Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 81

Khi Cố Thanh Sương đang ở nhà dưỡng thai đến cuối năm, bộ phim “Dạ cổ hoài lang” của cô được đề cử giải thưởng tại liên hoan phim, đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất, cô đoạt giải ảnh hậu. Doanh số phòng vé của bộ phim chính là minh chứng. Cô còn được các đạo diễn tên tuổi trong giới đánh giá là một trong những tiểu hoa lưu lượng bùng nổ nhất.

Điều khiến mọi người sửng sốt là Cố Thanh Sương, người đã vắng bóng nửa năm nay, quyết định không tham dự lễ trao giải, lập tức cô lại trở thành tâm điểm bàn tán sôi nổi trong làng giải trí.

Trong ngày diễn ra liên hoan phim, Cố Thanh Sương đã quay một đoạn video cảm ơn khán giả và người hâm mộ.

Trong ảnh, cô đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu trắng, bối cảnh tường bên cạnh là một thân cây, cành lá đầy những quả hồng nhỏ, mái tóc dài bồng bềnh buông xõa tự nhiên trên vai khiến khuôn mặt cô càng trắng nõn. dịu dàng, cô đang đối diện với máy quay và mỉm cười.

Vì cô mặc quần áo rộng thùng thình, lại đắp thêm một chiếc chăn mỏng nên nhìn Cố Thanh Sương không có biểu hiện của phụ nữ đang mang thai, cô lấy lý do điều dưỡng thân thể, không thể đến nhận giải.

Đoạn video này được đăng lên Weibo, cũng có một số quần chúng ăn dưa đưa ra thuyết âm mưu, nghi ngờ rằng Cố Thanh Sương né tránh việc tham gia lễ trao giải lớn tối nay rất có thể là đang ở hào môn dưỡng thai.

Có xì xào bàn tán, đương nhiên người hâm mộ sẽ đứng ngồi không yên, bèn xem đi xem lại đoạn video nhiều lần, không bỏ sót một  chi tiết nào.

Cuối cùng, so với trên người Cố Thanh Sương, còn một vài chi tiết bí ẩn hơn chưa được giải đáp.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong dịp Tết Âm Lịch này, dù làng giải trí có sôi động đến đâu, vẫn có một bức tường vô hình ngăn cách Cố Thanh Sương với bên ngoài. Cô dành cả ngày ở nhà cũ chuyên tâm dưỡng thai, mà Hạ Tuy Trầm thân là tộc trưởng, tiệc xã giao rõ ràng cũng trở nên nhiều lên.

Đa số các buổi tiệc đều trực tiếp bị từ chối, nhưng có một số trưởng bối lớn tuổi cũng không dễ dàng từ chối được, chỉ có thể lộ mặt uống một chén trà.

Thỉnh thoảng sẽ có lúc, Hạ Tuy Trầm trở về nhà trong tình trạng người đầy mùi rượu. Lúc ấy anh sẽ cố ý tránh né Cố Thanh Sương, đi tắm rửa sạch sẽ trước, ném bộ com-lê và áo sơ mi khắp sàn nhà, ánh đèn trắng như tuyết bao trùm lấy anh, cổ vẫn buông lỏng cà vạt chưa thắt, cơ ngực rắn chắc có lực, từng tấc từng tấc như được chạm khắc cẩn thận.

Một đường dọc theo đến chiếc quần đen, đường nét vô cùng gợi cảm, thấp thoáng đường vòng cung.

Hạ Tuy Trầm đêm nay thật sự đã say, trong tay vẫn cầm thắt lưng, đứng trước bồn tắm trắng như sứ, chìm đắm trong suy nghĩ.

Cố Thanh Sương bước vào, đặt áo ngủ màu xanh đậm ở bên cạnh, thấy anh không động đậy hồi lâu, cô mới mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Phản ứng của Hạ Tuy Trầm hơi chậm hơn so với ngày thường, lông mày đen và dày nhíu lại dưới ánh sáng, anh nhìn xuống cô, nói: “Cố Thanh Sương của tôi đâu?”

Cố Thanh Sương duỗi ra hai ngón tay mảnh khảnh lắc lắc trước mắt anh: “Anh… Tối nay anh đã uống bao nhiêu rồi? Em ở ngay đây, anh có thấy em không? ”

Hạ Tuy Trầm dường như không thấy cô, nhưng anh có thể trả lời cô một cách trôi chảy.

Chỉ qua một vài câu nói, Cố Thanh Sương nhận ra rằng Hạ Tuy Trầm tối nay đã uống nhiều như thế nào, chắc là lại bị nhóm của Tạ Lan Thâm chuốc say, nói là lời chúc mừng anh sắp có con gái, một đám thay phiên nhau qua kính rượu. Hơn nữa Tạ Lan Thâm còn lôi ra mấy bức ảnh dễ thương của con gái anh ta trên điện thoại di động và mở cho Hạ Tuy Trầm xem.

Hạ Tuy Trầm tối nay tâm trạng rất tốt, ai mời uống rượu cũng không từ chối.

Cũng may, anh giữ được một chút tỉnh táo, có người muốn làm thông gia với anh, muốn con trai mình đính ước trước với con gái của anh, nhưng anh không đồng ý.

Sau khi uống cả một đêm như vậy, có là thần thánh cũng phải ba phần say.

Hạ Tuy Trầm sau khi say khướt đi tìm Cố Thanh Sương, anh không hợp tác tắm rửa, bước ra khỏi phòng tắm, nằm trên chiếc giường, cả người nồng nặc mùi rượu.

Cố Thanh Sương cũng đi theo sau, bước ra khỏi phòng tắm với một chiếc khăn ấm, cô đứng cạnh giường với chiếc bụng đã nặng nề, Hạ Tuy Trầm nhắm mắt lại và im lặng, từ phần lưng đến phần eo cơ bắp đều vô cùng rắn chắc, ẩn chứa sức mạnh trầm ổn.

Cô lặng lẽ lấy khăn lau cho anh, đầu ngón tay gạt đi phần tóc đen đang phủ lên đôi lông mày.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngay sau đó, Hạ Tuy Trầm mở mắt ra, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô.

Cố Thanh Sương bị nhìn như thế này, trái tim trong lồng ngực của cô như bị điện giật, đột nhiên mềm nhũn.

Cô đặt khăn tắm lên chiếc bàn đầu giường, hơi cúi đầu, hôn lên trán anh: “Sau này đừng uống rượu với nhóm Tạ Lan Thâm nữa… Tối nay em sẽ không trách anh, nhưng không có lần sau nữa đâu.”

Hạ Tuy Trầm nâng cánh tay mạnh mẽ lên, thuận thế xoay cô hướng vào trong lòng ngực anh mà ôm, tựa hồ đã nhìn chằm chằm rất lâu rồi, cuối cùng anh cũng nhận ra người phụ nữ của mình.

Khuôn mặt tuấn tú áp vào cổ cô, hơi thở nóng rực nồng nặc mùi rượu: ” Thanh Sương …”

“Em ở đây.”

” Thanh Sương …”

“Ừm.”

“Vợ.”

“Em ở đây, anh.” Cố Thanh Sương tựa vào cánh tay anh, mái tóc dài dày được người đàn ông xõa ra, khuôn mặt trắng nõn lại tinh xảo, cô cười: “Ở trong vòng tay của anh.”

Hạ Tuy Trầm cũng không biết có nghe thấy không. Đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô một lúc, và rồi họ lại dán vào nhau, mang theo hơi thở ấm áp, cảm giác ngứa ngáy nóng hổi, hơi thở anh phả vào tai Cố Thanh Sương, cô nghe thấy anh khàn giọng hỏi: “Con gái của anh đâu?”

Cố Thanh Sương không còn cách nào khác, đành phải nắm lấy lòng bàn tay nóng bỏng của anh phủ lên bụng cô và nói: “Con gái của anh đây rồi.” Sau khi

Hạ Tuy Trầm tìm được vợ và con gái mình, anh đặt cô vào trong chăn, quỳ một chân trên giường, đưa tay ra để vén vạt áo của cô lên.

Vòng eo đẹp đẽ kia to lên là do mang thai cục cưng, tuy nhiên nước da của cô vẫn trắng như tuyết, không có một vết rạn da nào hiện lên, là do công lao của đã luôn mát xa cho cô.

Hạ Tuy Trầm cúi đầu, trán áp vào bụng cô, giọng nói mơ hồ không rõ ràng giữa môi và răng, cô không biết anh đang thì thầm với đứa trẻ cái gì. Cố Thanh Sương muốn nghe kỹ, nhưng lại phát hiện cô nghe không hiểu …

Cô không ngờ Hạ Tuy Trầm lại say thành cái dạng này, sau khi thì thầm với đứa nhỏ trong bụng, anh lại ôm cô nói gì đó.

Anh quấy nhiễu ầm ĩ cả đêm, thỉnh thoảng ôm cô ngủ một giấc ngắn, khi tỉnh dậy, lại bắt đầu hôn lên gáy cô, vành tai và mái tóc đen nhánh của cô, tất cả đều tràn ngập hơi thở của anh.

Trong đầu Cố Thanh Sương chỉ có một suy nghĩ, ngày mai khi thức dậy, dù thế nào cũng phải bắt anh trong dịp Tết Âm Lịch này không được liên lạc với đám người Tạ Lan Thâm nữa.

Đám đàn ông kia cũng quá xấu xa rồi, sao mà dám chuốc say anh, nhậu nhẹt đến thế này cơ chứ.

Tuy nhiên, khi thức dậy sớm vào ngày hôm sau, Hạ Tuy Trầm đã tỉnh hẳn rượu, anh không chịu thừa nhận tất cả hành vi say rượu đêm qua.

Khi anh nghe Cố Thanh Sương kể lại việc anh ôm bụng bầu của cô và lẩm bẩm không ngừng, rồi anh ôm cô mà không ngủ, nói chuyện lém lỉnh cả đêm, khuôn mặt tuấn tú không bình tĩnh được và đôi môi mỏng còn mím lại. Rõ ràng là không tin: “Em đang nằm mơ đấy à?”

Cố Thanh Sương bị anh làm cho tức giận đến mức một chữ vô nghĩa cũng lười nói: “Haha.”

Trong khi Hạ Tuy Trầm nhất quyết không chịu thừa nhận, anh cũng tự nhủ không bao giờ ra ngoài đi uống rượu với hội anh em nữa.

Suốt mấy ngày Tết Âm Lịch trở nên yên bình lạ thường, chớp mắt, cái bụng của Cố Thanh Sương cũng càng ngày càng lớn, bầu không khí trong Hạ gia theo đó mà rất khẩn trương, ngay cả vị lão trung y cũng được mời đến kiểm tra mạch cho cô thường xuyên hơn.

So với sự quan tâm nghiêm khắc của Hạ Tuy Trầm, tâm lý của Cố Thanh Sương lại rất ổn định, không có nhiều phụ nữ trong nhà có thể nói chuyện với cô, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi Dụ Tư Tình một chút kinh nghiệm nuôi dạy con cái.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chiều cuối tuần.

Vị trung y già được mời đến như thường lệ, sau khi bắt mạch, ông ta đưa cho Cố Thanh Sương một số loại thuốc an thai cổ truyền để uống.

Hạ Tuy Trầm ở bên cạnh hỏi không ngừng, ngay cả đứa bé trong bụng gần đây cũng không thích động đậy, anh nhớ rõ mỗi ngày cục cưng trở mình mấy lần, liền lôi kéo vị trung y già ở lại hỏi hơn nửa tiếng.

Cố Thanh Sương ngồi bên cạnh anh uống trà chà là đỏ, thỉnh thoảng cho anh một cái nhìn dong dài.

Hạ Tuy Trầm bình tĩnh hỏi câu cuối cùng với vị Trung y già, lại đột nhiên hỏi tiếp: “Cô ấy mang thai cũng đã lớn, còn có thể ở cùng phòng được không?”

Trong phòng nhất thời không có một tiếng động nào khác, động tác đóng hộp thuốc của vị trung y già chợt dừng lại, người có tuổi đã nhìn thấu sự đời.

Đối mặt với câu hỏi của Hạ Tuy Trầm, ông nói với một giọng rất nghiêm túc, “Tuyệt đối không được.”

Cố Thanh Sương cũng bị sốc, anh đã nhịn được trong suốt cả thai kỳ của cô, cũng không chạm vào cô quá thân mật, giờ trong đầu lại suy nghĩ cái gì vậy.

Cô đang tiếp tục uống một ngụm nước để giảm bớt sự ngượng ngùng thì thấy Hạ Tuy Trầm đưa mắt nhìn cô, nói trong giây tiếp theo, “Em có nghe không? Bác sĩ nói là không được.”

Động tác uống nước của Cố Thanh Sương dừng lại, còn chưa nuốt xuống, suýt chút nữa bị anh làm cho sặc chết.

Cô chưa từng thấy người nào có thể vu oan giá họ giỏi như thế này trước đây, vẻ mặt hoang mang còn chưa được thu lại, cô thấy vị trung y già lắc đầu, lời nói thấm thía mà dặn dò Hạ Tuy Trầm không thể tùy ý chiều theo mong muốn của thai phụ mà làm bậy, những người trẻ tuổi nên cố gắng kiềm chế.

“…” 

– 

Bị Hạ Tuy Trầm chọc tức, Cố Thanh Sương không thèm nói chuyện với anh đã mấy ngày nay, ban đêm nằm ở trên giường, khóe mắt chỉ cần liếc thấy người đàn ông đang chuẩn bị muốn ôm cô, cô cố tình bày ra một khuôn mặt xinh xắn, nói: “Đừng chạm vào em… Bây giờ thai của em cũng đã lớn, phụ nữ có thai không chịu được sự đụng chạm của anh đâu.”

“Chỉ đùa một chút, em lại giận vậy sao?”

Hạ Tuy Trầm không dám mạnh mẽ ôm cô, vì sợ đụng vào bụng cô nên anh dừng lại ngay lập tức, chỉ dám tiến lại gần cô, ngón tay thon dài quấn lấy mái tóc đen đang xoã trên gối, tiếng cười tràn ra từ cổ họng đặc biệt quyến rũ và trầm thấp: “Đây gọi là tình thú vợ chồng.”

Cố Thanh Sương nắm lấy ngón tay thon dài và trắng trẻo kia, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy anh cũng không thể cố ý hỏi vị trung y…… chuyện chúng ta ngủ cùng phòng?”

Hạ Tuy Trầm chỉ cười, anh thích nhìn thấy cô đỏ mặt vì xấu hổ.

Cố Thanh Sương hết lần này đến lần khác bị anh lôi cái lý do tình thú vợ chồng ra, cũng không cảm thấy ở nhà cũ dưỡng thai nhàm chán. Chỉ trong nháy mắt, ngày dự sinh đã đến gần.

Trước một tháng.

Hạ Tuy Trầm đã đặt một phòng VIP ở bệnh viện tư nhân với sự bảo mật tốt nhất, phong tỏa toàn bộ tầng, không thể tiết lộ một chút thông tin nào.

Cũng không biết có phải là lo sợ đi vào vết xe đổ của Hạ Vân Tiệm hay là quá mức thận trọng, Hạ Tuy Trầm trực tiếp ở lại trong bệnh viện, đợi Cố Thanh Sương chuyển dạ, không đi đâu nữa.

Điều này đối với Dụ Tư Tình, chỉ có thể nói rằng giữa không yêu và được yêu quả là có sự khác biệt quá lớn.

Cô vẫn làm chuyện của mình, thường xuyên ra vào bệnh viện để chăm Cố Thanh Sương sinh nở, thậm chí cô giờ đã không thèm để ý những gì Hạ gia bàn tán về cô nữa.

Một tuần trước ngày dự sinh, Cố Thanh Sương ăn uống no say trong khu khám bệnh, thấy Hạ Tuy Trầm lại trong trạng thái khẩn trương, hết lần này đến lần khác chạy lên sân thượng của bệnh viện để hút thuốc, số lần càng ngày càng nhiều hơn, sắp lên chức bố nên tâm tình cũng có chút áp lực, sợ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến phụ nữ mang thai.

Vì vậy, vào ban đêm, sau khi y tá kiểm tra phòng và rời đi.

Cố Thanh Sương thấy Hạ Tuy Trầm lấy bao thuốc lá trong túi ra, lại định lên sân thượng hút thuốc lần nữa nên trực tiếp ngăn cản anh.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn sáng, cô tựa vào cái gối lớn màu trắng trên giường bệnh, ngón tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, thoải mái hỏi: “Anh, anh lo lắng cái gì vậy?”

Khuôn mặt của Hạ Tuy Trầm phản chiếu trong ánh sáng. Một lúc lâu sau, anh mới nói với giọng khàn khàn, “Anh trai của anh nói … gần đây anh ấy đã mơ thấy một số chuyện, là Dụ Tư Tình khó sinh đã gọi cho anh ấy và không ngừng khóc lóc.” 

“Cho nên anh cũng sợ à?”

“Thường thì bị đứt ngón tay cũng đã đau rất lâu. Đau đẻ lại như gãy mười cái xương sườn vậy, Thanh Sương … anh hối hận rồi, nghĩ rằng em sẽ nằm bất lực trên giường bệnh chịu nỗi thống khổ, anh đau lắm, anh… “

Hạ Tuy Trầm muốn dùng ngón tay chạm vào bụng cô, nhưng cách bụng cô một khoảng lại dừng lại, ánh mắt cuộn trào với cảm xúc sâu lắng, anh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, rất nhỏ, không lớn bằng bàn tay của anh.

Còn cô, người con gái mà anh nắm trong tay sẽ phải chịu nỗi đau sinh nở khi tuổi đời còn trẻ.

Vẻ mặt của Cố Thanh Sương lúc đầu bị anh làm cho cảm động vài giây, mím môi, đã sắp khóc lại bỗng dưng không nhịn được nữa, cuối cùng cười nhẹ: “Anh à… chỉ là sinh con thôi, hiện tại y học kỹ thuật tiên tiến như vậy, em không sợ.”

Cô nói không sợ, nhưng nước mắt cuối cùng vẫn lần lượt rơi xuống, giơ tay nắm lấy cổ áo sơ mi của anh: “Đừng làm em phải sợ.”

Nhìn thấy nước mắt của Cố Thanh Sương chảy dài trên khuôn mặt không kiểm soát được, Hạ Tuy Trầm lúc này mới giật mình, điều đó vô hình trung đã tạo cho cô rất nhiều áp lực tâm lý, khuôn mặt đẹp trai của anh chợt thay đổi cảm xúc, trái tim như bị bóp nghẹt lấy, đau nhói.

Anh vứt bỏ lớp áo giáp bên ngoài, cúi đầu trước số phận, kiếp này anh đã hoàn toàn thua trước Cố Thanh Sương.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *