Nhan Cửu chưa từng thấy chột dạ như vậy bao giờ, Triệu Tế Thành lúc này một tay đặt trên lưng ghế của cô, tay kia do vóc dáng cao mà phải đặt trên mặt bàn, hơi nghiêng người về phía trước, khoảng cách thoắt cái thu ngắn lại không ít, cô chỉ cần hơi ngước lên thì sẽ chạm ngay vào ánh mắt đang cúi nhìn của anh.
Cổ áo sơ mi đen phía trong áo blouse trắng của anh do ban nãy ăn canh nóng nên nóng nực mà cởi ra hai nút, trắng và đen đối lập, sáng và tối giao hòa, khiến ánh mắt Nhan Cửu bất đắc dĩ phải nhìn từ làn da trượt xuống chỗ bóng tối do xương quai xanh tạo ra, sau đó lướt qua yết hầu, đường cong dưới cằm cho đến đôi mắt đang nheo lại nhìn cô của anh.
Anh xưa nay trông rất lạnh nhạt cao ngạo, nhưng sự đùa cợt trong mắt lúc này khiến toàn thân toát ra một…
Cảm giác áp lực do tính xâm lược và khí thế mãnh liệt mang lại…
Nhan Cửu có phần hoảng loạn, chớp mắt nhanh gấp mấy lần bình thường, trong tích tắc dường như ngay cả hơi thở phả ra cũng nóng hổi, cô vội vàng đứng dậy, giống như tội nhân bị bắt quả tang tại chỗ, tâm trạng khó mà bình tĩnh nổi.
Ai ngờ vừa mở cửa ra thì nghe thấy tiếng hỗn loạn ngoài sảnh cấp cứu.
Cô nghe rõ tiếng gọi bác sĩ, quay lại nhìn Triệu Tế Thành, lúc này anh đã thu lại vẻ bỡn cợt, cài lại nút áo rồi sải bước đi nhanh ra ngoài.
“Chuyện gì vậy?”
“Không rõ, đang gọi điện thoại bỗng dưng bắt đầu lục tìm lọ thuốc, sau… sau đó thì ngất đi.”
Bà bác đi cùng rõ ràng sợ chết khiếp, lúc kể lại tay cũng run lập cập.
“Thuốc gì?”
Y tá vội vàng đưa lọ thuốc vừa nãy mới nhặt lên cho Triệu Tế Thành xem: “Thuốc tim Xạ Hương Bảo Tâm.”
Anh chợt hiểu ra, đôi mắt ngoài khẩu trang nheo lại, tay đeo găng tay lật mí mắt bệnh nhân lên rồi gọi mấy tiếng, xem ý thức có còn tỉnh táo không.
“Đo điện tâm đồ, sau đó gọi bên khoa Nội tim mạch lại đây.”
Bác sĩ chủ trị khác của khoa cấp cứu và y tá nhanh chóng vây quanh, đầu giường cuối giường đều có máy móc, hình sóng rung thất số liệu đều là 0, tình hình rất nguy cấp, thời gian để họ cấp cứu không nhiều, đây đúng là một cuộc chiến giành giật mạng sống trên lằn ranh sinh tử.
Một phút.
“Nhịp tim, hô hấp đều ngừng rồi! Chắc là nhồi máu cơ tim cấp tính! Nhanh nhanh nhanh, người này sắp không ổn rồi!”
Tấm màn xung quanh giường bệnh kéo “roẹt” lại, những bệnh nhân khác của phòng cấp cứu phàm là tỉnh rồi đều nhìn về phía này.
“Chuẩn bị đặt nội khí quản, xe cấp cứu đâu? Lấy máy kích tim lại đây.”
Triệu Tế Thành vừa ra lệnh vừa ngẩng lên nhìn đồng hồ, sắp ba phút rồi.
Tim ngừng đập, vượt quá thời gian nhất định sẽ phát sinh thiếu máu não, quá tám phút có thể sẽ gây ra tổn thương không thể phục hồi.
Đã đặt xong nội khí quản, máy kích tim lại nằm trong tay anh…
Cùng lúc đó, Nhan Cửu và bà bác kia đứng ngoài phòng cấp cứu chờ người thân của bệnh nhân tới, qua lời lẩm bẩm sợ hãi của bà bác, cô đã hiểu đại khái tình huống này, xoa dịu một lúc sau đó nhìn thấy vết nứt trên màn hình điện thoại của bà bác bệnh nhân, cô cũng xuýt xoa trong lòng, quả là sinh mệnh vô thường, người mà mới phút trước còn đang gọi điện, phút sau đã nằm trong phòng cấp cứu rồi.
Cô không biết tình hình bên trong thế nào, ngẩng lên nhìn:
Thời gian đã trôi qua bốn phút.
Rung thất, kích tim, ép tim, chu kỳ này đã kéo dài đến lần thứ năm, các y bác sĩ vẫn không bỏ cuộc, cũng không xem nhẹ.
“Đổi thành nước muối 500 cc, rồi tiêm hai viên Khả Đạt Long.”
Trên trán Triệu Tế Thành cũng lấm tấm mồ hôi, bệnh nhân này luôn bị rung thất cố định như vậy, nguyên nhân ắt hẳn không đơn giản là do bị tức giận đột ngột.
“Huyết áp 74/43, nhịp tim khoảng 100.” Y tá bắt đầu ghi chép số liệu, lúc này bác sĩ khoa Tim chạy tới, lập tức lấy đèn chiếu vào mắt, khẽ thở dài rồi nói với Triệu Tế Thành: “Vẫn không tỉnh, phản ứng đồng tử chậm, có báo cáo điện tâm đồ chưa? Để tôi xem thử.”
5 phút.
Người nhà bà bác vẫn đang trên đường tới bệnh viện, Nhan Cửu đã lo xong cho bà bác kia, chạy nhanh đi lấy báo cáo, ngay cả cô còn biết thời gian vàng để cấp cứu bệnh nhồi máu cơ tim là 4 phút, đây là một cuộc “chiến tranh” bắt buộc phải tranh thủ từng giây từng phút.
“Số 72, bệnh nhân cấp cứu Lâm Trân.”
Trên đường cầm báo cáo chạy về phòng cấp cứu, Nhan Cửu cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, hình như cái tên này đã từng thấy ở đâu rồi, có một cảm giác quen thuộc lạ lùng, nhưng thời gian không cho phép cô nghĩ nhiều. Chạy đến cửa, đưa cho y tá, nhìn thấy bóng Triệu Tế Thành qua cánh cửa đang mở, cô thấy yên tâm hơn.
Nghĩ lại trước đây cho dù cô đi làm ở Hoàn Vũ sắp muộn giờ tới nơi, nhưng người ta cũng suy xét đến quan hệ của cô mà không bắt chẹt, cũng tám trăm năm rồi không chạy nhanh như vậy.
Đang dựa vào tường th.ở dốc thì tiếng bước chân và một giọng nói đàn ông gấp gáp nhưng rất dễ nghe vang lên bên cạnh:
“Chào cô! Xin hỏi lúc nãy có một bệnh nhân bị bệnh tim được đưa vào phòng cấp cứu đúng không?”
Một đôi giày cảnh sát dừng ở trước mặt, cô đang định trả lời, ngẩng lên thì hai người cùng sững sờ:
“Sao em lại ở đây?”
“Tiêu Dã? Lẽ nào là…”
Sau đó, tiếng giày cao gót vang lên, Nhan Cửu ngẩng đầu thì một vòng tay thơm phức ôm trọn, tiếng khóc nức nở nhưng vô cùng quen thuộc:
“Aa a a a a a a! Cửu Cửu à, làm sao bây giờ?”
Bạn cùng bàn hồi cấp ba của cô, Tiêu Tình.
Lúc phụ huynh ký tên, tuyệt đối không chỉ một lần liếc thấy tên của mẹ cô ấy, chẳng trách cảm giác đã thấy ở đâu đó.
Có mối quan hệ này, Nhan Cửu vừa thấy yên lòng, giờ lại bắt đầu lo âu.
Đúng lúc này thì y tá từ trong đi ra, gọi:
“Người nhà của bệnh nhân Lâm Trân là ai, mời vào ký tên.”
“Tôi, tôi là con trai của bà ấy.”
Tiêu Tình nghe mấy chữ “bệnh tình nguy cấp” thì suy sụp, cô tưởng một khi vào phòng cấp cứu thì có quy định phải ký tên, tưởng không cứu được nữa, bỗng thấy trước mắt tối sầm rồi ngất xỉu, Nhan Cửu bị cô kéo theo suýt thì ngã xuống, Tiêu Dã định vào trong thấy em gái mình như vậy thì bỗng không biết phải vào ký tên hay là cứu em gái trước…
“Anh, anh vào trong đi đã, bên này để em lo cho!”
Nhan Cửu gắng sức dìu bạn đến chỗ ngồi, vừa ngắt vào nhân trung cô bạn vừa nói với anh.
Tình hình trong phòng cấp cứu không khá hơn bên ngoài là bao, Tiêu Dã làm cảnh sát cũng mấy năm rồi, nhìn thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh vừa cắm ống vừa dán điện cực thì tròng mắt đỏ lên, bộ cảnh phục màu đen cực kỳ nổi bật trong căn phòng toàn một màu trắng.
Triệu Tế Thành thấy người nhà bệnh nhân đã đến thì bắt buộc phải tự mình nói rõ tình trạng bệnh nhân, anh tháo khẩu trang, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dã nhưng bỏ qua đôi mắt đỏ hoe kia, nghiêm túc nói:
“Tôi đã bàn bạc với bác sĩ bên khoa Tim, tình hình này của mẹ anh cần sắp xếp tái thông mạch vành ngay lập tức, tức là đặt stent, bây giờ người nhà quyết định có làm phẫu thuật hay không, nếu làm thì tôi sẽ nói với phòng phẫu thuật mở lối xanh, hãy nhanh chóng quyết định đi.”
Ngắn gọn rõ ràng, Triệu Tế Thành giải thích hết tình hình bằng cách dứt khoát, không lẫn lộn tình cảm mà xưa nay vẫn làm thế với gia đình bệnh nhân.
“Làm! Phải làm! Chắc chắn làm!”
Tiêu Dã căn bản không cần bàn bạc với Tiêu Tình, anh gạt nước mắt vẫn chưa kịp rơi ra, lập tức kiên định hạ quyết tâm.
Triệu Tế Thành trước khi quay đi đã bị anh ta túm lấy tay áo, anh quay lại, tưởng anh ta có câu hỏi gì thì hơi nhíu mày, muốn nhanh chóng giải quyết nhân lúc tình trạng bệnh nhân còn khá ổn định, đi chụp mạch vành và CT để tránh tình trạng xuất huyết não đột ngột, cố gắng không chậm trễ một phút nào cả.
Vẫn chưa kịp hỏi anh ta thì thấy trong đôi mắt người đàn ông kia tràn ngập vẻ cầu cứu chân thành, lẫn lo âu, sợ hãi và mong chờ, anh ta nói:
“Tôi biết anh, anh đã từng cứu đội trưởng Lâm của chúng tôi! Lâm đội luôn nói rằng anh là một bác sĩ giỏi, nên tôi cầu xin anh, nhất định phải cứu sống mẹ tôi, xin anh!”
Có trời mới biết, câu này anh đã nghe không tới ngàn lần thì cũng mấy trăm lần rồi, anh không phải thần thánh, không thể đảm bảo hứa hẹn gì cả, nên đối với những câu nói thế này trước đây dù anh tỏ ra lãnh đạm thì anh cũng sẽ không đáp lời họ, dù người nhà bệnh nhân chỉ muốn một câu khẳng định để cảm thấy được an ủi mà thôi.
Nhưng dạo gần đây không hiểu vì nguyên nhân gì mà trái tim anh trở nên mềm dịu hơn xưa. Cảm giác đồng cảm xưa nay không phát giác ra, lúc này bỗng nổi dậy.
Ánh mắt anh vừa điềm tĩnh vừa kiên định, trả lời:
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, anh yên tâm.”
……
Một tiếng sau, bên ngoài phòng phẫu thuật máy DSA. (Kỹ thuật chụp mạch máu số hóa xóa nền – Digital Subtraction Angiography viết tắt là DSA, là một hệ thống chụp hình mạch máu mới bằng tia X. Mục đích của kỹ thuật này là nghiên cứu mạch máu trong cơ thể và thấy rõ hơn các thương tổn và bệnh lý mạch máu trước khi chỉ định can thiệp mạch)
Hai mắt Tiêu Tình trống rỗng, một tay túm chặt Nhan Cửu, vô thức vỗ vỗ mu bàn tay bạn, miệng lẩm bẩm hối hận.
Tiêu Dã thấy mu bàn tay Nhan Cửu bị vỗ đỏ ửng cũng không nói tiếng nào, còn đang an ủi Tiêu Tình, anh chợt thấy mềm lòng, cũng hiếm khi phân tâm như vậy, ý thức được hình như cô không hề thay đổi, cảm thấy cô vẫn là cô bé yếu ớt, dịu dàng, yên tĩnh, hình như không có chút tự tin nào như lúc trước.
Có lẽ là do đại não bật chế độ khẩn cấp khiến lúc này anh không thể nào nhớ lại những ký ức vụn vặt khi ở cạnh mẹ, mà vì một cánh cửa mở ra mà anh chợt nhớ lại đoạn ký ức có liên quan đến Nhan Cửu.
Anh nhớ lại lần đầu thấy Tiêu Tình dẫn Nhan Cửu về chơi, nhớ lại vô số lần chờ Tiêu Tình nhỏ hơn một tuổi để cùng về nhà, thực ra là muốn nhìn cô nhiều hơn một chút, nhớ lại lúc tốt nghiệp cấp ba không kịp nói câu ấy, chỉ kịp thấy cô được Tô Gia Hành khi ấy đã nổi tiếng lẫy lừng trong trường lái chiếc xe hơi sang trọng đến đón đi.
Về sau anh chỉ thi thoảng nghe em gái nói rằng Nhan Cửu đã lên đại học B, làm biên kịch, cũng đã xem “Kẻ trầm lặng”, nhưng tình cảm khi đó đã nhạt đi, công việc của anh cũng bận rộn nên đã gác lại những thứ đó sau đầu.
Thật không ngờ, thời gian thay đổi, bao năm cắt đứt liên lạc, ấy thế mà lại gặp nhau ở bệnh viện.
Anh nhìn cô gái đẹp như tranh trước mặt, cảm thấy trái tim như có một hơi ấm trong bệnh viện trắng toát lạnh lẽo này, anh lặng lẽ nhìn ba chữ “đang phẫu thuật” màu xanh lục sáng đèn, trong lòng thầm cầu xin:
Hy vọng mẹ anh có thể bình an vô sự, nếu có thể bình an vượt qua ca mổ này, anh nhất định sẽ hoàn thành những việc chưa làm xong, nói những lời năm đó chưa dám nói, chí ít cũng phải hoàn thành giấc mơ mau chóng thành gia lập thất mà mẹ muốn anh thực hiện.