Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 72: C72: Chương 72

Nguyễn Minh Hoàng nhìn cơ thể mèo nhỏ nằm yên bất động trong vũng máu. Xung quanh ngoại trừ những cái cây cùng những ngọn cỏ khô héo úa thì không còn thứ gì nữa cả.

Cơ thể mèo nhỏ càng lúc càng lạnh, trái tim của Nguyễn Minh Hoàng càng gào thét đau đớn.

Không không anh không muốn như vậy, không thể như vậy được. Cho dù anh cố gắng khiến bản thân tỉnh giấc, muốn trốn tránh sự thật mà bản thân mình nhìn thấy nhưng anh không tài nào thoát ra được.

Cảm giác đau đớn không ngừng co rút trái tim anh khiến anh ngạt thở, giống như anh có thể ngừng thở bất kỳ lúc nào.

Cái chết của mèo trắng nhỏ đánh sau vào đầu óc của Nguyễn Minh Hoàng khiến anh cảm thấy sự trớ trêu của cuộc sống.

Mèo nhỏ của anh, bạn đời của anh. Người mà anh yêu hơn cả sinh mạng vì anh, vì một kẻ vô tâm vô nhân tính trong giấc mơ kia mà chết một cách đơn độc.

Quá cô đơn, cái chết của một con mèo nhỏ không có một ai biết cả. Nằm lẳng lặng ở một nơi hoang vấn với nỗi tuyệt vọng không một ai hiểu thấu.

Nguyễn Minh Hoàng bắt đầu giẫy giụa kịch liệt trong giấc mơ nhưng không thể rời khỏi cơn ác mộng này. Anh muốn ôm lấy mèo nhỏ nhưng hoàn toàn không thể chạm vào, sự đau đớn giống như đang giày xéo tâm can anh, giống như lốc từng miếng thịt trên người anh.

Một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ.

Phan Miêu Vũ ngủ bên cạnh mặt Nguyễn Minh Hoàng, nào ngờ càng lúc cậu càng cảm thấy hơi thở cực kỳ dồn dập của anh.

Sự nặng nề trong từng hơi thở khiến cậu kinh ngạc mà mở mắt ra.

Phan Miêu Vũ đứng dậy nhìn qua khuôn mặt của anh. Cậu không ngờ đến khi nhìn qua mình lại thấy hai dòng nước mắt chảy xuống khuôn mặt tiều tụy của anh.

Anh đang khóc, khuôn mặt đau khổ không thôi.

Phan Miêu Vũ biết Nguyễn Minh Hoàng đang gặp ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp. Cậu chắc chắn thứ có thể khiến một người đàn ông mạnh mẽ lại khóc trong giấc mộng chính là bản thân mình.

Phan Miêu Vũ đến gần li3m những giọt nước mắt của anh, cọ đầu vào mặt anh mềm mại kêu vài tiếng:

“Meo, meo, meo…”

Cậu không thể nói chuyện để đánh thức anh chỉ có thể dùng tiếng mèo kêu không ngừng bên tai anh. Cậu muốn đánh thức anh khỏi cơn ác mộng đáng sợ mà anh đang nhìn thấy.

Nguyễn Minh Hoàng đang bị giằng xé bởi cơn ác mộng, nhưng anh không ngờ khi bên tai vang lên từng tiếng kêu mềm mại thì mọi hình ảnh trong ác mộng đều biến mất.

Hai mắt anh lúc này đây cũng mở to ra. Hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng.

Nguyễn Minh Hoàng tỉnh giấc nhưng anh chưa lấy lại được tinh thần. Nhưng sau đó cảm nhận được đ@u lưỡi ướt át cùng tiếng gầm gì đáng yêu phát ra từ trong cổ họng của mèo nhỏ anh liền đưa mắt nhìn xuống.

Mèo nhỏ giống như biết anh hoảng loạn nên muốn dùng cách này trấn an anh.

Nguyễn Minh Hoàng mím môi nhìn mèo trắng nhỏ. Những giấc mơ giống như thế không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy. Thay vì nói nó giống những giấc mơ tiên tri thì nó càng giống như ký ức kiếp trước của anh.

Vì vậy anh tin. Những gì anh nhìn thấy trong giấc mơ lạ sự thật.

Bởi vì tin nên anh mới có thể thoát khỏi người độc ác như Phan Ân Ly, cũng bởi vì tin mà anh không trở thành một con cá lớn mặc người chơi đùa như trong giấc mơ.

Anh không ghét việc trong giấc mơ mình yêu một người con gái bởi vì vốn dĩ anh không có cảm xúc gì trong chuyện yêu đương. Nhưng anh ghê tởm khi người bản thân yêu lại là Phan Ân Ly.

Cũng vì những chuyện đã xảy ra ngay khi nhìn thấy giấc mơ này. Nhìn thấy sự huyền huyễn bên trong giấc mơ, nhìn thấy một con mèo nhỏ hóa hình người anh liền hoàn toàn tin tưởng.

Nguyễn Minh Hoàng nhìn mèo nhỏ đang cọ đầu vào mặt mình sau đó nhớ đến lần đầu tiên gặp mèo nhỏ.

Càng nghĩ Nguyễn Minh Hoàng càng không khỏi cảm thấy hành động của bản thân khi đó thật quá đúng. Nếu như cậu mặc kệ cảm giác của mình mà đẩy mèo nhỏ đi thì có lẽ đến bây giờ anh sẽ hối hận xanh cả ruột.

May mắn, may mắn anh ôm mèo nhỏ về. May mắn anh đối xử với mèo nhỏ thật tốt, may mắn anh đi đâu đều ôm mèo nhỏ đi cùng.

Mặc dù chỉ hai ngày nhưng cả hai ngày này anh không làm ra hành động nào khiến bản thân phải hối hận.

Phan Miêu Vũ thấy anh đã tỉnh nhưng không có hành động gì liền không khỏi lo lắng gọi:

“Meo, meo, meo…”

Nguyễn Minh Hoàng nhìn thấy trong ánh mắt to tròn của mèo nhỏ lại hiện ra cảm xúc của con người liền không khỏi càng thêm khẳng định.

Anh đưa tay ôm lấy mèo nhỏ vào lòng rồi ngồi dậy, ngồi xếp bằng lại sau đó để mèo nhỏ lên chân. Lúc này anh cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của mèo nhỏ sau đó gọi:

“Vợ ơi.”

Phan Miêu Vũ trợn tròn mắt nghi hoặc mà kêu thành tiếng:

“Méo.”

Nguyễn Minh Hoàng khẽ cười sau đó gọi lại:

“Vợ ơi. Em chính là Phan Miêu Vũ, vợ của anh.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *