Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ.
Chương 3: 3: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Của Đại Lão 3
Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ.
Chương 2: 2: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Của Đại Lão 2
Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ.
Chương 1: 1: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Của Đại Lão 1
Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ.
[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Nàng Vừa Mềm Vừa Ngọt
Bạn đang đọc truyện [Xuyên Nhanh] Ký Chủ Nàng Vừa Mềm Vừa Ngọt của tác giả Hải Vị Vị. Hạng Tinh không ngờ có ngày mình sẽ nhìn thấy Thần, còn nghe chính Thần nói rằng mình kiếp trước đã cứu cả hệ Ngân Hà.
Ái chà, mình lợi hại như vậy sao?
Thần còn muốn cảm tạ cô, tặng lễ vật cho cô, hỏi cô muốn thứ gì?
Phải suy nghĩ cẩn thẩn mới được, lễ vật gì bây giờ?
Đắn đo suy nghĩ hồi lâu, cô mới cất giọng ngây thơ non nớt của mình nói:
“Ta muốn hưởng tất cả hạnh phúc trên thế gian.”Chân trời đột nhiên xuất hiện ánh sáng, một chữ từ từ bay lên.
Được.
Chương 82
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền hiểu, ý của ông lão chính là một khi Phan Miêu Vũ trở lại thành người thì cậu sinh ra hay chết đi sẽ do trời định, từ nay về sau sẽ trở thành nhân loại bình thường, trăm, ngàn năm tu luyện sẽ hóa thành năng lượng để cậu có thể đổi hóa thành xương cốt.
Sau này khi chết đi nếu như cậu có đầu thai thì sẽ như những nhân loại bình thường mất hết ký ức, cho dù đầu thai trở thành động vật thì cũng chỉ là một con vật bình thường trong thế giới này mà thôi.
Lúc này đây Nguyễn Minh Hoàng không biết phải làm như thế nào. Anh yêu Phan Miêu Vũ nhưng anh không thể vì sự ích kỷ của mình bỏ qua công sức tu luyện cũa cậu,
Cho dù trên thế giới này có kiếp sau nhưng bọn họ còn có thể gặp lại nhau hay không, anh không biết được mà chính Phan Miêu Vũ cũng không biết được.
Đúng là thế giới này có kỳ tích nhưng kỳ tích này lại là sự chọn lựa khiến Nguyễn Minh Hoàng khốn khổ.
Khác với sự khó khăn cùng rối rắm của anh, sau khi nghe xong Phan Miêu Vũ hoàn toàn không chút rối rắm. Không chỉ bởi vì yêu anh mà từ trước đến nay câu luôn luôn nghĩ bản thân là con người, không cần phải rối rắm cái sự sống vĩnh cửu kia cậu chỉ cần có thể sống đến già bên cạnh người cậu yêu là đủ rồi…
Không chỉ vậy cuộc sống hiện tại của cậu có bao nhiêu vui sướng, những người thân yêu của cậu luôn lo lắng cho cậu cho dù không chút quan hệ máu mủ nào. Cậu của hiện tại không hề cô đơn.
Nghĩ như vậy Phan Miêu Vũ rất thoải mái mà chấp nhận chuyện này:
“Meo meo meo.” (Ông ơi, xin nhờ ông giúp con trở lại thành người ạ.)
“Con thật sự đã quyết định như vậy. Sẽ không có cách nào hối hận cả.”
Ông lão nói sau đó nhận được cái gật đầu đầy kiên quyết của mèo nhỏ.
Nguyễn Minh Hoàng nghe ông lão nói không khỏi bật hốt:
“Khoan đã, em ấy chọn… Chọn cái nào rồi. Không được.”
Ông lão nghe vậy không khỏi nhìn Nguyễn Minh Hoàng, cuối cùng thở dài lắc đầu:
“Đúng là chúng ta không có mấy ai thoát được chuyện này. Như vậy cũng tốt đi từ nay về sau không cần phải lo sợ quy luật của tự nhiên bỗng một ngày đào thải chúng ra ra khỏi thế giới này.”
Nói xong ông ôm mèo nhỏ xoay người về văn phỏng của mình. Nguyễn Minh Hoàng không khỏi hoảng hốt chạy theo sau.
Đi vào văn phòng của mình ông lão thả mèo nhỏ xuống đất sau đó chậm rãi nói:
“Trong cơ thể chúng ta có một việc yêu đan, mặc dù không thể thành yêu nhưng yêu đan vẫn tồn tại. Con chỉ cần khiến nó vỡ ra sau đó hấp thu nó vào trong cơ thể, chính vào lúc con thấp thu hoàn toàn thì có thể nắn lại xương cốt của mình.”
Phan Miêu Vũ không nhìn đến khuôn mặt lo lắng của Nguyễn Minh Hoàng, cậu đã quyết định nên sẽ không nghe theo anh. Chỉ cần bọn họ có thể bên nhau một đời người vậy thì sự đánh đổi này là xứng đáng.
Cậu làm theo sự hướng dẫn của ông lão, sau khi làm vỡ yêu đan liền nhanh chóng hấp thu nó vào trong cơ thể mình. Cảm nhận từng chút từng chút thấp vào người sau đó cậu liền ắn lại xuống cốt.
Cứ nghĩ nó rất đơn giản nhưng không, khi bắt đầu nắn xương cả người cậu bao bọc bởi sương mù trắng xóa, từng cơn đau đớn không ngừng truyền đến khiến cả người cậu run rẩy. Tiếng hét chói tai không ngừng từ miệng cậu kêu gào.
Trong cơn đau đớn như lóc thịt lột da này trong đầu cậu xuất hiện một đoạn ký ức hoàn chỉnh.
Thế giới này không phải một quyển truyện, nơi này chính là kiếp trước của cậu, tuy nhiên cậu không ngờ rằng thế giới có một sự can thiệp khác khiến thế giới quay về lúc bắt đầu. Phan Ân Ly chính là một kẻ ở ngoài thế giời này được đưa đến đây, ả ta cứ nghĩ bản thân xuyên vào trong sách mà bản thân chính là nữ chính của thế giới này, cuối cùng ả ta nhờ sự trợ giúp của kẻ sâm nhập mà thành công khiến cậu mất đi yêu đan sau đó chết đi.
Trí nhớ mà cậu có chính là kiếp sau khi bản thân mất đi yêu đan thì bị đưa vào luân hồi chuyển kiếp. Tuy nhiên không biết nguyên do tại sao cậu vô tình nhìn thấy quyển truyện có liên quan đến kiếp trước của mình mà trở về kiếp trước.
Thế giới không có cách nào đánh đuổi được kẻ xâm nhập vì vậy chỉ có thể bảo vệ cậu bằng cách trao cho cậu năng lực chống trả lại kẻ xâm nhập. Rốt cuộc cái gọi là nam chính nữ chính, công chính thụ chính đều là do người nào nắm giữ năng lượng giúp thế giới vận thành mà thôi.
Cậu không phải nhân vật chính nhưng cũng không phải người duy nhất giúp thế giới này vận hành. Chỉ là trong câu chuyện của bản thân xuất hiện biến cố mà thôi vì vậy cậu phải tự tay mình xử lý biến cố đó.
Đây có lẽ chính là sự công bằng mà tự nhiên đang vận hành.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cơn đau đớn do nắn lại cơ thể gây ra cuối cùng cũng dịu lại, lúc này đây cuối cùng Phan Miêu Vũ cũng cảm thấy bản thân đứng trên sàn nhà bằng hai chân chứ không phải bằng bốn cái đệm thịt mềm mại nữa.
Sương mù nhanh chóng tan đi, cơ thể nhân loại của Phan Miêu Vũ hiện ra trước mắt Nguyễn Minh Hoàng cùng ông lão. Cả người cậu trần chụi không một mảnh vải che thân, vừa nhìn thấy vậy anh không khỏi đen mặt mà nhanh chóng cởi áo khoác của mình đi nhanh đến choàng cho cậu.
Mặc dù hiện tại trong đầu anh tràn đầy sự tự trách cùng đau khổ nhưng khi nhìn thấy bạn đời của mình xuất hiện như vậy trước mặt người khác khiến anh nổi lên cơn ghen, anh tức giận mà mặc áo khoác của mình cho cậu, hai mắt hung tợn trừng cậu.
Phan Miêu Vũ nhìn anh như vậy thì không khỏi đưa hai tay lên ôm lấy mặt anh sau đó nhẹ nhàng gọi:
“Anh Hoàng.”
Nhìn thấy hai mắt lắp lánh của cậu cùng giọng nói mềm mại Nguyễn Miêu Vũ không thể giữ được sắc mặt hung dữ nữa mà thở dài đầy tự trách:
“Xin lỗi, là anh không tốt…”
“Suỵt.”
Phan Miêu Vũ đưa ngón tay lên môi anh. Mắt cậu thoáng nhìn chỗ mà ông lão vừa đứng, nhìn thấy nơi đó đã không còn ai, kohng6 biết ông lão đã rời đi từ lúc nào liền không khỏi thở phào rồi ngại ngùng mím môi.
Hai người nhìn nhau một lúc, Phan Miêu Vũ nhìn hai mắt nóng rực của anh thì không khỏi ngại ngùng. Nhưng cậu không né tránh ngược lại cậu đưa mặt mình đến gần anh sau đó in môi cậu lên bờ môi của anh.
Nguyễn Minh Hoàng nhanh chóng đè lại đầu cậu ngậm lấy bờ môi mềm mại dâng đến tận miệng này sau đó hôn cậu một cách mạnh mẽ như muốn nuốt cậu vào bụng khiến cậu khó thở không thôi.
Anh hôn cậu cho đến khi cảm thấy cậu nghẹt thở thì buông ra, giọng nói khàn khàn mà thì thầm vào tai cậu:
“Miêu Miêu, vợ của anh. Anh yêu em.”
Phan Miêu Vũ nghe vậy thì nở nụ cười sau đó mềm mại đáp lại:
“Chồng ơi. Em cũng yêu anh.”
Nói xong hai người lại tiếp tục lao vào hôn nhau. Sự chia cắt khiến bọn họ rốt cuộc hiểu được tình yêu là sự chia sẽ, là sự thấu hiểu. Một bên muốn vun đấp một bên chỉ biết thưởng thụ thì sẽ không thể nào nemj62 vững được.
Hai người bọn họ không ai sai cả chỉ là lúc ấy bọn họ một bên thưởng thụ tình yêu còn một bên dành hết trách nhiệm để bảo vệ tình yêu cảu mình. Đến cuối cùng không ai biết chia sẽ cũng không có cách nào thấu hiểu nhau cuối cùng dẫn đến một cái kết khiến cả hai đau khổ.
May mắn bọn họ còn có thể làm lại, nhưng trên đời này có mấy ai được may mắn như vậy. Bởi vì hiểu được điều này mà cả hai bắt đầu trân trọng nhau hơn.
Nụ hôn kéo dài, cả Phan Miêu Vũ lẫn Nguyễn Minh Hoàng đều không muốn tách ra. Đến khi cậu hoàn toàn không còn chút sức lực mà bị anh ôm vào lòng, bên tai nghe thấy tiếng thì thầm đầy tình cảm của anh:
“Sau khi trở về chúng ta tổ chức hôn lễ nhé. Anh muốn cuộc hôn nhân của chúng ta phải thật tốt đẹp, anh muốn em phải thật hạnh phúc.”
Phan Miêu Vũ không khỏi mỉm cưới mà gật đầu:
“Được, hôn lễ của chúng ta sẽ thật tốt đẹp, thật hạnh phúc.”
Kiếp này chúng ta có thể bù lại cho những tiếc nuối mà cả hai lần chúng ta đều đã bỏ lỡ. May mắn em có thể trở về để gặp anh sau đó tiếp tục yêu anh.
Chương 81
Cuối cùng mọi chuyện đều đã qua, người mà bọn họ hận cũng đã lãnh hậu quả mà họ gây ra. Hai người bọn họ ngoại trừ Phan Miêu Vũ thì đã không còn chuyện gì lo lắng nữa.
“Meo… Meo.”
Phan Miêu Vũ thấy anh thất thần thì không khỏi kêu hai tiếng. harry potter fanfic
Nguyễn Minh Hoàng hai mắt thoáng hồi thần sau đó anh dịu dàng nói:
“Miêu Miêu, chúng ta đến nơi đó nhé.”
Mặc dù anh không nói rõ nhữn Phan Miêu Vũ vẫn biết anh muốn nói đến đâu, cậu thoáng do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.
Chuyện này cuối cùng cũng phải có một kết quả, cho dù cậu có thể biến trở lại thành người hay không thì vna64 phải thử một lần. Quy luật tự nhiên cho dù khắc khe như thế, cho dù trang trọng như thế như cậu cảm thấy chắc chắn nó cũng sẽ hiền từ hơn thế.
Một người một mèo đã quyết định thì không chừng chừ. Sau khi ăn xong bữa sáng hai người liền rời khỏi nhà.
Nguyễn Minh Hoàng có ký ức về giấc mơ nên anh biết rất rõ nơi đó nằm ở đâu. Thành phố này mặc dù rộng lớn nhưng trụ sở có thể được nhà nước cấp quyền quản lý thì vẫn sẽ nằm trong những khu vực đông đú.
Trong mơ Phan Miêu Vũ cũng đã đi vào một khu vực có rất nhiều nhà cao tầng, mặc dù cây cối khá um tùm nhưng vẫn có thể chắc chắn nơi đó rất dễ tìm.
Nguyễn Minh Hoàng xác nhận xong liền chở theo mèo nhỏ chạy đi tìm. Anh chỉ thấy trong mơ, cũng chỉ đi theo sau cậu chứ hoàn toàn không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh nên không xác định được địa điểm.
Còn Phan Miêu Vũ cậu cũng không rõ, thậm chí còn khá mù mờ với nơi đó nên không thể giúp được gì.
Chiếc xe cứ như thế mà chạy từ khu vực này đến khu vực khác, nơi đó dành cho động vật thực vật hành tinh nên chắc chắn không thể nào có địa chỉ cụ thể để tra cứu, bọn họ cần phải tìm kiếm khắp nơi trong thành phố.
Mặc dù theo suy nghĩ thì có thể thu hẹp phạm vi nhưng những nơi giống như thế ở một nơi có nhiều hào môn thế gia như thành phố thì không phải ít.
Năm ngày trôi qua Nguyễn Minh Hoàng không từ bỏ mà tiếp tục tìm kiếm, Anh nhờ ba mình đến công ty để quản lý giúp còn anh mỗi lần trời tối sẽ dừng lại ở một khách sạn nào đó với một con mèo nhỏ trong lòng, đến sáng thì sẽ tiếp tục lái xe rời đi.
Cuối cùng sự tìm kiếm của anh cũng có kết quả.
Nhìn con đường khá quen thuộc giống như trong giấc mơ, Nguyễn Minh Hoàng ra khỏi xe, ôm lấy Phan Miêu Vũ vẫn đang lim dim lên rồi chậm rãi đi dọc theo con đường trong trí nhớ.
“Meo.”
Phan Miêu Vũ mở mắt ngước đầu nhìn anh nghi hoặc.
“Anh biết con đường này.”
Nguyễn Minh Hoàng mỉm cười nhìn cậu, khuôn mặt mệt mỏi của anh do tìm kiếm nhiều ngày bởi vì tìm được đường mà dẩn trở nên sáng sủa.
Phan Miêu Vũ nghe vậy thì không khỏi hồi hợp nhìn con đường phía trước, trong lòng cậu mặc dù tràn đầy sự bất an nhưng nhiều hơn vẫn là hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.
Cậu muốn cùng người mình yêu trải qua một đời như bao nhiêu người khác trên thế giới này. Cậu không muốn đến cuối cùng mình chỉ là một con mèo trắng nhỏ làm khổ anh suốt đời.
Nguyễn Minh Hoàng theo trí nhớ mà đi trên đường.
Phan Miêu Vũ không biết anh đã đi bao lâu cuối cùng trong mắt cậu nhìn thấy một tấm bản ghi một dòng chữ ‘Trụ sở hành tinh’.
“Meo, meo.” (Ở kia, ở kia.)
Nguyễn Minh Hoàng nghe cậu kêu không khỏi nghi hoặc:
“Sao vậy.”
Phan Miêu Vũ nghe hỏi thì đưa chân chỉ về hướng có tấm bản ghi chữ, nhưng khi anh nhìn sang thì lại không thấy gì cả:
“Ở đó có gì à.”
Không ngờ được anh Nguyễn Minh Hoàng không nhìn thấy, Phan Miêu Vũ không khỏi vùng vẫy sau đó nhảy khỏi tay anh chạy về phía có tấm bản ghi chữ.
Anh không biết cậu làm sao nhưng vẫn nhanh chóng chạy theo.
Phan Miêu Vũ chạy theo hướng tấm bản ghi sau đó chạy theo con đường nhỏ cuối cùng cậu dừng trước một trụ sở khá lớn, bên trên ghi văn phòng trụ sở hành tinh.
Khi Nguyễn Minh Hoàng chạy đến cuối cúng cũng nhìn thấy chữ ghi trên bản gắn phía trên cổng.
Mọi thứ trùng khớp với giấc mơ của mình khiến anh kích động không thôi. Anh khom người ôm mèo nhỏ lên rồi đi vào trong.
Những nhân viên bên trong trụ sở nhìn thấy người bình thường đi vào thì không khỏi kinh ngạc, hai mắt của dã thú không khỏi sắc bén nhìn chằm chằm sinh vật khác loài đi vào.
Nguyễn Minh Hoàng mặc dù hơi cứng người nhưng anh vẫn bình tĩnh đi đến một cái bàn gần cửa nhất:
“Xin chào, tôi có chuyện xin nhờ giúp đỡ.”
Không một ai lên tiếng đáp lại anh, bọn họ chỉ nhìn anh chằm chằm trong mắt đầy suy tư. Nhưng khi ánh mắt bọn họ nhìn thấy mèo con trong lòng anh thì một cô gái bật dậy chạy vào trong một văn phòng kín mít thì xung quanh bắt đầu trở nên xôn xao.
Nguyễn Minh Hoàng không nghe được nội dung của bọn họ đang nói, nhưng anh chắc chắn bọn họ đang bàn tán về mình.
Phan Miêu Vũ có thể nghe hiểu nhưng cậu không dám mở miệng nói gì, những câu nói mà những người này nói ra thật sự quá đáng sợ đi, có khi nào cậu sẽ bị bắt vào tù của động vật hành tinh hay không.
Đúng lúc cậu suy nghĩ mênh mang thì một ông lão từ trong văn phòng đi ra theo sau là cô gái vừa chạy vào.
Ông lão nhìn Nguyễn Minh Hoàng rồi lại nhìn Phan Miêu Vũ, Trong ánh mắt không phải sự dò xét mà là sự yêu thương của một vị có tuổi đời nhiều hơn nhìn đứa cháu nhỏ của mình.
“Người này là gì của con.”
Ông lão đưa tay tiếp nhận mèo nhỏ trong tay Nguyễn Minh Hoàng rồi hỏi.
Phan Miêu Vũ ngước đầu nhỏ lên nhìn ông lão sau đó mềm mại kêu:
“Meo.” (Bạn đời của con.)
“Thì ra là thế.”
Ông lão gật đầu sau đó nhìn Nguyễn Minh Hoàng:
“Cậu cũng biết mọi chuyện rồi nhỉ.”
Anh gật đầu tỏ vẻ đúng vậy.
“Vậy thì chắc cậu cũng biết một khi những thứ có thể hành tinh rồi biến thành người, một khi biến về bản thể thì sẽ không bao giờ có thể biến về hình dáng con người được nữa.”
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy không khỏi sầm mặt, nhưng anh vẫn cố chấp hỏi:
“Có cách nào khác không ạ.”
Ông lão thở dài:
“Chúng ta là những thứ trái với tự nhiên, bởi vì quy luật là thứ không có cách nào thay đổi, một khi phạm phải thì chúng ta sẽ bị đào thải khỏi thế giới này. Tại sao tu tập để hành tinh cuối cùng chỉ có thể biến thành người, trước khi thế giới này thay đổi thì loài người có thể tu luyện để thành tiên vì vậy chúng ta cũng có thể thành yêu, để có sự cân bằng tự nhiên sẽ không ngăn cản những thứ như pháp thuật, bí thuật xảy ra.”
Nói đến đây vẻ mặt ông lão không khỏi tỏ ra nhớ nhung, sau đó ông lại nói tiếp:
“Nhưng sau khi linh khí của trời đất biến đổi thì những thứ đó cũng chỉ là chuyện xưa được viết ra trong tâm trí của con người mà thôi, cũng vì sự công bằng mà một khi chúng ta hành tinh thì tự nhiên sẽ lấy đi tất cả năng lực của chúng ta nhưng đổi lại chúng ta có thể trường sinh bất tử. Cho dù thân thể loài người có chết đi thì khi biến trở về nguyên hình thì mạng sống vẫn còn mãi, chỉ cần một thời gian tu luyện chúng ta lại có thể tiếp tục trở thành người.”
Phan Miêu Vũ nghe vậy không khỏi khó hiểu:
“Meo.” (Tại sao lại như vậy.)
“Bởi vì sự công bằng của tự nhiên. Con người có thể đầu thai chuyển thế nhưng không có cách nào nắm giữ ký ức của kiếp trước, chúng ta không cần đầu thai vì vậy ký ức của hàng trăm năm, hàng ngàn năm, hàng triệu năm đều có thể nhớ rất rõ ràng.”
Ông lão nhìn Phan Miêu Vũ trên tay dịu dàng nói:
“Bởi vì tự nhiên công bằng nên trong chúng ta có người sẽ rất vui vẻ bởi vì chuyện này, nhưng cũng có người sẽ khổ sở bởi vì như thế.”
Nguyễn Minh Hoàng nhìn mèo nhỏ của mình, trong lòng anh không ngừng run rẩy. Có lẽ kỳ tích không thể xảy ra, nếu như đây là quy luật thì bọn họ không thể có cách nào để làm trái được.
Nhưng khác với suy nghĩ của anh Phan Miêu Vũ lại cảm thấy trong lời nói của ông lão có một khe thở:
“Meo meo meo.” ( Sự công bằng mà ông nói có phải vẫn có thể dùng thứ gì đó để đánh đổi.)
Ông lão thở dài nhìn cậu:
“Đúng vậy, nhưng ta không mong con sẽ chọn điều này.”
Phan Miêu Vũ nhìn ánh mắt đượm buồn của ộng lão không khỏi run râu nhưng vẫn hỏi:
“Meo.” (Ông có thể chỉ cho con không ạ.)
“Có thể. Đánh đỗi sự vĩnh cửu để lấy cơ hội trở thành người.”
Ông lão nói rồi ngước đầu nhìn vào mắt Nguyễn Minh Hoàng:
“Nếu như muốn trở lại thành người thì chỉ có thể trao đổi với tự nhiên, đánh đổi sự vĩnh cửu để đổi lấy cơ thể của nhân loại, kể từ đây số mệnh sẽ do trời định.”
Chương 80
Những chuyện xảy ra trong sảnh đấu giá sau đó Phan Miêu Vũ hoàn toàn không biết. Sau khi nhìn thấy Phan Ân Ly bị kéo đi thì mèo nhỏ đã bị sự mệt mỏi đánh gục.
Đến khi Phan Miêu Vũ tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên gối đầu mềm mại, bên cạnh là khuôn mặt ngủ say đầy đẹp trai của Nguyễn Minh Hoàng. Quầng thâm trên mắt của anh cho thấy anh đã ngủ trễ như thế nào.
Mặc dù đã tỉnh dậy nhưng cậu không dám động đậy, đầu nhỏ chỉ có thể nghiên sang một bên để nhìn khuôn mặt của người bạn đời mà cậu yêu. Lo lắng sẽ làm anh tỉnh giấc cậu chỉ đành âm thầm lặng lẽ không chút động đậy mà nhìn anh, sau đó cậu một lần nữa nhấm mắt ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu Phan Miêu Vũ cảm thấy có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt lông của cậu. Mèo nhỏ không khỏi thở phì phò vì bị đánh thức nhưng đôi mắt vẫn hở ra một chút để nhìn.
Phan Miêu Vũ sau khi nhìn thấy cơ ngực quen thuộc qua một đường hẹp nhỏ do mắt chỉ mở một chút liền nhanh chóng mở bừng mắt ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của mèo con không khỏi ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào cơ ngực săn chắc trước mặt.
“Hài lòng không mèo nhỏ.”
Giọng nói đầy kiềm nén vang lên phía trên đầu khiến Phan Miêu Vũ không khỏi đỏ mặt mèo, cậu vậy mà nhìn cơ ngực của chồng cậu không chớp mắt.
Sao lại mất mặt như thế này.
Nguyễn Minh Hoàng không thể nào nhìn thấy mặt mèo có thể đỏ bừng giống như mặt người, anh nhìn trái nhìn phải không khỏi thất vọng, tuy nhiên sau đó nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mèo con chồn vào hai bàn chân mèo liền bật cười vui vẻ.
Bé mèo của anh đúng là đang yêu chết đi được.
Phan Miêu Vũ xấu hổ trong chốc lát liền ngẩn đầu lên mà kêu:
“Meo meo” (Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.)
Mặc dù nghe không hiểu tiếng mèo nhưng Nguyễn Minh Hoàng vẫn có thể đoán ra cậu muốn nói cái gì. Anh mỉn cười ôm mèo lên chân mình sau đó kể lại.
Sau khi những kẻ bị Phan Ân Ly mê hoặc tỉnh lại liền giận giữ mà bu lại ả ta chất vấn. Bọn họ có thể nhớ lại tất cả hành động của mình làm nhưng lại không hiểu tại sao bản thân lại không thể khống chế hành động của mình.
Bọn họ nghi ngờ ả ta sử dụng bùa chú hay thuốc mê nào đó lên người mình.
Mặc dù những người trong giới hào môn như họ sẽ không ra tay đánh phụ nữ nhưng trong buổi đấu giá có những vị phu nhân được mời đến. Sau khi nhìn thấy chồng mình thanh tỉnh lại liền không khỏi bộc phát, bao nhiêu tức giận, ấm ức mà bọn họ phải chịu trong thời gian qua liền phát tiếc lên người Phan Ân Ly.
Ả ta bị bọn họ đánh một lúc sau đó mới bị cảnh sát đưa đi điều tra. Mặc dù cảnh sát cảm thấy lời tố cáo quá vô lý nhưng số lượng tố cáo quá nhiều khiến bọn họ không thể không xem trong chuyện này.
Phan Ân Ly mặc dù bị đánh bị thương nhưng vết thương khá nhẹ nên ả ta bị tạm giam trong ngục để chờ điều tra.
Buổi đấu giá cũng vì biến cố này mà hủy bỏ, hiện tại cũng không còn ai có tâm trạng để tiếp tục đấu giá nữa. Sau khi cảm kích nói cảm ơn cùng hối lỗi với Nguyễn Minh Hoàng tất cả mọi người liền nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên Nguyễn Minh Hoàng không rõ những người có mặt trong đấu giá nhờ Phan Miêu Vũ mới có thể thanh tỉnh, nhưng sau đó không hiểu tại sao những kẻ không đi buổi đấu giá cũng trở nên thanh tỉnh lại. Sau khi tất cả mọi người thanh tỉnh lại liền chung tay điều tra về nhà họ Phan, có những kẻ bị Phan Ân Ly lừa tiền cũng nhanh chóng lấy chứng cớ ra để khiến ả ta bồi thường thiệt hại.
Cứ như thế không đến một ngày Phan Ân Ly bởi vì rất nhiều tội mà bị đưa vào tù, mặc dù không thể điều tra ra ả ta dùng bùa chú hay mê dược gì nhưng chỉ cần những tội danh khác ả vẫn sẽ chịu trách nhiệm pháp luật nặng nề. Còn nhà họ Phan thì công ty phá sản, bọn họ đều mang trong người cả đống nợ cuối cùng trốn chui trốn nhũi không dám gặp ai.
Cho dù như thế nhưng số tiền cả nhà họ Phan nợ đều phải trả lại từng chút từng chút cho người mà bọn họ thiếu nợ.
Phan Miêu Vũ nghe xong liền không khỏi vui vẻ lắc lư đuôi mèo. Nếu đã làm chuyện xấu thì phải chịu trách nhiệm cho những chuyện mà ả ta làm ra.
Đây chính là nhân quả, là quy luật của tự nhiên.
Nguyễn Minh Hoàng nhìn cậu đầy dịu dàng, anh không nói cho cậu biết Dương Chi Hà biết được thân phận của cậu rồi, anh sợ hãi nếu để quá nhiều người biết mèo nhỏ có thể hóa hình thành người thì có phải cậu sẽ biến mất hay không.
Dù sao trên thế giới này sẽ không có con vật thành tinh. Cũng vì sợ hãi anh đã dặn dò Dương Chi Hà xem như chưa biết gì cả, từ giờ trở đi cô ấy không được nhắc đến chuyện này.
Chương 79
Trước bầu không khí ngột ngạt của hàng ghế đầu, giọng nói của người chủ trì buổi đấu giá nhanh chóng vang lên.
Dương Chi Hà nghe Trần Sơn an ủi một lúc cũng bình tĩnh trở lại, cô ấy không thèm để ý đến Phan Ân Ly nữa mà lạnh lùng liếc ả ta một cái sau đó nhìn lên bục đấu giá.
Từ đầu đến cuối Nguyễn Minh Hoàng chả thèm liếc mắt ả ta một cái, anh khinh thường cùng loại người này nói chuyện. Sự tôn trọng của anh chỉ dành cho những người anh cảm thấy cần phải tôn trọng mà thôi. Hơn nữa qua ngày hôm nay có lẽ sự kiêu ngạo đầy mù quáng này có thể sẽ chấm dứt tại đây, anh muốn ả ta bị dẫm đạp, cả gia tộc họ Phan sẽ bị đạp đổ không còn thứ gì.
Mà Phan Ân Ly phải trả giá đắt cho những hành động mà ả đã làm. Truyện Ngôn Tình
Sau những tiếng chào hỏi cực kỳ máy móc của người chủ trì thì cuối cùng vật phẩm đầu tiên trong buổi đấu giá cũng được đem lên.
Lúc ban đầu Lương trợ lý muốn dùng danh nghĩa từ thiện để mở đấu giá, tuy nhiên Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy buổi đấu giá này chắc chắn không được diễn ra suông sẽ vì vậy anh mở nó bằng hình thức doanh nghiệp. Cho dù thật sự không diễn ra suông sẽ thì mọi tổn thức cũng chỉ do công ty phụ trách mà không liên lụy đến bất kỳ ai khác.
Cũng vì vậy vật phẩm được treo giá đầu tiên đã có giá trì khá cao.
“Dây chuyền pha lê trắng. Sợi dây nay mặc dù được thiết kế bởi một nhà thiết kế không có quá nhiều tên tuổi nhưng từ kiểu dáng với chất lượng về pha lê được đính lên vẫn có thể thấy đều rất phù hợp cho những quý bà sở hữu nó. Gía khởi điểm 20 triệu.”
Phan Miêu Vũ sau khi nghe thấy tiếng giới thiệu của chủ trì thì cậu đã trượt khỏi cửa sổ mà ngồi trên sàn nhà. Nghe thấy sự giới thiệu về dây chuyền cậu không khỏi tò mò mà chui đầu nhỏ của mình ra khỏi màn che.
Là một con mèo Phan Miêu Vũ nhìn rất rõ trong bóng tối, bởi vì muốn bục đấu giá nổi bật mà ngoại trừ ánh sáng chiếu từ trên bục đấu giá thì xung quanh không có ánh đèn nào khác. Mặc dù không quá tối nhưng cũng không sáng đến nổi sự hiện diện của một con mèo trắng quanh quẩn ở trong sảnh đấu giá sẽ có người phát hiện ra.
Mèo nhỏ sau khi xác định không ai sẽ để ý đến mình liền bò ra khỏi màn che cửa sổ, với đôi mắt sáng rực trong màn đếm mèo nhỏ dễ dàng chui vào hàng ghế có người ngồi ở sau cùng.
Lo sợ có người phát hiện ra Phan Miêu vũ hành động rất nhẹ nhàng, bốn cái đệm thịt giơ lên đạp xuống sàn nhà nhẹ như bông không thể nào phát ra bắt kỳ tiếng động nào.
Không dám thật sự chạm vào da thịt của người khác, sợ có người hét ầm lên nên mèo nhỏ mỗi khi đi đến chân cảu họ chỉ có thể dùng đệm thịt chạm nhẹ vào họ qua một lớp quần. Sau khi chạm xong liền nhanh chóng rời đi.
Cứ như vậy theo từng tiếng hô cùng tiếng nói của chủ trì trên bục, Phan Miêu Vũ nhanh chóng chạm vào từng người từng người có mặt bên trong buổi đấu giá.
Phụ nữ không thể bị mê hoặc vì vậy mèo nhỏ đỡ tốn thời gian dừng lại để chạm vào bọn họ, dù sao phụ nữ cũng nhạy cảm hơn đang ông rất nhiều, nếu không may cậu chạm vào bọn họ khiến bọn họ phát hiện ra mình thì mọi chuyện sẽ lộ tẩy.
Phan Miêu Vũ chạm từ người này đến người khác, đệm thịt của cậu cũng vì vậy mà tê dại không thôi, cậu không còn cảm giác đệm thịt đang chạm vào sàn nhà nữa hay chạm vào các loại vải mềm hoặc cứng của ống quần nữa.
Thời gian cứ như thế chậm rãi trôi qua, từng món hàng đều được đưa lên sau đó có người mua nó. Mà những người ngồi ở những hàng ghế sau hai mắt đều dần trở nên thanh tỉnh.
Phan Miêu Vũ cảm thấy rất may mắn khi những người sắp thanh tỉnh này không làm loạn phá hỏng kế hoạch của họ, bọn họ có vẻ cần thời gian để nhớ lại những chuyện mà trong thời gian qua bọn họ đã làm.
Có tổng cộng 20 vật đấu giá, mảnh đất mà Nguyễn Minh Hoàng đem ra sẽ được nằm ở hàng cuối cùng, hiện tại đã là vật phẩm thứ 17.
Phan Miêu Vũ lỗ tai động đậy vùa nghe người chủ trì nói vừa tăng nhanh hành động cảu mình, hiện tại còn sáu hàng ghế nữa, mỗi hàng có tám người cậu phải nhanh chóng hơn.
Sự mệt mỏi lan tràn, cổ họng nghẹn lại mèo nhỏ không dám phát ra bất kỳ âm thanh kỳ lạ nào. Không gian hiện tại không phải quá yên tỉnh nhưng nếu như có một tiếng động không hài hòa trong một sự kiện thế này vang lên thì Phan Miêu Vũ sẽ bị lộ tẩy.
Mèo nhỏ cứng đờ làm những hành động lặp đi lặp lại, đến khi món đồ thứ 20 được đem ra cũng chính là mảnh đất của Nguyễn Minh Hoàng thì cuối cùng cũng đi lên hàng ghế đầu tiên.
Mảnh đất này không chỉ có Phan Ân Ly muốn mà những gia tộc ở thành phố này cũng muốn, đến cả Trần Sơn cũng muốn đấu giá mảnh đất này, mặc dù anh ấy cảm thấy chuyện này không quá khả thi nhưng nếu có thể khiến người phụ nữ mà Dương Chi Hà ghét không thể dễ dàng lấy được thì cũng không phải không thể.
Suy nghĩ giống Trần Sơn có khá nhiều, nhất là những phu nhân hào môn. Bọn họ đã bàn bạc với nhau làm mọi cách để có thể lấy được mảnh đất này không để hồ ly tinh kia cướp được.
Tuy nhiên người chủ trì còn chưa kịp ra giá khởi điểm thì đã bị những tiếng rống giận cắt ngang.
Những người đàn ông ngồi ở các hàng ghế phía sau đứng bật dậy mà trợn trừng hai mắt nhìn người phụ nữ ngồi hàng phía trên như muốn ăn tươi nuốt sống ả ta.
“Phan Ân Ly, con ả thâm độc, mà đã làm gì tao thế này.”
“Trời ơi, vợ của tôi. Vậy mà vì người đàn bà này tôi lại ly hôn với vợ mình.”
“Khốn kiếp, tiền của tao. Tiền mồ hôi nước mắt mà khó khắn lắm tao mới làm ra lại bị ả đàn bà như mày lấy hết.”
Phan Ân Ly lúc đầu còn không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng sau khi nghe từng tiếng chửi mắng, nhìn thấy những ánh mắt từng si mê ả ta hiện tai chỉ toàn oán hận cùng giận dữ thì không khỏi run sợ.
Ả ta không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao sự mê hoặc của nhân vật chính lại không phát huy tác dụng nữa. Sự sợ hãi không ngừng lan tràn trong lòng, ả ta xoay đuầ cuầ cứu những người ngồi đàn ông có gia thế nhất của mình:
“Anh…”
Nhưng tiếng nói cảu ả ta còn chưa kịp nói ra thì nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của những người đàn ông bên cạnh ả.
Trong lúc sợ hãi cực độ này Phan Ân Ly cảm thấy có thứ gì đó cực kỳ mềm mại chạm vào chân mình. Không thể không hoảng sợ, ả ta đứng bật dậy mà hét lên một tiếng:
“Á…”
Phan Miêu Vũ sau khi chạm vào hết tất cả những người đàn ông có mặt trong sảnh đấu giá này liền muốn chạy về phía Nguyễn Minh Hoàng. Nhưng khi chạy ngang qua Phan Ân Ly cậu lại do dự, không hiểu sao trong lòng cậu có một giọng nói vang lên bảo cậu nhanh chóng chạm vào ả ta.
Chỉ cần chạm vào ả thì từ nay về sao ả sẽ không còn cách nào làm việc xấu nữa.
Do dự một lúc cuối cùng cậu cũng chạm vào chân ả ta.
Sau khi nghe tiếng hét của ả Pham Miêu Vũ liền nhanh nhẹn rời khỏi chân ả, sợ trong tình thế này sẽ bị ả đá một cái. Thân thể nhỏ bé này của cậu sẽ không chịu nổi một cái đá mạnh từ một người trưởng thành.
Phan Ân Ly ngồi bên cạnh Nguyễn Minh Hoàng, vì vậy Phan Miêu Vũ chỉ chạy một lúc liền nhìn thấy anh, cậu vui vẻ chạy đến chân anh rồi sau đó dùng cơ thể nhỏ bé nằm gọn trên một chiếc giày của anh.
Nguyễn Minh Hoàng sau khi lạnh lùng nhìn Phan Ân Ly thì cảm thấy một bên bàn chân nặng nề, không cần nhìn cũng biết tại sao lại như vậy. Hai mắt anh trở nên dịu dàng mà cúi người vòng tay ôm lấy mèo nhỏ đang cuốn tròn người nằm trên chân anh.
Ánh sáng trong sảnh đấu giá nhanh chóng được bật lên bởi vì nghe thấy tiếng hét của Phan Ân Ly. Phục vụ trong khách sạn lo lắng cô ta gặp chuyện nên không thể không bật đèn, người chủ trì cũng vì vậy mà dừng lại sự giới thiệu về vật phẩm đấu giá của mình.
Phan Ân Ly thấy đèn đã được bật liền nhanh chóng nhìn xuống chân mình, nhưng ả ta không thấy gì cả. Tuy nhiên khi nhìn sang Nguyễn Minh Hoàng ánh mắt của ả ta lại nhìn thấy trong vòng tay của anh đang ôm một con mèo trắng nhỏ, hai mắt to tròn của mèo trắng đang nhìn ả ta một cách mềm mại.
“Phan Miêu Vũ…”
Tiếng nghiến răng nghiến lại của ả ta rít lên một cái tên, hai mắt đầy câm hận nhìn chầm chầm mèo nhỏ. Ả ta muốn nhào tới giật lấy con mèo trong tay Nguyễn Minh Hoàng tuy nhiên cánh tay của ả ta bị một bàn tay nắm lấy sau đó cả người cô ta bị kéo ra khỏi chỗ của mình.
Phan Miêu Vũ nhìn Phan Ân Ly bị một người đàn ông kéo đi thì không khỏi giơ chân nhỏ của mình lên sau đó lắc lư trước ánh mắt ác độc của ả ta.
Chương 78
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, những người được mời đến lần lượt đi vào sánh.
Nguyễn Minh Hoàng là chủ nhân mở ra buổi đấu giá ngày hôm nay nhưng anh lại ngồi im trên ghế của mình hoàn toàn không để ý những người đi vào. Ngày hôm nay những người có mặt trong buổi đấu giá đa phần đều là những người đã bị Phan Ân Ly mê hoặc, anh không muốn nể mặt những kẻ này một chút nào.
Còn lại những ai vẫn bình thường chưa từng gặp ả ta thì đối với người có tiếng tâm như anh thì bọn họ phải chạy lại để làm quen. Dù là người nào anh cũng không cần thiết phải rời khỏi chỗ ngồi của bản thân.
Sảnh đấu giá càng lúc càng nhiều người, đến khi còn mười phút là bắt đầu phiên đấu giá thì một trận ồn ào vang lên bên ngoài sảnh đấu giá.
“Ả ta đến rồi.”
Dương Chi Hà ngồi ghế bên cạnh Nguyễn Minh Hoàng nhỏ giọng nói.
Không cần nhìn bọn họ cũng biết sự ồn ào đó đến từ đâu. Một người phụ nữ với một nhóm đán ông vây quanh cho dù bọn họ đều là người mất trí thì vẫn sẽ xảy ra sự khắc khẩu, xung đột.
Đối với một người phụ nữ như Phan Ân Ly đó chính là cảm giác thành tựu, ả ta cảm thấy những kẻ ngu xuẩn này sẽ vì cô ta mà tranh giành cho đến chết, đó là mị lực của bản thân cô ta.
Một suy nghĩ buồn cười biết bao.
Đúng như Dương Hà Chi nói những kẻ gây ồn ào chính là những người đàn ông đi cùng Phan Ân Ly. Ngày hôm nay ả ta đem những người đàn ông có gia sản lớn nhất mà ả ta có để tranh đấu cùng Nguyễn Minh Hoàng.
Ả ta đắc ý mà liếc nhìn những kẻ si mê bản thân đến nổi tranh giành mình như trân bảo hiếm thấy. Nam chính thì thế nào, nếu như không phải ở cạnh nữ chính như ả ta thì Nguyễn Minh Hoàng chỉ là một người giấy nhỏ nhoi mà thôi.
Chỉ cần ả ta muốn thì người đàn ông ả ta xem trọng mới là nam chính. Ông trời chính là ưu ái ả ta. Những chuyện diễn ra, những người giấy có mặt trong quyền sách này, tất cả đều bị ả ta nắm trong lòng bàn tay.
Phan Ân Ly vừa mỉm cười tự tin nâng lên bước chân duyên dáng của mình để đi vào sảnh đấu giá mặc kệ những kẻ đang khắc khẩu xung quanh vì mình.
Ả ta đưa mắt nhìn nhìn thẳng vào những ánh mắt đang tò mò nhìn về phía ả ta sau đó nụ cười càng thêm rạng rỡ khi nhìn thấy sự si mê nổi lên trong những ánh mắt đó.
“Lại nữa rồi.”
“Đúng là hồ ly tinh.”
“Ả ta có bùa chú gì mà khiến mọi đàn ông nhìn thấy cô ta đều si mê như vậy.”
“Phù thủy, ả ta chính là phù thủy đi.”
Tiếng bàn tán xôn xao từ những phu nhân hào môn vang lên, bọn họ hoàn toàn không hạ giọng nói của bản thân xuống mà càng nói càng lớn giống như cố ý để người bị nói nghe thấy vậy.
Tuy nhiên Phan Ân Ly hoàn toàn không có chút chột dạ nào, ả ta huênh hoang mà nhìn về hướng những phu nhân đó rồi mỉm cười khinh thường.
Những phu nhân này đều là những người bị ả ta cướp đi người chồng yêu thương mình. Mặc dù giới hào môn luôn có tin đồn về sự hạnh phúc giả dối nhưng bọn họ đều là người phụ nữ thật sự hạnh phúc khi kết hôn. Cũng vì vậy không ai có thể tin tưởng người chồng luôn yêu thương họ lại phản bội họ.
Cũng vì nghi ngờ mà khi nahn65 được thiệp mời của buổi đấu già họ mới không chút chừng chờ mà tham dự, bọn họ muốn xem rốt cuộc người phụ nữ có tên Phan Ân Ly rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì để khiến chồng mình trở nên thay đổi đến như vậy.
Thời gian cuối cùng cũng đến, người chủ trì buổi đấu giá đi lên bục phát biểu sau đó ra hiệu cho phục vụ đứng ở cửa đóng cửa lại.
Sảnh đấu giá ồn ào cũng vì vậy mà yên tĩnh, Phan Ân Ly sau khi hài lòng nhìn sắc mặt xanh trắng của nhóm phu nhân hào môn liền cùng những người đàn ông mà cô ta dẫn theo ngồi vào vị trí của mình.
Những người theo ả ta đều là người có máu mặt trong giới kinh doanh vì vậy thiệp mời của họ đều nằm ở hàng ghế đầu. Cũng vì vậy Phan Ân Ly cố tình chọc tức Nguyễn Minh Hoàng mà ngồi bên cạnh anh sau đó ra vẻ dịu dàng mỉm cười:
“Đã lâu không gặp chủ tịch Nguyễn.”
Nguyễn Minh Hoàng làm như không nghe thấy mà chẳng thèm liếc mắt nhìn ả ta một cái.
Tuy nhiên Dương Chi Hà lại không chịu được bản mặt trơ tráo đó:
“Đúng là có những kẻ biết người khác không thích mình nhưng vẫn tay bắt mặt mừng mà giả vờ quen biết người ta.”
Phan Ân Ly nghe xong sắc mặt cũng không thay đổi mà tiếp túc nhìn Nguyễn Minh Hoàng nói;
“Không biết dạo này chủ tịch Hoàng thế nào, đã tìm thấy Phan Miêu Vũ chưa.”
Lời nói của ả ta vừa dứt Dương Chi Hà liền tứ giận, cô ta muốn bật dậy sau đó tát Phan Ân Ly một tát khiến khuôn mặt vô sỉ đó đau đớn. Nhưng đúng lúc cô ấy định làm vậy thì Trần Sơn nhanh chóng choàng tay qua eo ôm lấy cô ấy.
“Đừng tức giận.”
Anh ấy nhỏ giọng thì thầm vào tai cô ây. Hiện tại không phải lúc tức giận, nếu như làm loạn thì kế hoạch của bọn họ sẽ không thể hoàn thành được.