Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 8

Edit: Gió

Beta: Đá bào

Sau khoảng thời gian nửa điếu thuốc, Hạ Tuy Trầm nói được làm được, tự mình lái xe đưa cô về khách sạn.

Cửa phòng vừa mở ra, Cố Thanh Sương đột nhiên quay người lại, giục anh mau rời khỏi:

“….Tôi phải vào trong rồi.”

Hạ Tuy Trầm với thân hình cao lớn cuối cùng cùng chịu giữ khoảng cách với cô, nhìn bộ dáng vội vàng gấp gáp của cô, ngược lại lại từ tốn chậm rãi đút tay vào túi quần, sau đó hỏi cô: “Ngày mai anh cho tài xế đến đón em, vẫn ở khách sạn này sao?”

“Buổi chiều đi.”

“Được, tối nay nghỉ ngơi sớm đi.”

Giọng nói Hạ Tuy Trầm trầm thấp, dưới ánh đèn hành lang ấm áp, gương mặt anh tú của anh càng hiện lên rõ ràng, ở nơi thật sâu trong đáy mắt còn mang theo ý cười, chưa từng rời mắt khỏi cô.

Yên tĩnh hai giây.

Trái tim Cố Thanh Sương như vô tình bị sai khiến, bàn tay đặt lên tay nắm cửa lạnh lẽo, chậm rãi đóng cửa lại.

Đèn không bật, chiếc rèm cửa dày cũng được kéo lại, bốn bề tối đen tĩnh mịch.

Bên trong phòng, chiếc lưng của Cố Thanh Sương vẫn đang dán lên cánh cửa, tay vẫn đặt ở vị trí cũ, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đôi mi dài của Cố Thanh Sương khẽ chớp, lấy lại tinh thàn rồi cầm lấy, màn hình điện thoại hiện ra người gọi đến là Hạ Tuy Trầm, trái tim cô lại bất giác đập nhanh, ngây ra vài giây sau mới nhấn nghe, mím môi không lên tiếng.

Trong điện thoại, như nghe thấy được hơi thở của người đàn ông, sau đó truyền đến một âm thanh trầm ấm: “Sáng mai anh sẽ cho người đưa quần áo tới, số đo vẫn như trước kia chứ?”

Giọng của Hạ Tuy Trầm rất chậm rãi, đủ thời gian cho cô tiêu hoá những lời ấy.

Trước đây mà anh nói là khi cô mới mười bảy tuổi, bây giờ đã bao nhiêu rồi, cơ thể sao có thể không thay đổi được chứ.

Cố Thanh Sương trầm lặng nhìn xuống sàn nhà, không biết rằng Hạ Tuy Trầm có còn đang ở ngoài hành lang nữa hay không, nhẹ giọng đáp: “Không phải.”

Sau đó dừng lại, cũng đón được câu tiếp theo đối phương muốn hỏi về số đo của cô.

Cố Thanh Sương là nữ minh tinh, những hoạt động cần xuất hiện đi thảm đỏ, đa phần sẽ mượn lễ phục của nhãn hàng, số đo tất nhiên sẽ được ekip ghi nhớ, bình thường sẽ không có cảm giác gì.

Nhưng nếu bảo cô tự mình nói cho Hạ Tuy Trầm biết, quả thực rất khó mở miệng.

Vì vậy cô lên tiếng trước, cố gắng làm chủ: “Không thể mặc đồ của tôi được sao?”

Hạ Tuy Trầm không đáp lại câu hỏi này của cô, âm điệu trầm thấp, như trực tiếp nói bên tai cô: “Số đo của em là bao nhiêu vậy?”

Nhất thời Cố Thanh Sương không thốt nên lời.

“Không nói cũng được.” Rõ ràng là câu hỏi khá lưu manh, nhưng lại được anh dùng giọng điệu cùng thái độ hiển nhiên, giống như đang nói chuyện đàng hoàng đứng đắn vậy: “Ánh mắt của anh không tệ, chắc là đoán ra được.”

“……”

Cố Thanh Sương không chút biểu cảm dập điện thoại, sau đó lại quay người khoá trái cửa lại.

Không nên để ý đến một tên hoà thượng giả lục căn bất tịnh.

Sau khi tắt âm điện thoại, Cố Thanh Sương đi vào phòng tắm, vòi hoa sen bị mở thật lớn, cô đứng dưới làn nước, để chúng tuỳ ý xối xuống.

Chiếc gương bên cạnh phản chiếu hình ảnh của cô, gầy mà vẫn có da có thịt, bờ vai mảnh mai, chiếc eo thon nhỏ, đẹp không tì vết.

Cố Thanh Sương tắm mất nửa tiếng, trong đầu không khỏi nghĩ về hình ảnh cô cùng Hạ Tuy Trầm trong buổi tối hôm nay. Lúc anh ở trong phòng bào nhà hàng nhắc đến chuyện muốn đưa cô về gặp vị trưởng bối trăm tuổi kia, dùng ngón tay xoa môi cô, và cả những ái muội khi anh đưa cô về đến khách sạn.

Những điều ấy hoàn toàn làm xáo động nội tâm cô, khiến trái tim loạn nhịp không thôi.

Qua một hồi, Cố Thanh Sương khoác áo choàng tắm, đi đến bên giường.

Cô mặc đồ ngủ lên, cầm điện thoại, trùng hợp hiện lên thông báo xác nhận bạn bè của vài người bạn mới gửi đến.

Cố Thanh Sương thấy đối phương tự động thêm bạn bè thông qua số điện thoại, tên là Lương Ngân.

Cô nhấn chấp nhận, màn hình trò chuyện lập tức hiện lên.

Tuy nhiên cũng không có gì xảy ra sau đó, hai người đều không phải kiểu người dễ dàng vừa gặp đã thân.

Đêm đã về khuya, đèn phòng ngủ được tắt đi.

Cố Thanh Sương bị dày vò cả một ngày, trực tiếp ngã xuống giường, ngủ vô cùng sâu.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tốc độ làm việc của thư kí của Hạ Tuy Trầm rất nhanh, đã đưa quần áo đến từ sớm rồi.

Cố Thanh Sương đi ra từ phòng ngủ, nhìn thấy Lạc Nguyên không biết đã đến từ bao giờ, đang cẩn thận nhìn bộ sườn xám màu xanh lá tone sẫm vừa lấy ra khỏi túi đựng, đặt lên sô pha rộng rãi, vừa nhìn đã biết được, chiếc váy này được do một nhà thiết kế trình độ cao làm ra, dùng vải sa tanh cực phẩm, ánh nắng lọt qua từ cửa sổ chiếu vào càng làm tăng lên độ lộng lẫy của nó..

Thấy Cố Thanh Sương cuối cùng đã ngủ dậy, Lạc Nguyên quay đầu lại hỏi: “Hạ tổng đưa lễ phục đến cho em làm gì vậy?”

Cố Thanh Sương không nói sự tình cho anh ta biết: “Ai mà biết được anh ta chứ.”

Lạc Nguyên cũng không nghi ngờ gì, dù sao khoảng thời gian này Cố Thanh Sương đều xuất hiện trong tầm mắt của anh ta, mỗi ngày đều bận đến độ không có thời gian cho bản thân, thỉnh thoảng điện thoại cũng để ở chỗ anh ta, chẳng có chút nào giống với việc có gì đó riêng tư với Hạ Tuy Trầm.

Rất nhanh anh ta đã vứt chuyện này ra sau đầu, đưa sườn xám cho Cố Thanh Sương: “Không biết Hạ tổng mua số đo có đúng không, em thử đi thử xem.”

Hạ Tuy Trầm không chỉ không chuẩn bị sai, ngược lại chính xác từng phân một.

Cố Thanh Sương mặc bộ sườn xám lên, từng thước vải ôm lấy cơ thể, giống như thực sự dùng thước đo cho cô vậy, không có chút sai biệt nào, khiến toàn thân cô toát ra khí chất kiêu sa, khiến người ta có nhìn cũng không dám có lấy nửa phần tạp niệm…..

Chỉ là, thuần tuý bị nét đẹp của Cố Thanh Sương thu hút.

Lạc Nguyên thấy vậy liền ba hoa chích choè khen ngợi, muốn cầm điện thoại lên chụp ảnh đăng lên Weibo làm phúc lợi cho fans.

Cố Thanh Sương ngăn anh ta lại, nói thế nào cũng không cho chụp, làm như cô thích bộ đồ này lắm vậy.

Buổi chiều sắp đến thời gian hẹn.

Cố Thanh Sương trang điểm nhẹ nhàng chuẩn bị xuất phát, ai ngờ khi cùng Lạc Nguyên ra khỏi thang máy đến hầm để xe, xe của Hạ Tuy Trầm còn chưa đến, đã có một chiếc xe thương vụ màu đen khác chậm rãi xuất hiện trước mắt.

Cửa xe được mở ra, là Thẩm Dục ngồi ở đó, tựa như từng lời như ngọc: “Lên xe trước đã.”

Lần này Thẩm Dục tiện đường đến đón cô, là bởi vì đạo diễn của ‘Bình Nhạc Truyện’ có mời vài vị diễn viên quan trọng dùng bữa.

Địa điểm nằm ở một khách sạn cao cấp gần đây, trước khi mọi người đi vào thang máy, Cố Thanh Sương nhìn Lạc Nguyên: “Không thể đổi sang ngày khác sao?”

Lạc Nguyên ở bên cạnh, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống luôn cho rồi: “Đại tiểu thư của tôi ơi, lần này Thẩm tổng là nhà đầu tư chính của bộ phim truyền hình lớn này, còn bỏ ra cả một số tiền lớn mời ảnh đế ảnh hậu đến, mọi người đều vô cùng bận rộn….Dù cho tối nay em có chuyện gì, kể cả là có vào phòng hộ sinh, cũng phải vào phòng bao làm quen mọi người cho anh.”

Cố Thanh Sương: “…..”

“Huống hồ vai chính của bộ phim này đã ngầm định rồi.” Lạc Nguyên đánh giá Thẩm Dục đang đứng ở phía không xa, nhỏ giọng nói: “Là một đỉnh lưu Thẩm tổng khổ sở lắm mới tìm được.”

Dù là về khía cạnh nào, Cố Thanh Sương đều không có lý do từ chối tham gia bữa tiệc này.

Nếu cô dám xoay người rời đi, nhất định Lạc Nguyên sẽ nhảy lầu ngay lập tức.

Sau khi ra thang máy, hành lang được đặt một chiếc thảm dày, đi ở bên trên không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, khi gần bước đến phòng bao, đã truyền đến âm thanh tiếng cười nói từ bên trong.

Cố Thanh Sương đi vào cùng Thẩm Dục, ở bên trong có không ít người, rất nhanh sau đó cô đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Thẩm Tinh Độ ngồi ở vị trí ghế chính, mặc một chiếc áo hoodie màu xám dựa vào lưng ghế, chiếc quần đen phác hoạ đôi chân dài, cả người toát ra khí chất kiêu ngạo, đang rũ mắt xuống, sau đó ánh mắt lạnh nhạt lơ đãng nhìn qua.

Cố Thanh Sương có chút muốn quay đầu chạy, đây chính là đỉnh lưu Thẩm Dục trăm nghìn khổ cực mới tìm được sao?

Đạo diễn Nhạc đã nhìn thấy người đến rồi, đi đến cất lời chào, rất dễ để thấy được, sau khi gặp được Cố Thanh Sương, ông càng thêm hài lòng: “Tiểu Cố còn xinh đẹp hơn cả so với trong ảnh nữa, mau ngồi xuống đi.”

Cố Thanh Sương dựng lên nụ cười, bắt tay với đạo diễn: “Đạo diễn Nhạc, nghe danh đã lâu.”

Có lẽ là do sợ rằng bầu không khí gượng gạo, Thẩm Dục nhanh chóng tiếp lời, vô cùng thâm ý nói: “Sương Sương, con với Tinh Độ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chú cũng không giới thiệu nhiều nữa…..Bộ phim này cũng được tính là lần đầu tiên thằng bé diễn xuất, hai đứa hợp tác vui vẻ.”

Một hai câu này, nói trước mặt đạo diễn và ảnh đế, ảnh hậu, không cho Cố Thanh Sương lấy một cơ hội yêu cầu muốn thay nam chính.

Cố Thanh Sương có thù với Thẩm Tinh Độ, dù sao năm đó Thẩm Dục và mẹ cô kết hôn, mối quan hệ của hai người bọn cô cũng chẳng tốt đến đâu.

Cô bị sắp xếp ngồi ở vị trí bên cạnh anh ta, đến một ánh mắt cũng không cho, mọi người trong phòng đang trò chuyện vui vẻ về những hạng mục sắp tới trong giới giải trí, duy chỉ có ở bên này, bị bầu không khí yên lặng bao trùm đến.

Sau khi ngồi xuống Cố Thanh Sương cũng không uống rượu, giao tất cả cho người đại diện của mình.

Cô lấy điện thoại ra xem thời gian, ngón tay theo bản năng nhấn mở dòng tin nhắn vừa rồi đột xuất gửi cho Hạ Tuy Trầm, khẽ dừng lại vài giây, sau đó mở trò rắn săn mồi ra, bờ mi dài vẫn luôn rũ xuống.

Không biết rằng đã qua bao lâu, Thẩm Tinh Độ đi ra ngoài nhận điện thoại.

Lại đến Thẩm Dục ngồi xuống vị trí trống bên cạnh cô, cười ôn hoà: “Sương Sương, hôm nay tâm trạng của con không được tốt hay sao? Sao không cùng Tinh Độ nói lời nào vậy.”

Ngón tay Cố Thanh Sương lướt trên màn hình điện thoại, giọng điệu rất xa cách, “Thẩm tổng say đến hồ đồ rồi sao, cháu và Thẩm công tử đây có chuyện gì để nói được chứ, đều lăn lộn trong giới giải trí, giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn.”

Thẩm Dục vẫn muốn tận lực thúc đẩy nhân duyên, nhìn gương mặt giống hệt mối tình đầu của mình ở trước mắt, dừng lại một hồi: “Sương Sương, mặc dù còn chỉ là con gái của chú một năm, nhưng trong lòng chú vĩnh viễn đều là như vậy, sau này Tinh Độ sẽ thừa kế giải trí Hằng Thành, con gả cho thằng bé rồi trở thành người một nhà thực sự, sau này muốn loại tài nguyên gì cũng đều có.”

Điều kiện ông nói mê người đến vậy, nhưng Cố Thanh Sương đối với ‘tài nguyên’ hai từ này, hoàn toàn có thể thờ ơ.

“Cho dù bây giờ không có tình cảm, hai ba năm nữa, sớm muộn cũng sẽ bồi đắp được….”

Nghe thấy lời này của Thẩm Dục, Cố Thanh Sương nhíu mày, chậm rãi đáp một câu: “Ồ, vì vậy chú liền nhét con trai mình vào tổ làm phim, muốn để cháu vì phim sinh tình?”

Mơ giữa ban ngày đi.

Cố Thanh Sương thực sự bị chọc cười rồi, ngay cả chú rắn trên màn hình điện thoại cũng đâm vào tường mà hi sinh.

Chơi cả nửa ngày rồi nhàm chán, cô cầm đũa lên, chuẩn bị ăn chút gì đó.

Thẩm Dục không có cách nào với cô, mà ở cửa phòng bao, không biết đạo diễn gặp được ai.

Nhiệt tình hàn thuyên cả một hồi, sau đó mời đối phương vào trong.

Đều trong giới giải trí, cho dù không thân thiết, cũng có chút quen biết.

Phó giám đốc của điện ảnh Thịnh Ngu – Ôn Hoà bước vào, sau đó cùng Thẩm Dục chào hỏi, trong phòng bao rất nào nhiệt, ai cũng có suy nghĩ riêng.

Cố Thanh Sương có chút ấn tượng đối với người phụ nữ có nụ cười sáng lạn trước mắt này, trong một buổi tiệc rượu trước đó, là cô ấy mời đến nhân vật lớn như Hạ Tuy Trầm, mối quan hệ có vẻ không bình thường.

Khi Ôn Hoà đi đến trước mặt cô, ánh mắt thưởng thức đánh giá bộ sườn xám của cô, vươn tay khẽ chạm vào chiếc eo mê người, thấp giọng gọi một tiếng ‘Em dâu’.

Phút chốc, có người mời cô ấy đến phòng bao bên cạnh ngồi một lát, người bên cạnh nghe vậy, cũng không cho Cố Thanh Sương giải thích mối quan hệ của mình và Hạ Tuy Trầm, đã cầm ly rượu rời đi.

Cố Thanh Sương: “……”

Lúc này, Thẩm Tinh Độ cũng không biết từ đâu xuất hiện, kéo chiếc ghế bên cạnh cô ngồi xuống, ngón tay dài gõ lên mặt bàn trước mặt cô, bày ra bộ mặt thối nói: “Đừng giả làm người câm nữa, thêm Wechat đi.”

Cố Thanh Sương cầm ly nước lên uống một ngụm, giọng điệu lạnh nhạt: “Tránh xa tôi một chút, tôi dị ứng với đàn ông.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *