điện thoại đã vỡ nát từ ngăn kéo ra, đưa cho cô.

Cố Thanh Sương nhận lấy theo bản năng, rũ mi nhìn, thấy được màn hình điện thoại đã tan tành, hoàn toàn hỏng rồi.

“Cô không liên lạc được với Tuy Trầm cũng là bình thường, cậu ấy đập hỏng điện thoại rồi.” Ôn Hoà như cười như không quan sát biểu cảm trên gương mặt Cố Thanh Sương, lại nói: “Vì chuyện thất hẹn hôm trước, cô muốn tìm cậu ấy để xin lỗi ư?”

Cố Thanh Sương gật đầu, cô cũng chưa cả về lại đoàn phim, cũng không ngại thừa nhận.

Là người ngoài cuộc, Ôn Hoà là người quan sát rõ nhất, suy tư một hồi: “Muốn từ tôi biết được Hạ Tuy Trầm đang ở đâu cũng rất đơn giản….” Cô ấy khẽ dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Tôi nhớ hợp đồng của cô Cố với công ty cũ cũng chỉ còn một năm nữa thôi đúng không?”

Cố Thanh Sương ngẩng đầu, con ngươi đen láy nhìn cô ấy, rất nhanh đã hiểu ra được ý tứ trong câu nói đó.

____Muốn lấy được cách liên lạc với Hạ Tuy Trầm, huỷ hợp đồng với Hằng Thành, hợp tác với Thịnh Ngu.

Cũng không đợi cô đưa ra quyết định.

Ôn Hoà đột nhiên bật cười, thân thiết vỗ vỗ bàn tay cô: “Em dâu, chị đùa với em chút thôi.”

Hơn tám giờ tối, Ôn Hoà sắp xếp tài xế đưa cô đi.

Cố Thanh Sương không ngờ rằng Hạ Tuy Trầm lại đang ở trường đua ngựa vùng ngoại ô phía nam, ngồi ở trong xe, cô ngoảnh đầu nhìn ra trường đua rộng lớn bên ngoài, nhất thời không biết chút nữa nên mở lời ra sao.

Tài xế đã được phân phó từ trước, bỏ qua cảnh vật phía bên ngoài, tự mình đưa Cố Thanh Sương an toàn đến trong chuồng ngựa.

Từ phía xa xa, đã nhìn thấy Nghiêm Thuật một thân tây trang đứng dưới đèn đường.

Gặp được người quen, Cố Thanh Sương cũng buông lỏng sự đề phòng khi đến một nơi xa lạ, bước qua.

“Cô Cố, sao cô lại đến đây vậy?”

“Hạ Tuy Trầm đâu?”

Nghiêm Thuật nhìn thấy cô giống như nhìn thấy đấng cứu thế vậy, tục ngữ đã có câu, thần tiên đánh nhau, quỷ nhỏ gặp nạn.

Trong lòng anh ta chỉ đợi Cố Thanh Sương hỏi câu này, lập tức nở nụ cười nhiệt tình, giơ tay ra làm động tác mời, “Mời đi theo tôi.”

Diện tích của chuồng ngựa rất lớn, dọc theo ánh đèn hành lang bước đi, gần đến cuối đường, cuối cùng Cố Thanh Sương cũng nhìn thấy bóng hình người đàn ông đứng bên cạnh con tuấn mã ở bên trong hàng rào ngăn, dưới ánh đèn sáng trưng, thân ảnh ấy càng trở nên rõ ràng hơn.

Hạ Tuy Trầm hoàn toàn quay lại với hình tượng văn nhã lịch thiệp, áo sơ mi bị ném ở bên cạnh, có lẽ là vì thường xuyên luyện tập, cơ thể không có một điểm có thể bắt bẻ, làn da cùng cơ ngực săn chắc sáng bóng, nhìn xuống dưới, cơ bụng tám múi hiện ra rất rõ ràng, chiếc quần tây đen bao lấy đôi chân dài thẳng tắp.

Khi mặc quần áo, thoạt nhìn anh có vẻ hơi gầy, nhưng lúc này mỗi phần da thịt đều toát lên vẻ mạnh mẽ của đàn ông, giống như được ngòi bút tinh tế vẽ nên, tràn đầy hoocmôn nam tính.

Cố Thanh Sương định quay đầu rời đi nhưng đã muộn rồi.

Ánh mắt thâm sâu của anh nhìn qua.

Những người xung quanh đều tự giác lui đi, đến cả Nghiêm Thuật cũng không thấy bóng dáng đâu.

Cố Thanh Sương sợ con ngựa đen to lớn kia, không dám bước lại gần, mắt nhìn Hạ Tuy Trầm bước đến chỗ ghế nghỉ ngơi, chậm rãi ngẩng đầu uống nước, yết hầu khẽ cuộn.

Cô giống như đang bị phạt đứng vậy, yên lặng ở nguyên vị trí đó, ánh mắt để ý đến chiếc khăn lông sạch sẽ ở bên cạnh, vì vậy cầm lấy, chậm chạp bước về phía người đàn ông.

“Hạ tổng?”

“…….” Không để ý đến cô.

“Hạ Tuy Trầm?”

“…….” Cũng lười để ý đến cô.

Mãi cho đến khi Cố Thanh Sương khẽ bĩu môi, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh.”

Hạ Tuy Trầm quay mặt qua, ánh đèn chiếu lên sống mũi cao thẳng, qua một hồi lâu, đôi môi mỏng khẽ động, giọng điệu như hoà vào cùng với cái lạnh buổi đêm, chậm rãi nói: “Khách quý, sao cô Cố lại có thời gian rảnh đến tìm tôi vậy?”

Cố Thanh Sương dùng gương mặt xinh đẹp động lòng người, cười đối phó nói: “Trước đó không có thời gian, bây giờ có rồi nên lập tức đến đây.”

Nói xong, nhiệt tình đưa khăn lông qua cho anh lau mồ hôi, vô cùng săn sóc: “Trời thu rồi buổi tối lạnh, đừng để bị cảm.”

Hạ Tuy Trầm không nhận lấy, ánh mắt dừng trên đôi tay cô.

Bầu không khí yên lặng khoảng ba giây, Cố Thanh Sương giống như đã hiểu ý tứ của anh, vô cùng căng thẳng.

Sau đó, giọng điệu lạnh nhạt của Hạ Tuy Trầm vang lên: “Nếu không muốn thì thôi.”

“Muốn chứ muốn chứ…..” Cố Thanh Sương hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn lên cơ bụng cùng tuyến nhân ngư của anh, vừa rồi cũng không có nhìn kĩ, bây giờ ở gần ngay gang tấc, ngay cả những giọt mồ hôi trôi dọc theo cơ bụng cũng nhìn thấy một cách rõ ràng.

Từ trước đến nay Cố Thanh Sương chưa từng tiếp xúc qua với cơ thể của đàn ông, khi đặt chiếc khăn lên bờ vai săn chắc của anh, ngón tay run lên.

Hạ Tuy Trầm không nói lời nào, hơi cúi đầu, lặng yên chăm chú nhìn cô.

Cho đến khi Cố Thanh Sương cảm thấy nghẹt thở đến cực điểm, sau khi lau sạch phần lưng, theo bản năng nói: “Người anh thật nóng.”

Cách một lớp khăn, cô cũng cảm nhận được sự nóng bỏng của cơ thể anh.

Cuối cùng Hạ Tuy Trầm cũng mở miệng, không có lạnh nhạt như lúc đầu: “Đồ lừa đảo, em lại lừa anh một lần nữa.”

Cố Thanh Sương cảm thấy vô cùng oan uổng: “Ai bảo anh hai lần đều chọn phải ngày không đẹp chứ…..hơn nữa em cũng đã rất thành tâm đến đền tội, mà anh còn hung dữ như vậy.”

Khi bàn tay nhỏ cầm khăn lông của cô di chuyển đến cơ bụng, tay anh đột ngột bao lấy tay cô: “Dùng miệng đền tội?”

Cố Thanh Sương đã là người phụ nữ trưởng thành, lời này nghe vào tai rất dễ khiến người ta nghĩ theo hướng khác, mà cô trước giờ giỏi nhất là giả bộ, cố ý làm như không nghe hiểu, nói: “Bán sức bán lực, lau mồ hôi cho anh không tính sao?”

Hạ Tuy Trần cúi đầu nhìn cô, đột nhiên bật cười.

Khi Cố Thanh Sương phát hiện bầu không khí có gì đó sai sai, đang muốn đứng dậy chuồn, đột nhiên cổ tay có chút nóng, là anh cúi đầu lại gần rồi hôn xuống.

“Đây là lãi suất.”

Ngay lập tức, da mặt Cố Thanh Sương trở nên nóng bỏng lên.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *