Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 50: 50: Đau Lòng

Phan Miêu Vũ thở dài nhìn căn nhà hiện tại chỉ còn mình cậu, phải đến mười giờ dì Loan mới đến để làm cơm cho cậu.
Cậu ngồi ngẩn người trong phòng khách không biết bao lâu chuông điện thoại lại vang lên.
“Alo.”
“Tiểu Vũ cậu đến chưa.”
Phan Miêu Vũ nghe giọng nói của Dương Chi Hà liền cảm thấy cực kỳ áy náy trong lòng, cậu đã nói sẽ đến nhìn tiệm bánh vừa trang trí xong giúp cô cũng như nếm thử bánh cho cô vậy mà hiện tại lại không thể đến.
“Xin lỗi chị Hà.

Tôi không đến được rồi.” Cậu khẽ nói.
“Sao lại không đến được.

Có chuyện gì xảy ra vậy.” Dương Chi Hà nghe vậy liền không khỏi lo lắng hỏi.
Phan Miêu Vũ trầm mặc không trả lời, cậu cũng không biết mình phải nói thế nào, chẳng lẽ nói hôm nay có việc vậy những ngày khác thì sao, hay cậu nói mình bị Nguyễn Minh Hoàng giam cầm không thể đi được vậy chẳng lẽ trơ mắt nhìn người chị vừa mới thân thiết cách đây không lâu của mình vừa thoát được hang cọp lại đâm đầu vào hang sói sao.
Theo tính tình của cô ta cậu chắc chắn rằng cô ta sẽ chạy thẳng đến công ty để thẩm vấn Nguyễn Minh Hoàng.

Nhưng cậu thật sự không biết phải nói thế nào mới tốt.
Dương Chi Hà không nghe thấy cậu trả lời liền không khỏi nghĩ đến chuyện mà cha cô ta nói với cô ta cách đây không lâu.
Tiểu thư nhà Phan gia Phan Ân Ly đang không ngừng theo đuổi Nguyễn Minh Hoàng, mà trong mắt những cổ đông trong công ty hình như anh cũng không có ý định phản bác tin đồn mà ngày ngày đều để cô ta vào công ty.
Tuy chưa từng bắt gặp hai người đi riêng với nhau nhưng hiện tại trong công ty đều đang ồn ào việc chủ tịch của bọn họ chuẩn bị ly hôn để quen người mới.
Mà sáng nay cô cũng được một người chị em nhắn tin kể lại chuyện vừa xảy ra.
Nghĩ đến chuyện Phan Miêu Vũ từ trong công ty chạy ra không lâu rồi sau đó Nguyễn Minh Hoàng cũng chạy ra theo mà không lâu sau đó Phan Ân Ly cũng từ bên trong công ty đi ra ngoài.
Chỉ cần nghe đến vậy thôi cô ta liền cảm thấy mình đã hiểu rõ chân tướng.
Khốn kiếp Nguyễn Minh Hoàng vậy mà là trả nam.

Không hiểu sao trước kia mình lại có thể bám riết lấy anh ta, đúng là kinh tởm mà.
“Phan Miêu Vũ có phải anh ta không cho cậu đi đúng không.

Anh ta giam cầm cậu đúng không.” Dương Chi Hà tra hỏi.

Cô không tin Phan Miêu Vũ đã hứa với cô sẽ không giữ lời, bởi vì hai người đã kết bạn với nhau ba năm rồi.
Phan Miêu Vũ thở dài: “Chị đừng hỏi.

Tôi thật sự không biết phải trả lời như thế nào cả.”
“Xin lỗi chị vì không thể đến được.

Sau này khi chị mở tiệm nếu có cơ hội tôi sẽ đến chúc mừng.”
Nói xong cậu liền cúp máy không thể để Dương Chi Hà hỏi thêm gì nữa cả.

Cậu thật sự không muốn cô ta liên lụy vào vấn đề của bản thân được.
Từ trước đến nay việc cậu làm được chính là giúp cô ta ra khỏi vòng tuần lập của thế giới này.

Đây chính là chuyện khiến cậu vui vẻ không thôi z vì vậy cậu mong sao cô ta có thể đừng tiếp tục dính dáng vào cậu hay vào kịch bản của nam chính cùng nữ chính này nữa.
Phan Miêu Vũ hoàn toàn không biết sau khi cậu cúp máy Dương Chi Hà liền bỏ mặc tiệm của mình mà chạy thẳng đến công ty Nguyễn Minh Hoàng để chất vấn anh, nhưng cô ta không được phép vào công ty cũng không thể gặp mặt anh.

Cuối cùng ôm một cục tức cùng sự đau lòng dành cho cậu mà trở về nhà.
Sau ngày hôm đó Dương Chi Hà cũng bị cha mình nhốt ở nhà, chuyện quấy rối ở công ty đúng là rất nghiêm trọng nên cha cô ta phải xin lỗi Nguyễn Minh Hoàng rồi đảm bảo không để cô ta tiếp tục làm như vậy nữa.
Nguyễn Minh Hoàng cũng không để tâm đến chuyện này, cả ngày hôm đó anh cũng không về nhà.

Phan Miêu Vũ một mình nằm trong căn nhà im ắng, cái giường lạnh lẽo không có ai ôm cậu, cảm giác đau lòng trào dâng.
Đúng như những gì cậu đã nghĩ đã mấy ngày trôi qua cậu không nhìn thấy anh, anh đã không còn muốn trở về căn nhà này nữa.
Nguyễn gia đã vài lần gọi điện hỏi thăm tình huống nhưng cậu không biết phải nói thế nào đành lãng tránh cho qua chuyện.

Một mình cô đơn bên trong căn nhà ngoại trừ dì Loan thì không còn ai để cậu nói chuyện cả.
Bên ngoài căn nhà có rất nhiều người canh gác cậu không thể nào ra khỏi nhà được.

Không thể đi tìm anh không thể rời khỏi nhà cậu không biết cuối cùng bên ngoài đã có chuyện gì, kịch bản trong cuốn truyện đã xảy ra như thế nào rồi.
Nguyễn Minh Hoàng thật sự đã yêu nữ chính Phan Ân Ly rồi sao, có phải bọn họ đã ở bên nhau rồi hay không, có phải ai ai đều khen trai tài gái sắc hay không, nếu là vậy thì ai nấy đều vui mừng hết nhỉ.
Nhưng sao cậu lại đau đớn thế này, trái tim như bị giằng xé mỗi khi nghĩ đến anh sẽ ôm, sẽ dịu dàng, sẽ hôn lấy cô ta giống như trước đây anh đã làm cùng cậu vậy.
Cậu sẽ bị đau đến chết hay sao.
Dì Loan mỗi ngày nhìn cậu tiều tụy liền không khỏi đau lòng, dì chỉ là người giúp việc nho nhỏ nào biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Mỗi ngày dì đều nấu các món đa dạng để cậu có thể vui vẻ hơn nhưng dì rất rõ ràng lượng cơm của cậu đã trở nên nhỏ đi rất nhiều, giống như cậu không còn chút khẩu vị nào nữa vậy.
Mà đúng là thế, Phan Miêu Vũ mặc dù không ăn no nhưng cậu lại không muốn ăn nữa, chỉ ăn vừa đủ để bản thân không bị đói chết liền trở về phòng nằm.
Mỗi ngày bị nhốt trong nhà đối với cậu thật đáng sợ, không còn giống như khi xưa bởi vì mong muốn của bản thân nên mới vui vẻ thoải mái.

Hiện tại cậu chỉ muốn có thể rời khỏi đây, rời khỏi nơi khiến cậu đau đớn như thế này..