Trong phòng cấp cứu, y tá trực phụ trách điều trị vết thương cho Tiểu Lý Nhi, ai ngờ tăm bông tiệt trùng còn chưa chạm vào chiếc trán non mềm mại, tiếng kêu đã vang lên trước một bước: “Cô làm gì vậy… Cháu muốn bố, bố. “
Hạ Tuy Trầm vừa mới cầm phiếu thanh toán đi vào, nghe thấy câu này, bé con tức giận đến mức không nói rõ ràng.
Ngay lập tức, anh bước đến, bế cô bé lên mép giường, dỗ dành nhẹ nhàng và kiên nhẫn: “Ngoan, bố ở đây”.
Giống như nhìn thấy vị cứu tinh, Tiểu Lý Nhi hai tay ôm chặt lấy cổ Hạ Tuy Trầm, giọng mũi nghẹn ngào nói: “Sao bây giờ bố mới đến, Lý Nhi sắp bị hù chết rồi …”
Hạ Tuy Trầm vừa đi trả phí vừa an ủi Cố Thanh Sương, người không dám nhìn ý tá xử lý vết thương cho con gái, mấy phút sau còn phải an ủi đứa nhỏ, anh giơ cánh tay trái lên chặn tăm bông mà y tá đang cố gắng tiếp cận, chỉ cho y tá dừng lại.
Tiểu Lý Nhi không thích bị người khác tùy tiện chạm vào mặt, nếu là bố cô bé, cô bé miễn cưỡng chịu đựng được.
Hạ Tuy Trầm từ đầu đến cuối đều rất dịu dàng, khi tăm bông chạm trán thì dừng lại trong giây lát.
Y tá đứng bên cạnh sáng rực cả mắt, cô đã nhận ra hai bố con.
Không kìm được sự kích động trong lòng, cô ấy lén lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho bạn trực đang làm việc: “Hôm nay tôi trúng lớn rồi!!! Khi đang trực ban tôi gặp được chồng và con gái của Cố Thanh Sương!”
Thường thì mọi người sau khi tan sở đều mệt mỏi, nói nửa lời thôi cũng ngại, đêm nay sôi động không kém gì Tết Nguyên Đán.
—— “Tôi biết Cố Thanh Sương đã có chồng. Nhưng cô ấy có con gái khi nào vậy? Đừng nói dối tôi @Y tá XX.”
—— “Kết hôn rồi sinh con không phải là chuyện bình thường sao? Nhưng phương tiện truyền thông càng ngày càng vô dụng … Tại sao vẫn chưa có chút tiếng gió nào?”
—— “Khi Cố Thanh Sương tổ chức hôn lễ, cô ấy đã giành riêng một bàn cho các phóng viên giải trí, điều này có gì phải nghi ngờ nữa không? Cô ấy nhất định có quan hệ tốt với giới truyền thông…”
—— “@ Y tá XX chụp ảnh cho mọi người xem đi!”
Trong nhóm không ngừng thảo luận, cũng phải mười phút sau y tá mới đáp: “Tôi chụp lén không giỏi … Dù sao cũng khẳng định một trăm phân trăm là con gái của Cố Thanh Sương, cô bé gọi nữ thần là mẹ, khuôn mặt đó giống như đúc ra cùng một khuôn vậy, quá giống! Trọng điểm là, chồng của Cố Thanh Sương đối xử với trẻ con rất dịu dàng, anh ấy còn kiên nhẫn hơn cả chủ nhiệm Lý của khoa nhi bên cạnh…”
—— “Hahahaha nếu con gái tôi có khuôn mặt xinh đẹp giống Cố Thanh Sương, tôi cũng có thể rất kiên nhẫn.”
– “Tiểu Vương lầu trên …cậu tỉnh dậy đi.”
Hạ Tuy Trầm đã xử lý xong vết thương trên trán cho Tiểu Lý Nhi, may mà vết thương rất nông, không cần khâu lại, nhưng trông cô bé vẫn rất đáng thương, làn da đỏ ửng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay, dỗ dành: “Còn đau không?”
Tiểu Lý Nhi chủ động áp sát mặt mình đến, cọ vào chiếc cằm của anh, thói quen này rất giống Cố Thanh Sương, âm thanh non nớt nghẹn ngào nói: “Bố, dán dán.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Tuy Trầm áp sát gần mặt cô bé, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ nhắn: “Lát nữa ra ngoài con hãy xin lỗi mẹ, con làm mẹ sợ rồi biết không?”
Tiểu Lý Nhi có chút áy náy, đôi mắt đen ngấn nước chớp chớp, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ có ghét con không?”
“Mẹ yêu con còn không hết, làm sao có thể ghét con được.”
“Con không nghe lời.”
“Con không cần phải sợ, con phạm sai lầm cũng không sao… Bố sẽ luôn bên cạnh khi con lớn lên, dạy con tất cả mọi chuyện.” Phương pháp giáo dục của Hạ Tuy Trầm rất đặc biệt, anh không bao giờ gò bó con cái phải luôn theo khuôn phép cũ vâng lời hiểu chuyện, không được phạm bất cứ sai lầm gì.
Đứa nhỏ vừa mới đến thế giới này chưa tới hai, ba tuổi, tại sao lại phải đối với bé hà khắc như vậy?
**
Trong đại sảnh lúc này không có một bóng người, lạnh lẽo âm u.
Mùi nước khử trùng và ánh sáng trắng khiến Cố Thanh Sương cảm thấy hơi lạnh, đó là cảm giác lạnh lẽo toát ra từ trong xương cốt, cô đưa tay lên sờ trán thì thấy hơi nóng.
Thảo nào cả người yếu ớt vô lực, thân thể có chút run rẩy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đồng hồ trên tường đại sảnh đã chỉ đến mười giờ.
Hạ Tuy Trầm ôm con gái trong tay xuất hiện, ánh mắt anh quét tới bóng dáng mảnh mai đang đứng dựa vào tường, khi anh bước tới, Cố Thanh Sương vô thức đưa tay định ôm lấy con gái mình, nhưng anh đã ngăn lại: “Trên tay em đang bị thương, trước tiên hãy về nhà đã.”
Vết thương ở ngón tay của Cố Thanh Sương đã được xử lý nhanh chóng, khi trở về căn hộ, Hạ Tuy Trầm lấy hộp y tế ra và đưa thuốc cho cô một lần nữa. Cô đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu be mềm mại thoải mái trong phòng khách, ngọn đèn pha lê trên đầu bao phủ toàn thân cô.
Đôi mi dài buông xuống nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên thảm, một lúc sau mới nhìn đến dãy tủ sách, may mà chúng đã được cố định trên tường, chỉ có sách dày và đồ trang trí bị rơi xuống.
Đã vài giờ trôi qua kể từ khi vụ việc xảy ra, nhưng Cố Thanh Sương vẫn chưa hoàn hồn trở lại, thở nhẹ và nói: “Em thậm chí không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả dãy giá sách bị đè xuống, loại tin tức này đã từng được báo nước ngoài đưa tin rồi…… “
Hạ Tuy Trầm đưa tay ra ôm cô vào lòng, không lời an ủi nào bằng một cái ôm lặng lẽ.
Cố Thanh Sương úp mặt vào cổ anh bình tĩnh lại, sau đó cả hai nói với nhau vài câu.
Không nói gì, Hạ Tuy Trầm bảo cô đi tắm, trong khi anh vào phòng ngủ để xem con gái mình.
Tiểu Lý Nhi ngủ gật trên đường trở về. Cô bé quấn trong một chiếc chăn bông màu trắng ngủ ở trên xe như một chú sâu nhỏ. Đôi mi mỏng của bé khép chặt lại, khuôn mặt bụ bẫm xinh đẹp.
Hạ Tuy Trầm lặng lẽ ở bên cạnh trong nửa giờ, tính thời gian có lẽ Cố Thanh Sương đã tắm rửa xong rồi, sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đèn trong phòng khách không còn sáng, rèm đã được kéo chặt, Cố Thanh Sương không đi tắm mà đang sắp xếp tủ sách, bên cạnh cô có một vài hộp các tông, tất cả các đồ trang trí bằng gốm, đồ vật bằng pha lê đã được cất đi, bày lên đó là một số búp bê xinh đẹp và thú bông.
Sau một thời gian dài bận rộn, bởi vì ngồi xổm mệt mỏi nên cô ngồi luôn xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Hạ Tuy Trầm im lặng đứng đó, không hề quấy rầy cô.
Tình yêu của Cố Thanh Sương dành cho con gái được thể hiện qua những hành động nhỏ nhất.
Cô sẽ không mở miệng nói mình là một người mẹ tốt, nhưng cô đang rất cố gắng để trở thành một người mẹ mẫu mực, yêu thương con.
Những đống hộp các tông được dán kín bằng băng keo, Cố Thanh Sương quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Tuy Trầm ở cách đó không xa, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Cất hết đi như vậy thì Tiểu Lý Nhi sẽ không bị thương nữa.”
Hạ Tuy Trầm bước tới, bế cô lên, cúi đầu xuống, hôn lên trán cô.
Nhưng ngay sau đó anh lại chạm vào, cảm nhận được nhiệt độ bất thường trên chán, không khỏi nhíu mày: “Có phải hơi nóng không?”
Cố Thanh Sương không để ý lắm nói: “Ngủ một giấc là được rồi.”
Hạ Tuy Trầm không ngờ tai nạn của con gái khiến Cố Thanh Sương sợ hãi lên cơn sốt nhẹ, rất may là không nghiêm trọng, sau khi uống thuốc và uống một chút nước nóng, tình trạng của cô vẫn bình thường.
Anh không yên tâm để cô vào phòng tắm một mình mà anh tự mình giúp cô tắm rửa, giống như tắm cho một đứa trẻ.
Cố Thanh Sương nằm trong bồn tắm màu trắng sứ, mái tóc đen dài xõa trên vai, che đi nửa tấm lưng nhỏ, những ngón tay thon dài dính bọt của Hạ Tuy Trầm khẽ lướt trên tóc cô, từ đầu đến chân tóc anh đều tỉ mỉ gội cẩn thận, không để cho ngón tay của cô dính nước.
Trong bầu không khí chỉ có tiếng nước, đầu óc Cố Thanh Sương tỉnh táo trở lại, cô trò chuyện với anh: “Em sắp xếp tủ sách ra cũng không tìm thấy thứ gì đáng để Tiểu Lý Nhi trèo lên …”
“Anh, con bé có nói cho anh biết chuyện gì không?”
Từ biểu hiện của Hạ Tuy Trầm có thể thấy được anh cũng không biết.
Cố Thanh Sương càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, bởi vì tính tình Tiểu Lý Nhi ôn hòa, rất ít khi chạy nhảy trong nhà, huống chi là nghịch ngợm lung tung.
Trước khi cô định thần lại, Hạ Tuy Trầm đã vươn cánh tay dài của mình để đưa cô ra khỏi bồn tắm, quấn cô trong một chiếc áo choàng tắm ấm áp, nói một cách bình tĩnh: “Hỏi một chút sẽ biết.”
Cố Thanh Sương liếc nhìn anh, đồng ý.
Khi trở về phòng ngủ, Tiểu Lý Nhi đã tỉnh dậy, không hề khóc nháo, bé lấy chiếc gương nhỏ thường ngày ra ngồi cuộn tròn dưới chăn bông, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mũm mĩm tinh xảo của mình, biểu tình rất u sầu, dùng ngón tay chọc chọc cái trán.
Nhìn có vẻ rất lo lắng sợ mình bị hủy dung…
Thực sự là tuổi còn nhỏ mà lại quá yêu thích khuôn mặt này, mắc chứng lo lắng về sắc đẹp.
Đêm nay tâm trạng của Cố Thanh Sương lên xuống thất thường, việc quay phim chưa bao giờ thú vị như vậy. Nhìn thấy cảnh này, cô bình tĩnh ngay lập tức.
Có thể là nghe thấy tiếng mở cửa, Tiểu Lý Nhi vội vàng giấu đi chiếc gương nhỏ, nhắm mắt lại, nằm xuống chiếc gối lớn mềm mại.
Về cơ bản Cố Thanh Sương có thể xác nhận một điều, âm thầm nói với Hạ Tuy Trầm: “Con gái anh chột dạ.”
Có vẻ như việc vô tình kéo giá sách làm đổ đó không phải là ngẫu nhiên.
……
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cố Thanh Sương và Hạ Tuy Trầm không nói lời trách cứ Tiểu Lý Nhi mà im lặng quan sát tình hình vài ngày, dần dần cô phát hiện Tiểu Lý Nhi rất mẫn cảm với điện thoại, chỉ cần cô cầm lên hay là đặt nó xuống thì đôi mắt nhỏ kia luôn nhìn theo không rời.
Di động của Cố Thanh Sương không bao giờ mang kèm ốp lưng, thậm chí là được tài trợ cô cũng không mang.
Cô không biết điều gì đã thu hút con gái mình, vào một ngày cuối tuần, Hạ Tuy Trầm không đến công ty, tất cả công việc khẩn cấp anh đều xử lí trong thư phòng.
Buổi chiều.
Cố Thanh Sương đặt điện thoại lên bàn trà, sau đó bước vào phòng làm việc, cửa mở rộng, ánh đèn chiếu sáng rõ từng góc.
Chưa đến mười phút, Tiểu Lý Nhi đã lộc cộc chạy ra khỏi phòng ngủ chính, lấy điện thoại, giấu trong túi áo mình rồi giả vờ thản nhiên gọi mẹ.
Sau đó, bé tìm thấy Cố Thanh Sương đang đọc sách trong thư phòng, âm thanh non nớt mang theo chút làm nũng nói: “Mẹ, con tìm anh trai chơi.”
Cố Thanh Sương đặt cuốn sách xuống, đầu tiên liếc nhìn Hạ Tuy Trầm đang ngồi trước bàn làm việc, giơ ngón tay vén mái tóc mỏng và rối bù trên trán cho cô bé, vết sẹo trên đó đã mờ đi rất nhiều, mắt cô cụp xuống, cô mở miệng nói: “Anh trai đang nghỉ trưa.”
“Con đã hẹn với anh rồi …” Tiểu Lý Nhi khăng khăng muốn đi sang căn hộ bên cạnh, chu môi hôn mẹ.
Cố Thanh Sương giả vờ khó xử nên nói muốn xem Dụ Gia Phan có ngủ trưa không, rồi để bé đợi ở nhà.
Về phía Dụ Gia Phan, đúng như lời của Tiểu Lý Nhi, cậu bé cũng nói là có hẹn với em gái, chủ động ôm một cuốn truyện cổ tích đến.
Cậu bé nói mình muốn kể cho em gái câu chuyện về Người đẹp ngủ trong rừng.
Cố Thanh Sương mỉm cười, để hai đứa trẻ vào phòng, đồng thời chuẩn bị hai ly sữa và đồ ăn nhẹ.
Cô đóng cửa lại, ngay khi chân trước rời đi, Tiểu Lý Nhi bèn lấy điện thoại di động ra đưa cho anh trai, sau đó từ trên giường leo xuống, cuộn mình trước cửa làm tiểu thần giữ cửa.
Dụ Gia Phan đã nhiều ngày không gọi điện video cho bố, cậu nhìn cô bé đầy cảm kích: “Cảm ơn em gái.”
Tiểu Lý Nhi nở một nụ cười thật tươi và nói: “Anh không cần khách sáo.”
Thời điểm cuộc gọi được thực hiện, hai đứa nhỏ không biết rằng trong phòng làm việc bên cạnh, Cố Thanh Sương và Hạ Tuy Trầm đang xem cảnh này qua camera giám sát, cô không biểu lộ nhiều cảm xúc, chỉ hơi nhíu mày: “Làm nửa ngày, hóa ra là con gái của anh lấy điện thoại di động cho Dụ Gia Phan … Dụ Gia Phan nhớ Hạ Vân Tiệm sao không nói.”
Những ngón tay của Hạ Tuy Trầm nhẹ gõ lên bàn, từ màn hình, anh có thể nhìn thấy rõ ràng động tác gác cửa của Tiểu Lý Nhi. Sau khi Dụ Gia Phạm gọi video với Hạ Vân Tiệm, cậu bé đã lén lau nước mắt, sau đó lấy cuốn truyện Người đẹp ngủ trong rừng ra muốn đọc nó cho bố mình nghe.
Nhìn trông thật đáng thương.
Ngay cả Cố Thanh Sương cũng không đành lòng, không nói lời trách con gái lấy trộm điện thoại di động của mẹ.
Một phút sau.
Hạ Tuy Trầm tắt video giám sát, tôn trọng quyền riêng tư của đứa trẻ, giơ tay ôm Cố Thanh Sương vào lòng: “Anh sẽ tìm thời gian nói chuyện với Phan Phan, còn Dụ Tư Tình bên kia, em nhắc nhở cô ấy một chút?”
Cố Thanh Sương lắc đầu: “Dụ Tư Tình có chút kháng cự với anh trai của anh … Lần trước em có nói qua, nhìn thấy cô ấy thất thần mấy ngày, nếu biết đứa nhỏ nhớ bố, nhưng lại chỉ có thể trộm điện thoại của em để gọi video, sợ rằng trong lòng cô ấy càng khó chịu hơn.”
“Anh trai, trước tiên cho Dụ Tư Tình một chút thời gian đi. Về phần Phan Phan…… Anh cũng có thể nói cho anh trai của anh biết tình hình.”
Hạ Tuy Trầm không có ý kiến gì, vì vậy vào đêm hôm đó anh đã nói tình hình cho Hạ Vân Tiệm nghe.
Không cần tốn thời gian giải thích, dù sao Dụ Gia Phan sử dụng điện thoại di động của Cố Thanh Sương, đã âm thầm nhắc nhở anh rồi.
Câu chuyện Người đẹp ngủ trong rừng mà Dụ Gia Phan kể cho anh nghe, kỳ lạ thay, lại có tác dụng thôi miên rất tốt.
Chứng đau đầu hàng ngày của Hạ Vân Tiệm được chữa khỏi nhờ giọng nói ngây thơ của đứa trẻ, mang lại cho anh ta những giây phút yên tĩnh. Nếu anh nhẫn tâm, anh đã có thể mang con trai bên cạnh mình, điều này cũng được Từ Thích uyển chuyển nhắc nhở qua.
“Anh Hạ, tôi có thể nói chuyện với Dụ Tư Tình về cách điều trị của anh và yêu cầu cô ấy tạm thời gửi đứa trẻ đến New York trong nửa năm.”
“Anh Hạ, chúng ta có thể nhờ Dụ Gia Phan để trị liệu tình huống của anh, để cô ấy tạm thời đưa con trai đến New York nửa năm.”
Đề nghị này ngay lập tức bị Hạ Vân Tiệm bác bỏ.
Không thể giải thích được, anh không muốn cho Dụ Tư Tình biết về tình hình của mình ở New York, vì vậy mỗi lần Dụ Gia Phan gọi điện video từ điện thoại di động của Cố Thanh Sương đến, anh đều không nói với Hạ Tuy Trầm.
Gần đây, Hạ Vân Tiệm bắt đầu thường xuyên đến một nhà hàng phương Tây cao cấp. Dường như trong ký ức của anh đã từng đến đây. Anh thích ngồi cố định bên cửa sổ, gọi các món ăn nhẹ, còn có một nữ phục vụ gốc Hoa dáng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh hay phục vụ anh.
Trước khi rời khỏi quầy thanh toán, anh cũng đưa một chút tiền boa theo thói quen.
Loại thói quen này dường như đã được ghim vào cơ thể anh, anh thực hiện nó một cách tự nhiên theo bản năng của mình.
Vào một đêm mưa, Hạ Vân Tiệm nhìn thấy cô phục vụ trẻ bị quản lý nhà hàng phương Tây mắng mỏ, cô ấy quay lưng lại với anh, mặc một chiếc quần yếm đen trắng, cô ấy gầy như vậy, ở cái thời tiết rét lạnh này ngay cả một đôi tất giữ ấm cũng không có. Trong thời tiết giá lạnh, cô run rẩy lau nước mắt và tiếp tục nở nụ cười đối mặt với những vị khách.
Tối hôm đó Hạ Vân Tiệm liền chỉ định cô phục vụ, không có tâm trạng thưởng thức món ăn phương tây trước mặt mình, ánh mắt như có như không nhìn người phụ nữ có khuôn mặt xa lạ này.
Trên cổ áo cô ấy có một tấm thẻ làm việc, tên tiếng Trung của cô ấy là: “Tiểu Quân.”
Tiểu Quân bưng cà phê lên bàn, vừa định rời đi thì nghe thấy Hạ Vân Tiệm thấp giọng hỏi: “Vừa rồi quản lý mắng gì cô?”
Tiểu Quân không ngờ rằng cảnh tượng đó bị khách nhìn thấy, vẻ mặt có chút xấu hổ, cô đáp lại bằng tiếng Trung: “Tôi làm vỡ đồ, quản lý nói sẽ trừ tiền tôi.”
Hạ Vân Tiệm nhấp một ngụm cà phê, vị đắng đầy trong miệng, một lúc sau, một giọng nói không cảm xúc tràn ra từ môi anh: “Anh ta định sa thải cô sao?”
Anh không biết tại sao lại hỏi câu này, nhưng Tiểu Quân nghiêm túc trả lời: “Quản lý không có nói sẽ sa thải tôi.”
Hạ Vân Tiệm không nói nữa, anh gõ những ngón tay dài và lạnh lẽo của mình lên thành ly cà phê, lần này, anh không rời đi đúng giờ nữa, chỉ ngồi đây đợi đến khi nhà hàng đóng cửa.
Tiểu Quân kết thúc công việc bán thời gian của mình, cô thay lại một chiếc váy màu xanh bạc hà, ánh đèn đường chiếu vào cơ thể cô, làn da của cô trắng như tuyết.
Hạ Vân Tiệm lái xe dừng ở bên cạnh cô, mặc dù đến gần cũng không có chút giọng điệu ăn chơi nào: “Tôi tiễn cô một đoạn đường.”
Tiểu Quân biết rằng gần đây vị khách này hay đến nhà hàng Tây ăn tối, anh ấy có vẻ rất rảnh rỗi, ra tay rất hào phóng, sớm đã trở thành tình nhân trong mộng của nữ phục vụ ở nhà hàng, chỉ là không nghĩ tới may mắn lại rơi trúng người cô.
Sau nhiều lần đấu tranh, cô lấy hết can đảm để mở cửa xe.
Hạ Vân Tiệm hỏi địa chỉ bằng giọng nhẹ nhàng, anh nói rất ít, không tận dụng cơ hội, những câu hỏi của anh đều xoay quanh cuộc sống du học. Tiểu Quân trả lời mọi câu hỏi một cách cẩn thận, khi cúi đầu mỉm cười, cô ấy còn có một chút khí chất học sinh điềm tĩnh.
Hạ Vân Tiệm lái xe đến tầng dưới của căn hộ đơn sơ, cũng không bảo cô xuống xe.
Đột nhiên, xuyên qua người phụ nữ trẻ xa lạ trước mặt, anh như nhìn thấy bóng dáng của Dụ Tư Tình khi còn trẻ.
Cô cũng thường xuyên mặc một chiếc váy màu xanh nhạt đơn giản và ngồi ở ghế phụ, tóc không dài lắm, xõa ngang vai, gỡ xuống lớp trang điểm là khuôn mặt cô đặc biệt trắng nõn, càng có vẻ đẹp thanh lệ thoát tục.
Tựa như bị anh nhìn đến khẩn trương, đôi mắt ôn nhu đen nhánh nhìn cảnh phố ngoài cửa kính xe, thở nhẹ.
Đôi tay mảnh khảnh của Hạ Vân Tiệm nắm chặt vô lăng, trên làn da trắng lạnh của anh nổi lên những đường gân xanh, lúc này, cuối cùng anh mới nhận ra một sự thật. Không phải khung cảnh đường phố quen thuộc và thực đơn đã khiến anh thường xuyên đến nhà hàng đó.
Mà đó là do Dụ Tư Tình, tất cả những kỷ niệm sống ở New York trong vài năm của anh đều liên quan đến người phụ nữ này.
……
Hạ Vân Tiệm không trở về nước, nhưng tình trạng sức khỏe của anh sẽ được thông báo cho Hạ Tuy Trầm. Thỉnh thoảng, Cố Thanh Sương cũng đọc email của Từ Thích.
Sau khi đọc nhanh qua nội dung, cô không nhịn được, lười biếng hỏi người đàn ông đang dựa vào lưng ghế: “Anh, cái người bác sĩ tâm lí này của anh có đáng tin cậy không?”
Hạ Tuy Trầm không trả lời, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Thanh Sương nói thêm: “Tìm một người phụ nữ giống Dụ Tư Tình đến bảy phần sống trong biệt thự, yêu cầu cô ấy hành động theo thói quen hàng ngày của Dụ Tư Tình. Điều này thực sự … có thể kích thích ký ức đã mất của anh ấy không?”
“Có thể, nếu không thì anh cả sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy.”
Hạ Tuy Trầm chậm rãi trả lời, sau đó duỗi ngón tay di chuyển con chuột, bấm vào thư mục trên cùng màn hình.
Có một đoạn video quay cảnh Hạ Vân Tiệm đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, lặng lẽ nhìn người phụ nữ có tấm lưng giống Dụ Tư Tình đang bận rộn trong nhà bếp. Nếu máy quay phóng to đến cực điểm, Cố Thanh Sương sẽ nhìn thấy ánh mắt Hạ Vân Tiệm đã thay đổi, những đường gân xanh trên xương cổ tay lộ ra càng là minh chứng rõ nhất.
Từ góc độ chuyên môn tâm lý của Từ Thích:
Hạ Vân Tiệm cần sự hỗ trợ để lấy lại trí nhớ của mình ở New York, cả đứa trẻ và Dụ Tư Tình đều không thể đến, vì vậy anh ấy chỉ có thể tìm một người thay thế tới diễn.
Sau khi xem đoạn video dài mười phút, Cố Thanh Sương hỏi câu quan trọng nhất: “Đến lúc anh trai của anh lấy lại trí nhớ, có thể nhịn xuống không tìm Dụ Tư Tình nối lại tình xưa không?”
Bất luận trước kia đã từng quen biết, đoạn tình cảm kia có thuần túy như thế nào đi nữa thì khi Dụ Tư Tình khó sinh, sự liều mạng của Hạ Vân Tiệm không thể lừa được bất cứ ai.
Anh ấy thậm chí không ý thức được… anh đã yêu người phụ nữ này đến tận xương tủy.
Câu hỏi này, Hạ Tuy Trầm không thể cho Cố Thanh Sương những gì cô muốn nghe.
Nhưng việc tháng sau Hạ Vân Tiệm đột ngột trở lại là điều bất ngờ đối với tất cả mọi người.
……
Sống trong căn hộ được hai tháng, Dụ Tư Tình và Cố Thanh Sương là hàng xóm của nhau, ngày thường ở chung rất hài hòa vui vẻ.
Những lúc rảnh rỗi, cả hai sẽ cùng hẹn nhau đi mua sắm trong siêu thị, trang trí thêm hoa lá, cây cảnh cho căn hộ và nhờ tư vấn cách nấu nướng. Thỉnh thoảng, Dụ Tư Tình mời các bạn cùng lớp của Dụ Gia Phan đến nhà, Cố Thanh Sương cũng được mời đến chung vui.
Bên cạnh có một ngôi sao nữ nổi tiếng khiến Dụ Gia Phan rất nổi tiếng trong trường, nhiều đứa trẻ sẽ chủ động lấy đồ ăn vặt ra để lấy lòng cậu bé vì thím nhỏ của cậu là Cố Thanh Sương.
Theo thời gian, chứng tự kỷ của Dụ Gia Phan đã thuyên giảm đi rất nhiều, cậu bé bắt đầu chấp nhận những người bạn mới và nói chuyện nhiều hơn.
Vào cuối tuần, Dụ Gia Phan mời một vài đứa trẻ đến nhà chơi, để tạo niềm vui cho con trai mình, Dụ Tư Tình đã đi siêu thị từ sáng sớm để mua nguyên liệu, tự mình làm bánh kem và điểm tâm ngọt để chiêu đãi những vị khách nhí này.
Không khí trong nhà hàng tràn ngập mùi kem vô cùng thơm, Tiểu Lý Nhi ở bên cạnh kiễng chân lên nhìn, lén ăn một miếng, đôi mắt híp lại như trăng non: “Dì ơi … Cái này ngọt như Tiểu Lý Nhi.”
Khi Dụ Tư Tình mang bầu, cô đã mơ ước đến việc sinh con gái nên khi nhìn thấy Tiểu Lý Nhi liền đặc biệt yêu thích, cô cắt bánh cho bé trước: “Ngoan, con đi tìm anh trai chơi nhé.”
Tiểu Lý Nhi cầm chiếc bánh trong lòng bàn tay, lon ton chạy ra ngoài.
Dụ Tư Tình cũng để bánh trứng vào lò, giơ tay lên xem giờ, nhân tiện trả lời một vài tin nhắn.
Khi đặt tay xuống, cô cảm thấy bên ngoài phòng bếp yên tĩnh lạ thường, không hề có âm thanh sôi nổi của trẻ con.
Đôi mắt dịu dàng của cô hiện lên một chút nghi ngờ, cô lau sạch những ngón tay trắng nõn của mình, định đi ra ngoài, thì cô nhìn thấy một chú chó nhỏ màu vàng nhạt đang đi vào qua cánh cửa khép hờ, với chiếc đuôi đang giơ cao.
Dường như biết rằng mình đã được tìm thấy, chú chó con màu vàng lại chạy ra ngoài, biến mất trong tích tắc.
Dụ Tư Tình không nuôi thú cưng, còn Cố Thanh Sương ở bên cạnh thường bận quay phim nên cũng không biết cách giữ chúng.
Vì vậy … khi nhìn thấy chú chó này, phản ứng đầu tiên của cô là do bạn học của Dụ Gia Phan mang đến, sợ rằng nó sẽ cắn con gái của Cố Thanh Sương nên bước ra ngoài xem xem.