Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 12: 12: Cứu Mèo

Lạnh quá, nước thật lạnh.
Phan Miêu Vũ cảm thấy cả người mình như bị đóng băng, những dòng nước lạnh lẽo bao lấy toàn thân của cậu, khiến cậu vùng vãy một lúc lâu rồi kiệt sức mà không thể tiếp tục vùng vãy, cơ thể dần dần chìm xuống.

Bện tai vang lên tiếng gào khóc nức nở của Nguyễn Minh An.
May mắn trước khi té xuống nước cậu đã buông tay ra để cậu nhóc trượt xuống, tuy khi té xuống mông đập xuống đât sẽ rất đau nhưng còn đỡ hơn để một đứa nhỏ trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết giống như cậu lúc này.
Ý thức dần dần mờ đi cuối cùng cậu không chịu nổi nữa mà hoàn toàn mất đi ý thức, cơ thể cũng chậm rãi chìm xuống mặt nước.
“Anh ơi, anh ơi.” Nguyễn Minh An nhìn thấy cậu biến mắt khỏi mặt hồ liền gào khóc gọi lớn.
Đứa nhỏ còn quá bé không thể làm gì khác ngoại trừ gào khóc gọi lớn, đứa nhỏ ngơ ngác mà bò lại gần bên vách hồ muốn đưa mắt tìm hình bóng của cậu.
“Nguyễn Mạnh Huy, nếu mày còn đưa bàn tay bẩn hiểu đó chạm vào người em trai tao thì tao sẽ khiến cho cả gia đình mày phải hối hận.”Gio5ng nói đầy tức giận của Nguyễn Minh Hoàng vang lên sau đó anh không chút chừng trờ mà nhảy xuống hồ cá.
Nguyễn Minh An ngơ ngác nghe thấy giọng anh trai sau đó nhìn thấy anh trai nhảy xuống liền không khỏi lo lắng mà túm chắt áo mình căng thẳng nhìn chằm chằm xuống hồ cá,cậu không hề nghe thấy anh trai trước khi nhảy xuống hồ đã nói gì bởi vì lúc đó cậu nhóc hoàn toàn đã chết máy trong đầu chỉ còn duy nhất hình bóng ngã xuống hồ nước của Phan Miêu Vũ.

Nhưng Nguyễn Mạnh Huy nghe rất rõ ràng, cả người nó co quắp lại, hai mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Nó không ngờ việc làm của mình lại bị bắp gặp đúng lúc như thế.
Đúng vậy khi nhìn thấy Nguyễn Minh An bò lại sát mép hồ nó liền liền nảy lên sát tâm, nhìn kẻ đáng ghét chìm xuống hồ khiến nó cảm thấy vui sướng, nếu như những kẻ đáng ghét đều biến mất như thế thì tốt biết mấy.

Bởi vì suy nghĩ này mà nó không chút do dự đưa tay ra đi từng bước từng bước đến gần người anh họ luộn khiến nó chán ghét này.
Nguyễn Minh Hoàng không ngờ khi anh ngủ dậy liền đúng lúc nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Đã rất lâu rồi anh không có một giấc ngủ ngon như vậy, không ngờ rằng có một người xa lạ ngủ bên cạnh mà anh lại không mất ngủ thậm chí vừa đặt đầu lên gói đã nhanh chóng ngủ say.

Cũng vì vậy mà khi tỉnh dậy việc đầu tiên anh làm chính là tìm người, nhưng trong phòng ngoại trừ anh thì không có ai cả, nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay thì ngạc nhiên phát hiện đã quá mười một giờ, không ngờ anh lại ngủ bốn tiếng đồng hồ rồi.

Thời gian này hình như đứa em trai nhỏ kia của anh cũng đã về rồi, vậy việc cậu không có ở trong phòng rất có thể đang ở sân sau chơi cùng đứa nhỏ kia, vì vậy anh rời khỏi giường sau đó đi lại bên cạnh cửa sổ nhìn xuống sân sau, vừa hay cửa sổ phòng anh có thể quan sát đạon đường xung quanh hồ cá.
Nhìn thấy cậu đang ôm em trai mình trong lòng, mà đứa nhỏ phía sau đang dùng cặp mắt tối đen đầy ác ý nhìn chằm chằm hai người anh bất giác cau mày, nếu như bình thường sau khi xác định xong vị trí của cậu anh sẽ rời khỏi cửa sổ rồi đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt mỉm cười của cậu, nhìn thấy cậu dịu dàng đói sử với em trai mình khiến anh bắt giác đứng yên tiếp tục theo dõi cậu.
Cũng nhờ sự bất thường đó cảu anh mà anh đã nhìn thấy cậu ngã xuống hồ nước, lúc đó anh hoảng sợ mà lao khỏi phòng dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy thẳng ra ngoài sân, nhưng nào ngờ cảnh tượng đập vào mắt anh trước hết chính là đứa em họ chỉ vừa vài tuổi của anh đang đưa tay muốn đẩy em trai ruột cảu anh xuống hồ, không nhịn được nữa anh liền nói lớn sau đó không chút chừng chờ nhảy vào hồ nước.
Phan Miêu Vũ đã chìm xuống dưới hồ, khi Nguyễn Minh Hoàng nhảy xuống đã không thể xác nhận vị trí của cậu, vì vậy anh phải lặn xuống mở to hai mắt tìm kiếm bóng người.

May mắn cậu vẫn chưa bị chìm quá lâu, anh nhanh chóng bơi đến bên cạnh cậu mà đở lấy cậu, nhìn hai mắt nhắm nghiền của cậu anh không chút do dự mà đưa môi đến gần môi cậu sau đó hôn lên truyền chút không khí vào trong phỏi đã sắp ngừng hoạt động của cậu.
Anh biết chỉ truyền oxi như thế này sẽ nguy hiểm đến cả bản thân mình, nên anh chỉ truyền vừa đủ để cậu có thể cố gắng thêm một chút liền dứt khoát ôm theo cậu mà ngoi lên mặt hồ, cậu đã chìm xuống khá lâu, nếu cứ như vậy thêm vài giây nữa thì chắc chắn không cứu được.
Lúc này trên bờ những người khác cũng đã biết tin, vệ sĩ được gọi đến cũng nhanh chóng nhảy xuống hồ, sau khi anh ta nhìn thấy hai người liền giúp một tay, nhờ có sự giúp đỡ của anh ta nên cả ba người rất nhanh chóng liền ngoi ra khỏi mặt nước, sau đó ba người nhanh chóng được hai vệ sĩ bên trên kéo lên bờ.

“Oa, anh ơi, anh ơi…” Nguyễn Minh An nhìn thấy cậu liền nhào lên, cậu nhóc khóc nức nở muốn ôm lấy cậu, nhưng nữa đường đã bị Nguyễn Minh Hoàng ngăn lại.

“Em chưa thể lại gần.” Anh nói sau đó ngồi khụy xuống bắt đầu sơ cứu cho cậu, dù cho đã cứu được lên bờ nhưng cậu đã uống khá nhiều nước, hiện tại tình trạng cực kỳ nguy kịch, nếu như không sơ cứu kịp thì sẽ nguy hiễm đến tính mạng.
“Khụ…!Khụ…!Khụ…” Cậu ho vài tiếng phun nước ra ngoài, tuy nhiên cậu là một con mèo sợ lạnh nên lúc này đây hai mắt cậu vẫn nhắm nghiền hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Cậu chủ, xe cấp cứu đến rồi…” Dì Hạnh cùng hai bác sĩ vọt đến, sau đó bác sĩ nhanh chóng đỡ cậu lên càng rồi khinh ra ngoài xe.
“Con đi theo cậu ấy.” Nguyễn Minh Hoàng nhìn gia đình của mình nói sau đó ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bốn người khuôn mặt đang giả vờ lo lắng bên kia: “Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào, sau này đừng để tôi nhìn thấy mấy người xuất hiện ở đây.”
Ông nội Nguyễn, Nguyễn Quan cùng Lê Tú sắc mặt khẽ tối sầm, tuy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng trong lời nói cảu Nguyễn Minh Hoàng khiến họ hiểu rõ chuyện xảy ra này chắc chắn liên quan đến một nhà Nguyễn Sâm.
Nguyễn Sâm cùng Hà Oánh nghe vậy sắc mặt khẽ biến, bọn họ muốn lên tiếng phủ nhận mình không biết gì cả nhưng không để bọn họ kịp mở lời thì anh đã chạy đi rồi.
Hà Oánh nhanh chóng đổi người ngay lập tức khóc lóc cầu xin: “Chị dâu…!Chị dâu, bọn em không biết gì cả, bọn em lúc nãy vẫn còn trong phòng mà thật sự không biết gì cả.”
“Đừng chạm vào tôi.” Lê Tú gạt tay bà ta ra sau đó ôm lấy nắm lấy tay đứa con trai nhỏ của mình rồi xoay người vào nhà.

Bà phải chuẩn bị chút thức ăn để vào bện viện thăm hỏi con dâu mình.
Nguyễn Quan cũng không muốn nói gì nữa, những gì ông muốn nói đã nói từ rất lâu rồi, tuy nhiên đứa em trai này của ông chỉ xem ông như cái gai trong mắt, cái đinh trong lòng hoàn toàn không muốn nghe theo.

Lần này ông đã không còn chút lòng tin nào về việc đứa em này sẽ thay đổi, ông xoay người đi theo vợ cùng con trai nhỏ của mình vào nhà.
“Ba…” Nguyễn Sâm thấy anh trai mình cũng đi liền không nhịn được mà gọi người đang dùng ánh mắt cực kỳ bình thản nhìn ông ta trước mặt.
“Sau này anh tự mình sống đi.

Sống cho tốt vào…!Người cha già này đã không còn gì để nói với anh nữa rồi.” Ông nội Nguyễn mệt mỏi nói sau đó xoay người chầm chậm đi vào nhà bỏ qua tiếng gọi của đứa con thứ hai của mình.
“Tụi bây rốt cuộc đã làm cái gì.” Nguyễn Sâm gọi mãi nhưng ông nội Nguyễn vẫn không nhìn lại liền không khỏi tức giận xoay người tát mạnh vào mặt đứa con lớn của mình.
“Anh…” Hà Oánh vội vàng ôm con trai lớn vào lòng mà thất thanh gọi.
“Nguyễn Mạnh Nhật, mày nói cho tao nghe mày đã làm cái gì.” Nguyễn Sâm không phải là người ngu ngốc, chỉ cần nghĩ đến việc cả hai đứa con mình đều có mặt ở trong sân sau này liền biết chuyện này do ai làm.
Đứa con nhỏ của ông ta không thể nào khiến một người lớn như Phan Miêu Vũ ngã xuống hồ được, vậy thì chỉ có thể là do đứa con lớn của ông ta làm.

Tuy khi biết chuyện xảy ra ông ta cực kỳ vui sướng khi người gặp họa nhưng bởi vì chuyện này khiến cho từ nay về sau ông ta không thể chạy đến đây nữa liền khiến ông ta cực kỳ uất hận, cục tức này không không thể không xả vì vậy ông ta liền dồn nó lên đầu người nhà mình..

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 11: 11: Em Trai

Phan Miêu Vũ bị đánh thức bởi bụng đang ầm ĩ, hình như lúc nãy cậu chưa đi vệ sinh nên hiện tại mới buồn thế này.

Không chút chừng chờ cậu nhanh chóng phóng vào nhà vệ sinh.

Có lẽ do bản thể của mình nên dù cậu có làm gì thì động tác cũng cực kỳ nhẹ nhàng, đến cả tiếng bước chân cũng rất nhỏ, rất ít người có thể nghe thấy.
Sau khi giải quyết xong cậu liền nhìn người còn lại trên giường, thấy anh vẫn đang nhắm nghei62n hai mắt thì vui vẻ tiếp tục nằm lên giường chuẩn bị ngủ.

Đúng lúc cậu định nhắm mắt lại thì bên tai vang lên tiếng nói chuyện nho nhỏ, với cái lỗ tai mèo thì dù giọng nói có nhỏ đến đâu thì cậu vẫn có thể nghe rõ một hai.
“Mẹ, mẹ con muốn gặp anh hai.”
“Không được, anh hai con đang nghĩ ngơi.”
“Nhưng mà lâu rồi con không gặp được anh.”
“Thì con đợi chút nữa, đến khi mẹ làm cơm xong rồi anh con xuống ăn sẽ gặp mà.”
“Con mới không chịu đâu, gia đình chú út dữ lắm, toàn liếc nhìn con đầy cộc cằn.”
“Vậy con về phòng đi, không cần chơi chung với bọn họ.”

“Vâng ạ.”
Phan Miêu Vũ kinh ngạc khi nghe thấy người đang đứng ngoài phòng là em trai của nam chính, vậy cahng83 phải hôm nay thực sự chính là cái kịch bản trong tiểu thuyết kia sao.

Như vậy không được, đây là đứa nhỏ rất tốt cậu không thể để đứa nhỏ một mình, sau đó bị đẩy xuống hồ rồi chết đuối mà không có người cứu được.
Cậu ngồi dậy khỏi giường đi đến cửa mở cửa ra: “Mẹ.”
“Con dạy rồi à.

Có phải bọn ta khiến con thức giấc hay không.”
“Không ạ do con tự tỉnh dậy thôi.” Phan Miêu Vũ lắc đầu, ánh mắt nhìn đứa nhỏ đang trốn sau chân bà: “Mẹ đang làm gì vậy ạ.”
“Thằng bé là Nguyễn Minh An, nó vừa về đến nah2 đã đòi gặp anh trai nó, nên mẹ phải ngăn lại.”
Phan Miêu Vũ đi ra khỏi phòng sau đó nhẹ tay đóng cửa lại rồi ngồi xỏm xuống nhìn đứa nhỏ chỉ mới tám tuổi trước mặt: “Chào em, anh trai em vẫn còn ngủ nên chưa thể gặp em được.”
“Không biết anh có thể chơi cùng em không.”
“Chào…!Chào anh ạ.” Nguyễn Minh An ngượng ngùng nói sau đó đi ra khỏi sự che chắn của mẹ mà mỉm cười: “Anh thật sự muốn chơi với em ạ.”
“Ừ.” Phan Miêu Vũ gật đầu.
Lê Tú mỉm cười vui ve đầy đẩy đứa nhỏ nhà mình lại gần cậu rồi nói: “Làm phiền con coi trừng nó giúp mẹ.” Rồi bà xoay người đi xuống lầu chuẩn bị làm bữa trưa cho gia đình.

“Em cứ gọi anh là anh Vũ, chúng ta đi thôi, em muốn chơi gì nè.” Phan Miêu Vũ đứng dậy sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé cảu đứa nhỏ.
“Vậy chúng ta ra vườn nhé, có thể chơi bóng cùng nhau ạ.”
“Được.” Phan Miêu Vũ gật đầu rồi theo sự chỉ dẫn của đứa nhỏ mà đi ra sân sau của căn nhà.
Khi hai người đi qua hồ nuôi cá thì cậu thoáng nhìn sang, đúng là một căn nhà lớn, đến cả cái hồ nuôi cá cũng có thể lớn như vậy, hèn gì lúc đó chẳng ai phát hiện ra có người rơi xuống nước.

Cậu nhanh chóng kéo đứa nhỏ đi thật nhanh qua hồ, dù sao nó cũng thật ám ảnh cậu, ít nhất cậu không muốn xuống nước trong lúc này, bởi vì cậu là một con mèo mắc cạn, hoàn toàn không biết bơi.
Hai người đi đến khoản sân trống khá xa hồ cá, Nguyễn Minh An lấy trái bóng bên trong thùng gỗ ở bên cạnh một cái cây lớn.
“Anh ơi em đá đó.”
“Được.” Phan Miêu Vũ gật đầu cười.

Nguyễn Minh An để bóng xuống đất sau đó giơ chân ra daa91, trái bóng chậm rãi lăn đến chân cậu, cậu cũng nhẹ nhàng mà đá nó để nó lăn trở về.
Hai người cứ đá qua đá lại một lúc, Nguyễn Minh An cũng vui vẻ mà cười ra tiếng, từ khi cậu bé có ý thức thì anh trai đã không còn sống cùng nhà với nhóc, vì vậy nhóc chỉ có thể chơi một mình, đứa em họ bằng tuổi lại rất xấu xa, dù có chơi một chút với nó thì cũng không có vui vẻ gì, sau này khi nhóc bị đứa em họ đá banh vào mặt thì mẹ không còn cho nhóc chơi cùng nữa.
Hiện tại có người chơi chung nhóc thật sự rất vui, ước gì ngày ngày đều có thể cùng người anh trai dịu dàng xinh đẹp này chơi cùng.
Đang vui vẻ thì hai người nghe thấy giọng hét lớn cùng với tiếng chạy bạch bạch trên đất:

“A, em cũng muốn chơi, cũng muốn chơi.”
“Sao lại không kêu em cùng chơi, anh An sao anh lại không chơi với em lại chơi với cái người đáng ghét đó.”
Nguyễn Minh An nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn liền lạnh tanh, cậu nhóc dừng chân lại không tiếp tục đá nữa mà ôm lấy bóng chạy đi bỏ lại vào trong giỏ gỗ rồi lại chạy về nắm chặt lấy tay cậu kéo cậu đi.
“A a a a a.

Anh An, anh không nghe em nói à, chơi với em, mau chơi với em.”
Hiện tại mọi người trong nhà ở khá xa vườn sau nên dù giọng nói cảu Nguyễn Mạnh Huy có lớn thì cũng không ai nghe được, ngoại trừ những vệ sĩ xung quanh, tuy nhiên việc tranh chấp của trẻ con họ cũng không chen vào.
“Tôi không chơi với cậu.” Nguyễn Minh An lạnh lùng nói rồi tiếp tục kéo cậu đi.
Nguyễn Mạnh Huy nào buông tha dễ dàng, nó chạy lại nắm lấy tay cậu rồi kéo, móng tay vừa dài lên một chút của nó bấm vào lòng bàn tay cậu vừa kéo vừa hét: “Anh không được chơi với người đáng ghét này, anh phải chơi với em…!Người đáng ghét, người đáng ghét, anh ta chính là kẻ đáng ghét.”
“Một thằng con trai mà lại đi làm vợ của một thằng con trai khác, ghê tởm, xấu xí.

Mẹ em nói không được đến gần kẻ đáng ghét này..

Anh An anh cũng không được đến gần.”
Nguyễn Minh An hoàn toàn không nghe nổi nữa, cậu nhóc dừng chân lại sau đó đưa tay quạt tay Nguyễn Mạnh Huy ra khỏi tay cậu sau đó quát: “Em mới là thằng nhóc xấu xa, thằng nhóc đáng ghét…Cái tính tình đó của em chẳng ai ưa em.”
“Anh Vũ thì sao, anh ấy tốt hơn cha mẹ em rất nhiều lần, bọn họ mới là người xấu xí người đáng ghét.”
Tuy còn nhỏ nhưng Nguyễn Minh An biết những lời nói mà đứa em họ này nói ra đều là nghe được từ miệng của người lớn trong nhà nó, bởi vì nhóc đã từng nghe thấy như vậy một lần chính miệng thím úc cùng chú út nói ra.

Cậu nhóc không ghét đứa em họ cùng tuổi này nhưng bởi vì mỗi khi gặp mặt nó đều nói những câu nói rất khó nghe nên nhóc mới không muốn chơi cùng nữa, ba mẹ bảo nhóc là một chuyện mà chính bản thân nhóc mới là người quyết định.
“Không, anh không được nói như vậy…!Kẻ đáng ghét này là người xấu…!Người xấu.” Nguyễn Mạnh Huy bị gạt tay liền gào lên sau đó quơ vào tay, móng tay trúng vào mu bàn tay mềm mại cảu cậu tạo ra một vết hồng hồng.
“Em mới là người xấu, em là kẻ đáng ghét, anh không muốn chơi với em.” Nguyễn Minh An cũng không yếu thế mà gào lại sau đó kéo tay cậu bước đi: “Anh Vũ chúng ta vào nhà.”
Phan Miêu Vũ cũng không xen vào cuộc tranh chấp của những đứa nhỏ chưa mười tuổi này, kéo cậu thì cậu đi không kéo thì cậu dừng, bị cào bấu cũng không để ý, dù sao sức lực của con nít cũng không là gì, dù có trày cũng rất nhanh sẽ lành nên cậu không muốn để ý.

Lúc này nghe đứa nhỏ đáng yêu nắm tay mình nói cậu cũng gật đầu trả lời: “Được.”
Hai người chậm rãi đi về phía nhà, Nguyễn Mạnh Huy ngơ ngác đứng nhìn sau đó nó tức giận mà bạch bạch chạy theo, tay đưa về phía trước, hai mắt nó đầy ác độc mà nhìn chằm chầm Nguyễn Minh An.
Phan Miêu Vũ nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng ôm lấy Nguyễn Minh An lên, cậu lo lắng đứa nhỏ này thực sự sẽ xảy ra chuyện, dù sao cậu cũng biết được người phía sau muốn làm gì nên có thể vững vàng cơ thể mà không bị xô ngã.
Nguyễn Mạnh Huy thấy ý đồ của mình không thể thực hiện liền buông lỏng hai cánh tay xuống, hai chân đang chạy cũng giảm lại tốc độ.
Phan Miêu Vũ chú ý phía sau thấy vậy liền thở phào, Nguyễn Minh An được cậu bế lên cũng vô tình thấy được động tác cảu đứa em họ của mình, cậu nhóc lạnh mặt xoay đầu nhìn về phía trước muốn nhìn xem ba mẹ có đứng ở đâu đó hay không để mét hành vi của đứa nhỏ xấu xa kia.
Nhưng đúng lúc này một trái bóng từ đâu bay đến đập mạnh vào lưng của Phan Miêu Vũ, cậu kinh hãi loạng chọng bước vài bước về phía trước, lưng đau đớn, nhưng không ngờ được lúc này bọn họ đã bước đến hồ cá, chân của cậu trượt một cái nghiêng về phía hồ nước.

||||| Truyện đề cử: Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý |||||
Bùm..

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 10: 10: Màn Kịch Nhỏ

Bên trong nhà ăn, mỗi người đều im lặng dùng bữa sáng cảu mình, đối với Nguyễn gia đây là một thối quen, đối với Phan Miêu Vũ thì chính là cậu lười nói, dù sao khi nảy phát giận một lúc cả người đều mệt mỏi, vì vậy cậu chẳng có chút tinh thần nào mà ngó ngiên nữa.
Nguyễn Minh Hoàng khẽ nhìn cậu rời nhìn những người khác sau đó cũng bình tĩnh mà ăn.

Buổi sáng trải qua trong yên tỉnh,
Sau khi dùng xong dì Hạnh liền bưng chút bánh trán miệng ra cho mỗi người, thứ này là do Lê Tú làm từ hôm qua sau khi bỏ vào tủ lạnh đến hiện tại vừa hay có thể đem ra.
Phan Miêu Vũ nhìn món tráng miệng trước mắt liền híp mắt đầy vui vẻ mà múc lên ăn, sau đó hai mắt cậu loan loan đầy sự vui vẻ.

Thật ra từ kiếp trước đến khi xuyên vào thân xác này chưa từng có người biết thật ra cậu cực kỳ thích ăn đồ ngọt, Chỉ là lúc trước cậu rất lười chẳng thích ra ngoài nê không mua những món ngọt ăn mà thôi.
Đã lâu lắm rồi cậu không ăn được món ngọt nào nên hiện tại chỉ ăn một chút đã cực kỳ vui vẻ rồi.
Ông nội Nguyễn nhìn cậu liền khẽ đưa tay đẩy món tráng miệng của ông sang, Phan Miêu Vũ bất ngờ sau đó ngơ ngác nhìn theo bàn tay, thấy khuôn mặt hiền từ của ông cậu liền mỉm cười ngọt ngào nói: “Cháu cảm ơn ông nội.”
Nguyễn Quan cùng Lê Tú thấy vậy cũng vui vẻ mà đẩy món tráng miệng qua sau đó trông mong nhìn cậu.
Phan Miêu Tú cũng không để hai ông bà thất vọng cậu hai mắt đầy ý cười nhìn qua rồi ngọt ngào nói: “Con cảm ơn ba mẹ.”
“Ngoan, ngoan, ăn nhiều vào.” Lê Tú ôm ngực miệng liên tục nói.

Trời ơi con dâu bà đáng yêu mả ngoan ngoãn quá.
Nguyễn Minh Hoàng nhìn ba người thân trong nhà bởi vì muốn dỗ cậu vui vẻ mà đẩy món tráng miệng của mình đến trước mặt cậu liền không biết phải nói gì nếu như em trai anh có ở đây chắc phải khóc hết nước mắt quá.

Nhưng cả nhà đều làm vậy chẳng lẽ anh là chồng lại không làm vì vậy anh khẽ ho một tiếng sau đó đầy món tráng miệng của mình đến trước mặt cậu.
Đúng như anh nghĩ ba người lớn trong nhà thấy vậy hai mắt liền sáng lên đầy ve hài lòng, Phan Miêu Vũ cũng nhìn sang sau đó nở nụ cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh.”
“Ăn đi.” Nguyễn Minh Hoàng sửng sốt rồi đưa tay lên vỗ nhẹ đầu cậu dịu dàng cười.
Gia đình Nguyễn Sâm nhìn cảnh tượng gia đình hòa thuận thế này liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng bọn họ ngồi lù lù ở đây nhưng giống như vô hình vậy.

Đứa con nhỏ nhất của ông ta nhìn thấy xung quanh cậu đều là món tráng miệng liền không nhịn được ganh tị mà xoay đầu nhìn mẹ mình mà đòi hỏi:
“Mẹ, con cũng muốn ăn thêm, muốn ăn thêm nữa.”
Nghe thấy tiếng trẻ con lúc này gia đình đang xem con dâu ăn liền không khỏi ngước mắt lên nhìn.

Hà Oánh tuy trong lòng cực kỳ tức giận với sự bất công này nhưng vẻ mặt đầy sự ngại ngùng cùng bất lực nhỏ giọng dỗ dành:.

Truyện Linh Dị
“Con đã ăn hết phần mình rồi, không thể đòi thêm đâu.”
Nhưng đứa nhỏ hoàn toàn không nghe mà tiếp tục lớn tiếng nói: “Không con không chịu, con muốn ăn thêm…!Sao anh kia lại có nhiều như vậy mà con lại không có.”
“Đó là do chú dì cùng anh họ của con đưa cho, bọn họ không ăn nên đưa cho anh ăn.” Hà Oánh nói, trong lời nói đều là sự châm chọc, rõ ràng trong bàn có một đứa nhỏ mới vừa tám tuổi lại không cho nó món tráng miệng lại đi đứa cho một thằng nhóc đã lớn.
“Vậy..

vậy mẹ cho con đi.” Đứa nhỏ vẫn tiếp tục nói.
“Nhưng mẹ ăn xong rồi.” Hà Oánh bị con trai khiến cho xấu hổ, đúng vậy bà đang chỉ trích người khác nhưng lại không nói chính mình, rõ ràng bà cũng tham ăn lại không chịu đưa phần của mình cho con mình, rõ ràng dụng ý của bà là để thằng nhóc thúi này đi đồi chú dì của nó lại không ngờ nó quay sang đòi bà.
“Nguyễn Mạnh Huy mày ngồi im cho tao.” Nguyễn Sâm quát lớn sau đó đầy món tráng miệng của ông ta sang: “Mày ăn đi rồi im lặng cho tao.”
Nguyễn Mạnh Huy thấy có đồ ăn ngon đến trước mặt liền nhanh chóng im lặng mà vui vẻ ăn.
Lê Tú nhìn bọn họ diễn kịch mà lạnh lùng khinh thường trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười.

Hà Oanh xấu hổ cười cười: “Khiến mọi người chê cười rồi, do em chiều thằng bé quá nên nó mới như thế.”
“Không có gì, con nít nên dạy chúng hiểu cái nào nên làm cái nào không nên làm.” Lê Tú giả lả cười rồi xoay đầu tiếp tục nhìn con dâu đang phòng má ăn đối diện.
Ông nội Nguyễn nhìn sống gió trong mắt đứa con trai út của mình rồi thở dài nhưng không lên tiếng nói gì, không phải ông thiên vị gia đình thằng hai mà là ông đã quá thất vọng về đứa con còn lại rồi.

Những năm trước ông đều dánh tất cả cho đứa con bởi vì mất mẹ khi còn quá nhỏ kia rồi cũng bắt thằng hai chìu theo ý thằng út, nhưng ông hiểu ra không phải cứ yêu thương là tất cả sẽ như ý ông muốn, gia đình sẽ vui vẻ hòa thuận, ông buông tay rồi, hiện tại ông chỉ muốn dưỡng già chỉ muốn sống nốt phần đời còn lại với gia đình nhỏ của thằng hai trong vui vẻ mà thôi.
Ông sẽ không bao giờ để tâm đ ến thằng út nữa, bởi vì trong mắt nó chỉ cầu mong ông chết sớm một chút để có thể tranh giành tài sản mà thôi.
Phan Miêu Vũ không quan tâm đ ến khúc nhạc đệm khi nãy, cậu cũng không phải người tốt bụng gì, nếu như đứa nhỏ đó có liên quan đến cậu thì cậu còn có thể vui vẻ mà chia sẽ một chút, nhưng đáng tiếc không phải thằng nhóc tưởng chừng như ngây thơ nhỏ tuổi kia, thực chức tính tình y chang ba nó, cực kỳ ác đọc.
Trong quyển tiểu thuyết mà nguyên chủ nhắc đến có một đoạn miêu tả về cảnh thằng nhỏ đó đẩy em trai nam chính vào hồ nước nuôi cá ở bên ngoài hoa viên, nếu không phải có nguyên chủ không biết bơi nhảy xuống làm phao cho cậu bé vịn vào sau đó cả hai chờ người đến cứu thì thằng bé đã chết.
Mà cũng vì sự tốt bụng này của nguyên chủ mới khiến cho gia đình nam chính càng yêu thương cậu ta, em trai nam chính bởi vì một lần cứu mạng đó mà nhớ ân suốt đời.
Nhưng mà Phan Miêu Vũ không nhớ ra rốt cuộc tình tiết đó sẽ xảy ra vào lúc nào, bởi vì khi cậu cùng anh đến đây, ăn xong cả bữa sáng cũng không nhìn thấy em trai nam chính, có lẽ chuyện xảy ra không phải ngày hôm này rồi.

Cậu an tâm mà ăn nốt miếng cuối cùng rồi thỏa mãn mà tủm tỉm cười li3m môi.
“Vậy tụi con lên lầu trước ạ, ngày hôm qua ngủ trễ quá hiện tại hơi buồn ngủ.” Nguyễn Minh Hoàng không muốn nhìn thấy gia đình của Nguyễn Sâm nữa bèn khóe léo nói.
Ông nội Nguyễn cũng khá hiểu anh nên gật đầu: “Vậy tụi con nghĩ ngơi đi, chừng nào đến giờ cơm trưa ta cho dì Hạnh lên gọi.”
“Vâng ạ.”
Phan Miêu Vũ cũng ngoan ngoan ngaon4 đứng dậy theo anh sau đó mỉm cười nói: “Vậy con đi về phòng trước.”

“Đi đi.”
Thấy ba người lớn trong nhà gật đầu cậu liền lon ton chạy theo anh, dù sao người ta nói căng da bụng thì trùng da mắt quả thật không sai, cậu hoàn toàn không cảm thấy ăn xong rồi ngủ thì có vấn đề gì vì vậy không một chút phản đối ý định của anh mà còn vui vẻ theo ý anh.

Dù sao cậu cũng không chê việc có thể ngủ, cho dù là ngủ dưới sàn nhà cũng không sao.
“Đây là phòng tôi, sau này khi ở đây tôi cùng cậu sẽ ngủ cùng nhau.” Nguyễn Minh Hoàng dừng trước một căn phòng rồi mở ra.
Bên trong căn phòng khá lớn, đồ dùng đều được chuẩn bị kỷ càng, mọi thứ đều có hai bộ, quần áo thì hai kích thước khác nhau, từ những thứ có trong phòng cậu có thể nhìn ra sự yêu mến cùng lo lắng cảu người nhà anh.
“Gia đình anh thật sự rất tốt.

Là tôi may mắn.”
Nguyễn Minh Hoàng liếc nhìn cậu rồi mím môi không nói lời nào, anh đi lại giường rồi nằm lên.

Việc anh muốn nghĩ ngơi cũng không phải là giả, buổi sáng chỉ mới ngủ hai tiếng nên hiện tại anh khá buồn ngủ, cũng không muốn quan tâm đ ến cậu.

Nhưng anh cũng không độc chiếm cả cái giường mà chừa lại một bên, đã chứng kiến công phu ngủ của cậu thì anh chắc chắn chỉ cần không có gì để làm thì cái người trong thì gày gò kia chắc chắn sẽ đặt đầu xuống liền ngủ không biết trời trăng gì..

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 8: 8: Nhà Chính Nguyễn Gia

Nhà chính Nguyễn gia nằm trong một con đường vắng vẻ nhiều cây cối, sau khi ông nội Nguyễn mua hết khu đất này để làm tài sản thì cũng xây nhà ở bên trong này, tuy nó khá vắng nhưng an ninh lại rất tốt không to sẽ xảy ra sự cố, xung quanh nơi này đều có bảo vệ cùng vệ sĩ canh giữ.
Tuy Nguyễn gia chẳng có mấy tiếng tâm trong thương trường nhưng về tài sản thì không kém một ai, tuy nhiên không phải ai cũng biết số tiền cựu thể mà bọn họ đang nắm trong tay là bao nhiêu ngoại trừ người thân trong gia đình.
Hôm nay sau khi nghe tin Nguyễn Minh Hoàng đưa người về thì mọi thành viên trong gia đình đều nhanh chóng thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị gặp mặt.

Lê Tú bữa sáng sau đó nhờ người mua thêm nguyên liệu để buổi trưa bà sẽ làm một bàn ăn thịnh soạn để chào đón con dâu của mình.
Tuy bọn họ có tiền nhưng không thích phung phí vào việc mướn nhiều người giúp việc, ngoại trừ dì Hạnh thì không còn người ngoài nào khác nữa.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe, Lê Tú tưởng con trai đến thì vui mừng đi ra ngoài cửa đón, nào ngờ nhìn thấy người xuống xe lại là một nhà em chồng.

Bà xụ mặt mà xoay người đi lại vào trong.
“Sao vậy?” Nguyễn Quan nhìn sắc mặt của vợ mình liền hỏi.
“Gia đình chú út đến.”
Ông nội Nguyễn cùng Nguyễn Quan nghe vậy liền sầm mặt xuống, bọn họ không hiểu lúc nào không đến lại lựa đúng hôm nay.

Rõ ràng gia đình này nghe phong phanh gì đó nên mới chạy đến để dò hỏi đây mà.

Tuy chú út là anh em với Nguyễn Quan nhưng tình cảm thật sự không đáng nhắc đến, đến nổi ông nội Nguyễn cũng không muốn gần gũi đứa con trai này.

Ngoài mặt thì vẫn còn qua lại nhưng thật chất bọn họ không muốn gặp gia đình này chút nào, không chỉ chú út mà cả vợ con ông ta cũng không phải người hiền lành gì.
“Quan, mấy người bên ngoài kia chắc phải kiểm tra lại từ đầu rồi.” Ông nội Nguyễn thở dài nói.
“Con biết rồi.”
Ba người ngồi trên ghế ở phòng khách nghe thấy tiếng bước chân đi vào nhà, bốn người nhanh chóng xuất hiện ở trước phòng khách.
“Ba, anh,hai, chị hai.” Người đàn ông đi vào lên tiếng nói.

Ánh mắt ông ta sâu thẩm, mỗi khi nhìn người khác đều mang chút tính toán bên trong.

Ông ta chính là đứa con út của ọng nội Nguyễn, Nguyễn Sâm.
“Ba anh hai, chị hai.”
“Cháu chào ông, chào bác hai, chào bác hai gái.”
Sau đó là giọng nói của một người phụ nữ đầy ngọt ngào, cuối cùng là giọng nói cảu hai người con trai một lớn một nhỏ.
“Ừ.” Ông nội Nguyễn gật đầu đáp lại.
“Không biết vợ chồng con cái chú út đến đây là có chuyện gì.” Nguyễn Quan lạnh nhạt hỏi.
“Sao anh lại hỏi vậy, lâu rồi em không đến thăm ba nên hôm nay có ngày rảnh nên đưa cả nhà đến thăm đấy.” Nguyễn Sâm giả lả cười nói.
“Đúng vậy đó, hôm này hai đứa nhỏ vừa vặn có thời gian nên bọn em mới chạy đến hỏi thăm.” Vợ của Nguyễn Sâm là Hà Oánh cũng vội vàng nói vào.
“Hôm nay là thứ tư.” Lê Tú cười như không cười nhìn bọn họ bày trò.

Hà Oánh nghe vậy khuôn mặt tươi cười khẽ cứng lại, ý của Lê Tú rất rõ ràng hôm nay là thứ tư, không phải là ngày nghỉ làm sao hai đứa nhỏ của bà ta có thể được nghỉ mà chạy đến đây, ngoại trừ bọn họ bắt tụi nhỏ nghĩ học để đến mà thôi.

Nói thẳng ra Lê Tú đang muốn chỉ thẳng vào mặt hai người để nói bọn họ nói dối.
“Ba dạo này ngài thế nào rồi.” Nguyễn Sâm giống như không nghe thấy Lê Tú nói mà thản nhiên ngồi xuống ghế nhìn ông nội Nguyễn mà hỏi.
“Vẫn tốt.

Ta có thể sống rất lâu.” Ông nội Nguyễn nói.

Ý của ông rất rõ ràng hiện tại ông vẫn còn sống đừng có lúc nào cũng dòm ngó tài sản của ông.
Nguyễn Sâm làm như nghe không hiểu mà vẫn mỉm cười nói: “Vậy thì quá tốt, chắc không lâu nữa Minh Hoàng sẽ có con để cho ba bồng.”
Ông nội Nguyễn nghe vậy liền hiểu đứa con này đang dò hỏi chuyện gì.

Những người bên ngoài chỉ biết đại gia tộc Phan gia có cùng Nguyễn gia hứa hôn, nhưng không ai biết rằng Phan gia đã đổi người để gả qua.

Mà đứa con trai này của ông đang dò hỏi xem Nguyễn Minh Hoàng có thực sự kết hôn với tiểu thư của gia tộc lớn hay không.
Trong mắt đứa con trai này của ông tiền mới là quan trọng.

Vợ ông mất sớm một mình ông nuôi nấng hai đứa con, nhưng không ngờ một trong hai đứa lại có tính tình ác độc đến bản thân ông cũng phải sợ hãi, cũng vì điều này mà tình thương của ông dành cho đứa út này càng lúc càng lạnh nhạt, thậm chí ông còn không muốn gặp mặt nó.
“Thân già này cũng không ẩm bồng nổi.” Ông nội Nguyễn lạnh nhạt nói, ông cũng không tiếp tục nhiều lời, dù sao chút cũng sẽ gặp nhau ông không cần phải nói tường tận làm gì.
“Vậy…”
Nguyễn Sâm còn muốn nói gì đó nhưng khi nghe thấy tiếng xe bên ngoài thì ông ta liền im bật.

Lê Tú nghe thấy tiếng xe thì vui vẻ đứng dậy sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

Lần này bà chắc chắn là con trai của mình rồi.
Nguyễn Minh Hoàng cùng Phan Miêu Võ ngồi bên trong xe cả một đoạn đường khá dài, nhà chính Nguyễn gia khá xa, từ nhà của bọn họ chạy đến đây mất gần một tiếng đồng hồ.

Mỗi khi hai người ngồi cùng nhau thì không khí trong xe đều rất yên lặng, vì vậy cậu không tài nào tỉnh táo nổi mà tiếp tục gật gù rồi chìm vào giấc ngủ luôn.
Khi đến nơi Nguyễn Minh Hoàng gọi cậu dậy sau đó anh xuống xe trước đi vòng qua bên cửa xe của cậu rồi mở ra.

Phan Miêu Vũ thoáng kinh ngạc nhưng sau khi thấy thân ảnh của một người phụ nữ đang đi ra thì mợi bừng tỉnh.

DIễn kịch, thì ra anh đã bắt đầu nhập vai rồi, vậy cậu cũng không thể không diễn theo.

Nghĩ như vậy cậu liền mỉm cười đi xuống xe thấy anh đóng cửa xe lại liền đưa tay chinh lại cà vạt giúp anh.
Lê Tú đi lại nhìn hai đứa nhỏ đang tình cảm với nhau liền cảm thấy vui vẻ, bà quan sát bạn đời cảu con trai mình, môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhìn qua là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.

Thấy cậu dời tay khỏi cà vạt của anh lúc này bà mới lên tiếng gọi: “Hoàng, con đến rồi à.”
“Vâng, mẹ.

Sao lại ra đây tụi con vào trong là được rồi.” Nguyễn Minh hoàng cũng nhìn thấy mẹ mình khi nãy nên mới đứng im để cậu chỉnh lại cà vạt, sau khi nghe thấy tiếng gọi thì vội vàng đáp lại rồi lo lắng nói.
“Mẹ không sao, lâu rồi không gặp con nên mẹ muốn chạy ra đón.” Lê Tú mỉm cười vỗ nhẹ vào tay đứa nhỏ nhà mình sau đó bà nhìn sang cậu cười nói: “Chào con, ta là mẹ của nó sau này nhờ con chăm sóc nó giúp ta.”
“Không có đâu ạ.

Anh Hoàng chăm sóc con rất nhiều…!Mẹ.” Phan Miêu Vũ lúng túng nói, cậu thật sự không giỏi về mặt giao tiếp như thế này.
“Ừ, ngoan.” Nghe cậu gọi là mẹ Lê Tú càng thêm dịu dàng nói: “Mau chúng ta mau vào trong.”
“Được ạ.” Nguyễn Minh Hoàng dìu bà đi vào nhà.

Phan Miêu Vũ cũng nhanh chóng đi theo bên cạnh, lúc này trong đầu cậu đều là sự khó hiểu.
Mặc dù trong ký ức của nguyên chủ cả trong cuốn tiểu thuyết mà nguyên chủ nhắc đến đều nói rằng mẹ của nam chính rất hiền lành cùng dịu dàng, nhưng một người có thể tốt tính đến như thế này đúng là kỳ lạ..

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 9: 9: Mèo Nổi Giận

Ba người đi vào nhà, đến khi nhìn thấy những người ngồi trong phòng khách Nguyễn Minh Hoàng liền không khỏi cau mày.
“Ông nội, ba, cậu út, thím út.” Anh gật đầu chào hỏi, tuy không thích nhưng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh lạnh nhạt.
“Ông nội, ba, cậu út, thím út.” Phan Miêu Vũ hoàn toàn không biết sóng ngầm trong gia đình này nên khi nghe anh nói cậu cũng lễ phép nói theo.
“Ngoan.” Ông nội Nguyễn nhìn cậu hiền lành gật đầu.
“Ngồi đi, đứng đó làm gì.” Nguyễn Quan đưa tay chỉ ghế sô pha bên còn lại.
“Vâng.” Nguyễn Minh Hoàng dìu Lê Tú đến một tay kéo cậu theo sau.
Sau khi ba người đều ngồi xuống thì lúc này vang lên một âm thanh nghi hoặc:
“Đây là.”
Nguyễn Sâm ra vẻ nghi ngờ mà hỏi nhưng trong lòng ông ta đang cực kỳ vui mừng còn có đôi chút khinh thường.
“Đây là bạn đời của tôi.” Nguyễn Minh Hoàng lạnh nhạt nói.
“Ôi trời.” Hà Oánh kinh ngạc bật hốt sau đó tỏ vẻ lo lắng: “Sao bạn đời của con lại là con trai.

Minh Hoàng con nghĩ gì vậy sao lại đem một thằng con trai về đây.”
“Bạn đời của tôi không không cần thím quan tâm.” Nguyễn Minh Hoàng lạnh lùng nói.
Hà Oánh tỏ vẻ tổn thương mà run giọng nói: “Thím, thím là lo lắng cho cháu cho gia đình chúng ta.

Nếu như con lấy một thằng con trai thì sao có con nối dõi tông đường, sao có cháu cho bà mẹ con, ông nội con ẩm bồng.”

“Thím còn nói đúng, nếu không để ta giới thiệu cho con một cô gái.

Đứa nhỏ đó rất hiểu chuyện, cũng xinh đẹp…” Nguyễn Sâm cũng giả đò khuyên nhủ.
“Đủ rồi.” Nguyễn Hàn Minh lên tiếng ngắt lời ông ta.

Từ lúc Phan Miêu Vũ nhìn thấy không khí xung quanh cực kỳ âm u, ánh mắt của ba người được gọi là chú thím út luôn dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu thì cậu đã thu người lại tỏ ra yên tĩnh.
Nào ngờ cậu càng yên lặng những người đó càng không xem cậu ra gì, làm như cậu chẳng có mặt ở đây mà luôn chê bai còn muốn giới thiệu cho ông chồng hờ của cậu người khác.

Đúng là khinh người quá đáng mà, cậu còn chưa hưởng thụ đủ mà sao có thể để người khác chia rẽ đây.
“Hai người nói đủ chưa.” Phan Miêu Vũ nhẹ nhàng hỏi đưa tay nắm lấy bàn tay anh để anh đừng lên tiếng.
Những người khác nghe thấy cậu lên tiếng thì kinh ngạc, Nguyễn Sâm sầm mặt nhìn cậu nói: “Cậu không có quyền lên tiếng ở đây.”
“Không, ông nói sai rồi.

Ở đây hai vợ chồng ông mới không có quyền lên tiếng.” Phan Miêu Vũ mỉm cười nói: “Tôi cùng chồng mình là hợp pháp, làm sao tôi lại không thể lên tiếng.”
“Anh ấy cùng tôi có ở bên nhau hay không thì cả ba mẹ chúng tôi còn không có ý kiến ông lại là cái gì mà lên tiếng.”
“Tao là chú nó.” Nguyễn Sâm tuy giả đò ngăn cản nhưng ông ta không hề quan tâm thậm chí còn vui vẻ khi anh lấy một thằng con trai, tuy nhiên khi nghe thấy giọng điệu của cậu ông ta liền cảm thấy cậu đang khinh thường mình, một thằng người ngoài như cậu sao dám dùng giọng điệu đó nói với ông.
“Ồ, chỉ là chú.” Phan Miêu Vũ gật gù một cách thờ ơ: “Nhưng ông có cảm thấy mình đáng được tôn trọng.”

Cậu khẽ cười tỏ vẻ thâm sâu, đúng vậy cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi, tuy ký ức của nguyên chủ không có ấn tượng gì về gia đình người chú này nhưng trong cuốn tiểu thuyết lại ghi rất rõ ràng.
Cuộc sống khi còn bé của Nguyễn Minh Hoàng có hai lần bước chân vào cửa tử thần chỉ vì người chú này muốn giết anh.

May mắn sau khi phát hiện ông nội liền đuổi ông ta ra khỏi nhà chính, tuy không cắt đứt quan hệ nhưng hai bên lại không còn liên lạc đến nhau cho đến khi ông ta lấy vợ, lúc đó mới có thể hòa hoãn quan hệ người nhà.
Nhưng dù quan hệ đã hòa hoãn thì với sự ác độc của Nguyễn Sâm thì cũng chẳng ai còn chút cảm tình nào với ông.
Ông ta cũng mở một công ty nhỏ không máy danh tiếng nhưng sự than lam của ông ta cực kỳ lớn, thứ mà ông ta nhắm đến chính là gia sản của ông nội Nguyễn.

Sau khi nhiều lần không thể hãm hại nam chính mà còn trơ mắt nhìn nam chính mỗi ngày mỗi đi lên thì ông ta liền không chấp nhận được mà bắt đầu tìm kiếm trợ giúp, khi biết được nam phản diện đối đầu với nam chính thì ông ta liền bắt tay với nam phản diện.

Cái chết của nguyên chủ không chỉ có sự nhúng tay của phản diện mà còn có sự nhúng tay của người đàn ông này.
Tuy cuối cùng ông ta cũng không có kết cục tốt nhưng Phan Miêu Vũ còn giữ trong người cảm xúc của nguyên chủ không thể nào thích người đàn ông này thậm chí là chán ghét.
“Mày…!Mày…” Nguyễn Sâm tức giận đến nổi run cả người ông ta đưa tay chỉ thẳng vào mặt cậu.
Nguyễn Minh Hoàng cũng khá kinh ngạc khi nghe cậu nói vậy, ấn tượng của anh đối với cậu ta là một người cực kỳ lười biếng, nói chuyện cũng cực kỳ ít.

Vậy mà hiện tại cậu lại đối trội với một người khác mà không chút ngượng ngùng hay căng thẳng nào.
Tuy anh không có tình cảm với cậu nhưng người của anh không đến phiên người khác chỉ trỏ, vì vậy anh liền lạnh lùng ôm lấy cậu rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang tức giận ở đối diện mà nói: “Chú út, tôi vì ông nội mà không muốn quan tâm đ ến ngài nhưng nếu như ngài lại chạm đến điểm mấu chốt của tôi thì đừng trách tôi đưa các người ra khỏi đây.”
Hà Oánh sắc mặt khẽ biến vội vàng nắm lấy tay chồng khẽ lay lay, bà ta ngượng ngùng cười tỏ vẻ hối lỗi: “Ôi cháu đừng giận, chú cháu chỉ là lo lắng cho cháu chứ ông ấy không có ý gì cả.

Mọi người đều là người nhà đừng căng thẳng quá.”
Nguyễn Sâm bị vợ kéo lại cũng dần dần ém lại tính tình mà mỉm cười nói: “Minh Hoàng chú không có ý gì, dù sao nhà chúng ta cũng đừng để người ngoài xen vào.”
Tuy ông ta không tiếp tục phát giận nhưng ông ta cũng không quên tiếp tục nhắm vào cậu, hiện tại ông ta cực kỳ muốn gi3t chết người vừa sỉ nhục ông ta.

Không chỉ gia đình anh trai mình nhìn ông ta tỏ vẻ khó chịu mà cả người ngoài vừa đến nhà kia cũng dùng ánh mắt khinh thường đó nhìn ông ta khiến ông ta cực kỳ khó chịu.
“Được rồi im miệng lại hết đi.” Ông nội Nguyễn không chịu được mà lên tiếng quát.

Ông thật sự không muốn nghe thêm tiếng nào nữa.
“Được rồi mọi người vào ăn sáng đi, cũng quá giờ rồi.” Lê Tú liếc nhìn Nguyễn Sâm đầy cảnh cáo rồi cười cười nhìn Phan Miêu Vũ nói.
“Được ạ, con còn chưa ăn sáng.” Phan Miêu Vũ cũng rất hiểu chuyện nên gật đầu theo ý bà.
“Vậy vào trong nhà ăn đi.

Trưa nay ta còn muốn làm cơm cho con nữa.”
“Con cảm ơn mẹ.” Phan Miêu Vũ cười rồi kéo tay anh nói: “Đi thôi anh.”
“Ừ.” Nguyễn Minh Hoàng theo động tác kéo của cậu mà đứng dậy rồi đi theo mẹ vào nhà ăn.
Nguyễn Quan cũng không nói gì mà theo vợ cùng con rời đi.
Ông nội Nguyễn khẽ nhìn qua gia đình Nguyễn Sâm rồi trầm giọng nói: “Bớt gây chuyện cho tôi.

Đừng tưởng tôi không biết trong lòng mấy người đang nghĩ gì.”

“Ba…” Nguyễn Sâm nhíu mày tức giận.

Từ xưa đến nay ông ta luôn cảm thấy ba mình thiên vị, rõ ràng cả hai đều là con trai ông nhưng ông lại luôn thiên vị anh trai, thậm trí con trai của anh trai ông cũng được ông yêu thương hơn.
“Nếu như còn gây chuyện tôi sẽ không nhìn đến anh nữa.

Hãy nghĩ kỹ lỗi của mình đi.” Ông nội Nguyễn thở dài vẻ mặt đầy mệt mỏi u buồn, nói xong ông xoay người đi vào nhà ăn.
Sao ông lại không buồn, dù sao cũng là con trai của ông nhưng lại luôn có suy nghĩ thảm hại anh trai cùng cháu trai mình để giành lấy tài sản.

Không chỉ buồn ông còn cảm thấy thất bại, nuôi một đứa nhỏ thành thế này đều là lỗi của ông.
Nhìn bóng lưng của ông nội Nguyễn, Nguyễn Sâm nghiến răng nghiến lợi hai mắt đầy u ám.

Hà Oánh nhìn chồng mình khẽ hỏi: “Anh, chúng ta vào không.”
“Đi.” Nguyễn Sâm quả quyết đứng dậy rồi đi vào.

Hà Oánh đứng dậy kéo theo hai đứa con không có tiền đồ của mình theo:
“Hai đứa bây sao không lamh lợi chút nào vậy.

Tụi bây không biết lấy lòng ông nội à.”
Nhưng dù bà ta càm ràm thế nào hai đứa con của bà ta không chút để ý, một người khuôn mặt vẫn lạnh tanh, một người thì trợn mắt phòng má đầy khinh thường..

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 7: 7: Cậu Chính Là Heo

Nguyễn Minh Hoàng nghe mẹ mình hỏi liên tục liền im lặng cho đến khi bà nói xong mới thở dài nói: “Mẹ, bọn con không tổ chức hôn lễ, em ấy cũng không thích phiền phức như vậy.”
“Sao lại như vậy, con phải cho thằng bé một danh phận chứ, nếu không sau này ai sẽ nể mặt thằng bé đây.” Lê Tú hừ lạnh, bà cảm thấy con trai mình đúng là đầu đất nếu như muốn sống cùng đứa nhỏ kia thì phải làm cho thằng bé yên tâm mà ở lại chứ.
“Con biết rồi, sau này khi có tiệc xã giao con sẽ dẫn em ấy theo, mẹ đừng lo.” Nguyễn Minh Hoàng nhanh chóng nói, mà thật sự anh cũng định làm như thế dù sao cũng kết hôn vậy thì cứ bình yên mà sống cả đời đi.
Chỉ cần Phan Miêu Vũ an phận thì anh sẽ không bạt đãi cậu.
Lê Tú tuy không hài lòng nhưng cũng không tiếp tục kêu con trai tổ chức hôn lễ nữa, nếu như cả hai đứa nhỏ đều đã quyết định như vậy thì cứ vậy thôi: “Vậy được rồi, con nhớ đối sử tốt với thằng bé một chút.

Sau này tránh xa Phan gia ra.”
“Con biết rồi.

Mẹ ngài ngủ sớm đi.”
“Vậy ngày mai hai đứa có về không, ông nôi cùng cha con muốn nhìn đứa nhỏ xem thế nào.” Lê Tú thở dài hỏi.

Bà biết tính tình con trai mình rất lạnh nhạt, chắc chắn nó chỉ nó chỉ nói vậy thôi chứ không quan tâm thằng bé kia.

Nhưng dù sao nếu có thể đưa thằng bé về nhà gặp gia đình là tốt lắm rồi, ít nhất có thể cùng nhau dùng một bữa cơm.
Nguyễn Minh Hoàng không ngờ mẹ sẽ hỏi như vậy, không biết bao lâu rồi anh không về nhà, suy nghĩ một hồi anh cũng gật đầu đáp ứng: “Mai con sẽ dẫn em ấy về.”
“Được, vậy con cũng ngủ sớm mẹ cúp máy đây.” Lê Tú mỉm cười hài lòng rồi cúp máy.
Nguyễn Minh Hoàng bỏ điện thoại xuống rồi đi lại bàn làm việc, nếu ngày mai về nhà vậy thì hôm nay anh phải làm xong công việc cho ngày mai luôn, nếu vậy thì không thể ngủ sớm được rồi.

Anh lại thở dài rồi cấm đâu vào máy tính bắt đầu xử lý công việc mà không có chút than vãn nào.
Một đêm cứ như vậy mà trôi qua, Nguyễn Minh Hoàng đến gần bốn giờ sáng mới lên giường chợp mắt chút xíu, nhưng sau sáu giờ không cần đồng hồ báo thức vang lên anh đã tự thức dậy với khuôn mặt không chút ngái ngủ mà bắt đầu vào nhà tắm sửa xoạn.
Sau khi ra khỏi phòng với dáng vẻ đỉnh đạt đẹp đẻ, Nguyễn Minh Hoàng liền đi lên tầng hai tìm đúng căn phòng mà Phan Miêu Vũ đã đi vào, anh gõ cửa vài tiếng nhưng thấy bên trong không chút động tĩnh nào liền dứt khoát lấy chìa khóa dự phòng ra rồi mở cửa.
Trên chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng, một người con trai có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, hai mắt nhắm nghiền cực kỳ ngoan ngoãn, cả người cuộn hết vào chăn.

Nguyễn Minh Hoàng nhìn cậu thoáng ngẩn người, anh cảm thấy cảnh tượng này thật giống như mình từng thấy qua, hình như là giống con mèo mun ở nhà bạn mà mấy ngày trước anh từng nhìn thấy.
Tuy khung cảnh rất hài hòa đẹp đẽ nhưng Nguyễn Minh Hoàng lại không có tâm tình hưởng thức, anh hoàn toàn chẳng cảm thấy nó đẹp như thế nào mà chỉ biết cái con heo vẫn còn đang ngủ kia đúng là có tâm trạng ngủ thật, anh thì đến gần sáng mới có thể chợp mắt chút xíu còn người ta thì thẳng giấc từ tối đến sáng hôm sau vẫn chưa muốn dậy.

Anh đi lại kéo kèm cửa cho ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong rồi đi lại giường gọi: “Dậy, dậy…!Phan Miêu Vũ cậu nhanh chóng dậy cho tôi.”
“Ừm.” Phan Miêu Vũ bị làm phiền liền kéo mền lên che khuất đầu rồi an tâm ngủ tiếp.
Nguyễn Minh Hoàng đen mặt trực tiếp kéo mềm ra rồi lay người cậu: “Cậu mà không dậy tiền tháng này trực tiếp không còn.”
“Không được.” Phan Miêu Vũ trong mơ màng nghe anh nói vậy liền bật người ngồi dậy hô lớn, sau đó khuôn mặt cậu đầy vẻ mê man nhìn sang anh rồi mím môi lên án: “Rõ ràng anh hứa với tôi rồi mà, sao nói cắt là cắt vậy.”
“Hôm nay cậu cùng tôi về nhà ba mẹ, nếu còn không dậy thì tôi không khách sáo nữa.” Nguyễn Minh Hoàng hừ lạnh uy hiếp rồi xoay người rời khỏi phòng.
Phan Miêu Vũ buồn bực mà bĩu môi, ánh mắt cậu nhìn theo bóng lưng rời khỏi phòng của anh đầy oán giận, cứ tưởng sau khi kết hôn với anh cậu sẽ có thể hưởng thụ những ngày tháng hạnh phúc nào ngờ chỉ ngủ được mười tiếng trong ngày, không chỉ vậy còn phải chuẩn bị làm một đứa con ngoan trước mặt ba mẹ anh.

Đúng là quá khổ sở.
“Không sao chắc chỉ có hôm nay thôi, qua ngày mai chắc chắn có thể trở thành cá ướp muối nằm thẳng tới khi đói bụng mới thôi.” Cậu tự an ủi mình rồi ngồi dậy khỏi giường sau đó sửa soạn cả người rồi mới rời khỏi phòng.
Đi xuống phòng khách liền nhìn thấy anh đang ngồi trên sô pha nhìn vào điện thoại di động, chân mày chau lại một cách khó chịu.
Nguyễn Minh Hoàng nghe thấy tiếng bước chân liền buông điện thoại xuống rồi nhìn lên, vẻ mặt đầy khó chịu hừ lạnh một tiếng: “Sao cậu lề mề vậy.”
Phan Miêu Vũ mím môi không nói lời nào, trong lóng cậu khẽ niệm một câu để tâm an tĩnh Đây là cơm áo gạo tiền, là cơm áo gạo tiền, bình tĩnh, bình tĩnh.
“Cậu nhớ những gì tôi đã nói hôm qua.

Trước mặt người nhà tôi hãy cư xử cho tốt vào.” Anh lạnh lùng nhìn cậu rồi đứng dậy bỏ điện thoại vào túi sau đó đi ra khỏi nhà.
Tài xế đã ở bên ngoài xe chờ sẵn, tuy Nguyễn Minh Hoàng có xe riêng nhưng anh lại không thích tự mình điều khiển, một khi trên xe anh sẽ lấy hồ sơ hoặc lấy di động ra xử lý một vài vấn đề của công ty.

Nếu như anh tự mình lái xe thì không thể làm như vậy.
Phan Miêu Vũ nhanh chóng đuổi theo bước chân của anh sau đó hai người cùng nhau ra khỏi nhà ngồi vào trong chiếc xe đã chờ bên ngoài cửa.

Ngồi xuống bên cạnh anh cậu thoáng nhìn lên ghế phó lái nhưng chẳng thấy Lương trợ lý đâu liền không khỏi suy đoán, có lẽ anh ta phải chạy đến công ty để san sẻ công việc với vị cấp trên đang trốn việc để đưa vợ trên danh nghĩa về nhà ra mắt gia đình bên cạnh này rồi..

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 6: 6: Tấm Thẻ Định Vị

Phan Miêu Vũ nằm trên giường lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên, cậu lò mò đưa tay vào túi quần lấy nó ra rồi bắt máy:
“Alo.”
“Xin chào cậu Phan, tôi là Lương trợ lý.

Cảm phiền cậu mở cửa lấy đồ vào.”
“Tôi xuống liền.” Phan Miêu Vũ bật người dậy nhanh chóng chạy xuống nhà.
Bên ngoài cửa Lương trợ lý cùng một người khác đứng chờ, nhìn thấy cậu mở cửa liền đưa đồ trong tay sang, cho dù anh ta biết mật khẩu nhà cũng có thể tự ý ra vào nhưng hiện tại nơi này có nam chủ nhân khác, cho dù hai người chủ nhân này kết hôn là giả thì anh ta cũng phải giữ ý tứ không tự tiện ra vào nhà như lúc trước.
“Đây là hành lý của cậu trong nhà trọ, tôi đã làm theo lời cậu bán điện thoại ở bên trong nhà cũng đã trả nhà.” Anh ta cầm một sắp tiền trong tay rồi đưa sang: “Bởi vì điện thoại đã sài tuy nó là đồ mới nhưng vẫn bị trừ một khoảng tiền, đây là năm triệu tiền bán điện thoại.”
Phan Miêu Vũ vui vẻ nhận lấy rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

“Còn đây là quần áo cùng đồ dùng cá nhân của cậu, Nguyễn tổng đã nhờ tôi mua giùm nhưng tôi không biết cậu thích cái gì nên chỉ có thể mua tạm.”
“Không sao, cảm ơn anh rất nhiều, tôi cứ nghĩ tối này đành chịu khó không tắm mà ngủ luôn.” Phan Miêu Vũ lòng tràn đầy cảm kích đối với Lương trợ lý mà cúi người cảm ơn anh ta, cậu hoàn toàn bỏ qua người đã nhờ anh ta mua giúp.
“Vậy tôi về trước, chúc ngủ ngon.” Lương trợ lý gật đầu chào tạm biệt rồi cùng người bên cạnh nhanh chóng rời đi.
Phan Miêu Vũ cũng không dừng lại ở cửa, cậu xoay người xách theo đồ trở vào trong sau đó đi về phòng mình.

Sau khi để đồ sinh hoạt cùng quần áo mới lên giường cậu mới đưa tay lục lội bên trong túi vải, dù sao thứ cậu cần chính là tấm giấy bên trong này, nếu không có nó thì chắc chắn cậu sẽ vào đồn cảnh sát của cục quản lý động vật hành tinh mà ngồi uống trà trong vài ngày.
Lôi bộ đồ cũ còn lại trong túi vải ra cậu liền thấy được tấm giấy, không phải nói nó giống một tấm thẻ ngân hàng bởi vì bìa của nó rất cứng.

Nhưng cậu biết nó không phải thẻ ngân hàng mà là một tấm thẻ có gắn định vị cùng camera, nó tuy không thể ghi hình nhưng nó có thể quay lại âm thanh sinh thoạt của người giữ nó sau đó chuyển về cục quản lý.

Lúc trước nguyên chủ không hề biết chuyện này nên đã làm mất tấm thẻ, sau đó bị người trong cục bắt giữ hai ngày điều này khiến cho cậu bị nam chính hiểu lầm sau đó dẫn đến càng thêm chán ghét.
Hiện tại cậu trở thành cậu ta vì vậy cậu phải cất giữ nó cho thật kỹ nếu không tiền bạc sau này sẽ bị nó hủy hoại hết, không thể ăn sung mặc sướng cho hết đời được nữa.
Phan Miêu Vũ bỏ lại tấm thẻ vào túi vải rồi để vào trong một góc tủ, cậu khá lo lắng nếu người dọn vệ sinh nhầm lẫn thứ này là đồ vứt đi thì chết cậu mất vì vậy cậu còn dùng quần áo củ đấp lên để che nó đi, như vậy sẽ không bị người khác tiện tay đem quăng.

Hài lòng nhìn nơi giấu đồ, cậu liền chạy về giường đưa tay xoạn bịch đồ mà Lương trợ lý đã mua giúp, bên trong có hai bộ quần áo mặc khi ra ngoài cùng với hai bộ đồ ngủ, khăn cùng bàn chải kem đánh răng đều đầy đủ, thậm chí còn có xà bông gọi đầu cùng sữa tắm.
“Lương trợ lý đúng là người tốt.” Phan Miêu Vũ cảm khái sau đó vui vẻ cầm đồ tung tăng đi vào nhà vệ sinh.

Tắm rửa xong cậu liền nhảy lên giường sau đó chìm vào giấc ngủ ngay, hôm nay đúng là quá mệt mỏi, chỉ là đăng ký kết hôn đã khiến cậu mệt mỏi thế này nếu thật sự tổ chức hôn lễ thì chắc hai cái chân già này bỏ luôn là vừa.

Dù cho bản thể hiện tại cậu là một con mèo hay là trước đây cậu đã lười sẵn thì hiện tại cậu cảm thấy chỉ cần không chết đói cho dù có ngủ cả ngày trong nhà cũng mãn nguyện lắm rồi.
Dù sao hai người chỉ là chồng chồng hợp đồng, cũng không cần thiết quan tâm đ ến sinh hoạt của nhau, như vậy cho dù cậu không làm gì thì người kia cũng không thể nói được gì.

Cuộc sống được bao nuôi của một con mèo tinh đúng là sung sướng.
Trong khi Phan Miêu Vũ đã say giấc ngủ thì bên trong một căn phòng ở tầng một Nguyễn Minh Hoàng vẫn đang bù đầu vào máy tính xử lý nốt công việc của hôm này.

Trong lúc anh đang tập trung cao thì tiếng chuông điện thoại được anh tiện tay ném lên đầu giương kêu lên.
Anh mệt mỏi xoa trán rồi đứng dậy đi đến bên cạnh giường nhìn vào di động, thấy tên người gọi là mẹ mình thì anh liền thả lỏng khuôn mặt cầm lên rồi bắt máy:
“Con nghe ạ.”
“Hoàng đấy à, sao rồi hai con đã đăng ký kết hôn chưa, có cần tổ chức hôn lễ không.”

“Dù sao chuyện này cũng là nghiệp do Phan gia làm ra không thể liên lụy đến thằng bé tội nghiệp đó được.” Mẹ của Nguyễn Minh Hoàng là Lê Tú, bà là một người phụ nữ hiền lành dễ tính đối với con cái thì hết mực yêu thương, vì vậy tuy tức giận với Phan gia nhưng bà không muốn đứa nhỏ bị Phan gia đẩy ra phải chịu bất kỳ uất ức nào, cậu bé cũng chỉ là một đứa nhỏ tội nghiệp mới vừa sinh sống trong xả hội bình thường không bao lâu.
Đúng vậy những người điều tra về thông tin của cậu đều cho rằng cậu từ khi sinh ra đã sống ở trong núi hoặc trong rừng sau vì vậy trước giờ không có bất kỳ thông tin nào mãi cho một tháng trước mới có thể điều tra ra được những gì cậu làm.
Trước khi gặp Phan Ân Ly, Phan Miêu Vũ làm xong giấy tờ tuy thân liền bắt đầu kiếm việc làm, cậu ta làm rất nhiều việc để có tiền sinh hoạt hằng ngày, sau đó vô tình gặp cô ta.

Lê Tú cảm thấy cô ta đúng là người phụ nữ độc ác, bởi vì không muốn kết hôn với con trai bà mà đẩy đứa nhỏ vô tội này vào, không chỉ khiến mình thoát khỏi việc kết hôn mà còn có thể xỉ nhục con trai bà.
Tuy bà thương con trai mình nhưng bà lại rất cảm thông cho đứa nhỏ kia, nếu đứa nhỏ đó vào trong một gia đìmnh khác thỉ chắc chắn sẽ bị đối xử một cách thậm tệ, thậm chí còn bị đánh đập.

Chỉ cần nghĩ đến thôi bà liền không thích người con gái có suy nghĩ ác độc như vậy, bà cũng cảm thấy may mắn người ta chê con trai mình mới khiến con trai thoát khỏi cuộc sống đau khổ sau này..

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 4: 4: Đăng Ký Kết Hôn

Trước cổng cục dân chính, hai chàng trai một người tuấn tú, một người xinh đẹp khẽ nhìn nhau.
Nguyễn Minh Hoàng nhìn cậu hỏi: “Nếu hối hận, cậu có thể rời đi.”
“Không, tôi không hối hận.” Phan Miêu Vũ lắc đầu rồi dẫn đầu đi vào trong.
Thời gian hiện tại đã về chiều, cục dân chính chuẩn bị tan lam, những người bên trong chuẩn bị dọn dẹp đồ đạt để ra về thì nhìn thấy hai chàng trai bước vào, bọn họ nhìn nhau rồi mỉm cười chào đón.
Hai người đi đến bàn làm việc, nữ nhân viên nhìn bọn họ mỉm cười: “Xin hỏi hai vị cần gì.”
“Chúng tôi muốn đăng ký kết hôn.” Nguyễn Minh Hoàng đưa giấy chứng minh để lên bàn.
“Vậy mời hai vị điền vào đây” Nữ nhân viên đưa hai tờ giấy sang.
Nguyễn Minh Hoàng cầm hai tờ rồi xoay người đi đến bàn chờ, Phan Miêu Vũ đặt giấy chứng minh lên bàn rồi đi theo.
Hai người mỗi người lấy một tờ rồi bắt đầu im lặng viết.

Sau khi viết xong nữ nhân viên liền chỉ sang bên cạnh:
“Hai người lại đó chụp ảnh đi.”

Hai người gật đầu rồi đi lại, người đàn ông cầm máy ảnh nhìn hai người rồi chỉ vào hai cái ghế trước phong nền màu xanh nói: “Hai người ngồi ở đó nhé.”
Hai người gật đầu rồi đi lại ngồi xuống, Phan Miêu Vũ rất biết mình biết ta nên cậu ngồi bên ghế phải.

Nguyễn Minh Hoàng nhướn mày rồi cũng ngồi xuống.
Người chụp ảnh nâng máy chụp lên nhưng không hài lòng liền phất phất tay nói: “Hai chồng chồng ngồi sát vào một chút, phải phải, nghiên đầu dựa vào nhau, đúng rồi.

Cười lên nào.”
Tách.

Chỉ một giây thời khắc hai chàng trai ngồi bên cạnh dựa đầu gần nhau hai khóe môi cong lên nở một nụ cười mỉm đã dừng lại bên trong máy ảnh.
“Xong rồi, hai người lại ghế ngồi chờ chút nhé.” Người chụp ảnh nói sau đó nhanh chóng chạy vào phòng lấy ảnh.
Hai người nghe lời liền đi lại ghế ngồi chờ.

Phan Miêu Vũ nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy nghiêm túc của Nguyễn Minh Hoàng nhỏ giọng nói: “Sau này nếu anh có thích người khác thì nói cho tôi nhé, tôi muốn chia tay trong yên bình.”
“Ngu ngốc.” Nguyễn Minh Hoàng liếc nhìn cậu phun ra hai chữ, tuy trong hợp đồng anh cũng có ghi như vậy nhưng anh rất rõ ràng tính tình của mình nếu như Phan Miêu Vũ không thay đổi thì chắc chắc sau này anh vẫn sẽ chỉ có một người vợ trên danh nghĩa là cậu.
Đối với anh từ trước đến nay không có gì quan trọng hơn sự nghiệp, nếu không phải vì lời hứa của trưởng bối thì anh hoàn toàn không muốn kết hôn.
Phan Miêu Vũ thấy anh khinh bỉ mình cũng không tức giận mà mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ Anh mới ngu ngốc, sau này gặp nữ chính thì anh cũng sẽ yêu cô ta thôi, dù sao thế giới tiểu thuyết đã được vận thành như thế mà.

Hai mươi phút sau nữ nhân viên gọi tên hai người sau đó đưa cuốn sổ chứng nhận sang: “Tân hôn vui vẻ.” Cô ta mỉm cười sau đó chúc mừng hai người.
“Cảm ơn.” Nguyễn Minh Hoàng cầm cuốn sổ rồi nói.

Phan Miêu Tú cũng gật đầu tỏ vẻ cảm ơn sau đó hai người cầm theo cuốn sổ cùng giấy đăng ký kết hôn xoay người rời khỏi cục dân chính.

Tài xế cùng trợ lý Lương ở bên ngoài chờ, nhìn thấy hai người đi ra liền mở cửa xe, hai người ngồi vào trong chiếc xe nhanh chóng nổ máy sau đó chạy đi.
Bên trong xe vẫn là một bầu không khí yên tĩnh, Phan Miêu Vũ đã không còn chuyện gì để hỏi nên cậu không lên tiếng mà Nguyễn Minh Hoàng cũng không có gì để nói nên hoàn toàn làm lơ đi cậu.

chỉ có tài xế đang lái xe cực kỳ khó xử mà nhìn qua gương chiếu hậu không biết nên lên tiếng thế nào.

Cuối cùng Lương trợ lý đành lên tiếng hỏi:
“Nguyễn Tổng hiện tại về nhà ngài hay chở cậu Phan về nhà trước.”
“Về nhà tôi.”
“Không được, hành lý của tôi vẫn còn ở nhà trọ.” Phan Miêu Vũ vội vàng lắc đầu từ chối.
Thật ra đồ của cậu cũng không có gì, ngoại trừ hai bộ quần áo để thay thì cũng chỉ có cái điện thoại di động mà nữ chính đưa cho cậu, nhưng trong cái túi vải nhỏ bên trong tủ đồ lại có một tờ giấy do cục quản lý yêu quái đưa cho cậu, bởi vì mỗi con yêu quái vào thế giới loài người đều phải bị cục giám sát một thời gian, mà thứ đó được xem là máy giám sát mà cục phát cho cậu, nếu như cậu làm việc ác ngay khi vào thế giới loài người sẽ bị cục ngay lập tức phát hiện đánh tan yêu đan để cậu trở về hình dáng củ ngay lập tức.

Đây chính là quy luật, bởi vì trong thế giới loài người này đã từng xảy ra việc yêu quái ăn thịt người bởi vì nghe theo truyền thuyết dân gian.
“Tôi sẽ để người thu dọn giúp cậu.” Nguyễn Minh Hoàng không cho phản đối mà nói sau đó im lặng lấy giấy tờ ra xử lý, dù sao anh cũng là tổng tài của một công ty, rất nhiều việc cần anh xử lý, bởi vì hôm nay phải đi lĩnh giấy kết hôn nên anh mới về giờ này nếu không, phải đợi đến khuya anh mới có thể về nhà.
Phan Miêu Tú còn muốn lý luận, nhưng cậu thật sự rất lười, nếu như đã có người giúp rồi thì cậu không cần phải khăng khăng tự làm để làm chi.

Cuối cùng cậu chỉ đành nhỏ giọng nói: “Vậy làm phiền anh rồi, nhờ bọn họ nhớ lấy giúp tôi cái túi vải, còn cái điện thoại trên niệm thì bán luôn giúp tôi, rồi trả luôn căn nhà đi, dù sao cũng không ở nữa.”
“Được.” Nguyễn Minh Hoàng cũng không thắc mắc về yêu cầu của cậu, anh gật đầu rồi liếc nhìn trợ lý sau khi nhận được cái gật đầu của trợ lý liền tiếp tục nhìn tài liệu trên tay.
Công ty của anh chỉ vừa thành lập ba năm, thật ra nó chẳng hề ổn định chút nào, Nguyễn gia chỉ là một gia đình giàu có nhờ trúng đất, ông nội của anh chỉ là một nông dân có đất có nhà chứ chẳng liên quan gì với giới doanh nhân.

Sau này ông mới thành lập công ty do lời đề nghị của một người bạn.
May mắn hay khi ở nước ngoài du học anh đã học ngành quản trị kinh doanh sau khi về nước mới có thể quản lý được công ty, tham vọng của anh không chỉ là cái công ty vừa thành lập nho nhỏ này, anh muốn đưa tên tuổi của mình ra ngoài thế giới, lúc đầu anh định từng bước thành lập công ty, ai nào ngờ lại có sẵn công ty rồi.

truyện tiên hiệp hay
Công ty của anh chủ yếu về ngành điện tử, thời đại thiện nay ngành này cực kỳ phát triển, nếu như có thể phát triển tên tuổi của công ty trong nước thì chắc chắn anh có thể đưa công ty ra nước ngoài.
Năm nay anh đã hai mươi sáu, chắc chắn không đến ba năm anh có thể đưa sản phẩm công ty ra khắp cả nước.
Phan Miêu Vũ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh cũng không lên tiếng làm phiền nữa mà bắt đầu dựa lưng vào ghế mà hai mắt lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, dù sao mèo cũng là loài động vật bạ đâu ngủ đó, vì vậy ngồi trên chiếc xe đang di chuyển cậu lại cảm thấy nó giống như đang ru mình ngủ vậy, trong xe lại quá yên tỉnh nên cậu không thể kìm được mà ngủ luôn..

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 5: 5: Vật Hy Sinh Quá Thảm

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà, tài xế nhanh chóng nói:
“Cậu chủ đến nhà rồi ạ.”
“Ừ.” Nguyễn Minh Hoàng gật đầu rồi bỏ tài liệu trên tay xuống, anh xoa xoa trán rồi nhìn sang bên cạnh, nào ngờ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Phan Miêu Vũ đang dựa vào cửa kính xe mà ngủ ngon lành, nhìn thấy cảnh này anh liền không khỏi bật hốt: “Cậu là heo à.”
Ai mà ngờ được cái người năm mươi lăm phút trước vừa ngủ nửa tiếng đồng hồ xong, hiện tại lại có thể ngủ tiếp, người này không khỏi quá tham ngủ đi.

Ngày hôm qua sau khi gặp cậu xong anh liền điều tra một chút nhưng hoàn toàn chẳng có thông tin gì về cậu, giống như từ nhỏ cậu đã sống trên rừng hoặc núi nào đó vậy, ngoại trừ thông tin của một tháng trước khi cậu đến đồn cảnh sát làm vài thủ tục, nhưng không biết rốt cuộc là thủ tục gì.
Bởi vì cậu hoàn toàn không dính dáng đến Phan gia nên anh mới an tâm cũng không truy cứu sự thất hứa của Phan gia.
“Phan Miêu Vũ, Phan Miêu Vũ.” Anh đưa tay vừa gọi vừa lay cậu.
Phan Miêu Vũ bị đánh thức liền mở mắt ra nhìn, cảm nhận được xe đã dừng lại mới ngồi thẳng dạy hỏi: “Đến nhà anh rồi à.”

“Ừ, vào thôi.”
Hai người ra khỏi xe rồi đi đến trước cổng, Nguyễn Minh Hoàng bấm mật khẩu nhà vừa ra hiệu cho cậu nhìn mật khẩu mình đang bấm.

Sau khi bấm xong anh liền mở cửa ra đi vào, Phan Miêu Vũ cũng nhanh chóng vào theo, bởi vì nếu cửa đóng lại thì cậu phải nhập lại mật mã một lần nữa như vậy thiệt sự rất phiền phức.
Anh đi vào nhà sau đó ngồi vào ghế sô pha trong nhà khách, nhìn thấy cậu vào theo liền đưa tay chỉ cái ghế bên cạnh nói: “Ngồi xuống đi.”
“Được.”
“Sau này tôi cùng cậu sẽ ở cùng nhau, dù sao chúng ta cũng đã kết hôn bình thường cậu muốn gọi tôi thế nào cũng được nhưng khi ở trước mặt gia đình tôi thì phải tỏ ra thân mật một chút.” Nguyễn Minh Hoàng nói.

Anh không quan tâm đ ến cậu muốn thế nào, dù cho cả hai cũng chỉ là kết hôn bằng hợp đồng nhưng gia đình anh không biết giữa hai người có thứ đó, anh cần cậu phối hợp để cho gia đình mình an tâm.
“Bọn họ có biết tôi không phải người Phan gia.” Phan Miêu Vũ hỏi.
“Biết, tuy ông nội khá tức giận nhưng sau cùng bọn họ chỉ cần tôi hạnh phúc vui vẻ, có lấy ai cũng không phải vấn đề.”
Phan Miêu Vũ nghe vậy liền gật đầu: “Thì ra là vậy.” Hèn gì trong trí nhớ của nguyên chủ gia đình của Nguyễn Minh Hoàng sau khi biết anh đang qua lại với nữ chính liền tức giận như thế, tuy sau này họ không phản đối hai người kết hôn nhưng mỗi khi gặp nữ chính lại không chút hòa nhã nào, thậm chí em trai nam chính còn trực tiếp nói nguyên chủ tốt hơn nữ chính sau đó cậu ta không bao giờ gặp mặt nam chính nữa.
Đúng là đứa nhỏ khờ khạo.
Nguyễn Minh Hoàng thấy cậu gật đầu thì tiếp tục nói: “Trong nhà chỉ có một người dọn dẹp, tuy nhiên tôi không thích có người trong nhà nên một tuần người đó mới đến đây một lần để dọn dẹp cùng bỏ thức ăn vào tủ lạnh, sau này cậu có thể tùy ý sử dụng những thứ trong nhà, tuy nhiên máy tính riêng của tôi cậu không được phép đụng vào.”
“Phòng ngủ của tôi sau khi có gia đình tôi đến thì chúng ta sẽ ngủ cùng nhưng nếu không thì cậu cứ tùy tiện chọn một căn phòng mà vào ngủ.

Tôi sẽ giống như thỏa thuận mà cho cậu tiền mỗi tháng nếu như không đủ thì có thể nói tôi, nhưng tôi sẽ xem chi tiêu của cậu nếu như cậu sử dụng quá lãng phí thì xin lỗi tôi sẽ không cho thêm.”

“Nếu như ngày nào đó có tiệc xã giao mà cậu cần đi cùng thì tôi sẽ thông báo trước, còn lại thì sau mười giờ tối tôi mới về đến nhà, hiện tại công ty đang rất bận rộn để mở rộng nên cậu tốt nhất đừng làm gì khiến danh tiếng của công ty tôi bị dính vào nếu không tôi sẽ lập tức ly hôn.”
Phan Miêu Vũ cảm thấy những yêu cầu này của anh không có gì là quá đáng vì vậy gật đầu không chút do dự: “Tôi nhớ kỷ, chắc chắn tôi sẽ không làm hại đến anh.”
“Vậy thì tốt.

Tôi lên phòng trước.” Nguyễn Minh Hoàng hài lòng gật đầu sau đó đứng dậy: “Chúc cậu ngủ ngon.” Rồi đi lên lầu.
“Anh ngủ ngon.”
Phan Miêu Vũ nhìn anh đi khuất khỏi tầm mắt thì mới bắt đầu quan sát căn nhà.

Đúng là nhà của người giàu có khác, cực kỳ rộng lớn cùng sạch sẽ, tivi được treo trên tường khá lớn, bàn ghế đều là loại mắc tiền mềm mại cùng trơn bóng, không những vậy tấm thảm to dưới sàn cũng cực kỳ mềm mại êm chân, bởi vì khi vào nhà cậu không mang dép trong nhà nên hiện tại chân cậu đạp trên tấm thảm cực kỳ yêu thích, nếu không phải trước khi xuyên qua cậu thật sự là một con người bằng xương bằng thịt thì giờ đây cậu muốn hóa thành một con mèo để có thể duỗi người lăn trên tấm thảm.
“Trời, mình nghĩ gì vậy nè.” Cậu than thở một câu rồi cũng đứng dậy chạy lên lầu.
Căn nhà tổng cộng hai tầng lầu, Nguyễn Minh Hoàng bởi vì sống một mình nên anh thấy nhà như vậy là tốt rồi không cần thiết phải quá to, tuy danh tiếng gia tộc không lớn gì nhưng tiền lại không thiếu, cũng vì vậy anh rất tự tin để đầu tư vào những thứ mà anh cảm thấy nó sẽ cho ra lợi nhuận tốt cho công ty.
Phan Miêu Vũ không biết anh ở căn phòng nào, nên đi vòng khắp tầng một cũng không nhìn ra phòng nào có thể dùng nên cậu lại lên tầng hai, theo như những gì nguyên chủ nhớ thì lúc trước cậu ta ở trên tầng này, căn phòng thứ hai từ cầu thang đi về phía bên phải.

Bởi vì không biết nên cậu cũng không muốn dò tìm mà trực tiếp ở lại căn phòng kiếp trước của nguyên chủ ở luôn.
Đúng là đỡ tốn sức hơn rất nhiều, như vậy cũng không vô ý mà mở nhầm cửa phòng của nam chính giống như những bộ tiểu thuyết tổng tài yêu đương kia.
Bởi vì căn phòng là căn phòng trước đây của nguyên chủ nên trong trí nhớ đã in sâu bài trí của căn phòng trong đầu cậu nên cậu không cần thiết phải tham quan nó nữa, đi lại tủ đồ cậu mở ra nhìn chẳng thấy có lấy một bộ quần áo bên trong để thay.
Phan Miêu Vũ thở dài đóng cửa tủ lại, đúng là thẳng nam ngu ngốc, kêu người ta về nhà sống vậy mà chẳng chuẩn bị gì, quần áo không có lấy một bộ vậy thì chắc chắn trong phòng tắm cũng không có khăn hay bàn chải đánh răng gì đi, vậy chẳng phải hôm nay cậu cứ thế mà ngủ à.
Tuy nguyên chủ là mèo tinh nhưng cậu không phải, cậu muốn tắm mà.
Phan Miêu Vũ yếu xìu bò lên giường cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, chẳng lẽ những sinh vật gọi là nam chính này ngoại trừ nữ chính thì đối với ai cũng như thế này sao.

Vật hy sinh đúng là thảm quá mà..

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 3: 3: Tôi Là Mèo

Reng, reng, reng.
Phan Miêu Vũ đang trong giấc ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cậu mơ màng quơ quơ tay sau đó bắt máy để lên tai mình nhỏ giọng thì thầm:
“Alo.”
“Này, cậu đã bàn bạc xong với hắn ta chưa.” Giọng nói của một cô gái đầy kiêu căng vang lên.
Phan Miêu Vũ mở bừng mắt sau đó nhìn lại điện thoại mình đang cầm, thì ra tiếng chuông điện thoại vang lên là cái điện thoại mà Phan Ân Ly đã đưa cho nguyên chủ, bên trong chỉ có duy nhất một số của cô ta.

Cậu lười biếng đưa lại điện thoại đến bên lỗ tai, bên trong tiếng nói của người được xem là nữ cường vẫn không ngừng oan oan nói.
“Chúng tôi đã bàn bạc xong, sau này gia đình cô cùng anh ta không có chút liên quan nào cả.” Cậu vừa nói vừa híp mắt buồn ngủ.
“Tốt, vậy là được.” Phan Ân Ly hài lòng nói sau đó nhanh chóng cúp máy.
Phan Miêu Vũ nghe tiếng tút tút vang lên liền ném điện thoại sang một bên sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ thêm một chút.

Không biết cậu đã ngủ bao lâu, đến khi bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ mới giật mình tỉnh dậy.

Cậu mơ màng rời khỏi giường sau đó lết cơ thể lười biếng đi đến cửa mở cửa ra.
Lương trợ lý đứng bên ngoài cửa, thấy cánh cửa mở ra khuôn mặt xinh đẹp của người bên trong thò ra, dáng vẻ đầy lười biếng, hai mắt liêm diêm buồn ngủ.

Cậu không hề nhìn rõ anh ta là ai liền nhỏ giọng hỏi.
“Anh tìm ai ạ.”
“Cậu Phan, Nguyễn thiếu gia đang chờ bên ngoài ạ.”
“Hả.” Phan Miêu Vũ ngơ ngác chưa kịp định hình: “Ai ạ.”
“Nguyễn Minh Hoàng, Ngày hôm qua cậu Phan đây đã gặp.” Lương trợ lý thở dài nói rõ ràng hơn.
Phan Miêu Vũ lúc này mới nhớ ra ngày hôm qua hai người đã hẹn nhau đi đăng ký kết hôn, cậu gật đầu rồi nói nhỏ: “Chờ tôi một chút.” Rồi xoay người đi vào trong, cậu vẫn để cửa mở rộng.
Dù sao bên trong nhà cũng chẳng có lấy thứ gì đắt tiền, dù có muốn trôm cũng chỉ có hai cái di động cậu tùy tiện ném trên niệm ở giữa nhà mà thôi.
Lương trợ lý không ngờ cậu cứ như vậy mà đi vào trong, anh ta ngơ ngác nhìn vào trong nhà không biết nên đi vào trong nhà chờ hay xoay người ra ngoài xe chờ, suy nghĩ một hồi anh ta đành tiếp tục đứng trước cửa chờ.
Phan Miêu Vũ sau khi thay đồ xong liền ra khỏi nhà tắm cầm cái điện thoại mà cục yêu tinh phát cho bỏ vào túi rồi đi ra khỏi cửa, cậu xoay người khóa cửa lại sau đó nói với người đang đứng hình bên cạnh: “Đi thôi.”
“Được.” Lương trợ lý ngơ ngác gật đầu rồi dẫn cậu đi đến chiếc xe mà Nguyễn Minh Hoàng đang đậu.
Chiếc xe màu đen đậu bên ngoài đường, hiện tại trời đã về chiều, gió thoải nhè nhẹ mát mẻ, nhìn thấy Phan Miêu Vũ cùng Lương trợ lý đi tới tài xế xe liền nhanh chóng mở cửa sau rồi cung kính đưa tay mời:
“Cậu chủ đang chờ ạ.”
“Cảm ơn.” Phan Miêu Vũ gật đầu rồi cúi người ngồi vào ghế.

“Lâu quá.” Nguyễn Minh Hoàng liếc nhìn cậu hừ lạnh một tiếng.

Anh tưởng rằng cậu cố tình để anh đợi nên thái độ cực kỳ bực dọc.

“Xin lỗi.

Khi Lương trợ lý gõ cửa tôi mới tỉnh dậy.”
Nguyễn Minh Hoàng không tin lắm liền nhìn Lương trợ lý qua gương chiếu hậu trong xe, thấy cái gật đầu của anh ta, anh mới câu mày khó hiểu:
“Cậu ngủ cả ngày hôm nay?”
Phan Miêu Vũ không chút dấu diếm gật đầu: “Đúng vậy.” Không chỉ vậy cậu còn thành thật nói: “Tôi ngủ từ tối hôm qua.”
Nguyễn Minh Hoàng khó tin bật hốt: “Cậu là heo à.”
Phan Miêu Vũ lắc đầu: “Không tôi là mèo.”
Nguyễn Minh Hoàng cạn lời không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu.

Anh cảm thấy nói thêm một chút nữa thì chỉ số thông minh của mình sẽ tuột xuống bởi cái người tự nói mình là mèo này.
Rõ ràng là một lời nói thật nhưng khi người khác nghe thấy lại chẳng hề để tâm, đây chính là chuyện cười như thế đó.
Phan Miêu Vũ thấy anh không hỏi gì nữa liền tự nhiên dựa người ra ghế ngồi rồi nhắm mắt lại.

Đi ra đường thật mệt mỏi, thật lười biếng cậu vẫn còn muốn ngủ nữa mà.

Vì vậy cậu nghe theo tâm nguyện tiếp tục nhắm mắt ngủ gật trên xe.
Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy người bên cạnh một lúc lâu cũng không nhúc nhích liền xoay đầu nhìn qua thì thấy cậu đang cực kỳ vô tư mà ngủ rồi.
“Cậu là heo đầu thai đó hả?” Anh trừng lớn mắt nói, tuy rất bực mình nhưng lại không đưa tay lay cậu dậy, cứ như vậy mà hậm hực nhìn ra ngoài cửa xe.
Căn nhà trọ mà Phan Miêu Vũ ở khá xa cục dân chính không những vậy trên đường còn gặp kẹt xe nên phải mất một tiếng sau hai người mới có thể đến nơi.
“Cậu chủ, đến nơi rồi ạ.” Tài xế nhìn gương chiếu hậu khẽ nói.
Nguyễn Minh Hoàng gật đầu rồi đưa tay lay cậu.

Tuy khuôn mặt anh đen cực kỳ nhưng động tác trên tay lái rất nhẹ nhàng.
Phan Miêu Vũ mơ màng mở mắt nhỏ giọng hỏi: “Đến nơi rồi sao.”
“Ừ.” Nguyễn Minh Hoàng đáp rồi xoay người xuống xe.
“À.” Phan Miêu Vũ lầm bầm đưa hai tay dụi dụi mắt rồi cũng mở cửa xe ra đi xuống..