Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 71: C71: Chương 71

Tám giờ tối Nguyễn Minh Hoàng từ công ty trở về. Anh cùng mèo nhỏ đều ăn ở công ty nên sau khi trở về anh ôm mèo nhỏ đi tắm.

Nuôi một bé mèo nhỏ thật sự rất lo lắng vì vậy sau bao nhiêu lần lên mạng xem cách chăm sóc cho mèo cuối cùng anh cũng tự tin.

Mất hai tiếng để khiến mèo nhỏ thơm tho anh liền lau người cho mèo rồi dùng máy sấy cho động vật sấy khô lông cho mèo.

Làm xong Nguyễn Minh Hoàng mới để mèo lên giường còn mình thì đi vào phòng tắm.

Phan Miêu Vũ được anh phục vụ tận tình cẩn thận liền cực kỳ thoải mái. Cậu duỗi người, cào cào móng vuốt lên gối nằm sau đó đi vài vòng rồi cuộn người nằm xuống.

Sau khi trở về bên cạnh Nguyễn Minh Hoàng giấc ngủ của cậu thật sự rất tốt. Tâm trạng cũng trở nên vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Rõ ràng trước đây chỉ mang tâm thái ăn xong chờ chết. Hiện tại trở thành mèo thì chuyện đó càng dễ dàng hơn.

Làm một con mèo chỉ cần vui vẻ ăn sau đó lại đánh một giấc, ngủ dậy lại ăn. Đây không phải cuộc sống thần tiên thì còn là gì.

Nhưng lúc này đây cậu lại chẳng hề vui vẻ.

Phan Miêu Vũ muốn trở lại làm người, cậu muốn ở bên cạnh Nguyễn Minh Hoàng bằng hình dáng con người.

Không chỉ như vậy hiện tại cậu mới biết cuộc sống của anh khi không có cậu tồi tệ đến thế nào.

Lần đầu nhìn thấy anh sau một khoảng thời gian dài khiến cậu đau lòng không thôi.

Cả người Nguyễn Minh Hoàng đều mệt mỏi, hai mắt anh cũng đen lại bọng mắt khá to. Chỉ cần nhìn thôi liền biết được đã bao lâu anh không ngủ được. Cho dù ngủ cũng chỉ ngủ được vài tiếng.

Thậm chí mỗi ngày anh đều mơ thấy ác mộng. Phan Miêu Vũ có thể cảm nhận được sự bất lực, mệt mỏi cùng với tâm lý không tha thiết sống của anh.

Vì vậy Phan Miêu Vũ sợ hãi, cậu sợ sau khi anh trả thù được Phan Ân Ly thì anh liền không còn ý nghĩa để sống nữa.

Cậu cũng đã nghe Hồ Phi Tuấn nói về sự điên cuồng của anh khi tìm kiếm cậu. Mỗi thứ anh làm khiến cậu đau lòng không thôi, trái tim cậu thắt lại.

Hiện tại Phan Miêu Vũ thật sự muốn mình có thể nói chuyện, nói với Nguyễn Minh Hoàng rằng cậu đang ở đây, đang ở cạnh anh. Chỉ cần cậu có thể nói thì chắc chắn anh sẽ không còn dây dứt nữa, cũng sẽ có thể ngủ một giấc thật ngon không còn mơ thấy ác mộng.

Trong lúc suy nghĩ linh tinh Phan Miêu Vũ nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt ra nhìn.

Người đàn ông với cơ thể rắn chắc nhưng khuôn mặt rất xanh xao, không còn đẹp trai như trước kia. Thay vào đó có cảm giác mệt mỏi cùng uể oải.

Phan Miêu Vũ nhìn Nguyễn Minh Hoàng mềm mại kêu một tiếng:

“Meo.”

Từ trong nhà tắm đi ra Nguyễn Minh Hoàng liền nghe thấy tiếng kêu của mèo nhỏ. Anh đi đến giường ngồi xuống đưa tay đến gần sau đó vuốt v e bộ lông mượt mà của mèo nhỏ.

Nhìn đồng hồ trên tủ nhỏ bên cạnh giường anh liền nằm xuống cái gối còn lại trên giường. Anh không biết hôm nay có thể ngủ một giấc như hôm qua hay không, cho dù là mơ thấy ác mộng cũng được anh chỉ xin có thể trong giấc mơ có thể nhìn thấy bạn đời của mình.

Phan Miêu Vũ cảm thấy bàn tay trên đầu mình dừng lại, nghe thấy hơi thở phả ra đầy nhịp nhàng của người bên cạnh liền biết anh đã ngủ rồi.

Cậu nhẹ nhàng né tránh bàn tay anh sau đó đứng dậy đi đến gần khuôn mặt mệt mỏi của anh mà hôn anh một cái.

‘Chúc anh ngủ ngon.’

Khẽ chúc anh trong lòng. Phan Miêu Vũ nhìn anh trong chốc lát sau đó nằm dựa gần mặt anh rồi cuộn tròn người lại sau đó cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Phan Miêu Vũ cảm thấy nếu như thế giới này thật sự kỳ lạ như vậy thì cậu cầu mong cho bản thân có thể đi vào giấc mơ của Nguyễn Minh Hoàng sau đó nói cho anh biết mình sẽ luôn bên cạnh anh.

Tuy nhiên Phan Miêu Vũ không biết rằng mặc dù cậu không thể đi vào giấc mơ của Nguyễn Minh Hoàng. Nhưng Nguyễn Minh Hoàng thật sự đã nhìn thấy cậu.

Không phải dưới hình dáng con người mà dưới hình dạng của một chú mèo trắng nhỏ.

Đúng vậy sau khi Nguyễn Minh Hoàng chìm vào giấc ngủ thì anh lại mơ. Không nói đúng hơn đây không phải mơ mà nó giống như một thước phim tua nhanh vậy.

Tuy nhiên cảnh mà anh thấy lần này không phải anh. Anh xuất hiện ở trong một khu rừng rậm rạp, xung quanh có rất nhiều động vật.

Trước khi anh kịp nghi ngờ thì một con mèo trắng nhỏ xuất hiện. Chỉ nhìn thôi Nguyễn Minh Hoàng liền nhận ra đây là mèo nhỏ của anh.

Mèo con nhỏ yếu chậm chạp chạy từ khi rừng ra bên ngoài. Sau đó một chuyện không thể tin được xảy ra một luồn sương trắng bao quanh lấy mèo nhỏ.

Từ một con mèo sau khi sương tan lại biến thành một con người mà khuôn mặt của người đó đến chết Nguyễn Minh Hoàng cũng không thể quên được.

Anh đi theo người đó vào thôn làng, sau đó lại vào thành phố. Không rõ tại sao người đó lại phải đi xa đến như vậy nhưng hình như khi biến thành người thì đã chuẩn bị kỹ càng rằng bản thân muốn đi đâu.

Nguyễn Minh Hoàng đi theo người đó rất lâu, cũng không nhớ rốt cuộc bao nhiêu ngày đêm trôi qua cuối cùng người đó cũng dừng lại ở trước một trụ sở.

Người đó đi vào trong sau đó cùng một người bên trong nói chuyện, mặc dù thấy được rõ ràng nhưng Nguyễn Minh Hoàng không nghe được bọn họ đang nói gì.

Nhìn bọn họ nói chuyện cùng nhau sau đó người bên trong trụ sở đưa cho người đó thẻ chứng minh thân phận. Nguyễn Minh Hoàng nhìn thấy không khỏi kinh ngạc.

Sau khi lấy thẻ xong người đó ra ngoài thì gặp Phan Ân Ly cùng cha của ả ta. Hai người không biết nói gì người đó liền đi cùng bọn họ.

Nguyễn Minh Hoàng cứ như vậy đi theo bên cạnh người đó chứng kiến, chứng kiến hết mọi thứ, cảm nhận được cảm xúc trong lòng người đó, đến cuối cùng nhìn mèo trắng nhỏ cơ thể đầy máu chết bên trong một nơi vắng vẻ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *