Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 109: 109: Đi Theo Hoàng Thúc Có Thịt Ăn Xong

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
Sau khi càn quét sạch sẽ tất cả điểm tâm trên bàn, Hạng Tinh thở phào nhẹ nhõm thật dài, ngồi liệt ở trên ghế.

Phù ~
Ngủ quá say, suýt chút nữa đói chết.

Nhưng mà ăn no xong lại tràn đầy tinh thần.

Nữ hài nghiêng đầu, nhìn qua song cửa sổ hơi che, chỉ lọt vào một chút ánh trăng óng ánh trong suốt.

Đôi mắt hơi chuyển động, dứt khoát nhảy xuống ghế dựa, chậm rãi đi qua đẩy cửa sổ ra.

Cung điện to như vậy đã không có cảnh tượng náo nhiệt ban ngày, ở trong đêm tối có vẻ đặc biệt yên lặng.

Chỉ có làn gió từ từ lướt qua, hơi lạnh.

Nàng không nhịn được mà rụt vai lại.

Giây tiếp theo, mộtchiếc áo choàng dài nhẹ nhàng khoác trên vai nàng, quấn lại cẩn thận.

Nhiệt độ quen thuộc theo đó bao phủ, chậm rãi ôm chặt.

“Sao vậy, không tiếp tục ngủ sao?”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của nam nhân nhẹ nhàng vang lên, hơi thở nhẹ phả ra xẹt qua bên tai.

Hơi ngứa, lại rất thoải mái.

Hạng Tinh thoải mái nheo mắt lại, ngả người ra phía sau.

“Ăn no, có tinh thần.


Nói xong, nàng lại mở đôi mắt ướt mềm, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, sáng long lanh nhìn về phía hắn.

Hắn ở dưới ánh trăng càng thêm trắng nõn hơn ngày trước.

Giống như tác phẩm điêu khắc, ở dưới ánh trăng càng dường như đang phát sáng, được bao phủ một tầng vầng sáng tuyệt đẹp.

Hạng Tinh ngắm nhìn chậc chậc thở dài.

Mỹ nhân dưới trăng không hổ là mỹ nhân dưới trăng.

Hâm mộ muốn chết.

……
Không đúng, sao nàng lại hâm mộ.

Hiện tại mỹ nhân dưới trăng là của nàng!
Nghĩ vậy, tiểu gia hỏa cười hê hê, đột nhiên xoay người lại.

Hai tay ôm cổ Vũ Văn Dận, nhón chân, cắn một ngụm trên má trắng nõn sáng trong kia.

“! ”
Vũ Văn Dận hơi ngạc nhiên, một lát sau, không khổi bật cười một chút.

Hơi nhướng mày, “Sao vậy, còn muốn ăn à?”
“Không muốn ăn.


Hạng Tinh lắc đầu.

“A! không, tướng công,”
Đôi môi đỏ tươi hơi cong lên, ánh mắt rạng rỡ như ánh sao, dường như rất nghiêm túc mà tiếp tục hỏi, “Tướng công, chúng ta đã thành xong hôn rồi sao?”
Kêu một tiếng tướng công làm Vũ Văn Dận hài lòng cong môi.

Hắn suy nghĩ, khóe môi hơi giật giật: “Vì sao hỏi như vậy?”
“Bởi vì ta không cẩn thận ngủ nha.


Tiểu gia hỏa có chút áy náy mà mím cái miệng nhỏ, khóe mắt hơi rũ xuống, “Thật xin lỗi tướng công, ta thật sự quá mệt mỏi! ”
“Mệt thì tiếp tục nghỉ ngơi.


Nam nhân cười nhẹ, bế nàng lên đưa về giường.

Thay nàng dịch góc chăn, hắn cũng nằm nghiêng, hơi tựa đầu vào.

Nhéo má mềm như bánh bao kia, giả vờ tức giận, “Mau ngủ, ngoan! ”
“Ừm.


Hạng Tinh nghiêng đầu, né tránh đầu ngón tay của hắn.

Suy nghĩ một lát, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp lăn người quay cuồng, trở lại trong vòng tay Vũ Văn Dận.

Nâng đôi mắt ướt mềm lên, nghiêm túc.

“Chúng ta còn chưa động phòng, không tính là thành thân.


“! ”
Vũ Văn Dận cứng đờ một lát, rồi không khỏi bật cười, “Ta đang vì nàng suy nghĩ nha.


“Không.


Nữ hài dường như có chút không vừa lòng, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Lão ma ma trong nhà nói, đêm thành thân không động phòng, cuộc sống của đôi phu thê sau này cũng sẽ không như ý.


Không như ý, phiên dịch một chút, còn không phải ý chỉ không hạnh phúc hay sao.

Sao lại có thể không hạnh phúc được.

“Nàng nha! được rồi.


Vũ Văn Dận liên tục cười bất đắc dĩ.

Nàng thế nhưng tin tưởng cái này.

Nghĩ vậy, ánh mắt hơi hơi nheo lại, cuối cùng quyết định làm theo ý của nàng, xoay người bao phủ nàng.

“Đừng hối hận nha! ”
!
Một năm sau.

Vương triều Đại U nhiều thêm một vị tiểu hoàng tử, cùng một vị tiểu công chúa.

Chuyện Hoàng hậu sinh hạ long phượng thai rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Đại U.

Một năm kia, mưa thuận gió hoà, kho lúa đầy đặn, quốc thái dân an*.

[ 国泰民安: đất nước thái bình, dân chúng yên ổn]
Được các dân chúng tôn sùng là điềm lành hiện ra.

Chuyện này cùng với chuyện tình yêu nhất sinh nhất thế nhất song nhân* của Đế Hậu đã trở thành giai thoại mãi mãi không thay đổi, lưu danh muôn đời của Đại U.

[一生一世一双人之: một đời một kiếp một đôi người]
Thật đáng mừng, thật đáng mừng.

!
【 Vị diện chính đã xong, còn chuyện có phiên ngoại của các ca ca tỷ tỷ hay không thì! 】
——

Ảnh minh họa song cửa sổ
~(▽^人) ~(▽^人) ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ).

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 108: 108: Đi Theo Hoàng Thúc Có Thịt Ăn 51

Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
Thiếu nữ xinh đẹp lung linh, làn da trắng mịn, hỉ phục Hoàng hậu đỏ vàng đan xen ngược lại phụ trợ nàng càng thêm trắng nõn loá mắt.

Dưới rèm châu là một khuôn mặt tinh xảo mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt như tranh vẽ, môi đỏ xinh xắn hơi mím một chút.

Truyện Hot
Trong trường hợp long trọng như vậy, nàng ngược lại bình tĩnh tự chủ, không lộ ra nửa phần khẩn trương, cả người toát ra vẻ tao nhã mà trang trọng khó tả.

Các đại thần kinh ngạc.

Đây! thật sự là tiểu quận chúa ngu dại kia của phủ tướng quân?
Chẳng lẽ đúng như lời đồn, Hạng tướng quân mời danh y đệ nhất thiên hạ Lê công tử, bàn tay thần diệu của y trị hết triệu chứng bệnh ngu dại của tiểu quận chúa!
Thần kỳ như vậy?
Hơn nữa vị Lê công tử trong truyền thuyết kia xác thật đứng trong đội ngũ đưa tiễn người thân của phủ tướng quân, làm các đại thần không thể không càng tin vài phần.

“Khởi nhạc*! ——”
[* Khởi nhạc 起乐: ý là nổi nhạc lên.

]
Công công chủ trì hô lên bằng chất giọng lanh lảnh, nhạc cưới du dương vang lên.

Xung quanh chỉ một thoáng đã sôi trào lên, bầu không khí ồn ào náo nhiệt, Hạng Tinh chỉ cảm thấy đầu bị tiếng ồn làm đau đầu, cả người cũng có chút choáng váng.

Vốn dĩ đã đói đến mức không cười nổi.

Hiện tại những tiếng ồn này làm nàng càng cảm thấy khó chịu.

Cũng may, khi đó bàn tay đang nắm lấy tay nàng lập tức cảm nhận được trạng thái của nàng, kịp thời nắm chặt.

Cảm giác an toàn mạnh mẽ lập tức hội tụ liên tục không ngừng từ lòng bàn tay, tràn ngập toàn thân.

Thoải mái lại nghiêm túc.

Giữa mày hơi nhíu lại của Hạng Tinh rốt cuộc dần dần giãn ra.

Đúng vậy.

Cảnh tượng này chỉ có một lần trong đời, hẳn là phải hưởng thụ vui vẻ mới phải!
!
Cứ như vậy, trong bầu không khí long trọng, Đế Hậu cầm tay nhau, chậm rãi bước vào lễ đường.

Tiến hành lễ phong tước, lễ bái, cử quốc* chúc mừng!
[* Cử quốc 举国: cả nước]
Một loạt các nghi thức rườm rà diễn ra từ ban ngày đến đêm tối đã kết thúc.

Hạng Tinh ngồi ngay ngắn trong phòng tân hôn, nhìn đệm cùng giường gối đang không ngừng vẫy tay hò hét kêu mình, thật sự muốn trực tiếp nằm xuống.

Người cổ đại kết hôn gì đó.

Quá mệt mỏi!
Cũng quá phiền phức!
Cảm giác bản thân còn chưa làm gì cũng đã đau lưng đau chân rút gân!
Tiểu gia hỏa chỉ có thể ôm Áp Áp ở trong lòng, khóc thút thít.

Cho đến khi tiếng bước chân vững vàng trật tự dần dần đến gần, chậm rãi ngồi bên cạnh.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ đang nắm chặt làn váy, khẽ an ủi.

“Ngoan, còn một bước cuối cùng, rất nhanh sẽ kết thúc, hửm?”
Lời nói nhỏ nhẹ như tiếng nước suối trong lành chảy róc rách, Hạng Tinh hít một hơi thật sâu, hơi thở mát lạnh quen thuộc lại yên tâm tràn ngập làm nàng lại phấn chấn một chút.

Nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.


Vừa dứt lời, cửa tẩm điện mở ra, từng cung nữ tiến vào vì hai người Đế Hậu tiến hành lễ hợp cẩn*.

[* Hợp cẩn 合卺: là nghi thức uống rượu giao bôi, một trong những phong tục cưới hỏi của người Hán, bắt nguồn từ thời nhà Chu.

]
!
Đến khi hoàn thành lễ, trong tẩm điện rốt cuộc chỉ còn lại hai người.

Hạng Tinh rốt cuộc không chịu nổi, cả người mềm nhũn ngả người ra sau.

Nhưng lại được một đôi tay mạnh mẽ vững vàng tiếp được, ôm vào trong lòng.

“Tinh Nhi! ”
Vũ Văn Dận đè nén kích động cùng vui vẻ trong lòng, cằm tinh xảo hơi chống đầu nhỏ mềm mại kia, giọng nói dịu dàng khẽ run, “Ta chờ đợi ngày này thật sự rất lâu! ”
“Ừm! ”
Hạng Tinh híp đôi mắt ướt mềm lim dim, mơ màng đáp lời.

Hiện tại nàng chỉ muốn ngủ.

Ngủ!
Rất nhanh, Vũ Văn Dận đã nghe thấy được tiếng ngáy cực nhẹ, mơ hồ phát ra từ trong vòng tay mình.

Thân mình hắn cứng đờ, không khỏi bật cười bất đắc dĩ.

Thôi vậy.

Thời gian của bọn họ còn rất dài.

Hắn chờ là được.

!
Nhưng mà dường như Hạng Tinh cũng không để hắn chờ lâu lắm.

Hai canh giờ sau, tiểu gia hỏa đột nhiên mở mắt, ngồi dậy.

Trong ánh mắt mang theo một chút mê mang nghi hoặc của nam nhân, nhảy xuống giường hỷ, cầm lấy điểm tâm trên bàn bắt đầu ăn!
——
~(▽^人) ~(▽^人) ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ).

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 107: 107: Đi Theo Hoàng Thúc Có Thịt Ăn 50

Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
Nhìn Hoàng thúc bận rộn mệt mỏi, hoặc vừa mới trở về không lâu, hoặc đã chiến đấu kịch liệt với những đạo tặc đó một thời gian dài.

Nhưng hắn chỉ bình tĩnh đứng ở giữa quảng trường, dường như những công việc hành chính hắn ta tự hỏi nửa tháng mà vẫn không rõ ràng manh mối gì cũng đã!
Xử lý xong rồi.

Đây chính là chênh lệch giữa hắn ta với Hoàng thúc sao?
Khác nhau như trời với đất, đúng không.

Ánh mắt Vũ Văn Hoằng càng thêm ảm đạm.

Chỉ có thể cưỡi ngựa, yên lặng đứng ngây người ở đó.

Không dám tiến lên phía trước nửa bước.

Không dám đối mặt với ánh mắt so sánh có khả năng xuất hiện giữa hắn ta cùng Hoàng thúc của các đại thần cùng bọn lính.

Số người đứng trên quảng trường cứ dần dần ít đi.

Cuối cùng, thế nhưng chỉ còn lại hắn ta cùng Hoàng thúc.

Mà bên phía Vũ Văn Dận, sau khi phân phó cho Thanh Phong một nhiệm vụ cuối cùng, rốt cuộc cũng để mắt đến Vũ Văn Hoằng.

Chỉ thấy hắn mím môi, cười một cách lười biếng trước sau như một, tản bộ về phía Vũ Văn Hoằng.

“Hoàng thượng, ngài đã trở lại.


Hắn hơi nhướng mày, hơi chắp tay với Vũ Văn Hoằng, ngữ điệu vẫn bình tĩnh như cũ.

“Bổn vương đã xử lý tất cả mọi chuyện ổn thoả, Hoàng thượng ngài một đường bôn ba có lẽ cũng đã mệt mỏi, còn thỉnh yên tâm hồi cung nghỉ ngơi.


“! ”
Trong lúc nhất thời Vũ Văn Hoằng không biết nên nói gì cho phải.

Hắn ta biết rõ, hiện tại hoàng đô biến thành dáng vẻ này, đều là vì hắn ta gây ra.

Hắn ta có khả năng yên tâm đi nghỉ ngơi sao?
Nhưng hiện tại cũng đã không có bất kỳ chuyện gì mà hắn ta có thể làm.

Cho dù có, hắn ta quả thật cũng không làm được!
Hắn ta quả nhiên là tên phế vật!
Trong lúc hoảng hốt, cả người Vũ Văn Hoằng chợt đột nhiên cứng đờ, trong khoang bụng giống như xuất hiện một trận sông cuộn biển gầm.

Hắn ta lảo đảo, lại không khống chế được mà há mồm, “Phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Sau đó, rốt cuộc không khống chế được cân bằng, trực tiếp ngã xuống ngựa.

“! Hoàng thượng!!”
!
Hoàng thượng bị bệnh.

Từ ngày đó, sân chúng hoàng đô tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng hộc máu ngã xuống đất, thẳng đến hôm nay, chỉ nhận được một tin tức như vậy.

Cụ thể là bệnh gì, có nhiều ý kiến ​​​​khác nhau.

Có người nói trên đường Hoàng thượng trở về trúng mai phục, thân bị trọng thương;
Cũng có người nói Hoàng thượng bị người hạ độc ám hại;
Còn có người nói thân thể tôn quý của Hoàng thượng, sau khi làm lụng vất vả tìm người nhiều như vậy ở ngoài hoàng đô, thì bị thương thân mình!
Ngay lúc toàn bộ hoàng đô truyền tin hô mưa gọi gió, trong hoàng cung lại có tin tức mới.

Hoàng thượng muốn nhường ngôi.

Nhường ngôi cho người nào, không cần nói ai cũng biết.

Đối với chuyện này, dân chúng cùng đại thần cũng không hề có câu oán hận.

Có một điều phải nói, từ lúc hắn chấp chưởng Đại U, cũng thực sự tốt hơn Vũ Văn Hoằng cái gì cũng không biết rất nhiều.

!
Về phần Vũ Văn Hoằng, Thái hậu, Hoàng hậu cùng với các vị phi tử cùng nhau đi tĩnh dưỡng thân mình ở chùa Thanh Chung ở ngoại ô phía bắc hoàng đô.

Có lẽ là chùa Thanh Chung quá mức lạnh lẽo, không lâu sau Hoàng hậu cùng các phi tử lần lượt qua đời.

Nghe nói chỉ còn lại một mình Hiền phi thân thể tốt, còn hầu hạ Thái hậu.

!
Một thời gian sau.

Hoàng đô lại lần nữa giăng đèn kết hoa, một bầu không khí rực rỡ vui mừng.

Tân đế cũng muốn phong hậu!
Thậm chí đối tượng phong hậu làm các dân chúng cực kỳ ngạc nhiên.

Không nghĩ tới người mà lão hoàng thúc của bọn họ! Không, tân nhiệm U Đế Vũ Văn Dận muốn cưới, thế nhưng là tiểu quận chúa ngu ngốc kia của phủ tướng quân!
Hơn nữa trên phố còn có lời đồn đãi, Hoàng thượng sớm đã rễ tình đâm sâu với tiểu quận chúa, còn chấp nhận lời thề, hậu cung lớn như vậy chỉ có một người là nàng.

Lời này vừa nói ra, không biết bao nhiêu thần nữ khóc bay cả lớp trang điểm trong một đêm!
Cũng có bộ phận thần tử hoài nghi, tiểu quận chúa ngu dại kia thật sự có thể có phong phạm mẫu nghi thiên hạ sao?
!
Thẳng đến, chúng thần ở trên đại điển phong hậu gặp được Hoàng hậu nương nương một thân màu đỏ, ung dung hoa lệ.

Lại nhao nhao không thể tin vào hai mắt của mình.

——
~(▽^人) ~(▽^人) ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ).

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 106: 106: Đi Theo Hoàng Thúc Có Thịt Ăn 49

Ngoại trừ một vài tiểu đội ngũ tốp năm tốp ba chiến đấu với quân Hạng gia bảo vệ hoàng đô ở quanh tường thành, thì không có động tĩnh khác.
Điều này khiến trong lòng Vũ Văn Hoằng có dự cảm chẳng lành.
Trong mắt hắn ta, giờ phút này cửa thành an tĩnh như vậy, ngược lại như là một cái miệng vực sâu khổng lồ còn chưa mở ra.
Hắn ta…có chút không dám đi vào.
Nhưng mà, lúc hắn ta hiện thân, lại sớm bị bá tánh xung quanh nhìn thấy.
“…Hoàng thượng đã trở lại!!”
Trong đám người không biết ai hô to một tiếng, ngay sau đó, toàn bộ bá tánh xung quanh cửa thành chen nhau đi lên, đầy mặt chờ mong mà nhìn Hoàng thượng phía trên lưng ngựa.
Nhìn nhiều ánh mắt mong đợi, đột nhiên làm Vũ Văn Hoằng vô cùng hưởng thụ.
Hắn ta không khỏi đắc ý dâng trào cong môi, bàn tay to uy phong mà vung lên: “Các vị chớ hoảng sợ, trẫm đã trở lại!”
Giọng nói vừa dứt, cửa thành nặng nề trước mặt phát ra một tiếng ầm ầm, chậm rãi hạ xuống.
Vũ Văn Hoằng vung roi ngựa, bản thân xông vào trước.
Nhưng mà, ngay lúc gót ngựa của hắn ta vừa bước vào, trong nháy mắt cửa thành không ngờ lại bị kéo lên, sau đó ầm một tiếng, chậm rãi đóng lại.
Ngăn cách hắn ta cùng quân Hạng gia bên ngoài.

Trong lòng Vũ Văn Hoằng bỗng chốc khựng lại một chút.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Nhưng đợi hắn ta cẩn thận nhìn về phía trước, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Trên đại lộ hoàng thành to như vậy, sớm đã không có phồn thịnh ngày xưa.
Chỉ có vài binh lính nhìn qua hình như bị thương, cùng một vài bá tánh đang ngồi bên đường được các đại phu cứu chữa.
Có người nhìn thấy hắn ta, chẳng những không đứng dậy cung nghênh, đáy mắt thậm chí xẹt qua một chút vẻ lạnh nhạt phức tạp.
Vũ Văn Hoằng càng nhìn càng không rõ.
Xung quanh yên tĩnh, làm tiếng vó ngựa của hắn ta đặc biệt rõ ràng.
Rõ ràng đến nỗi hắn ta có chút sợ hãi.
Càng ngày càng nhiều ánh mắt phức tạp, càng làm hắn ta bắt đầu sinh ra suy nghĩ trốn tránh lui ra phía sau.
Chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng áp lực vô hình này, tiến về phía trước.
Hiện tại hắn ta chỉ muốn biết, rốt cuộc hoàng đô đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng cung của hắn ta…còn bình yên không!
Cũng không biết tiến về phía trước bao lâu, rốt cuộc, Vũ Văn Hoằng về đến trước cửa Thừa Càn của hoàng cung trên quảng trường lớn.
So sánh với đại lộ hoàng thành, nơi này ngược lại náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đương nhiên, náo nhiệt, cũng chỉ là tiếng bước chân cùng báo cáo của quan binh cùng các đại thần.
Đối tượng báo cáo, còn là người hắn ta quen thuộc nhất, cũng không muốn nhìn thấy ngay lúc này nhất.

“Báo! Vương gia, toàn bộ dư nghiệt cửa đông đã vây quét, đang áp giải trở về!”
“Được.”
“Báo, Vương gia, Dư nghiệt ở hai cửa tây nam đã vây quét toàn bộ.”
“Ừm.”
“Báo!! Vương gia! Dư nghiệt ở cửa bắc thua trận đang chạy tán loạn, nên thừa thắng đuổi theo không!”
“Đuổi theo.”

Lúc đó, Vũ Văn Dận đang đứng ở giữa quảng trường, điều động cấm vệ quân cùng quân Hạng gia đâu vào đấy.
Càng ở một bên lật xem tấu chương các đại thần xếp hàng đưa lên.
“Đội ngũ cứu tế hai bên có chịu ảnh hưởng tập kích lần này không? Nếu không có thì lập tức xuất phát.”
“Vâng!”
“Tiếp theo phương án thuế má của quý này, bổn vương đã sớm đưa đến điện Dưỡng Thần đi…Thanh Phong, đi tìm ở điện Dưỡng Thần xem, nếu không tìm thấy, bổn vương sẽ khẩn trương lại làm một phần khác.”
“Vâng, Vương gia.”
“Minh Nguyệt, sứ giả Tây Di bên kia như thế nào? Cảm xúc đã ổn định chưa?”
“Bẩm Vương gia, Hạng tướng quân cùng hai vị Quận chúa đều ở Túy Tiên Lâu giúp đỡ, Lê công tử cũng đã bắt mạch, không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Nói là sắc canh an thần rồi uống xong là được.”
“Nhanh chóng báo việc này cho sứ giả Tây Di, để cho bọn họ khẩn cấp hồi báo.”
“Vâng.”

Nhìn một màn này, trong lòng Vũ Văn Hoằng không khỏi cảm thấy thất bại cùng bất lực.
——
Happy New Year 2023.

Năm mới chúc mọi người và gia đình an khang thịnh vượng, tấn tài tấn lộc.

Mong những ai đang đi học thì đạt được kết quả tốt và may mắn, còn những ai đang đi làm thì sẽ thăng chức tăng lương.

Hy vọng rằng tương lai không xa, mọi người sẽ có tiền, có nhà, có xe và có người yêu của đời mình.

Nhân sinh rực rỡ và may mắn ⋆:∞.o(≧▽≦)o.∞:⋆
∧,,,∧
( ̳• · • ̳)
/ づ I love you
Cảm ơn mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ tui, dù con hàng này hay lặn mất (╯︵╰,)
~(▽^人) ~(▽^人) ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ).

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 105: 105: Đi Theo Hoàng Thúc Có Thịt Ăn 48

Hắn ta lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả các đại thần, hừ nhẹ nói:
“Trẫm đang xem! Hơn nữa trẫm mới là người phải hỏi các ngươi, vì sao những công việc này nghe qua rõ ràng là đọng lại đã lâu mà các ngươi lại đều trình báo lên toàn bộ cùng ngày?”
“Các ngươi muốn vội chết trẫm sao!”
“! Hoàng thượng bớt giận.


Các đại thần chỉ có thể lộ ra vẻ mặt buồn bã, liên tục quỳ xuống.

Trong lòng nghĩ thầm, rõ ràng là Hoàng thượng ngài đã nhiều ngày buông thả không giới hạn, ngày hôm trước đến phủ tướng quân thưởng hoa hồng gì đó, hôm qua lại thi đấu võ với Hiền phi ở điện Quy An!
Kết quả là, tất cả công việc này vì mấy chuyện đó mà vẫn luôn kéo dài đến kỳ hạn cuối cùng nha.

Nhưng mà lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, bọn họ lại thực sự không quá dám nói ra.

Chỉ có thể ở trong lòng đầu, đối với thân ái Vương gia thâm tình kêu gọi.

Vương gia ngài mau trở lại đi.

Nếu không trở lại thì Đại U đều sắp không chịu đựng nổi nha!
Sầu rụng tóc!
!
Đáng tiếc, các đại thần còn chưa kịp chờ được Vương gia thân ái trở về, trong hoàng đô ngược lại đã xảy ra chuyện trước.

Một ngày nọ, sứ giả Tây Di Quốc kia sau khi ăn ở Túy Tiên Lâu xong, trên đường tản bộ tiêu thực, thế nhưng đột nhiên mất tích!
Cấm vệ quân lật tung ba tầng của hoàng đô cũng chưa tìm được không nói, chuyện này còn nhanh chóng truyền lại Tây Di, quấy rầy Đại vương Tây Di.

Đại vương Tây Di kia nổi giận đùng đùng, hắn thốt ra lời nói tàn nhẫn, nếu bảy ngày sau không tìm được tung tích sứ giả Tây Di, thì muốn cử quân tấn công Đại U.

Mà tin tức còn chưa truyền vào trong cung, bá tánh hoàng đô đã biết trước, nháy mắt lòng người hoảng sợ.

Vũ Văn Hoằng cũng hoảng sợ, rốt cuộc người thật sự không thấy ở dưới mí mắt hắn ta, nếu trận chiến này thật sự đánh lên, hắn ta cũng không có lý do gì để phản bác.

Hắn ta đành phải tự mình hạ tràng, suất lĩnh cấm vệ quân cùng quân Hạng gia, lấy hoàng đô làm trung tâm, tìm kiếm lan rộng như mạng nhện.

Nhưng mà, thừa dịp hai đại quân đội rời khỏi hoàng đô, một vài gián điệp địch quốc ẩn núp xung quanh hoàng đô, cùng với thế lực dân gian phản loạn lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch ngóc đầu dậy.

Hoàng thành đã trống không, thành trì to như vậy chỉ còn lại đơn độc Hạng Trọng canh giữ, đây chẳng phải là thời cơ tốt để bọn họ nhất tề tấn công sao?
!

“! Hoàng thượng, Hoàng thượng!”
Ngoại thành phía Tây cách Hoàng đô hai trăm dặm, trước doanh trại hoàng gia, một thị vệ vội vàng chạy tới, vén rèm trực tiếp xông vào.

“Lớn mật! Sao không thông báo đã xông vào!”
Trang công công tức giận mắng hắn một câu, lại bị Vũ Văn Hoằng nhanh chóng ngăn lại.

Hắn ta nhìn này vẻ mặt kinh hoảng thất thố của thị vệ, đáy mắt xuất hiện một chút bất an.

Vội hỏi, “Chuyện gì?”
“Bẩm báo Hoàng, Hoàng thượng! ”
Thị vệ giống như thể lực chống đỡ hết nổi, một chân mềm nhũn quỳ xuống, kêu rên nói, “Hoàng đô, hoàng đô bị, bị thật nhiều thế lực không rõ! vây quanh! !”
“Cái gì?!”
Vũ Văn Hoằng đột nhiên đứng dậy, mắt trợn lên, không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm hắn, “Không phải Hoàng đô có Hạng tướng quân, cùng bộ phận binh lực trẫm lưu lại canh giữ sao!”
“Chẳng lẽ là Đại vương Tây Di kia không muốn đợi, bắt đầu cử quân đến!”
Trang công công sợ đến mức hoa mắt run rẩy hết cả người, đôi tay điền cuồng run rẩy, “Ai nha Hoàng thượng, vậy phải làm sao bây giờ! ”
“Còn có thể làm sao bây giờ!! Mau truyền ý chỉ của trẫm, ngừng điều tra, khẩn cấp trở lại Hoàng đô!”
!
Quả nhiên, Vũ Văn Hoằng càng tới gần hoàng đô, xung quanh càng có nhiều quân đội kỳ quái hoặc là tổ chức thích khách bỗng nhiên vụt ra.

Hơn nữa tấn công nhanh chóng mãnh liệt, làm hắn ta còn chưa trở lại đô thành đã bắt đầu hao binh tổn tướng.

Đợi hắn ta chật vật mà chạy tới dưới cửa thành hoàng đô, gần như chỉ còn lại quân Hạng gia ở bên cạnh bảo vệ.

Kỳ lạ là, tuy của thành hoàng đô đóng chặt, nhưng cũng không ngừng thổi kèn cảnh giác.

Nhưng so với hắn ta một đường gặp phải mai phục mà nói!
Lại bình tĩnh đến khó hiểu.

——
~(▽^人) ~(▽^人) ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ).

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 103: 103: Đi Theo Hoàng Thúc Có Thịt Ăn 46

Trong lòng Thanh Phong Minh Nguyệt hiểu rõ, nhưng không nói ra, mà lấy đèn lồng, đốt lửa thắp sáng.

Không biết qua bao lâu, tiểu gia hỏa ngồi xếp bằng mới từ từ mở mắt.

Mắt hạnh ở trong bóng tối hiện lên vầng sáng màu tím, trong khoảnh khắc lại khôi phục như lúc ban đầu.

Nàng hít một hơi thật sâu, im lặng đứng dậy.

Xoay người lại, nhìn về phía hai người.

Vẫn như cũ không nói một lời, chỉ bước lên, chạy nhảy đến gần Vũ Văn Dận, nhào vào trong ngực hắn.

Ôm chặt.

“! Tinh Nhi, thân mình muội không khoẻ sao?”
Lê Huyền có chút khẩn trương, theo bản năng mà vươn tay ra, muốn bắt mạch cho nàng.

Không chờ Vũ Văn Dận di chuyển, tiểu gia hỏa đã mơ hồ mở miệng trước.

“Muội không sao, chỉ là có chút đói bụng.


Hạng Tinh cọ cọ trong ngực Vũ Văn Dận, rốt cuộc chịu ngẩng đầu lên.

Ngược lại là không có vẻ mặt đặc biệt không thoải mái, cũng không có cảm xúc khác, chỉ chớp đôi mắt ướt mềm như bình thường.

Sau đó đưa mắt nhìn tay nải Minh Nguyệt đang cầm.

Nhớ không nhầm, trong tay nải có bánh đậu đỏ bách hợp nàng thích ăn nhất!
Cảm nhận được ánh mắt tha thiết của Vương phi tương lai nhà mình, Minh Nguyệt giật mình một chút, nhanh chóng nhìn về phía Vương gia nhà mình.

Sau khi nhận được sự cho phép, mới nhanh chóng lấy điểm tâm ra đưa đến trước mặt Hạng Tinh.

Hạng Tinh lập tức thoát khỏi vòng tay của Vũ Văn Dận, cầm điểm tâm, bắt đầu ăn nhanh giống như đói bụng ba ngày.

Vũ Văn Dận cùng Lê Huyền thấy vậy cũng kinh ngạc một chút.

Nhưng cũng mơ hồ có thể đoán được lý do vì sao.

Rốt cuộc, muốn hấp thu cũng chuyển hóa Bích Lạc công kia thành nội tức mình có thể tiếp thu, thân mình hao tổn nhất định rất cao.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát Hạng Tinh đã ăn sạch toàn bộ bánh đậu đỏ bách hợp.

Lại nhìn vào trong ánh mắt nàng, chỉ có hai chữ.

Vẫn đói.

Vũ Văn Dận híp mắt lại, không nói hai lời bế nàng lên.

Trực tiếp mang ra khỏi Duyên Thương Cốc, về đến trước xe ngựa.

Mới buông tiểu gia hỏa ra, nàng đã nhảy vào trong xe ngựa giống con khỉ nhỏ, mở hộp điểm tâm ra bắt đầu ăn một cách điên cuồng.

Ăn nhanh đến mức đến Áp Áp cũng có chút sợ hãi, ở trong đầu không ngừng khuyên: 【 A Tinh, ngài ăn chậm một chút, đừng làm mình mắc nghẹn! 】

Nhưng mà cũng may, mỗi lần Hạng Tinh ăn đến sắp nghẹn, luôn có một bàn tay kịp thời duỗi lại giúp nàng vỗ lưng, cũng như đưa nước trà cho nàng.

Mãi cho đến khi Hạng Tinh rốt cuộc có dấu hiệu ăn no, buông đồ ăn, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

“Phù ~”
Cuối cùng cũng bổ sung tất cả tinh lực hao phí.

Ngay lúc nàng khép mắt, thả lỏng, nam nhân bên cạnh chợt vươn hai tay, ôm chặt nàng vào trong lòng.

Trầm mặc một thời gian dài, rốt cuộc nhỏ giọng nói.

“Thực xin lỗi.


“Ừm?”
Hạng Tinh xoa bụng đã ăn no, đôi mắt ướt mềm có chút buồn ngủ.

Ngước mắt nhìn nam nhân trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, lại mạnh mẽ giấu đi, môi hồng nhuận hé mở, “Vì sao tỷ phải xin lỗi?”
Ánh mắt nam nhân tối sầm.

Chợt hít sâu một hơi, cằm tinh xảo để ở trên đầu nhỏ mềm như nhung kia, vuốt ve một cách lưu luyến.

Mở miệng thở dài, “Ta làm nàng khó chịu! ”
“Tỷ là vì tốt cho ta, Tinh Nhi biết.


Hạng Tinh dứt khoát cắt ngang lời xin lỗi của hắn.

Hơi đứng dậy, nghiêng đầu, cong môi cười, “Nếu ta không làm vậy, ta chỉ còn lại 5 năm thọ mệnh, không phải sao?”
“! ”
Vũ Văn Dận nghe vậy, ánh mắt đột nhiên chấn động.

Không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm đôi mắt hạnh tràn đầy ý cười kia.

Hồi lâu, giống như không nhịn được hỏi, “Sao nàng biết chuyện đó?”
“Khối mộ bia kia nói cho Tinh Nhi nha.


Hạng Tinh cười hi hi.

Đôi mắt xoay chuyển, lại khẽ dựa vào trong ngực nam nhân, đầu ngón tay thon như cọng hành chọc từng chút một, “Hơn nữa, Tinh Nhi nhớ rõ lúc trước tỷ có nói qua, Bích Lạc Công sẽ làm ta chết.

”.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 104: 104: Đi Theo Hoàng Thúc Có Thịt Ăn 47

Vũ Văn Dận có chút sững sờ.

Không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía Duyên Thương Cốc ngoài cửa sổ xe.

Chẳng lẽ, người Tiêu gia đúng như trong lời đồn, sau khi chết sẽ phong ấn ký ức suốt đời trong tu vi, dùng để truyền thừa?
Nghĩ đến đó, nam nhân nhíu chặt mày, đôi mắt côi sắc mắt bỗng chốc hiện thương tiếc nhè nhẹ.

Lại ôm chặt nàng vào trong lòng một chút.

Vậy, chẳng phải nàng sẽ phải thừa nhận rất nhiều thứ.

Khó trách khi còn bé sẽ đần độn như vậy.

“! A Dận! ”
Một tiếng xưng hô chưa bao giờ nghe qua, cùng với giọng mũi mềm mại từ từ đến.

Hạng Tinh lo lắng mà chớp mắt, nâng đầu ngón tay mềm trắng lên, nhẹ nhàng xoa giữa mày Vũ Văn Dận.

Môi hồng nhuận hơi mím lại, “Không cần lo lắng cho Tinh Nhi, Tinh Nhi không sao! ”
“Nàng gọi ta là gì?”
Vũ Văn Dận có chút ngoài ý muốn đưa mắt nhìn xuống.

Chỉ thấy tiểu gia hỏa giống như kinh hoảng một chút, nhanh chóng đứng dậy.

Nàng phồng má, trong mắt chợt có chút mờ mịt.

Nhẹ nhàng mở miệng: “Hoàng thúc tỷ tỷ, có phải tỷ không thích xưng hô này hay không! ”
“Sao có thể không thích!”
Nam nhân đột nhiên giống như mừng như điên, môi đỏ mỏng không kiềm chế được mà cong lên.

Hắn chợt giơ tay, nâng khuôn mặt non mềm của nữ hài nhi lên.

Đôi môi câu nhân ấm áp, bá đạo phong bế lời nói kế tiếp của nàng.

Vị ngọt của bánh đậu đỏ bách hợp lập tức tràn ngập.

!
Hắn bừa bãi một hồi, mới chậm rãi buông ra.

Trán của hắn chạm vào trán trơn bóng trắng nõn kia, cười nhẹ.

“Ta rất vui vẻ, vì nàng sẽ kêu ta như vậy! ”
Xưng hô này còn dễ nghe hơn tiếng tỷ tỷ rất nhiều.

Ít nhất xưng hô này làm tâm của hắn cùng nàng lại càng đến gần nhau, không phải sao.

Hơn nữa trong thiên hạ, đoán chừng cũng chỉ có nàng dám kêu như vậy.

Vị lão hoàng thúc hô mưa gọi gió của vương triều Đại U, đột nhiên vì bản thân có một xưng hô đặc biệt với nàng mà cảm thấy vô cùng sung sướng thỏa mãn.

Hận không thể nhanh chóng ôm nàng hồi phủ, nghe nàng mỗi ngày mỗi năm, ngày ngày đêm đêm mà nhẹ gọi.

Nghĩ vậy, ánh mắt nam nhân tối sầm.

Cũng là lúc nên trở về thu lưới.

!
Cùng lúc đó, trong cung.

Đối mặt với hai hàng đại thần trước mắt dâng tấu, Vũ Văn Hoằng bên ngoài nhìn mạnh mẽ bình tĩnh, bên trong tràn đầy hoảng loạn không biết cách đối phó.

Mấy ngày nay bọn họ trình báo đều là cái gì mà tình huống thuế má quý này, phương án tu sửa đê đập hộ thành hào* hoàng đô, đối sách kiểm soát nạn châu chấu ở phương Nam, khắc phục Đông Hải sau trận sóng thần, Tây Di Quốc dâng tấu chương thỉnh thương mại hữu nghị!
[* Hộ thành hào 护城河: con sông được đào nhân tạo bao quanh tường thành, dùng để phòng thủ thời cổ đại, được đào thủ công vào thời cổ đại và bao quanh các công trình chính như toàn thành, cung điện, cung điện.

ngôi đền.

Nó có chức năng phòng thủ và có thể ngăn chặn kẻ thù hoặc động vật xâm nhập.

]
Những chuyện này! sao hắn ta không có ấn tượng nổi một chuyện!
Ngẫm lại cũng phải, cho tới nay hầu như đều là Hoàng thúc trước tiên suy nghĩ các loại xử lý đối sách, lại bàn bạc phương án tuyệt hảo với Nhị tướng Lục bộ, mới trình báo lên cho hắn ta.

Mà hắn ta, bởi vì tín nhiệm Hoàng thúc, xác thật cũng không xem xét nhiều, đã lấy ngọc tỷ đóng dấu.

Nói đến cùng, dường như bản thân không dùng tâm đi quan tâm, nên hiện tại mới có thể như một cuộn chỉ rối!
“! Hoàng thượng!”
Thấy hôm nay Hoàng thượng vẫn như cũ là dáng vẻ chẳng quan tâm, Hộ bộ Thượng thư Tề đại nhân rốt cuộc không nhịn được, cúi người tiến lên một bước.

Mạnh dạn mở miệng, “Tình huống thuế má quý này, thần đã tấu thỉnh ba ngày, còn thỉnh ngài hôm nay cần phải cho một câu trả lời, lần này! không thể lại trì hoãn thêm nữa!”
Thấy Hộ bộ Thượng thư dẫn đầu, các đại thần khác cũng nhanh chóng phụ họa.

“Đúng vậy Hoàng thượng, nạn châu chấu bên kia cũng cần phải an bài cứu trợ thiên tai! ”
“Đông Hải cũng vậy! ”
“Nghe nói sứ giả Tây Di Quốc cũng ăn ở Túy Tiên Lâu mà béo lên! ”
“Được rồi được rồi!”
Vũ Văn Hoằng nghe tiếng mọi người nói liên miên không dứt, không khỏi không kiên nhẫn vỗ vào tay long ỷ.

.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 101: 101: Đi Theo Hoàng Thúc Có Thịt Ăn 44

Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ????)
“Được rồi, đừng đứng ngây người ra đó.


Vũ Văn Dận kéo tay nhỏ của Hạng Tinh, ra hiệu nàng phục hồi tinh thần lại.

Sau đó nắm tay nàng tiếp tục chậm rãi đi vào khu vực không xác định sâu bên trong rừng rậm.

“! Chỗ này là chỗ nào nha?”
Hạng Tinh nhìn con đường mòn ngoằn ngoèo càng đi trước dài, đám thực vật huỳnh quang càng thêm sáng ngời đường mòn, không khỏi tò mò mà hỏi một chút.

Ai nha, Áp Áp thật đúng là càng ngày càng vô dụng, đều trực tiếp nói không biết.

Vẫn là hỏi Vũ Văn Dận càng chắc chắn một chút.

Áp Áp: 【 Ta! 】
Chỉ thấy Vũ Văn Dận khẽ cong môi.

Yên lặng một chút rồi mở miệng: “Nơi này là Bích Lạc cốc, là nơi một gia tộc lánh đời —— Tiêu gia ẩn cư nhiều năm trước.

“Ồ! ”
Hạng Tinh cái hiểu cái không gật gật đầu.

Tiêu gia, chính là một nhà chủ nhân của Bích Lạc công.

Thảo nào sau khi nàng đi vào nơi này thì nội tức Bích Lạc công sẽ trở nên càng thêm phát triển mạnh mẽ.

Đây là vị trí địa lý thêm sẵn trong truyền thuyết?
Hai người tiếp tục đi vào.

Không biết đi rồi bao lâu, đến khi trước mắt dần dần xuất hiện rất nhiều tòa nhà to lớn hình nấm, giống như là một! thôn xóm nhỏ.

Nhưng mà đổ nát tan hoang, không có người ở, có lẽ là bị bỏ đi rất lâu.

Chỉ có một vài dụng cụ cùng mấy thứ linh tinh sinh hoạt hằng ngày còn nằm ngổn ngang ở trước cửa mỗi nhà.

Hạng Tinh nhéo cằm, suy nghĩ một chút.

Sẽ lộn xộn như vậy chứng minh người ở đây hẳn là vội vàng rời đi.

Nàng nhớ tới cốt truyện mới trước đó có nói Tiêu gia là bị cưỡng ép diệt tộc.

Môi hồng hơi mím lại, tiểu gia hỏa không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Dận, hỏi: “Nơi này là thôn người Tiêu gia ở sao?”
“Ừm.


Vũ Văn Dận gật đầu nhẹ.

Hắn dẫn theo nàng, lập tức xuyên qua di tích thôn Tiêu gia lụi bại, đi đến trước một cái cây lớn che trời hình dáng dần dần rõ ràng.

Càng đến gần, Hạng Tinh càng phảng phất nhìn thấy dưới gốc cây lớn kia đan xen từng tấm bia đá hình chữ nhật.

Trên mỗi tấm bia dường như không có khắc chữ, chỉ vẽ hoa văn đầy kỳ quái, có lẽ có ý nghĩa đặc thù gì đó.

Vũ Văn Dận dẫn theo nàng, tiếp tục xuyên qua các tấm bia đá.

Cuối cùng, đi đến trước tấm bia đá nhìn qua còn mới nằm ở trong góc.

Mà trước tấm bia đá này đã sớm có một nam tử tuổi trẻ đang quỳ.

“! Tỷ phu?!”
Hạng Tinh nhận ra bóng dáng người nọ, không khỏi kinh ngạc mà che miệng hô nhỏ.

Sao Lê Huyền lại ở chỗ này!
“! ”
Lê Huyền giật mình một chút, kinh ngạc mà nhìn lại.

Đáy mắt xẹt qua vẻ kinh hãi, nhưng rất nhanh đã che giấu, nở nụ cười bất cần đời như ngày thường, “Sao hai người lại ở đây, không phải là vào núi du ngoạn nên lạc đường chứ?”
“À.


Vũ Văn Dận cong môi cười khẽ, xoay người lấy rổ nhỏ Thanh Phong vẫn luôn cầm trong tay, “Đi cúng tế cố nhân giống ngươi.


“! Vương gia nhận thức bà ấy?”
Lê Huyền càng thêm kinh ngạc.

Vũ Văn Dận không trả lời.

Chỉ nhét rổ nhỏ vào trong tay Hạng Tinh, cười nhẹ cới nàng: “Tinh Nhi, nàng đi tế bái một chút, sau đó chạm vào tấm bia đá kia.


“Ừm.


Hạng Tinh nhíu mày.

Mới vừa rồi Lê Huyền dâng hương lại dập đầu ở chỗ này, tấm bia này hiển nhiên là mộ bia của ai đó.

Để nàng đi sờ! có thể rất không lễ phép hay không nha?
Nghĩ vậy, nàng không khỏi khó xử mà nhìn Lê Huyền.

Lại thấy đáy mắt Lê Huyền giống như là nhận thấy được gì đó, đột nhiên xẹt qua vẻ hiểu rõ.

Chợt cười, bước sang một bên.

Hạng Tinh thở sâu, lúc này mới yên tâm mà cất bước tiến lên.

Nhưng vừa mới đến gần, Áp Áp thế nhưng đột nhiên kêu cạc cạc ở trong đầu.

【 Thật kinh ngạc, nơi này thế nhưng có điểm kích hoạt cốt truyện che giấu!!! 】
——
☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ????).

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 102: 102: Đi Theo Hoàng Thúc Có Thịt Ăn 45

【??? 】
Hạng Tinh giật mình, trong đầu toàn dấu chấm hỏi, 【 Cốt truyện che giấu gì? 】
【 Ta cũng không biết, nhưng dù sao là có, hơn nữa ở mộ bia này.


Áp Áp bất đắc dĩ sải cánh, 【 Khả năng đợi lát nữa ngài sờ một chút sẽ biết.


【 Ừm, được rồi.


Hạng Tinh đành phải ngoan ngoãn mà đi đến trước mộ bia kia, quỳ xuống thật cẩn thận.

Học bộ dáng mới vừa rồi của Lê Huyền, ra dáng ra hình mà tế bái ba lần.

Sau đó có chút khẩn trương mà mím đôi môi hồng, nâng tay nhỏ lên, đầu ngón tay thon nhẹ nhàng chạm vào hoa văn trên bia đá.

Ngay lúc chạm vào, Hạng Tinh cảm thấy đầu ngón tay hơi nóng lên.

Ngay sau đó, một dòng năng lượng kỳ diệu, lại khác thường lại quen thuộc thế nhưng bị nàng hấp thu không ngừng giống như là đầu ngón tay nàng lắp cái máy hút bụi!
Hạng Tinh kinh ngạc trừng lớn mắt.

Theo bản năng mà muốn buông tay, nhưng lại đột nhiên ý thức được, đây đúng là nội tức Bích Lạc công kia!
Mà cùng lúc đó, trong đầu đột nhiên “Ting” một chút, xuất hiện từng đoạn hình ảnh hơi ố vàng một chút.

!
Hóa ra nguyên chủ cũng không phải con gái ruột của Hạng Trọng cùng phu nhân Tiêu thị của ông.

Mẫu thân ruột của nguyên chủ thân sinh mẫu thân là nữ nhân an giấc ngàn thu trong ngôi mộ này, Tiêu Đình.

Quả thật như Áp Áp dự đoán, bà là cô nhi sau khi Tiêu thị nhất tộc bị diệt tộc, được người Tiêu gia phó thác cho bạn thân Lê gia, lớn lên một cách bí mật cùng an toàn.

Mà Tiêu Đình này, mười mấy năm trước quen biết Tiêu thị* trên giang hồ, là tỷ muội tốt kết nghĩa kim lan.

[ Họ Tiêu của mẹ nữ chính viết là 箫 (xiāo)
Họ Tiêu của phu nhân Hạng Trọng là 肖 (xiào) ]
Bà cũng có tình cảm với tiểu công tử Lê gia, kết nghĩa phu thê hạnh phúc, cũng sinh Lê Huyền.

Sau đó không lâu, lại mang thai.

Nhưng mà giấy không gói được lửa, tin tức Tiêu Đình còn sống vẫn bị liên minh võ lâm phát hiện.

Nhưng mà hiện giờ bà có tấm khiên lớn là Hạng gia, liên minh võ lâm cũng không dám công khai động vào bà.

Lúc này mới có sự kiện hạ độc trước kia.

Mà nguyên chủ, cũng thật sự bởi vì sau khi Tiêu Đình bị hạ độc mà sinh non, dẫn đến biến thành bộ dáng ngu dại đời trước.

Tiêu Đình bởi vậy độc phát thân vong.

Mà nguyên chủ lại được Hạng gia bí mật nhận nuôi.

Lại qua nửa năm, Tiêu thị sắp lâm bồn, lại gặp phải kẻ thù của Hạng Trọng hãm hại, đáng tiếc mẫu tử đều không thể giữ được.

Hạng Trọng đáp ứng di nguyện của phu nhân, nói con gái của Tiêu Đình là đứa bé Tiêu thị khó sinh sinh ra, xem như con của mình, cũng nuôi dưỡng đến nay.

!
Xem xong một đoạn cốt truyện che giấu này, cuối cùng một chút nội tức Bích Lạc công của mộ bia kia cũng bị nàng hấp thu vào.

Hạng Tinh ngơ ngẩn mà ngồi quỳ trên mặt đất, im lặng thật lâu.

Vũ Văn Dận cùng Lê Huyền ở phía sau đều không khỏi có một chút khẩn trương.

Cuối cùng, Lê Huyền không nhịn được trừng mắt nhìn Vũ Văn Dận, thấp giọng nói: “Có phải ngươi nói cho muội ấy biết gì đó đúng hay không?”
Đột nhiên biết thân thế của mình, còn là thân thế phức tạp như vậy, đứa nhỏ này vốn đã ngốc, vậy có thể chịu nổi sao?
“Không có.


Vũ Văn Dận nheo mắt phượng, vẻ mặt ngược lại không dao động.

Chỉ là đôi tay giấu ở trong tay áo nắm chặt, lại bỗng chốc buông ra.

Môi hơi mím, nhìn chằm chằm Hạng Tinh, không buông tha bất luận một chút biến hóa gì trên người nàng.

Rất nhanh, hai người đã thấy Hạng Tinh chuyển động.

Vẫn chưa đứng lên, mà trực tiếp ngồi xếp bằng, vận công điều động nội tức.

Dần dần, hơi thở màu tím nhạt bắt đầu quấn quanh quanh thân nàng, cũng càng thêm tràn đầy.

Ngay sau đó, ngay cả cây cối cùng nấm tản ra ánh sáng huỳnh quang xung quanh cũng bắt đầu tràn ra hơi thở màu tím, liên tục không ngừng mà bay về phía Hạng Tinh.

Cũng bị nàng tiếp thu toàn bộ.

Mà ánh sáng huỳnh quang xung quanh càng thêm mờ đi, cuối cùng toàn bộ ảm đạm.

.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 100: 100: Đi Theo Hoàng Thúc Có Thịt Ăn 43

“Đi chơi!”
Hạng Tinh nghe vậy, mắt hạnh ướt mềm lập tức sáng lên.

Hai ba ngụm nuốt bánh bao xong, chợt tiến đến trước mặt Vũ Văn Dận, mắt tràn đầy chờ mong mà chớp chớp, “Tỷ còn chưa nói cho ta biết tỷ muốn dẫn ta đi chơi ở đâu!”
Vũ Văn Dận bật cười, vẫn như cũ không trả lời.

Chỉ lấy khăn tay lụa ra dính chút nước trà, cũng cầm lấy tay nhỏ của tiểu gia hỏa, cẩn thận lau bàn tay tràn đầy mùi bánh bao thịt.

Mới nói: “Ta muốn dẫn nàng đến một chỗ có lẽ không chơi vui cho lắm! Nhưng mà nàng cần phải đi một chuyến.


“Hửm?”
Hạng Tinh đầy đầu dấu chấm hỏi.

Là chỗ nào nhỉ!
!
Xe ngựa tiếp tục chạy mấy ngày rồi dừng lại.

Đi tới dưới chân dãy núi kéo dài ở phía bắc Hoàng đô.

Dãy núi này, Hạng Tinh có nghe qua vài lần ở trong cốt truyện.

Nó tên Diên Thương Sơn Mạch, là dãy núi cao nhất trong lãnh thổ Đại U, địa hình cũng hiểm trở nhất.

Giống như một bức tường thành màu lục đậm, ngăn cách người dân ở đồng bằng Nam U, cùng dân tộc thiểu số ở Bắc U —— tộc nhân Diên Thương.

Nhưng mà may mắn, khi Tiên đế trị vì, từng ở trong núi mở ra mấy con đường thương mại, kết hợp kinh tế dân sinh, cộng đồng giàu có.

Bởi vậy, bá tánh hai bên dãy nũi vẫn chưa ngăn cách với nhau, ở chung vô cùng hòa hợp.

Nhưng mà.

Xe ngựa của Vũ Văn Dận cũng không chạy đến một con đường thương mại nào.

Mà là đi dọc theo một con đường hẹp quanh co khúc khuỷu đến ngọn núi cao nhất —— dừng dưới chân Diên Thương Phong.

Hạng Tinh hưng phấn mà nhảy xuống xe trước, lại không ngăn được mà run rẩy một chút.

Nơi này yên tĩnh sâu thẳm, tán cây cao che lấp ánh mặt trời, tuy là mùa hạ, lại vẫn lộ ra một sự lạnh lẽo khó tả.

Dấu chấm hỏi trên đầu nàng lớn hơn nữa, không khỏi nhìn chằm chằm Vũ Văn Dận: “Hoàng thúc tỷ tỷ, tỷ dẫn Tinh Nhi tới đây là muốn làm gì vậy?”
“Đi với ta chẳng phải sẽ biết.


Vũ Văn Dận cười nhẹ, lấy ra một cái áo choàng sớm đã chuẩn bị, cúi người khoác lên người nàng.

Sau đó nhẹ nhàng nắm tay nhỏ mềm mại kia.

“Hôm nay phá lệ để nàng sử dụng khinh công.


Nam nhân nhìn thung lũng trên đỉnh sâu thẳm yên tĩnh ở phía xa, bỗng nhìn nàng, hơi nhướng mày, “Vận động Bích Lạc Công xong thì nói cho ta.


“Ừm.


Hạng Tinh ngoan ngoãn mà vận động nội tức.

Chợt kinh ngạc phát hiện, sâu bên trong dãy núi, nội tức Bích Lạc Công vận chuyển lại càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng thông suốt, vô cùng dư thừa.

Có loại cảm giác giống như có thể cất cánh bay lượn bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào.

“Ta xong rồi, Hoàng thúc tỷ tỷ.


Nàng có chút kích động mà nhẹ kêu một tiếng.

Chỉ thấy Vũ Văn Dận khẽ gật đầu, cũng bắt đầu vận động nội tức của hắn.

Chợt mang theo nàng mũi chân điểm trên mặt đất, nhảy lên Diên Thương Phong.

Càng làm Hạng Tinh ngạc nhiên hơn là, tuy rằng hai người đều là lấy khinh công nhảy hành, nhưng lại không giống như Thanh Phong Minh Nguyệt phía sau cần không ngừng mà tìm chỗ chống đỡ mượn lực.

Hai người thế nhưng thật sự giống như đang bay, xuyên qua không tốn chút sức nào.

Một lát sau đã bay vào trong thung lũng Diên Thương Phong, vững vàng rơi xuống đất.

Sau khi vào trong thung lũng, Hạng Tinh lại một lần kinh hỉ mà trừng lớn đôi mắt ướt mềm.

Trời ạ, chỗ này thật đẹp!
Không giống rừng cây bình thường bên ngoài, chỗ này gần như không tiếp xúc được ánh mặt trời, càng thêm sâu thẳm tối tăm.

Nhưng cây cối trong thung lũng sâu này lại đan xen mà kết trái từng trái cây kỳ quái có thể tản mát ra ánh huỳnh quang nhè nhẹ màu xanh nhạt.

Nấm trên mặt đất cũng như vậy, nhiều màu sắc xinh đẹp, biến hóa linh hoạt kỳ ảo.

Giống như tiên nữ rừng rậm Áp Áp xem trong truyện cổ tích.

Ngay cả Áp Áp cũng kinh ngạc cảm thán một hồi: 【 Sao ta cũng không biết thế giới này còn có loại tồn tại này! 】.