Nhan Cửu vội vã bò dậy, chú ý thấy cô gái nằm dưới đất, mắt trợn trắng và không ngừng co giật, đột ngột ngã xuống kèm theo sùi bọt mép, bệnh này cô biết, động kinh.
Triệu Tế Thành bế bệnh nhân lên xe đẩy, cũng chạy theo vào phòng cấp cứu, Nhan Cửu nhặt đồ đạc rơi dưới đất lên, lúc cúi xuống vai cô hơi đau, nhưng cô không quan tâm mà vội vã chạy theo anh.
Tốc độ của anh cũng nhanh thật, không biết áo blouse trắng lấy từ đâu ra mà đã mặc vào, phòng cấp cứu buổi sáng cũng rất bận, Triệu Tế Thành thấy tình trạng cô ta không ổn thì xem qua, sau đó nói với y tá:
“Lật nghiêng người cô ấy lại, 10ml thuốc an thần.”
Nhan Cửu đặt đồ xuống, nhìn thấy điện cực của máy điện tim vẫn chưa dán lên người bệnh nhân, nghĩ lại thì cái này cô biết nên lập tức bước lên giúp đỡ, vừa lẩm bẩm: “Trắng bên trái, khói bên trên, lửa bên dưới. Trắng bên trái, khói bên trên, lửa bên dưới.”
Vốn chỉ là đọc nhẩm, ai ngờ tay cô lại đang run lên, rồi đọc thành tiếng lúc nào không hay.
Triệu Tế Thành liếc nhìn cô, rồi quay sang nói với y tá:
“Tiểu Tề, truyền một lượng lớn dịch truyền tĩnh mạch để tránh tan máu.”
Lúc này cô gái đột ngột co giật dữ dội, Nhan Cửu còn đứng phía sau cô ta, lúc đang định tránh ra sau để khỏi bị ăn thêm một cú đánh thì Triệu Tế Thành đã vụt lên đứng chắn giữa cô và bệnh nhân, kéo giãn khoảng cách của cô ra xa, sau đó anh ấn vai cô gái kia, bảo y tá tiêm thuốc.
Cô gái co giật trong vô thức sau khi được tiêm xong đã ngừng lại, cửa phòng cấp cứu lại mở ra, hai bác sĩ chính của khoa cấp cứu chạy vào, thấy Triệu Tế Thành thì hỏi: “Nguy hiểm?”
Máy điện tâm đồ phát ra âm thanh, Triệu Tế Thành liếc nhìn rồi đáp:
“Ừ, tình hình bây giờ đã ổn định, chuẩn bị kiểm tra trước đã.”
Nói xong nhớ lại ban nãy cô ta còn cầm phiếu và sổ khám bệnh, bây giờ lại không biết đâu mất rồi, đang định bảo người đi tìm để để phán đoán bệnh án, thì thấy Nhan Cửu chớp đôi mắt to nhìn anh, tay cô đưa ra một tờ phiếu màu vàng, một sổ khám bệnh màu xanh lam và…
Chìa khóa của anh mà lúc nãy do vội cứu người nên quên nhặt lên.
“Cảm ơn.” Giọng anh vẫn khá bình tĩnh, anh sắp xếp đồ đạc xong, mở bệnh án rồi thêm một câu: “Cô làm rất tốt.”
Nhan Cửu ngẩn người, sau đó nở nụ cười tươi: “Không dán ngược là được ạ, ha ha.”
Lúc cười, cô bất giác hơi ngửa cổ ra sau, cảm thấy vai lại đau nhói, nhớ lại ban nãy hình như cô ngã đập một bên vai phải xuống trước, nên nhúc nhích cánh tay một chút để kiểm tra.
“Sắp xếp chụp CT trước, kiểm tra công thức máu, sinh hóa và độc tính.”
“Vâng bác sĩ Triệu, cứ giao cho tôi, anh về nghỉ ngơi đi, cả đêm không ngủ rồi, cẩn thận sức khỏe không chịu nổi.”
Triệu Tế Thành giao hồ sơ bệnh án cho bác sĩ chủ trị khác xem như đã bàn giao xong công việc của mình, khóe mắt thoáng thấy động tác của Nhan Cửu, khi sắp xếp xong bên này liền đi về phía cô.
“Vai bị sao à?”
Lời của Triệu Tế Thành khiến Nhan Cửu cứng người, giống như khi bị thông báo người tiếp theo bị tiêm là cô vậy, cô nhìn Triệu Tế Thành bê ghế lại gần, sau đó bình tĩnh ra lệnh bằng giọng uy nghiêm của một bác sĩ:
“Ngồi xuống.”
“À… tôi không sao mà, thật đó, anh đừng lo cho tôi, anh mau…”
Miệng thì nói thế nhưng cô không dám kháng cự, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt anh, còn chưa kịp nói hết câu từ chối thì tay Triệu Tế Thành đã nắm lấy vai cô, Nhan Cửu xuýt xoa khẽ một tiếng.
Có lẽ bị âm thanh đó chọc cười mà giọng điệu Triệu Tế Thành dịu lại, anh nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô và phía sau cánh tay rồi vận sức mạnh hơn, vẻ mặt Nhan Cửu thoáng chốc phong phú hẳn, cô muốn rên lên mà không dám, đành ra sức nhăn nhó mặt mày, Triệu Tế Thành đứng một bên đương nhiên không nhìn thấy được vẻ mặt cô, nhưng Đoàn Thanh từ ngoài bước vào đã nhìn thấy hết.
“Ối cha, ha ha ha ha ha, Nhan Cửu cô làm gì thế!”
Tiếng cười lớn này nổi bật hẳn trong phòng cấp cứu, Triệu Tế Thành liếc nhìn anh ta một cái, Đoàn Thanh lập tức im miệng.
“Sư phụ, đã sắp xếp cho đi kiểm tra rồi, bên này để em trông coi, anh quay về nghỉ ngơi đi.” Rất ư là cung kính, dường như tiếng cười đường đột ban nãy không phải của anh ta vậy.
Triệu Tế Thành không trả lời anh ta mà quay sang nói với Nhan Cửu: “Đỡ hơn chưa?”
Nhan Cửu nhúc nhích cổ, thử xoay vai, quả thực đã đỡ hơn, cô gật đầu, định trả lời thì nghe Đoàn Thanh nói:
“Sư phụ, anh lợi hại, nắn xương mà cũng biết? Đúng là…”
Vừa dứt lời xong, có lẽ Triệu Tế Thành chê anh ta quá lắm lời nên kéo Nhan Cửu đứng dậy, không ngoảnh đầu mà rời khỏi phòng cấp cứu, vừa đi vừa nói:
“Đi thôi, đưa cô về nhà.”
……
Nhan Cửu thắt dây an toàn, thuần thục lấy vị trí nhà mình từ trong điện thoại ra, đưa đến trước mặt Triệu Tế Thành, nói với anh như nói với tài xế taxi:
“Cứ đi thế này là được.”
Triệu Tế Thành thoáng nhìn địa điểm rồi nói “tôi biết rồi”, tốc độ nhanh tới mức Nhan Cửu còn nghi ngờ rằng anh có nhìn rõ hay không, sau đó xe nổ máy chạy ra ngoài, giờ cao điểm chưa qua mà bệnh viện còn ở trung tâm thành phố, vừa ra khỏi cổng đã tắc đường.
Nhan Cửu làu bàu: “Nếu là bình thường thì có lẽ 15 phút là tới rồi…”
Nói rồi một cơn buồn ngủ ập tới, xe của Triệu Tế Thành cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, tới mức không có một mùi nào cả, không gian lại rộng rãi, cô liếc xem anh đang làm gì.
Tốt thôi, mặc cho xe bị kẹt, lòng tôi vẫn an nhiên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đường phía trước, cứ như anh nhìn nhiều thì đường sẽ không bị tắc vậy.
Nhan Cửu cảm thấy đáng yêu, cô chỉ thấy anh từng nhìn vết thương của bệnh nhân như vậy thôi.
Thế là khóe môi nở nụ cười, đầu cô hơi nghiêng sang bên, định chớp mắt một lúc.
Trước khi nhắm mắt, Triệu Tế Thành vẫn giữ động tác “nhìn” đó, hy vọng lúc tỉnh dậy anh có thể…
Bốn mươi phút sau.
Nhan Cửu vốn dựa đầu vào cửa xe, ngủ một lúc sau lại nghiêng sang bên kia, trong quá trình từ từ thức dậy, cô cảm thấy một ánh mắt đang “nhìn” mình chằm chằm, “soạt” một tiếng vụt mở bừng mắt dậy, đúng lúc thấy ai đó đang nhìn cô.
Triệu Tế Thành thì chẳng chút lúng túng vì bị bắt gặp, anh vô cùng tự nhiên cởi dây an toàn, bấm mở khóa cửa, giọng điệu bình thản: “Đến rồi, xuống xe.”
Anh tự nhiên như thế lại khiến Nhan Cửu cũng cảm thấy không có gì sai cả. Cô thấy anh đã tắt máy, còn ngừng xe ở vị trí không biết của ai, tưởng anh muốn đợi cô tỉnh lại nên dù rất cảm kích, cô vẫn rất ngượng vì chiếm chỗ đậu xe của người khác. Cô vội vàng xuống xe, chuẩn bị vẫy tay “say goodbye”, rồi “gặp lại sau” với anh.
Ai ngờ Triệu Tế Thành cũng thò đôi chân dài ra, bước xuống xe, khóa cửa xe lại, bộ dạng giống như “tôi cũng lên” vậy.
Nhan Cửu vừa đi về phía tòa nhà của mình, vừa ngại ngùng từ chối: “Không cần tiễn tôi đâu, không cần tiễn tôi lên trên, tôi chỉ hơi buồn ngủ thôi, không sao đâu.”
Bla bla bla nói một đống rồi mà ông anh này vẫn như không nghe thấy, thỉnh thoảng nhìn Nhan Cửu, vẫn rất đàng hoàng đứng đắn như thể anh không cảm thấy mình làm thế này là không thỏa đáng vậy.
Đến khi cửa thang máy khép lại, cô bấm lên tầng 16, thấy Triệu Tế Thành vẫn không có ý rời đi thì bỗng thấy căng thẳng, tuy anh rất đẹp trai, hành động thường ngày cũng không thấy bừa bãi và ph.óng đãng, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái độc thân, nếu anh có ý đồ gì khác, thì với sức khỏe của anh, cô tuyệt đối không đánh lại.
Ting…
Cửa thang máy mở ra, Nhan Cửu như dán vào vách thang máy, Triệu Tế Thành vốn đưa tay giữ cửa cho Nhan Cửu ra trước, nhưng thấy cô tỏ vẻ cảnh giác và nghi ngờ thì hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn, không hiểu lắm vẻ mặt cô như vậy là có ý gì.
Sau đó, tiếng cảnh báo đóng cửa vang lên, anh bước ra ngoài, nhanh chóng bấm nút để thang máy không đóng lại, sau đó cuối cùng cũng nói ra câu thứ hai kể từ khi Nhan Cửu tỉnh ngủ:
“Mau ra ngoài.”
???
Nhan Cửu tỏ vẻ mặt khó tin, nhưng vẫn bước ra.
Tiễn người ta về mà gấp gáp thế sao? Có phải anh định đi nhờ nhà vệ sinh không? Hay là khát nước quá rồi? Nhan Cửu nheo mắt, bước từng bước về nhà mình, liệu có phải cô đã nghĩ quá nhiều rồi không?
Bên ngoài nho nhã bên trong cầm thú?
Hử?
Nho nhã… à không đúng, Triệu Tế Thành đứng trước cửa nhà 16A, tay điêu luyện nhập mật mã khóa cửa, cửa mở, anh vào trong, đóng lại.
Nhanh như một cơn gió.
Hả???
Để lại một mình Nhan Cửu đứng ở hành lang, ngần ngừ một lúc mà chưa mở khóa để nó lại tắt ngấm đi.
Khoan đã, 16A là nhà anh sao?
Nhan Cửu chỉ thiếu ba dấu hỏi trên đầu, ha??? Thế là anh đã phát hiện nhưng không nói lời nào? Cứ nhìn một mình cô ở đó tự mình đa tình???
Ngất.
Vừa cạn lời vừa mất mặt.
Nhan Cửu vốn dĩ da mặt mỏng, cô nhớ lại những lời nói và vẻ mặt cảnh giác của mình ban nãy, bỗng thấy hối hận vô cùng, tay vỗ lên trán bồm bộp, cùng lúc đó là tiếng mở cửa phòng 16A, tất cả đều lọt vào tai Triệu Tế Thành.
“Anh…”
“Cô!”
Hai người nhìn nhau.
“… Đang làm gì vậy?” Triệu Tế Thành tỏ vẻ khó hiểu, nhìn Nhan Cửu đưa một tay lên ấn trán, như thể eo cũng ra vặn vẹo theo, tư thế không giống đang mở cửa, thế là anh mới hỏi.
“Tôi… anh… à có con muỗi, có con muỗi… Đúng rồi, anh ra đây làm gì?”
Nhan Cửu vội vã trở lại như bình thường, cười lúng túng rồi lảng sang chuyện khác.
“Ồ,” Triệu Tế Thành gật gật đầu vẻ ngây thơ, cũng bị cô dẫn dắt theo mà trả lời:
“Hôm nay tôi cũng mới biết cô ở đối diện, trước kia chưa bao giờ gặp cả.”
Anh ngừng lại rồi nói tiếp: “Cô nghỉ ngơi đi, nếu cần đi làm…” Mấy chữ sau của anh do bước vào nhà mà nhỏ dần, Nhan Cửu không nghe rõ, tiến lên trước một bước rồi hỏi: “Sao ạ?”
“Tiện đường đưa cô đi.”
……
“Bác sĩ Đoàn, kết quả xét nghiệm máu của bệnh nhân giường số 7 đã có.” Y tá Lý đưa phiếu xét nghiệm cho Đoàn Thanh đang đứng trước giường bệnh điền phiếu, anh ta nhận lấy rồi hỏi: “Đã thông báo cho người nhà bệnh nhân chưa?”
Vừa dứt lời thì một giọng nói yếu ớt trên giường vẳng tới:
“Không cần, đừng thông báo người nhà tôi.”
Đoàn Thanh ngẩng lên phát hiện bệnh nhân đã tỉnh, các chỉ số đều bình thường, trao đổi ánh mắt với bác sĩ khác, chuẩn bị chuyển cô ta từ phòng cấp cứu ra ngoài.
Đẩy đi giữa chừng, anh ta hỏi:
“Sao lại không thông báo cho người nhà, cô lại phát bệnh động kinh hả, duy trì bệnh này bao lâu rồi? Trước kia đã ăn uống gì, chi phí trả thế nào, những vấn đề tương tự vậy một mình cô làm sao xử lý được.”
Đoàn Thanh thấy cô ta không nói gì thì tưởng mình đã chọc trúng nỗi đau, đang định mở lời an ủi rằng tạm thời cô ta không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần kiểm tra kỹ, thì thấy cô nàng đó lườm anh, giọng điệu cũng trở nên cứng nhắc, nói:
“Đã nói không cần là không cần, anh nghe không hiểu hả?”
Đoàn Thanh không khách sáo với cô ta nữa, trước đây đấu võ miệng với Nhiếp Tnh Thần không phải là vô ích, đương nhiên là bốp chát lại rồi. Anh ta đẩy cô ta vào phòng bệnh thường, lại liếc nhìn tên cô ta, giọng nói bỗng trở nên hậm hực hơn, chỉ thiếu làm mặt hề:
“Ha ha, không ngờ chứ gì, bọn tôi đã thông báo rồi, họ đang trên đường đến đây đấy ~!”