13.
Hôm đó khi Thái tử ngất đi ở Lục phủ, chính ta đã dâng thuốc cho Thái tử.
Bệnh tình của Thái tử là di chứng do năm đó bị ám toán chưa giải hết độc, Thái y viện tuân thủ quy củ chữa trị theo cách truyền thống nên nhiều năm không có hiệu quả.
Thuốc ta dâng lên là phương thuốc ta đã dành thời gian nghiên cứu hai năm ở kiếp trước, trong thuốc có hòa lẫn m.á.u của ta.
Ta cố ý nói cho Thái tử biết việc từ nhỏ đã được mẫu thân cho uống Bách Thảo Hoàn mà lớn, vì thế m.á.u có thể dùng làm thuốc.
Thuốc đó là công sức nghiên cứu hai năm của ta ở kiếp trước, tất nhiên là có hiệu quả ngay, vừa uống vào, chứng đau đầu chóng mặt của Thái tử liền tiêu tan.
“Nói vậy, ngươi là dược dẫn của ta sao?”
Thái tử nâng cằm ta lên, đánh giá khuôn mặt của ta.
Ta giả vờ ngoan ngoãn, như một chú mèo con cọ vào lòng bàn tay Thái tử: “Điện hạ, xét việc phương thuốc của nô tỳ chữa khỏi bệnh cho người, xin điện hạ tha tội ch cho nô tỳ.”
Thái tử nghi hoặc: “Thuốc của ngươi chữa khỏi bệnh cho ta, là công chứ sao lại là tội?”
Ta xin Thái tử cho lui hết mọi người, sau đó quỳ xuống đất, ánh mắt kiên định: “Nô tỳ muốn tố cáo trưởng tỷ thông gian! Giả ch hủy hôn vì muốn trốn đi cùng tình lang!”
Ánh mắt Thái tử lạnh lẽo – Không ai có thể dung túng sự lừa dối như vậy, cho dù kẻ đó là nữ tử mình yêu thương nhất.
“Ngươi nói Dương Vân giả ch?!”
“Nô tỳ không dám nói sai nửa lời, lý do trưởng tỷ nằm ở đó là vì tỷ ấy uống thuốc giả ch! Tỷ ấy giả ch để hủy bỏ hôn ước với Đông cung, cùng tình lang của mình bỏ trốn!”
“Tỷ ấy còn ép buộc nô tỳ phối hợp thực hiện kế hoạch này, nô tỳ thực sự không đành lòng nhìn tỷ tỷ làm hỏng thanh danh của Lục gia, cũng không muốn làm tổn thương Thái tử điện hạ, cho nên trước đó mới không nói ra!”
“Nếu điện hạ không tin, đêm nay canh tư, có thể dẫn binh mai phục xung quanh Địa cung.”
Ta nhìn thẳng vào ánh mắt nghi ngờ của Thái tử, từng chữ vang lên đanh thép: “Nô tỳ sẽ dẫn tên gian phu kia tới, để điện hạ bắt quả tang tại trận!”
14.
Thái tử ẩn nấp trong bóng tối quan sát đã lâu, thấy toàn bộ cảnh trưởng tỷ “ch đi sống lại” ôm hôn với An Tề Minh như thế nào.
Thấy cả cảnh trưởng tỷ chất vấn ta vì sao không phối hợp với kế hoạch giả ch đào hôn như thế nào.
Còn cả lúc tình lang của trưởng tỷ muốn g.i.ế.c ta diệt khẩu như thế nào.
Tất cả mọi chuyện, Thái tử đều tận mắt chứng kiến.
Trưởng tỷ lại còn ôm hy vọng, thăm dò hỏi: “Điện hạ, điện hạ sao lại ở đây?”
“Từ lúc ngươi nói ngươi giả ch rồi bỏ trốn với tình lang, ta đã ở đây rồi.”
Thái tử đưa tay vuốt v e những vết tích nụ hôn do tên tình lang kia vừa tạo ra trên cổ trưởng tỷ, trưởng tỷ run rẩy toàn thân: “Điện hạ, ngài… hãy nghe ta giải thích.”
“Giải thích ư?”
Thái tử cười lạnh một tiếng, đột nhiên siết chặt tay, bóp cổ trưởng tỷ: “Lục Dương Vân, ngươi dám giả ch lừa ta!”