Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 20

29. 

“Dương Vân của trẫm đã ch từ lâu trong địa cung rồi, ngươi đừng làm vấy bẩn nàng ấy!” 

Hoàng đế rút thanh trường kiếm ra, m.á.u của Lục Dương Vân b.ắ.n tung tóe trên mặt đất. 

Tất cả triều thần đều kinh hãi, Lục lão tướng quân nhìn thấy trưởng nữ của mình bị kiếm đ.â.m xuyên bụng, chỉ cảm thấy mất mặt, hận không thể lập tức cắt đứt quan hệ. 

Lục Dương Vân muốn giải thích cũng không có cơ hội, thân thể trưởng tỷ ngã ra sau, lăn xuống bậc thang, m.á.u chảy đầy đất, trâm bạc trên đầu cũng rơi xuống. 

Ta nhặt trâm bạc lên, bước xuống bậc thang, giúp trưởng tỷ cài lại lên tóc, mọi người nhìn vào đều thấy ta là một Hoàng hậu nhân từ. 

Chỉ có Lục Dương Vân nghe thấy ta nói gì. 

“Những năm qua trưởng tỷ viết cho bệ hạ những lá thư đó, đều được gửi đến chỗ của ta.” 

Lục Dương Vân kinh hãi mở to mắt: “Ngươi, ngươi đã làm gì?” 

Ta vẻ mặt vô tội: “Ta chỉ sửa lại nội dung một chút, tất cả hối hận và tình ý của trưởng tỷ sửa thành chuyện vợ chồng giữa tỷ và tên gian phu kia thôi.” 

“Hoàng thượng vốn rất lưu luyến trưởng tỷ, nhưng đọc những lá thư đó ngày qua ngày, tình ý dù nhiều đến đâu cũng bị xóa sạch, chỉ còn lại chán ghét.” 

“Nếu không có những lá thư đó, hôm nay trưởng tỷ trở về, hoàng thượng thật sự sẽ tái hợp với tỷ đấy.” 

Ta cười, thì thầm bên tai trưởng tỷ: “Là ta đã chặn đứng con đường trở thành hoàng hậu của trưởng tỷ.” 

Lục Dương Vân giơ tay nắm lấy cổ áo của ta, muốn g.i.ế.c ta. 

Ta lắc lắc trâm bạc trên tay: “Muốn dùng cây trâm này đ.â.m xuyên cổ họng của ta sao? Giống như trong giấc mộng của tỷ vậy?” 

Ta nói ra giấc mơ của trưởng tỷ, khiến trưởng tỷ cảm thấy kinh hãi. 

Ta sờ lên cổ Lục Dương Vân, từ từ tìm đến huyệt mệnh, cười âm u quỷ dị: “Giấc mơ đó của trưởng tỷ thật là một giấc mộng đẹp, tỷ lợi dụng lòng thương hại của ta để giả ch trốn đi, ta phải gánh chịu hậu quả vì sự ích kỷ của tỷ mà gả cho người đàn ông không yêu, bị coi như một công cụ để phát ti3t d*c vọng mà sống lay lắt qua ngày!” 

“Cuộc sống khó khăn lắm mới dần ổn, vậy mà tỷ lại trở về! Đã giả ch thoát thân rồi thì nên yên ổn như vậy luôn đi! Vậy mà tỷ lại dám trở về!” 

“Tỷ vừa trở về, đã đập nát tất cả những gì ta dày công gầy dựng!” 

“Lục Dương Vân, ta chỉ muốn sống thôi! Nhưng tỷ lại keo kiệt không chịu ban cho ta chút cơ hội nào!” 

“Tỷ muốn trốn đi thì cứ trốn, tỷ muốn làm hoàng hậu thì cứ làm, vậy còn ta thì sao, là con kiến hôi bị tỷ giẫm dưới chân sao?! Không đúng! Trưởng tỷ, ta là người!” 

“Người, sẽ phản kháng!” 

“Địa ngục mà tỷ mơ thấy, ta đã thực sự trải qua, từ địa ngục bò ra, một kẻ như ta tất nhiên phải đòi nợ!” 

Trâm bạc đ.â.m vào cổ Lục Dương Vân, khuôn mặt trưởng tỷ đã bắt đầu vặn vẹo vì đau đớn, m.á.u tươi phun ra từ miệng, ta bóp chặt cằm trưởng tỷ, từng chữ từng câu rất rõ ràng: “Tất cả bi kịch của tỷ kiếp này, đều do ta ban tặng!”

“Đứng trước Diêm Vương, tỷ cứ việc báo tên Lục Thư Ngọc của ta, xem Diêm Vương có chịu giúp tỷ minh oan hay không, hay là phán tỷ xuống tầng thứ mười tám của địa ngục!” 

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 19

28. 

Đám quan lại ở đó không ai nhận ra nữ nhân trước mặt, sợ hãi kêu lên: “Chẳng lẽ đây là trưởng nữ đã ch yểu năm xưa của Lục gia?” 

Lục lão tướng quân vội vàng nhảy ra phủ nhận: “Trưởng nữ của ta đã ch từ lâu rồi! Thứ nữ chính là Hoàng hậu nương nương bây giờ, nữ nhân này, ta không quen biết!” 

Lục Dương Vân biết mẫu thân đã qua đời, Lục gia sẽ không bao giờ nhận mình nữa. 

Trưởng tỷ đặt tất cả hy vọng lên người Hoàng thượng: “Bệ hạ, thiếp… Dương Vân đã viết rất nhiều thư cho người, sao người chẳng hề hồi âm?” 

Nhắc đến những lá thư đó, trán Lý Diên Thành bắt đầu nổi gân xanh, nhưng hắn kìm nén cơn giận, hỏi ngược lại: “Những lời trong thư đó đều là tâm ý thật của ngươi sao?” 

Lục Dương Vân gật đầu rất mạnh: “Đều là lời thật lòng! Toàn bộ đều là lời từ đáy lòng của thiếp!” 

Lục Dương Vân thật sự đã hối hận rồi, bày mưu g.i.ế.c ch tình lang chính là để bày tỏ quyết tâm và thành ý với Lý Diên Thành. 

Viết những lá thư đó lâu dần, nội dung một nửa là than thở, một nửa là tỏ tình, gần như biến thành thư tình. 

Những lá thư đó chân thành và khiêm nhường như vậy, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ mềm lòng! 

Lục Dương Vân rất tự tin: “Từng chữ từng câu trong thư đều là tình ý muộn màng mà thiếp dành cho bệ hạ! Không một chữ nào là giả dối!”

Nhưng sắc mặt Hoàng thượng lại càng lúc càng âm trầm, “Được lắm, không một chữ nào là giả dối.” 

Lục Dương Vân hoàn toàn không biết những lá thư đó đã bị ta đánh tráo. 

Hoàng thượng lúc này lại hiểu rằng toàn bộ những lời khoe khoang trong thư về đời sống tình cảm của Lục Dương Vân và tình lang chính là ý thật từ miệng Lục Dương Vân. 

Đột nhiên hắn bật cười, cười bản thân mình còn khôi hài hơn cả vai hề trên sân khấu! 

Lục Dương Vân cho rằng Hoàng thượng đang vui mừng vì gặp lại mình, nên cũng nở nụ cười với hắn, Lục Dương Vân lên tiếng như điều đương nhiên: “Hoàng thượng, trước kia đều là lỗi của thiếp, là thiếp sai rồi, bây giờ, thiếp nguyện gả cho người, ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu kia!” 

Lục Dương Vân bước lên một bước, định nắm lấy tay Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại kéo tay ta: “Trẫm đã có Hoàng hậu rồi, người là cái gì cơ chứ?” 

Ánh mắt khiêm nhường yếu ớt của Lục Dương Vân khi nhìn ta chuyển thành oán hận điên cuồng: “Sai rồi! Đều sai rồi! Thiếp mới là Hoàng hậu! Thiếp mới là Hoàng hậu! Hôm nay thiếp vốn phải là thê tử yêu quý mà người tìm lại được! Chứ không phải Lục Thư Ngọc!” 

Trưởng tỷ tức giận chỉ vào ta: “Nó chỉ là một kẻ thế thân hèn mọn! Nó chỉ là kẻ thế thân của thiếp mà thôi!” 

Kẻ thế thân? 

Hoàng thượng ôm ta vào lòng: “Hoàng hậu của trẫm được nuôi dưỡng tôn quý, xinh đẹp lộng lẫy, làm sao có thể là kẻ thay thế cho một mụ đàn bà xấu xí như ngươi?!” 

Lục Dương Vân sững sờ tại chỗ, đột nhiên sụp đổ: “Người chê thần thiếp? Thần thiếp biến thành như vậy chẳng phải cũng là do Lục Thư Ngọc hại sao?! Lục Thư Ngọc, là ngươi hại ta, tất cả những gì ngươi có hôm nay vốn phải là của ta!” 

“Hoàng thượng, căn bệnh của người vốn dĩ không cần dùng m.á.u của Lục Thư Ngọc làm dược dẫn, Lục Thư Ngọc lừa người đó!” 

Lục Dương Vân độc ác trừng mắt nhìn ta: “Chỉ cần nó ch đi, mọi thứ sẽ giống như trong mơ, thiếp sẽ lại biến thành tiểu thư khuê các, biến thành Hoàng hậu!” 

Lục Dương Vân nói xong, đột nhiên rút cây trâm bạc trên đầu ra, đ.â.m về phía ta, ta còn chưa kịp chớp mắt, Lục Dương Vân đã khựng lại ở giữa không trung. 

Một thanh kiếm xuyên qua bụng của Lục Dương Vân, Lục Dương Vân cúi đầu xuống, nhìn thấy chuôi kiếm đang nằm trong tay hoàng đế. 

Lục Dương Vân khó tin, giọng run rẩy: “Hoàng thượng… Người làm gì vậy, ta là Dương Vân người yêu nhất mà!” 

Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Hai năm nay, ngày nào ngươi cũng viết cho trẫm những chuyện ân @n ái ái giữa ngươi và tình lang, ngươi coi trẫm là cái gì chứ?” 

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 18

27. 

Tri phủ Dương Thành báo lên một vụ án mạng, nói rằng một dân phụ đã bỏ thuốc độc vào thức ăn, g.i.ế.c ch phu quân của mình. 

Phủ nha bắt giữ dân phụ đó, nhưng dân phụ lại la lên rằng mình là trưởng nữ của phủ Tướng quân, là Thái tử phi đã định, nói rằng mình vốn phải là Hoàng hậu tương lai. 

Người dân phụ đó chính là trưởng tỷ của ta. 

Thái tử đích thân ban chỉ dụ, bảo phủ nha thả Lục Dương Vân ra. 

Hai tháng sau, Hoàng thượng băng hà, Thái tử thuận lợi đăng cơ. 

Với sự ủng hộ hết mình của toàn bộ Lục gia ở phía sau, vị trí Hoàng hậu không thể thuộc về ai khác ngoài ta. 

Đêm trước lễ phong hậu, Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, tha thiết nói: “Thư Ngọc, trẫm tuyệt đối sẽ không phụ nàng.” 

Trên mặt tân đế tràn đầy vẻ dịu dàng, nhưng nụ cười ở đáy mắt lại lạnh lẽo như băng. 

Nghi lễ phong hậu bắt đầu diễn ra rất thuận lợi, nhưng giữa chừng buổi lễ, một nữ tử mặc áo vải thô, dung mạo tiều tụy đột ngột xông vào – chính là trưởng tỷ đã bỏ trốn hai năm rồi mới quay về Kinh thành. 

Trưởng tỷ chỉ hơn ta hai tuổi, nhưng giờ đây dường như già hơn ta đến tận mười tuổi, ăn cháo rau dại khiến dung nhan tiều tụy, nhan sắc không còn, trên đầu còn mọc thêm mấy sợi tóc bạc lộ rất rõ. 

Ta nhìn vào mắt Hoàng thượng, hắn không hề tỏ ra bất ngờ trước sự xuất hiện của Lục Dương Vân. 

Ta đoán rằng, chính hắn đã mặc nhiên cho phép nữ tử đó tiến cung. 

Từ khi Hoàng thượng ra lệnh cho tri phủ thả Lục Dương Vân, hắn đã có ý định dung túng Lục Dương Vân trở về Kinh thành, thậm chí mặc nhiên cho phép Lục Dương Vân vào cung. 

“Bệ hạ, thiếp chính là Dương Vân đây.” 

Lục Dương Vân đầu độc g.i.ế.c ch An Tề Minh, nhưng lại được phủ nha thả ra phán vô tội, tri phủ nói đó là ý của Thái tử. 

Lục Dương Vân mừng rỡ, cho rằng đó là tấm tình của Lý Diên Thành dành cho mình, nên đã tìm mọi cách từ nơi thôn dã hẻo lánh trốn chạy về Kinh thành. 

Lục Dương Vân vừa vào hoàng thành, đã nhận được nhiều ưu ái, thậm chí việc vào cung cũng thuận lợi không gặp trở ngại gì, cho rằng Lý Diên Thành đang đợi mình quay đầu. 

Trưởng tỷ ngây thơ cho rằng, chỉ cần mình quay đầu thì vẫn sẽ đường hoàng trở thành Hoàng hậu, trở thành ánh trăng sáng của Hoàng thượng. 

Quan sát kỹ sẽ nhận thấy, trưởng tỷ trước khi đến còn cố ý trang điểm, nhưng tiếc là món trang sức duy nhất trên đầu trưởng tỷ bây giờ chỉ là một cây trâm bạc thô kệch. 

Quần áo trên người cũng chỉ được dệt từ vải thô, dáng người cũng vì sảy thai lại chưa điều dưỡng tốt nên trở nên phát tướng biến dạng. 

Vốn tưởng rằng tình cũ gặp lại sẽ đầy cảm xúc, nhưng Lục Dương Vân bây giờ trong mắt Lý Diên Thành chỉ là một mụ đàn bà xấu xí từng phản bội và đùa giỡn tình cảm của hắn. 

Hắn dung túng cho Lục Dương Vân vào kinh, chỉ là muốn – sỉ nhục trưởng tỷ. 

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 17

25. 

Chỉ trong vòng hai tháng ngừng uống thuốc tránh thai, ta đã có mang. 

Trong khoảng thời gian này, trưởng tỷ liên tục viết thư cho Thái tử, nhưng tất cả đều bị tâm phúc của ta chặn lại gửi đến tay ta trước. 

Sau khi ta xem qua, liền đốt đi. 

Rồi bắt chước nét chữ của trưởng tỷ viết một lá thư hoàn toàn khác. 

Trong thư Lục Dương Vân nói mình bị tình lang đẩy ngã sảy thai, khổ không thể tả. 

Thái tử xem thư ta viết lại là Lục Dương Vân và tình lang ban ngày @n ái, không cẩn thận làm tổn thương đứa bé. 

Sau khi sảy thai thân thể suy nhược, muốn nhờ Thái tử phái Thái y đến chăm sóc điều dưỡng thân thể cho mình, để có thể sớm mang thai đứa con khác cho tình lang. 

Trong thư Lục Dương Vân nói tình lang ngày ngày say rượu, toàn thân đầy mùi hôi hám, không bằng Thái tử toàn thân cao quý, khiến trưởng tỷ nhớ nhung. 

Thái tử xem thư lại là tình lang thân thể cường tráng, không giống thái tử lúc nào cũng như một con ma bệnh. Lúc viết thư còn nhớ tới ngày đó bị Thái tử nôn đồ bẩn thỉu lên người, buồn nôn đến mức ngủ không được, may mà tình lang của trưởng tỷ thì thơm tho. 

Trong thư Lục Dương Vân nói tình lang thay lòng đổi dạ, lêu lổng thanh lâu, mang về mầm bệnh, cầu xin Thái tử cứu trưởng tỷ thoát khỏi bể khổ. 

Thái tử xem thư lại là tình lang nâng niu trưởng tỷ, hai người hình bóng không rời, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tình lang đều khiến tâm tình trưởng tỷ sảng khoái, nhưng nghĩ tới Thái tử lại thấy buồn nôn. 

Mỗi lần đọc thư Thái tử đều bị tức đến nôn ra máu. 

Lúc đó ta liền bưng thuốc đưa đến trước mắt hắn, lấy m.á.u của ta làm dược dẫn. 

Thái tử cảm động đến rơi nước mắt, ôm lấy ta nói hắn cả đời chỉ yêu mình ta. 

Ta vuốt đầu hắn như vuốt đầu con khuyển cảnh. 

26. 

Một năm sau, ta thuận lợi sinh ra một hoàng tử. 

Phụ thân thấy ta ở Đông cung không chỉ được sủng ái, giờ lại có con, địa vị cực kỳ vững chắc. 

Hơn nữa càng ngày thân thể Thái tử càng cường tráng, hoàng hậu và hoàng đế bệnh nặng, ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng là của Thái tử. 

Phụ thân đem toàn bộ tiền đồ của Lục phủ đặt cược vào người ta, coi như không có Lục Dương Vân là trưởng nữ. 

Chủ mẫu vì chuyện đó mà cãi nhau với phụ thân mấy lần, phụ thân thì chỉ trích ngược lại bà là không biết dạy con. 

Chủ mẫu trông thấy con gái ruột thân bại danh liệt, còn ta vốn là con của một tiểu thiếp lại tiền đồ xán lạn, tức giận khôn nguôi. 

Bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, cho rằng việc trưởng tỷ giả ch bị vạch trần ngày đó là do ta sắp đặt, nếu không trưởng tỷ đã không đến mức rơi vào tình cảnh khó xử như vậy. 

Vì muốn báo thù cho con gái, bà ta thừa lúc ta ở cữ, mua chuộc hạ nhân bỏ bột hoa đỏ vào thuốc của ta. 

Một lượng nhỏ bột hoa đỏ có thể dùng làm thuốc, nhưng dùng cho sản phụ mới sinh sẽ dẫn đến băng huyết. 

Sản phụ tháng ở cữ vốn dễ chảy m//áu, một số thái y đều sẽ lý giải đó là triệu chứng bình thường sau sinh. 

Đến khi phát hiện ra lượng huyết càng ngày càng nhiều thì đã quá muộn, thể chất của sản phụ đã bị tổn thương nghiêm trọng, tuy không đến mức nguy hiểm tính mạng, nhưng cũng không sống lâu được. 

Người Tây Nhung hiểu rất rõ bột hoa đỏ, năm đó mẫu thân của ta cũng bị chủ mẫu dùng thủ đoạn này hành hạ đến ch. 

Giờ đây chủ mẫu muốn dùng cùng một thủ đoạn khiến ta đoản mệnh, nhưng bà ta không biết, ngay từ chén thuốc đầu tiên ta đã nhận ra có bột hoa đỏ ở bên trong. 

Chén thuốc đó chính là bằng chứng chủ mẫu mưu hại Thái tử phi. 

Thái tử bị Lục Dương Vân chọc tức, tất nhiên sẽ không lưu tình với mẫu thân của đích tỷ. 

Vì thế tính mạng của chủ mẫu rơi vào tay ta, tùy ta xử trí. 

Thị vệ lục soát trong phòng bà ta tìm được một hộp bột hoa đỏ.

Ta cũng không tra tấn bà ta nhiều, chỉ sai người đem cả hộp bột hoa đỏ đó nấu thành một bát canh, rót vào miệng chủ mẫu, để bà ta cũng nếm thử cảm giác cơ thể lạnh buốt, đau bụng như d.a.o cắt, cuối cùng băng huyết mà ch. 

Chủ mẫu không cầm cự được bao lâu, mau chóng ch vì bệnh, phụ thân càng thêm sợ ta, thỉnh thoảng ở Đông cung gặp ta, sẽ hành lễ vô cùng kính cẩn, sợ ta nhớ lại chuyện năm đó mẫu thân của ta ch như thế nào, sẽ lấy mạng phụ thân để trả thù. 

Một nhà vinh nhục cùng hưởng. 

Phụ thân biểu lộ lòng trung với ta, ông nói sẽ dốc hết toàn lực giúp ta lên ngôi Hoàng hậu, giúp cháu ngoại của ông làm Thái tử, để dòng dõi Lục gia bước lên con đường cực thịnh. 

Ông giờ đây không giống cha của ta, mà giống thần tử của ta hơn, một thần tử trung thành.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 16

24. 

Ta quay đầu sang phía ngọn nến bên cạnh, đưa lá thư kia đến gần, chờ lá thư cháy gần hết, ta lạnh lùng ra lệnh: “Đi lấy giấy bút đến đây.” 

Trước kia ở trong phủ, mỗi lần trưởng tỷ bị phạt, đều bắt ta chép thay. 

Để không bị thầy giáo phát hiện, chữ viết của ta phải giống trưởng tỷ như đúc. 

Lâu dần, ta bắt chước chữ của trưởng tỷ đã đến mức giả mà như thật. 

Tối hôm đó, ta đưa bức thư giả cho Thái tử: “Trưởng tỷ viết thư cho Điện hạ.” 

Thái tử vừa nhìn đã nhận ra đó là nét chữ của Lục Dương Vân, khóe miệng hắn nhếch lên, có một loại kh0ái cảm trả thù thành công: “Chắc chắn nàng ấy đã chịu đủ cực khổ, nên mới đến nhận lỗi với ta.” 

Hắn mở thư ra, lại thấy trong đó viết. 

[Ta và An lang tâm đầu ý hợp, ngày đêm ân ái, tình cảm đong đầy.] 

[Thai nhi đã hơn sáu tháng, đặc biệt viết thư này báo cho Điện hạ biết, nếu Điện hạ không chê, khi đứa bé chào đời, có thể để nó nhận Điện hạ làm nghĩa phụ.] 

[Dù sao Điện hạ từng yêu ta như vậy, tuy ngài không phải là cha ruột của đứa bé.] 

[Nhưng An lang học rộng, nguyện để Thái tử làm nghĩa phụ của đứa bé, cũng coi như thỏa mãn tâm ý yêu mến ta ngày trước của Điện hạ.] 

Thái tử xem bức thư này mà giận tím mặt: “Đôi gian phu dâm phụ kia! Thật không biết xấu hổ!” 

Hắn đứng dậy mắng chửi, xé nát bức thư! 

Ta thuận thế khuyên hắn bình tĩnh, lại bị hắn thô bạo đ è xuống giường. 

Hắn bị bức thư kia k1ch thích. 

Trưởng tỷ phản bội hắn, hắn liền muốn phát ti3t lên nữ nhân khác để thỏa mãn kh0ái cảm muốn phản bội trưởng tỷ. 

Nữ nhân đó chính là ta – kẻ hắn cưới về làm thế thân. 

Đối với ta, đó lại là một đêm vô cùng ghê tởm. 

Sáng hôm sau thức dậy, nha hoàn như thường lệ bưng lên chén canh tránh thai đặc sệt. 

Từ khi ta vào Đông cung, mỗi lần phục vụ hắn đều phải uống canh tránh thai. 

Thái tử vẫn nhớ thương trưởng tỷ, hắn không muốn để nữ nhân khác có con của hắn. 

Nhưng bức thư tối qua, khiến hắn hoàn toàn sụp đổ. 

“Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần uống canh tránh thai nữa.” 

Hắn giật lấy chén thuốc từ tay ta, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Mau sinh cho ta một Hoàng tử! Ta phải khiến Lục Dương Vân hối hận!!!”

Ta ngoan ngoãn gật đầu, dù sao về sau hắn cũng có thể đăng cơ làm hoàng đế. 

Nếu ta muốn bỏ chồng theo con, thì trước khi bỏ chồng, ta phải mang thai hoàng tử đã. 

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 12

19.

Lúc này đến lượt Thái tử bị tức đến ngất đi.

Thái tử lại được đỡ vào Noãn Các trong Lục phủ nghỉ ngơi, ta nấu thuốc cho hắn.

Khi Thái tử tỉnh lại, đau khổ dùng tay xoa trán, trăm mối không tìm ra lời giải: “Trong mắt Dương Vân, tên thư sinh nghèo khó không thi đỗ kia còn hơn cả ta – vị Thái tử tôn quý nhất thiên hạ!”

Ta để chén thuốc ấm xuống một bên, đợi cho nguội dần: “Điện hạ là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, chỉ sau Hoàng thượng.”

“Trưởng tỷ bây giờ như vậy, không phải lỗi của Điện hạ, chỉ là tỷ ấy nhất thời bị mê hoặc, lạc lối, nô tỳ có cách khiến trưởng tỷ hối hận về những gì đã làm hôm nay.”

Thái tử nhìn ta: “Cách gì?”

“Trưởng tỷ như vậy là vì quá say mê tên thư sinh kia, giờ lại mang thai, nếu ép phá thai, trưởng tỷ nhất định sẽ oán hận Điện hạ, càng ngăn cản, tỷ ấy càng cho rằng mình và An Tề Minh là trời sinh một đôi, tình cảm càng sâu đậm.”

Thái tử nhíu mày.

“Thả cũng không được, bắt cũng chẳng xong, chi bằng Điện hạ cứ để tỷ ấy trốn đi với tên thư sinh, thành toàn cho họ.”

“Tỷ ấy không thích cuộc sống xa hoa sao? Điện hạ cứ để tỷ ấy cởi bỏ trâm vàng áo gấm, để tỷ ấy đi sống cuộc sống vợ chồng bình dân mà tỷ ấy ao ước với tên thư sinh đó.”

“Để tỷ ấy ăn thêm mấy bát cháo rau dại, giúp tên thư sinh đó giặt đồ rửa bát thêm mấy lần, cuộc sống như vậy, với một tiểu thư khuê các, mấy ngày đầu là trải nghiệm mới mẻ, đợi mấy tháng sau thì tình cảm đậm sâu tới đâu cũng khó chịu đựng tiếp, chứ đừng nói là mấy năm.”

Thái tử hiểu ý ta, hắn hơi do dự, hắn rất thích trưởng tỷ, thích đến mức dù đầu có mọc cả một “rừng xanh” cũng không nỡ buông tay, g.i.ế.c thì không đành lòng giết, thả thì không cam tâm thả.

Thuốc nguội vừa phải, ta cầm một cây kim bạc, trước mặt Thái tử tự châm vào đầu ngón tay mình, sau đó nhỏ một giọt m.á.u vào thuốc, hai tay nâng chén thuốc dâng cho Thái tử: “Điện hạ hãy uống thuốc hôm nay trước, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Thái tử cẩn thận nhìn kỹ dung mạo của ta, quả thật rất giống với trưởng tỷ, tính tình cũng tương tự, chỉ là so với trưởng tỷ thì ta ôn thuận hơn, thấu tình đạt lý hơn, cũng biết cư xử hơn.

Thái tử đột nhiên nâng cằm ta lên: “Ta muốn nàng làm dược dẫn cho ta cả đời này.”

Nghĩa là muốn ta làm Thái tử phi?

Ngoài dự liệu, ta giả vờ thụ sủng nhược kinh: “Điện hạ, nhưng nô tỳ chỉ là một thứ nữ mà thôi.”

“Thứ nữ thì sao? Trưởng tỷ của nàng tuy thân phận cao quý, nhưng lại giả ch tư thông, mang thai vụng trộm, làm những chuyện vô liêm sỉ liên lụy cửu tộc mà vẫn dám làm.”

“Lục Dương Vân dám phản bội ta tìm nam nhân khác, ta tất nhiên cũng có thể cưới nữ nhân khác.”

Thái tử đang giận dỗi với Lục Dương Vân, không giống như kiếp trước, ta chỉ là một quân cờ trong trò chơi tình ái của hai người họ.

Nhưng kiếp này, ta cũng có thể trở thành người cầm quân cờ!

Ta chủ động dựa vào lòng Thái tử, dựa theo kinh nghiệm chung sống kiếp trước, ta cũng tạm coi là hiểu rõ nam nhân này, biết hắn thích nữ tử thuận theo ngưỡng mộ hắn.

Vì vậy ta bày ra dáng vẻ Thái tử yêu thích, nũng nịu nói: “Vậy điện hạ hãy hết mực sủng ái nô tỳ, chỉ như vậy mới có thể cho trưởng tỷ biết, mất đi điện hạ là một sai lầm lớn đến mức nào.”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 13

20.

Phụ mẫu họ Lục lo lắng suốt ba ngày, thấp thỏm sợ bị tru di cửu tộc, ai ngờ lại đợi được thánh chỉ tứ hôn.

Thái tử tự mình đến xin Hoàng thượng muốn được cưới ta làm Thái tử phi.

Tuy ta là thứ nữ, nhưng dù sao cũng là con gái của phủ Tướng quân tam phẩm, Hoàng thượng tuy thấy mối hôn sự này hơi không xứng đôi, nhưng Thái tử một mực muốn cưới, Hoàng thượng biết Thái tử vốn thích đại tiểu thư nhà họ Lục, nay đại tiểu thư đã mất sớm, cưới thứ nữ tuy là lựa chọn thứ yếu, nhưng cũng miễn cưỡng đồng ý.

Trưởng tỷ hiện đang bị giam trong nhà củi, Lục phủ sợ để lộ chuyện xấu hổ này, ngay cả đại phu bên ngoài cũng không dám mời, thuốc an thai trưởng tỷ uống đều do ta kê.

“Thái tử phi?”

Lục Dương Vân nhìn chằm chằm vào ma ma đưa tin tức đến, gặng hỏi: “Bà chắc chắn thánh chỉ viết là ban hôn Lục Thư Ngọc làm Thái tử phi?!”

“Đúng vậy thưa tiểu thư.” Ma ma hầu hạ đáp: “Thánh chỉ viết rõ ràng, ban hôn nhị tiểu thư làm Thái tử phi!”

“Sao có thể được, Lục Thư Ngọc chỉ là một thứ nữ, sao Thái tử có thể thích nó được chứ?”

“Tiểu thư làm ra nhiều chuyện xấu hổ như vậy, Thái tử tất nhiên càng thích nhị tiểu thư hơn.”

“Hỗn xược! Bà là ai mà dám nói chuyện với đại tiểu thư ta như vậy!”

“Tiểu thư?” Ma ma nhìn quanh căn phòng: “Đại tiểu thư nhà họ Lục đã ch rồi! Mấy hôm trước vừa khiêng vào lăng mộ, ngươi là ai?”

“Ngươi!”

Tin tức trưởng tỷ giả ch vẫn luôn bị Lục phủ che giấu kín như bưng.

Từ khi trưởng tỷ giả ch đến giờ đã vĩnh viễn mất đi cơ hội làm lại đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Lục.

Hơn nữa trưởng tỷ hiện giờ lại tư thông với nam nhân khác, mang thai vụng trộm, vậy nên thà để mọi người biết đại tiểu thư nhà họ Lục đã ch, còn hơn là sống mà làm mất mặt Lục phủ.

Chuyện của Lục Dương Vân có thể liên lụy cả Lục phủ, một khi Lục phủ bị hỏi tội, những hạ nhân này rất có thể sẽ bị bán đi nơi xa xôi.

Lão ma ma này là người già nhất trong phủ, bình thường hầu hạ ta nhiều hơn. Giờ thấy phụ thân giam Lục Dương Vân trong nhà củi, còn ta sắp làm Thái tử phi, tất nhiên sẽ không coi Lục Dương Vân là “đại tiểu thư đã ch” nữa.

Lục Dương Vân tức giận đập vỡ bát thuốc.

Ta đẩy cửa bước vào, mảnh vỡ bát thuốc bay đến bên chân.

“Trưởng tỷ đừng nổi giận, động thai khí sẽ không tốt đâu.”

Ta để ma ma lui ra trước, ma ma cung kính hành lễ với ta – giờ đây trong phủ, ta là người tôn quý nhất với tư cách Thái tử phi tương lai.

Lục Dương Vân trừng mắt nhìn ta: “Lục Thư Ngọc, tất cả những gì hôm nay, đều là do ngươi hại ta! Là ngươi phản bội ta! Là ngươi dẫn Thái tử đến lăng mộ, ngươi hủy hoại hạnh phúc của ta!”

Ta che miệng cười: “Trưởng tỷ nói chuyện thật buồn cười, chẳng lẽ hôm đó là ta ép trưởng tỷ gian dâm tư thông với tên thư sinh kia sao?”

“Là ta ép trưởng tỷ mang thai vụng trộm với tên thư sinh không có hôn ước đó sao?”

“Là ta ép trưởng tỷ không màng cửu tộc giả ch trốn đi sao?”

Trưởng tỷ tức đến mặt tái xanh: “Ngươi!!!”

“Đã bảo đừng nổi giận mà, tỷ mà động thai, chẳng phải cuối cùng vẫn cần ta bắt mạch cho sao?”

“Trưởng tỷ làm chuyện xấu hổ như vậy, phụ thân ngay cả đại phu bên ngoài cũng không dám mời đến, sợ hủy danh dự của Lục phủ.”

Ta cười đánh giá trưởng tỷ: “Tỷ hẳn vẫn còn biết xấu hổ chứ nhỉ?”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 14

21. 

Trưởng tỷ càng tức giận, ta càng thản nhiên: “Hôm nay ta đến là vì quan tâm trưởng tỷ, tiện thể mang đến cho trưởng tỷ một tin tốt.”

Mắt trưởng tỷ lóe lên một niềm kiêu ngạo vi diệu: “Ta biết mà, cái gọi là tứ hôn chỉ là kế khích tướng của Thái tử mà thôi, chắc chắn Thái tử làm vậy để cho ta nhìn thấy rồi sốt ruột, ngươi cũng chỉ là người đưa tin Thái tử phái tới thôi phải không?” 

Trưởng tỷ ngẩng cao đầu, vô cùng thanh cao: “Ngươi cứ nói với Thái tử, trong lòng ta chỉ có mỗi An lang, ta không yêu Thái tử, bảo Thái tử đừng làm mấy trò khích tướng tốn công vô ích vậy nữa!” 

“Thái tử điện hạ đồng ý để ngươi trốn đi với An Tề Minh.” 

Lục Dương Vân lập tức sững sờ: “Cái gì?!” 

“Điện hạ quyết định buông tay, để ngươi mang theo đứa con trong bụng đoàn tụ với An Tề Minh.” 

“Đây chẳng phải là kết cục trưởng tỷ mong muốn nhất sao? Giờ Thái tử đã thành toàn cho ngươi, ngày ta thành hôn, ngươi sẽ được tự do, cùng An lang của ngươi sống cuộc sống đong đầy tình yêu thương.” 

Lục Dương Vân bỗng có chút mất mát, lẩm bẩm: “Thái tử thật sự nỡ sao, ta còn tưởng Thái tử sẽ níu kéo dai dẳng…” 

Ta nghe vậy, cười khẩy một tiếng: “Thái tử thích đại tiểu thư Lục gia, nhưng người đó đã ch rồi, là do ngươi gi//ết mà, trưởng tỷ!” 

22. 

Thái tử vì giận Lục Dương Vân nên đã cố tình tổ chức lễ thành thân với ta rất linh đình. 

Nhìn từ bên ngoài, ngay sau khi trưởng nữ của Lục phủ vừa qua đời, Thái tử đã vội vàng cưới thứ nữ, ít nhiều cũng giẫm đạp nên thể diện của trưởng nữ. 

Nhưng với thân phận Thái tử, thánh chỉ của Hoàng thượng, ai dám nói một câu bất nghĩa? 

Trước sảnh đường đông đúc quan khách đến chúc mừng, phía hậu viện, Lục Dương Vân đã “thoát khỏi” cảnh phải đeo vàng bạc đá quý như ý nguyện, chỉ mặc bộ y phục của nha hoàn, đầu cũng chỉ cài một cây trâm bạc. 

Bụng trưởng tỷ đã bắt đầu lộ rõ. 

Tướng quân Lục Học nhìn thấy, lạnh lùng nhắc nhở: “Thu cái bụng của ngươi lại, sau khi ra khỏi cánh cổng này, ngươi không còn liên quan gì đến Lục phủ ta nữa!” 

“Cha, sao người lại tàn nhẫn như vậy?” 

“Con gái ta đã ch từ lâu, ngươi chỉ là một kẻ đã bỏ trốn, là hạng thấp kém của Lục phủ thôi! Của hồi môn cũng không có đâu!” 

Nghe cha nói vậy, Lục Dương Vân lộ vẻ bi thương. 

Chủ mẫu rất khó chịu, nhưng cũng không làm gì được. 

An Tề Minh được thả ra, thấy Lục Dương Vân thân không một thứ gì đáng giá, thật sự bị Lục phủ đuổi đi. 

Trong mắt hắn ta lóe lên cảm xúc khác lạ, nhưng không biểu lộ ra ngoài, vẫn đóng vai người chồng tốt, dìu nàng nói: “Dương Vân, chúng ta đi thôi, vàng bạc châu báu chỉ là vật ngoài thân, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Hai người đi ra từ cổng sau của Lục phủ. 

Lục Dương Vân rời khỏi Lục phủ, nghe thấy không khí náo nhiệt ở cổng chính, không nhịn được ngoái đầu nhìn lại, thấy người muội muội vẫn luôn nghe lệnh mình hôm nay mặc áo gấm hoa lệ, đang được mọi người tung hô đi về phía kiệu hoa đến Đông cung. 

Thái tử đặc biệt xuống ngựa đón, đến chỗ bậc thang thì trực tiếp ôm ta lên, khiến đám đông reo hò. 

Ta phát hiện ánh mắt của trưởng tỷ, liền cố ý ghé vào tai Thái tử: “Điện hạ, tỷ ấy đang nhìn kìa, người có muốn trừng phạt tỷ ấy không?” 

Thái tử hiểu ý, hắn hôn ta. 

Ta chịu đựng cái hôn ghê tởm này. 

Lục Dương Vân từ xa nhìn thấy cảnh này, tay xoa cái bụng phẳng lì qua lớp vải thô, mắt lộ vẻ mơ hồ và ghen tị.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 15

23. 

Nửa năm sau, ta mới nghe tin về trưởng tỷ. 

Nửa năm qua, ta dựa vào y thuật đứng vững ở Đông cung, Thái tử rất coi trọng ta, vì m.á.u của ta là dược dẫn không thể thiếu của hắn. 

Hắn sủng ái ta, cũng như bảo vệ tính mạng của chính hắn. 

Trong phủ khó tránh khỏi có kẻ lén lút nói xấu thân phận thứ nữ của ta, nhưng với kinh nghiệm sống hai đời, những kẻ chống đối ta chắc chắn không có kết cục tốt đẹp gì. 

Hôm đó, nha hoàn tâm phúc của ta mang đến một phong thư, nói là gửi cho Thái tử. 

Thái tử hôm nay vừa hay đi vắng, Đông cung hiện do ta quản lý, phong thư có vẻ quan trọng tất nhiên được đưa vào tay ta. 

Ta vừa nhìn phong thư đã nhận ra nét chữ của trưởng tỷ. 

Ta cười khẩy: “Trưởng tỷ vẫn thích viết thư nhỉ?” 

Đời trước, chuyện trưởng tỷ giả ch chỉ có ta biết, tất nhiên sẽ viết thư than thở với ta. 

Giờ đây, đích tỷ đã công khai bỏ trốn với tình lang, vậy mà dòng người nhận lại viết rõ: Thân gửi Thái tử. 

Câu đầu tiên trong thư đã bày tỏ nỗi nhớ Thái tử: “Điện hạ, đọc thư như thấy người, từng chữ từng hàng, đều là tâm ý tương tư của Dương Vân.” 

Trưởng tỷ viết về tình cảnh gần đây của mình. 

Lục Dương Vân ngày rời Lục phủ, ngoài cái bụng ra, không mang theo bất cứ ngân phiếu địa khế nào. 

Như trưởng tỷ mong muốn, đi theo tên thư sinh kia mỗi bữa đều ăn cháo rau dại trưởng tỷ yêu thích nhất, cũng được ngày ngày rửa bát giặt đồ cho nam nhân mình yêu thương. 

Không còn ai bắt trưởng tỷ đeo vàng bạc đá quý để thể hiện thân phận tiểu thư nữa, thay vào đó là mặc cả vài đồng bạc với thương nhân ở chợ, ngay cả cây trâm bạc cũng không giữ lại, đầu chỉ buộc bằng một dải vải. 

An lang yêu quý của trưởng tỷ dường như đã thay đổi, trước khi bỏ trốn, hắn thề thốt sẽ cố gắng thi đỗ công danh. 

Nhưng sau khi bỏ trốn, không thấy hắn cầm sách nữa, suốt ngày rảnh rỗi ăn chơi với lũ tú tài ở lầu xanh, thiếu không ít tiền rượu. 

Lục Dương Vân tức giận không quản, chỉ lẳng lặng nấu cháo rau dại cho tình lang, lạnh lùng rửa bát, giặt y phục nhuốm đầy mùi rượu cho hắn.

Trưởng tỷ viết tay mình đã nứt nẻ đầy chai sạn, còn cố ý nhấn mạnh Thái tử từng khen tay trưởng tỷ đẹp, là đôi bàn tay ngọc ngà dùng để gảy đàn, vậy mà giờ vì rửa bát giặt đồ đã trở nên thô ráp xấu xí. 

Trưởng tỷ muốn Thái tử thương hại. 

Trưởng tỷ đã hối hận, nhưng lại không đủ mặt mũi nói ra, nên trong thư nói bóng nói gió với Thái tử rằng mình giờ sống không tốt, chờ Thái tử chủ động rủ lòng thương xót, đón trưởng tỷ về sống cuộc sống giàu sang. 

Nhưng trưởng tỷ không ngờ rằng, phong thư này… lại rơi vào tay ta. 

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 11

18.

Nghe xong câu đó, sắc mặt phụ mẫu họ Lục đều trắng bệch!

Trưởng nữ bỗng nhiên than khóc kể lể, như thể cả thiên hạ đều bất công với mình!

Ở Lục phủ ngày nào cũng bị một đám nha hoàn vây quanh hầu hạ, thật sự chẳng có tự do gì cả!

Ngày nào cũng bị bắt học cầm kỳ thư họa, rồi lễ nghi quý tộc trong cung, mệt đến thở không ra hơi!

Ở phủ chỉ được ngồi những cỗ xe ngựa hoa lệ, trên đầu phải đeo những trâm vàng đá quý nặng trĩu, đè nặng đến mức sắp ngạt thở!

Đích tỷ nhìn An Tề Minh đầy tình ý: “Chỉ có An lang, chàng ấy mới có thể mang lại tự do cho con! Chàng ấy sẽ dùng rau dại nấu cho con một bát cháo nóng hổi, đó là hương vị đồng quê con chưa từng nếm qua!”

“Chỉ có chàng ấy chịu để con rửa bát giặt đồ, chỉ có chàng ấy không yêu cầu con phải giữ thể diện tiểu thư quý tộc mỗi ngày! Chỉ có bên chàng ấy, con mới cảm thấy mình hữu dụng, mới cảm thấy mình là chính mình!”

“Con ghét những cỗ xe ngựa đó! Con thà đi bộ trăm dặm với chàng ấy để ngắm hoa dại, đó mới là việc mà những đôi phu thê bình thường làm! Đó mới là cuộc sống bình dị con mong muốn! Chứ không phải ở trong lồ ng son Đông cung tuân thủ đủ loại quy tắc!”

Lục Dương Vân nhìn Thái tử nói: “Ta không cần cuộc sống xa hoa! Tình yêu chân thành còn hơn mọi vinh hoa phú quý! Có tình uống nước cũng no!”

Nói xong những lời đó, con d.a.o găm rơi khỏi tay Lục Dương Vân, đột nhiên trưởng tỷ lăn đùng ra đất ngất xỉu.

Thái tử vô thức tiến lên một bước định đỡ trưởng tỷ, nhưng kịp thời kiềm chế bản thân.

Ta nhìn thấy trong mắt hắn nỗi thất vọng và bất lực khó che giấu khi nhìn trưởng tỷ đang hôn mê.

Nhưng rất nhanh, nỗi thất vọng đó đã chuyển thành ngọn lửa giận dữ.

Bởi vì ta đã cho trưởng tỷ đang ngất xỉu uống thuốc – giả bào thai ba tháng!