Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 10

17.

Lục Dương Vân đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt: “Lục Thư Ngọc, muội thật độc ác!”

Độc ác ư?

Ta cười hỏi lại: “Lúc đó An Tề Minh có giúp tỷ sao? Tỷ luôn nói hắn hãm hại tỷ, vậy thì hắn chính là kẻ thù của tỷ rồi, ta bảo tỷ g.i.ế.c kẻ thù mà tỷ còn nói ta độc ác, thật là mâu thuẫn!”

Lục Dương Vân bị ta nói cho á khẩu không trả lời được.

“Dương Vân, nếu ngươi g.i.ế.c An Tề Minh, ta sẽ tin ngươi trong sạch, nếu không…”

Thái tử liếc mắt ra hiệu, lập tức các thị vệ bên cạnh đều đồng loạt rút kiếm!

“Nếu không, đêm nay ta sẽ tru di cửu tộc Lục phủ các ngươi!”

Phụ mẫu họ Lục run rẩy toàn thân, kinh ngạc nhìn Thái tử: “Điện hạ, Dương Vân bị oan…”

“Im miệng!”

Thái tử quát lớn một tiếng.

Phụ mẫu họ Lục không dám nói tiếp, họ đã tính toán Thái tử sủng ái trưởng nữ, nhất định sẽ nương tay với trưởng nữ.

Nhưng họ không biết chuyện trưởng nữ “ch đi sống lại” nhà mình đã quấn quýt với An Tề Minh trong Địa cung như thế nào, tất cả đều bị Thái tử thu vào tầm mắt.

Chứng cứ vững như núi!

Dù Thái tử có thích trưởng nữ đến đâu, cũng không thể coi như chuyện đó chưa từng xảy ra!

“Động thủ đi tỷ, nếu tỷ và An Tề Minh không có gì thì sợ gì mà không dám ra tay?”

Ta tiến lên một bước, nhét con d.a.o găm vào tay trưởng tỷ: “Tình yêu nam nữ quan trọng, hay là cha mẹ quan trọng hơn?”

“Động thủ đi, tỷ không dám sao? Tỷ có tâm tư khác sao?”

“Tỷ không động thủ, chứng tỏ tỷ và An Tề Minh có tình cảm bất chính.”

“Tỷ giả ch chính là để trốn đi với tên nam nhân kia.”

“Tỷ dám thách thức uy nghiêm hoàng thất, tỷ tự lừa dối quân vương tìm đường ch, còn kéo cả Lục gia đi ch theo.”

“Tỷ chính là loại gian phu dâm phụ hại nước hại dân!”

Ta liên tục khiêu khích trưởng tỷ, trưởng tỷ nắm chặt con d.a.o găm, trừng mắt nhìn ta, toàn thân run rẩy vì xấu hổ và tức giận.

“Ra tay đi Dương Vân!”

Cha Lục cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, ra lệnh: “Gi//ết An Tề Minh, chứng minh sự trong sạch của con! Chứng minh Lục gia chúng ta vô tội! Động thủ đi! Tình yêu nam nữ quan trọng hơn cả gia tộc sao?!”

Chủ mẫu cũng cầu xin: “Dương Vân, con mau g.i.ế.c hắn đi! Giết tên nam nhân đó đi! Con vẫn là trưởng nữ tôn quý nhất của Lục gia chúng ta! Con vẫn là Thái tử phi!”

Dưới nhiều áp lực, Lục Dương Vân cầm d.a.o lên.

Kẻ hầu người hạ đang trói c.h.ặ.t t.a.y chân An Tề Minh, miệng thì bị bịt kín. Hắn ta không thể nói lấy một lời, chỉ nhìn trưởng tỷ với vẻ mặt kinh hoàng rồi điên cuồng lắc đầu van xin bằng những âm thanh không rõ ràng.

Tay Lục Dương Vân cầm d.a.o run lẩy bẩy, đột nhiên trưởng tỷ òa khóc: “Con không ra tay được! Con yêu An lang!”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 9

15.

Rạng sáng hôm sau, cửa Lục phủ bị đá tung ra.

Lục Dương Vân và An Tề Minh bị thị vệ ném vào sảnh đường Lục phủ.

Cha và chủ mẫu nghe thấy động tĩnh chạy ra, liền thấy trưởng nữ đã ch nhà mình giờ đứng sờ sờ trước mặt với y phục không chỉnh tề, bên cạnh còn có một tên thư sinh nghèo, bị thị vệ ném xuống đất.

Thái tử đang giận dữ cầm kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào giữa lông mày cha Lục: “Lục lão tướng quân quả nhiên dạy con gái giỏi lắm! Trưởng nữ Lục gia dám bỏ trốn với tình lang, thậm chí còn giả ch để đào hôn, chỉ riêng tội danh này đã đủ để tru di cửu tộc nhà ngươi rồi!”

Chủ mẫu vẫn còn đang kinh ngạc, cha đã lập tức hiểu ra mọi chuyện: “Dương Vân, con không ch mà còn bỏ trốn với tình lang, sao con dám dối trên gạt dưới làm ra trò hề này!”

“Cha, con…”

“Đừng gọi ta là cha! Con lấy tính mạng của mấy trăm người Lục gia để thỏa mãn tâm tư riêng của mình! Uổng công ta bao năm bồi dưỡng con!”

Trưởng tỷ nghiến răng rơi lệ, trên cổ đích tỷ lúc này vẫn còn vết bầm tím do bị Thái tử bóp.

Thái tử không ra tay g.i.ế.c đích tỷ, ngay cả việc áp giải đích tỷ về Lục phủ cũng mượn màn đêm che giấu, không kinh động người khác.

Dựa vào mấy điểm này, Lục Dương Vân đánh cược Thái tử vẫn còn chút tình cảm với mình, đột nhiên chỉ vào ta nói: “Ta hoàn toàn không biết chuyện giả ch! Rõ ràng là muội muội âm mưu tất cả, là nó dùng thuốc hại ta!”

“Đúng vậy, không sai, chính là như vậy! Còn tên An Tề Minh kia, hắn là đồng bọn với muội muội, là hắn cấu kết với muội muội hãm hại thanh danh ta! Thái tử điện hạ, xin điện hạ minh giám!”

Lục Dương Vân quỳ bên chân Thái tử ra sức chối tội cho mình, đổ hết bùn nhơ lên đầu của ta.

16.

Chủ mẫu kịp thời phản ứng, lập tức phụ họa: “Đúng vậy! Chính là Thư Ngọc vu oan cho tỷ tỷ Dương Vân! Trưởng nữ thông minh hiểu biết, là tiểu thư đoan trang hiền thục nhất kinh thành! Sao có thể làm ra chuyện bỏ trốn như vậy!”

“Chắc chắn là Thư Ngọc ghen tị với trưởng nữ, bỏ thuốc độc vào thuốc trị cảm cho trưởng nữ, nó muốn hại ch Dương Vân, để mình được gả vào Đông cung hưởng vinh hoa phú quý! Thái tử điện hạ, xin đừng hiểu lầm Dương Vân!”

Cha ta cũng là kẻ gian xảo, thấy chuyện giả ch trốn hôn đã bị Thái tử tự tay vạch trần, dù có biện hộ thế nào cũng không thể chối cãi được.

Trong hai điều hại, chọn cái nhẹ hơn, vào thời khắc then chốt, tất nhiên là phải bảo vệ trưởng nữ!

Ông ta cũng quỳ xuống: “Điện hạ, Dương Vân vô tội! Tất cả đều là Thư Ngọc làm, mẫu thân nó là yêu nữ Tây Nhung, hiểu rõ nhất mấy thứ kỳ độc quái dược ấy!”

“Thứ thuốc giả ch hiếm có đó, chỉ sợ Dương Vân của ta nghe cũng chưa từng nghe qua! Nhất định là Thư Ngọc chế ra thuốc giả ch, muốn hại ch trưởng nữ, lại còn dám thông dâm với tên An Tề Minh!”

Ông ta giả vờ đau lòng dập đầu xuống đất: “Lão thần dạy con không nghiêm, xin điện hạ trách phạt! Nhưng tội lỗi này, đều do thứ nữ gây ra! Thứ nữ này là con của yêu nữ Tây Nhung, vốn không tính là người của Lục gia ta, lỗi của nó, không nên liên lụy tới cả nhà Lục gia chúng ta!”

Ta đứng bên cạnh, nhìn bộ mặt lạnh lùng ích kỷ của cha, bỗng bật cười.

Không hổ danh là Lục lão tướng quân!

Năm đó trên chiến trường tham lam sắc đẹp của mẹ ta, bắt cóc bà về, ép bà mang thai, sau đó lại giam bà trong khuê phòng, ép bà luyện thuốc, không cho bà tự do.

Khi mẹ ta ch, ông ta giả vờ khóc lóc thảm thiết, đóng vai người chồng si tình.

Giờ đây trưởng nữ phạm tội ch, ông ta liền không chút do dự đuổi ta và mẹ ta ra khỏi Lục phủ.

Ta không nên đau lòng, ta đã sớm quen với điều này rồi.

Cặp phụ mẫu này từ trước đến nay chưa bao giờ coi ta là con gái ruột, trong mắt trưởng tỷ, ta cũng chỉ là viên đá lót đường có thể tùy ý hy sinh giẫm đạp mà thôi.

“Ngươi cười cái gì?”

Thái tử nhìn về phía ta, ta ngừng cười nói: “Nô tỳ cười vì sự ngu xuẩn của họ.”

“Thật ra muốn chứng minh trưởng tỷ và tên thư sinh kia không có tình cảm riêng rất đơn giản.”

Ta ném cho trưởng tỷ một con d.a.o găm: “Để trưởng tỷ tự tay g.i.ế.c ch tên thư sinh kia, như vậy chẳng phải đã chứng minh trong lòng trưởng tỷ chỉ có mình điện hạ sao?”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 8

13.

Hôm đó khi Thái tử ngất đi ở Lục phủ, chính ta đã dâng thuốc cho Thái tử.

Bệnh tình của Thái tử là di chứng do năm đó bị ám toán chưa giải hết độc, Thái y viện tuân thủ quy củ chữa trị theo cách truyền thống nên nhiều năm không có hiệu quả.

Thuốc ta dâng lên là phương thuốc ta đã dành thời gian nghiên cứu hai năm ở kiếp trước, trong thuốc có hòa lẫn m.á.u của ta.

Ta cố ý nói cho Thái tử biết việc từ nhỏ đã được mẫu thân cho uống Bách Thảo Hoàn mà lớn, vì thế m.á.u có thể dùng làm thuốc.

Thuốc đó là công sức nghiên cứu hai năm của ta ở kiếp trước, tất nhiên là có hiệu quả ngay, vừa uống vào, chứng đau đầu chóng mặt của Thái tử liền tiêu tan.

“Nói vậy, ngươi là dược dẫn của ta sao?”

Thái tử nâng cằm ta lên, đánh giá khuôn mặt của ta.

Ta giả vờ ngoan ngoãn, như một chú mèo con cọ vào lòng bàn tay Thái tử: “Điện hạ, xét việc phương thuốc của nô tỳ chữa khỏi bệnh cho người, xin điện hạ tha tội ch cho nô tỳ.”

Thái tử nghi hoặc: “Thuốc của ngươi chữa khỏi bệnh cho ta, là công chứ sao lại là tội?”

Ta xin Thái tử cho lui hết mọi người, sau đó quỳ xuống đất, ánh mắt kiên định: “Nô tỳ muốn tố cáo trưởng tỷ thông gian! Giả ch hủy hôn vì muốn trốn đi cùng tình lang!”

Ánh mắt Thái tử lạnh lẽo – Không ai có thể dung túng sự lừa dối như vậy, cho dù kẻ đó là nữ tử mình yêu thương nhất.

“Ngươi nói Dương Vân giả ch?!”

“Nô tỳ không dám nói sai nửa lời, lý do trưởng tỷ nằm ở đó là vì tỷ ấy uống thuốc giả ch! Tỷ ấy giả ch để hủy bỏ hôn ước với Đông cung, cùng tình lang của mình bỏ trốn!”

“Tỷ ấy còn ép buộc nô tỳ phối hợp thực hiện kế hoạch này, nô tỳ thực sự không đành lòng nhìn tỷ tỷ làm hỏng thanh danh của Lục gia, cũng không muốn làm tổn thương Thái tử điện hạ, cho nên trước đó mới không nói ra!”

“Nếu điện hạ không tin, đêm nay canh tư, có thể dẫn binh mai phục xung quanh Địa cung.”

Ta nhìn thẳng vào ánh mắt nghi ngờ của Thái tử, từng chữ vang lên đanh thép: “Nô tỳ sẽ dẫn tên gian phu kia tới, để điện hạ bắt quả tang tại trận!”

14.

Thái tử ẩn nấp trong bóng tối quan sát đã lâu, thấy toàn bộ cảnh trưởng tỷ “ch đi sống lại” ôm hôn với An Tề Minh như thế nào.

Thấy cả cảnh trưởng tỷ chất vấn ta vì sao không phối hợp với kế hoạch giả ch đào hôn như thế nào.

Còn cả lúc tình lang của trưởng tỷ muốn g.i.ế.c ta diệt khẩu như thế nào.

Tất cả mọi chuyện, Thái tử đều tận mắt chứng kiến.

Trưởng tỷ lại còn ôm hy vọng, thăm dò hỏi: “Điện hạ, điện hạ sao lại ở đây?”

“Từ lúc ngươi nói ngươi giả ch rồi bỏ trốn với tình lang, ta đã ở đây rồi.”

Thái tử đưa tay vuốt v e những vết tích nụ hôn do tên tình lang kia vừa tạo ra trên cổ trưởng tỷ, trưởng tỷ run rẩy toàn thân: “Điện hạ, ngài… hãy nghe ta giải thích.”

“Giải thích ư?”

Thái tử cười lạnh một tiếng, đột nhiên siết chặt tay, bóp cổ trưởng tỷ: “Lục Dương Vân, ngươi dám giả ch lừa ta!”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 7

11.

Tiếng kêu cứu của trưởng tỷ ngày càng yếu ớt, An Tề Minh hoảng loạn cực độ, dùng d.a.o găm cạy ra một khe hở trên nắp quan tài đá, lại tìm thấy một cái cuốc sắt rơi trong lăng mộ.

Dù là một thư sinh, hắn ta cũng biết dùng kỹ xảo mánh khóe.

Trước khi trưởng tỷ ngạt thở, hắn ta đã kịp thời tìm được cách cậy nắp quan tài ra thành công.

Nắp quan tài đá rơi xuống đất phát ra một tiếng động trầm đục, lật ngửa ra ngoài, trên đó còn có vết m.á.u do trưởng tỷ cào xước.

Trưởng tỷ từ trong quan tài bật dậy, há miệng hít lấy không khí bên ngoài, quần áo trên người trưởng tỷ do nỗi sợ hãi và sự giãy giụa vừa rồi mà trở nên xộc xệch.

Vừa nhìn thấy An Tề Minh, trưởng tỷ lập tức ôm chầm lấy hắn ta, vừa khóc vừa cười: “An lang, ta tưởng là sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa!!!”

Lục Dương Vân thoát ch cảm kích hôn lên má An Tề Minh, trưởng tỷ coi tình lang của mình như anh hùng.

Sau khi căng thẳng cực độ, An Tề Minh dễ dàng bị k1ch thích h@m muốn, hắn ta cắn và hôn vài cái lên vai, lên cổ của Lục Dương Vân.

Lăng mộ cũng không ngăn cản được đôi gian phu dâm phụ này làm chuyện ân ái ngay tại chỗ.

Sau khi thân mật, An Tề Minh an ủi trưởng tỷ vài câu, quay đầu chất vấn ta: “Lục Thư Ngọc, vừa rồi khi ta cứu trưởng tỷ của ngươi, vì sao lại không giúp đỡ?”

“Tại sao trưởng tỷ của ngươi lại nằm trong quan tài đá! Là ngươi ra tay sao?!”

“Ngươi muốn hại ch trưởng tỷ của ngươi, ngươi muốn phá hủy kế hoạch của chúng ta!”

12.

“Kế hoạch gì cơ? Sao ta nghe không hiểu gì cả?”

Ta giả vờ vô tội, lúc này trưởng tỷ mới bắt đầu nghi ngờ.

Đích tỷ bò ra khỏi quan tài, móng tay ở hai tay bị mài mòn bởi tấm ván đá, nhưng đích tỷ vẫn có sức xông tới tát ta một cái: “Đồ tiện nhân! Ngươi rõ ràng biết ta giả ch, lại còn dám xúi giục cha mẹ đặt ta vào quan tài đá, ngươi muốn để ta ch ngạt sao?!”

“Trưởng tỷ giả ch á? Trưởng tỷ giả ch để làm gì?”

“Giờ này mà ngươi còn giả ngu giả ngơ? Ta giả ch đương nhiên là để trốn đi cùng An lang, ngươi còn…”

Trưởng tỷ vừa mới thoát khỏi tình trạng thiếu oxy, miệng chạy nhanh hơn não, nói năng không hề kiêng kị điều gì.

An Tề Minh cảm thấy không ổn, ngăn lời trưởng tỷ: “Con nhãi ranh này chắc chắn có âm mưu gì đó để hãm hại chúng ta, chi bằng g.i.ế.c nó diệt khẩu cho xong!”

Trưởng tỷ nghe xong cũng đề phòng ta.

Tình cảm tỷ muội nhiều năm, thua một câu xúi giục của tình lang.

Đích tỷ nhìn chằm chằm vào quan tài đá: “Muội muội, cái quan tài đá này là do người sắp đặt, vậy thì đêm nay, cho ngươi thử cảm giác ở trong đó!”

An Tề Minh nhặt con d.a.o găm dưới đất, từng bước một áp sát ta: “Đưa ngân phiếu và khế ước đất ra đây, ta sẽ để ngươi ch toàn thây.”

“Nếu không ta sẽ chặt ngươi thành tám khúc, chỗ này là lăng mộ, qua đêm nay sẽ không ai phát hiện, t.h.i t.h.ể của ngươi tất nhiên cũng sẽ vĩnh viễn không được phát hiện!”

Ta giả vờ sợ hãi, lùi lại hai bước, lớn tiếng kêu: “Cứu mạng! Cứu mạng!”

An Tề Minh cười lạnh: “Cứu mạng? Ai sẽ đến cứu ngươi?!”

“Sẽ có người cứu nàng ấy.”

Một giọng nói hết sức lạnh lùng vang lên, toàn thân trưởng tỷ run rẩy.

Thái tử vốn ẩn náu trong bóng tối hiện thân, đứng sau lưng ta, thị vệ đi theo hộ tống bao vây cả lăng mộ.

An Tề Minh dù sao cũng chỉ là thư sinh, thị vệ vừa rút kiếm, hắn ta đã sợ đến mức không cầm nổi d.a.o găm, quỳ rạp xuống đất.

Ta chỉ vào trưởng tỷ quần áo xộc xệch và vẫn sống sờ sờ, mách với Thái tử: “Điện hạ, nô tỳ đã nói trưởng tỷ giả ch để trốn đi, bây giờ người đã tin chưa ạ?”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 6

9.

Ta hiểu rõ hắn ta lo lắng cho tính mạng của trưởng tỷ đến mức nào, chỉ có ta mới biết rõ, hắn ta tham lam sắc đẹp của trưởng tỷ, càng tham lam số tài sản mà trưởng tỷ mang theo khi trốn đi.

An Tề Minh không thể cầu hôn trưởng tỷ một cách đàng hoàng, hắn ta ngay cả ngưỡng cửa Lục phủ cũng không bước qua nổi.

Chỉ cần dùng chút thủ đoạn, lừa trưởng tỷ trốn đi cùng hắn ta, hắn ta không chỉ có người, mà còn có tiền.

“Trong phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao ta có thể đến đúng hẹn được?”

Ta bình tĩnh đẩy thanh đao của hắn ta ra: “Quay đi quay lại đã sắp đến giờ Tuất, lúc này tỷ ấy chuẩn bị tỉnh rồi, mau đến lăng mộ đón tỷ ấy đi.”

An Tề Minh tham lam hỏi: “Ngân phiếu, khế ước nhà, khế ước đất đai đều mang theo rồi chứ?”

“Trưởng tỷ của ngươi sống sung sướng bao nhiêu năm, không có những thứ này làm của hồi môn khi trốn đi, nàng ấy sẽ phải sống khổ sở đấy.”

Thật buồn cười, hắn ta lại dùng trưởng tỷ để uy h.i.ế.p ta.

Kiếp trước ta còn đau lòng cho trưởng tỷ, sợ trưởng tỷ đặt chân tình nhầm chỗ, bây giờ đích tỷ sống khổ sở thế nào, cũng liên quan gì đến ta chứ?!

Trong lăng mộ, sẽ có một phần quà bất ngờ gửi kèm của hồi môn.

Ta an ủi hắn ta: “Yên tâm, ta sẽ tặng cho ngươi và trưởng tỷ của ta một phần quà bất ngờ khi trốn đi.”

An Tề Minh giờ đây chỉ chú tâm đ ến tiền tài, nghe ta nói đã sắp xếp xong xuôi tất cả, mới thu đao vào vỏ.

Trong lăng mộ, màn đêm càng sâu thẳm.

Cửa vào lăng mộ, thị vệ đã mở sẵn cơ quan, An Tề Minh để ta đi trước dẫn đường.

Lăng mộ của trưởng tỷ xây rộng rãi, nhưng ngoằn ngoèo, ta cố ý giả vờ lạc đường, dẫn An Tề Minh đi vòng vo hai vòng.

Cho đến giờ Tuất, từ sâu trong lăng mộ đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh kinh hãi tuyệt vọng của một nữ nhân!

“A a a a a! Sao không đẩy ra được! Ta chưa ch! Thả ta ra! Cứu mạng!”

10.

An Tề Minh lập tức đi theo tiếng kêu, rất nhanh hắn ta đã nhìn thấy chiếc quan tài đá đó.

“A a a a a a a! Sao không đẩy ra được! Thả ta ra! Ta chưa ch! Ta chưa ch!!! A a a a cứu mạng cứu mạng!!!”

Tiếng kêu thảm thiết của trưởng tỷ ta càng lúc càng thê lương, nghe giống như có nữ quỷ đang náo loạn trong lăng mộ vậy.

“Sao lại là quan tài đá!”

An Tề Minh kinh hãi kêu lên! Hắn ta quay đầu trừng mắt nhìn ta, ta vô tội nhún vai.

“An lang! Là chàng sao! An lang! An Lang!”

“Là ta! Là ta!”

Nghe thấy tiếng của tình lang, đích tỷ bắt đầu liên tục gọi tên hắn ta, An Tề Minh vừa đáp lại vừa tìm cách cạy mở quan tài đá.

Nhưng nắp quan tài đó cần phải có 3-4 nam tráng niên hợp sức mới đẩy được, hắn ta chỉ là một thư sinh thì làm được gì chứ?

Dù hắn ta dùng hết sức thế nào, nắp quan tài vẫn không nhúc nhích, tiếng kêu của trưởng tỷ trong quan tài càng lúc càng thê thảm.

Trưởng tỷ tỉnh lại sau khi thuốc giả ch hết tác dụng, hoàn toàn không ngờ quan tài lại đậy kín đến vậy.

Đến lúc biết quan tài không mở ra được, mới tuyệt vọng kêu gào, nhưng đích tỷ càng kêu thảm thiết bao nhiêu thì không khí bên trong càng cạn kiệt bấy nhiêu.

Ta lạnh lùng đứng nhìn.

Chỉ cần thêm chừng một chén trà nữa, đích tỷ sẽ ch ngay trước mắt tình lang, bị ngạt ch ở trong quan tài!

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 1

Thái tử coi trưởng tỷ như bạch nguyệt quang của mình, thế nhưng trong lòng trưởng tỷ đã có một tình lang khác.

Vì muốn bỏ trốn cùng tình lang, trưởng tỷ đã dùng cái ch để ép buộc, muốn ta làm giả cái ch giúp tỷ đào hôn.

Thái tử nghe tin đích tỷ “qua đời” thì vô cùng đau lòng, sau đó đưa ta vào Đông Cung làm kẻ thế thân.

Để tiếp tục sống sót sau khi thành hôn, ta đã giữ bí mật về cái ch giả của đích tỷ, tận tâm tận lực giúp Thái tử lên ngôi hoàng đế.

Lâu ngày sinh tình, Thái tử đầy thâm tình mang theo lời hứa hẹn: “Ta sẽ không phụ nàng.”

Ngày Thái tử đăng cơ, đích tỷ đáng ra đã ch lại quay trở về.

Tỷ ta bị tình lang bỏ rơi, quyết định quay về ngồi vào chiếc ghế Hoàng hậu đã chờ sẵn.

Đích tỷ nói cái ch giả đó là do ta hãm hại. Khi ta đang định giải thích thì lại bị trưởng tỷ dùng cây trâm bạc đ.â.m thẳng vào cổ họng.

Trước khi ch, ta nhìn thấy Thái tử ôm trưởng tỷ vào lòng.

Hai người bọn họ, một người từ cõi ch trở về, một người đánh mất lại tìm thấy được, tình cũ cháy bỏng, giẫm đạp lên t.h.i t.h.ể ta, quấn quýt hôn nhau không rời.

Khi ta mở mắt ra lần nữa thì đã quay trở lại cái ngày đích tỷ uống thuốc giả ch.

Ta rũ mắt xuống nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say giả vờ ch của trưởng tỷ, ta đóng kín nắp quan tài lại.

Hay là lần này cứ để trưởng tỷ ch thật đi?

1.

“Chỉ có nước giả ch thì mới có thể thoát khỏi hôn ước của hoàng tộc, sau đó tỷ sẽ cùng An Bộ đi chu du khắp chân trời góc bể, tình chàng ý thiếp. Muội muội! Muội sẽ giúp tỷ chuyện này phải không?”

Khi ta mở mắt ra, trưởng tỷ Lục Dương Vân của ta đang cầu xin ta giúp làm trò giả ch.

Vào ngày này của kiếp trước, trưởng tỷ cũng gạt bỏ lòng tự trọng của một trưởng nữ cao quý, dùng dáng vẻ đáng thương này, thành khẩn cầu xin ta giúp giả ch để bỏ trốn cùng tình lang.

Ta và trưởng tỷ cùng sinh ra trong một gia đình võ tướng tam phẩm. Là trưởng nữ, từ nhỏ tỷ đã được chọn làm Thái tử phi tương lai.

Mọi thứ ở tỷ đều được đào tạo dựa theo tiêu chuẩn mà hoàng thất yêu thích, quả nhiên trưởng tỷ đã được đào tạo rất thành công.

Trong tiệc cung yến ba năm trước, nghe đồn Thái tử từ xa chỉ liếc nhìn trưởng tỷ một cái thôi đã hoàn toàn ái mộ tỷ, hận không thể lập tức nghênh đón người về Đông Cung. Thế nhưng Thái tử buộc phải tuân theo quy tắc của hoàng thất, kiên nhẫn chờ đợi thời điểm thích hợp để bàn đến hôn sự.

Trong ba năm thầm mến mà không có được, trưởng tỷ đã trở thành bạch nguyệt quang của Thái tử.

Thái tử khi đó cũng không ngờ rằng trưởng tỷ lại bị một tên thư sinh nghèo đang theo học ở phủ tướng quân dụ dỗ.

Trong triều xảy ra xào xáo, thân thể của Thái tử bị ảnh hưởng trong một mưu đồ nào đó, rồi trở thành con ma bệnh.

Lúc bị bệnh nặng nhất, Thái tử đã chỉ đích danh muốn gặp trưởng tỷ.

Lúc trưởng tỷ đến Đông Cung để chăm sóc thuốc thang cho Thái tử, Thái tử không kìm được cảm giác khó chịu trong lồ ng ngực, thậm chí còn nôn hết đồ bẩn thỉu lên cả người của trưởng tỷ.

Vẫn còn ở trong Đông Cung nên trưởng tỷ không dám nổi cáu, mãi đến khi về tới phủ tướng quân, trưởng tỷ mới ôm mặt khóc lóc mặc cho toàn thân đang bốc mùi chua hôi hám.

Chủ mẫu thầm thở dài: “Thái tử đang bị bệnh nặng, cho dù một ngày nào đó khỏi bệnh thì e là cũng chẳng được bao lâu. Không lẽ nhi tử của ta gả đi rồi phải trở thành góa phụ của hoàng thất hay sao?”

Trưởng tỷ nghe được mấy tiếng thở dài này lại càng thêm tuyệt vọng, cũng trong khoảng thời gian này, tình cảm của tỷ và tên thư sinh đó ngày càng sâu đậm hơn.

Về sau khi ngày thành hôn sắp đến, trưởng tỷ một lòng một dạ chỉ muốn cùng tên thư sinh đó bỏ trốn nhưng lại bị nhiều gông cùm xiềng xích nặng nề trói buộc, chỉ có thể tìm đến cái ch để giải thoát.

Tình lang của đích tỷ không biết từ đâu lấy được loại thuốc có thể khiến người ta giả ch.

Viên thuốc đó sẽ làm cho người uống mất đi hơi thở và mạch đập trong vòng bảy ngày, khiến họ rơi vào trạng thái ch giả.

Đích tỷ không dám quấy rầy đến cha và chủ mẫu nên trưởng tỷ liền cầu xin ta giúp đỡ.

Chống lại hôn ước của hoàng thất là phạm phải tội ch, hơn nữa nếu bị phát hiện là giả ch để lừa dối hoàng thất, sẽ bị chu di cửu tộc.

Ta thực sự không hiểu tại sao thư sinh này lại xứng đôi với một tiểu thư cao quý như trưởng tỷ được?

Ta hết mực khuyên trưởng tỷ nên bình tâm lại. Dù Thái tử có yếu ớt đến đâu, trưởng tỷ gả cho người thì sau này vẫn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, so với một tên thư sinh nghèo nàn ngay cả chút công danh sự nghiệp cũng không có, cuộc sống lênh đênh này không biết là tốt hơn bao nhiêu lần cơ chứ?

Trưởng tỷ ra vẻ thanh cao chỉ trích ta: “Muội vốn dĩ không hiểu thế nào là yêu!”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 2

2.

Trưởng tỷ ép ta phải giúp mình giả ch, là trưởng tỷ cùng cha khác mẹ với ta, ta cũng hiểu được nỗi khổ của trưởng tỷ, nên đã mềm lòng đồng ý.

Sau khi trưởng tỷ uống thuốc giả ch, ta phối hợp đổi quan tài thành loại có lỗ thông khí.

Lại sai người vào ngày thứ bảy đưa người thư sinh kia vào lăng mộ, để hắn cứu trưởng tỷ của ta đi.

Sau đó còn chuẩn bị sẵn xe ngựa và lộ phí đi đường cho hắn ta, tiễn hắn ta cùng trưởng tỷ trốn đi chân trời góc bể.

Việc này ta làm rất cẩn thận, không để lộ ra chút sơ hở nào.

Gia đình Thái tử không hề nghi ngờ cái ch của trưởng tỷ, nhưng sau khi Thái tử nguôi ngoai cơn đau buồn, đột nhiên phát hiện ra ta – muội muội cùng cha khác mẹ trông rất giống người trong mộng của hắn.

Vì thế hắn cưới ta vào Đông cung làm thiếp.

Ta thực sự không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như vậy.

Nhưng ta chỉ là một tiểu thư khuê các, bị hoàng gia chọn lựa, không có chút phản kháng nào.

Sau khi gả vào Đông cung, ta giữ kín bí mật giả ch của trưởng tỷ, cẩn thận sống qua ngày.

Lúc đầu Thái tử không thèm liếc mắt nhìn ta, chỉ coi ta như một công cụ để giải tỏa d*c vọng, gọi tên trưởng tỷ trước mặt ta.

Ta sống không bằng ch, chỉ đành tự mình tranh sủng, nhưng dù ta làm gì, cũng đều bị Thái tử mắng là Đông Thi.

*Đông Thi là một người phụ nữ xấu xí trong truyền thuyết Trung Quốc, nổi tiếng vì cố gắng học theo Tây Thi – một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

Cho đến khi ta bưng một bát canh thuốc đưa đến trước mặt Thái tử.

Mẫu thân của ta trước kia là nữ y sĩ người Tây Nhung, bị cha ta bắt làm tù binh từ chiến trường, dựa vào tay nghề thuốc thang mà bảo toàn tính mạng.

Ta từ nhỏ đã thấm nhuần, cũng học được y thuật Tây Nhung.

Thái tử uống chán thuốc ở Thái y viện, lại thích uống canh thuốc của ta.

Y thuật Tây Nhung và thuốc thường dùng ở Thái y viện có chút khác biệt, không ngờ ta lại đi một nước cờ lạ, trị khỏi bệnh nan y của Thái tử.

Thân thể Thái tử ngày càng khỏe mạnh, tính tình cũng theo đó mà thay đổi tốt hơn.

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt khác, thường nói ta là ân nhân cứu mạng của hắn.

Cha mẹ đều cho rằng trưởng tỷ thực sự ch vì bệnh nặng, thấy Thái tử có xu hướng trở mình, họ liền đặt tất cả hy vọng vào ta – người muội muội cùng cha khác mẹ, hết sức giúp đỡ ta.

Hai năm sau, ta giúp Thái tử điều dưỡng cơ thể, thỉnh thoảng hiến kế bày mưu, giúp hắn giữ vững được vị trí Thái tử.

Cuộc sống nhờ sự khéo léo của ta mà ngày càng tốt đẹp.

Cho đến năm thứ hai sau khi trưởng tỷ bỏ trốn, ta nhận được thư của trưởng tỷ.

Trong thư trưởng tỷ than phiền với ta, nói tình lang của trưởng tỷ không có chí tiến thủ, tiêu xài hết số tiền tích cóp của trưởng tỷ.

Nói tình lang lêu lổng ở lầu xanh, những bài thơ từng dùng để ca ngợi trưởng tỷ giờ cũng tặng cho các cô nương kỹ viện, thì ra trưởng tỷ không phải là độc nhất vô nhị.

Khi say rượu còn đánh trưởng tỷ, nói những lời xúc phạm.

Từ lá thư ta cảm thấy trưởng tỷ đã hối hận, nhưng sự đã đến nước này, lúc trước trưởng tỷ đã quyết tâm theo tình lang bỏ trốn, làm trò giả ch quá tuyệt, giờ không còn đường lui.

Nếu trưởng tỷ quay về, nhất định sẽ làm liên lụy đến cửu tộc, nên ta âm thầm dùng tiền bạc trợ giúp trưởng tỷ, để trưởng tỷ dù có rời bỏ nam nhân kia cũng có thể sống cuộc đời sung túc tự do.

Lúc đó Thái tử dẫn ta xuống Giang Nam du ngoạn, dân gian ai ai cũng ghen tị ta được sủng ái độc nhất.

Trưởng tỷ ở phương xa cũng nghe được tin tức, trưởng tỷ viết trong thư:

[Nghe nói giờ muội đã trở thành phi tần được Thái tử sủng ái, nếu ta không bỏ trốn, cuộc sống phú quý vinh hoa này đáng lẽ phải là của ta!]

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 3

3.

Đích tỷ không biết ta từng phải chịu nhục ở Đông cung như thế nào.

Thực ra đây không phải là điều đáng ghen tị, ta cũng không nhận ra sự bất thường trong lá thư của trưởng tỷ.

Sau đó nửa năm, trưởng tỷ không liên lạc với ta nữa.

Lại một năm sau, Hoàng đế băng hà, đêm trước khi Thái tử lên ngôi, hắn nhìn ta đắm đuối nói: “Thư Ngọc, ta có thể phong nàng làm Quý phi, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng.”

Hắn dự định truy phong trưởng tỷ làm Hoàng hậu, để an ủi tâm hồn người trong mộng đã qua đời sớm của hắn.

Ta đã làm được nhiều như vậy, cuối cùng vẫn chỉ là Quý phi.

Nhưng ta đã biết đủ, trong mắt hắn, ta chỉ là công cụ để thỏa mãn d*c vọng, hắn không cần tình yêu của ta, thậm chí còn cảm thấy phiền phức. Như vậy một danh phận coi như là tốt lắm rồi.

Không ai ngờ được, ngày Thái tử lên ngôi, trưởng tỷ “đã ch” hai năm lại quay về.

Đích tỷ mặc trên người bộ quần áo thô sơ, đầu chỉ cài một cây trâm bạc, cả người tiều tụy, giống như đã bị đày đọa lâu ngày.

Ngay khi trưởng tỷ xuất hiện, ánh mắt của Thái tử đã bị hút về phía trưởng tỷ.

Trong lúc ta còn đang kinh hãi, trưởng tỷ đã lao vào vòng tay của Thái tử.

Đích tỷ khóc lóc thảm thiết trong lòng Thái tử, khuôn mặt tuy tiều tụy nhưng vẫn trẻ trung, nước mắt rửa sạch bụi trần, càng thêm thanh tú động lòng người.

Thái tử kinh ngạc: “Dương Vân, nàng còn sống sao?”

Tim ta như nhảy lên cổ họng – một khi hắn phát hiện chuyện năm xưa trưởng tỷ giả ch, cả nhà ta sẽ bị diệt tộc!

Nhưng không ngờ trưởng tỷ đột nhiên chỉ vào ta nói: “Muội ấy muốn thay thế ta gả vào Đông cung, nên đã đầu độc ta! May mà ta được cứu sống, nhưng hai năm nay ta bị mất trí nhớ, mãi đến hai ngày trước mới khôi phục ký ức!”

Đích tỷ yếu ớt dựa vào lòng Thái tử: “Ta đã nhớ ra tất cả, hóa ra ta là vị hôn thê của điện hạ, điện hạ yêu ta sâu đậm như vậy, ta lại suýt nữa bị muội muội hại ch khiến phụ lòng điện hạ!”

“Không phải như vậy! Không phải như vậy!” Ta lớn tiếng phản bác.

“Rõ ràng là tỷ không màng trách nhiệm với gia tộc mà lợi dụng cái ch giả để bỏ trốn tự do tự tại, giờ lại vu khống ngược cho ta, nói màn kịch ch giả hôm đó là ta cố ý hạ độc!”

“Nương muội ấy trước kia là yêu nữ người Tây Nhung, tinh thông các loại côn trùng độc dược! Muội ấy dùng thủ đoạn này để hại ta!”

Trưởng tỷ khóc lóc thảm thiết trong lòng Thái tử, đôi vai gầy yếu run lên từng hồi.

“Tỷ nói dối! Ta có thư từ chứng minh, hôm đó rõ ràng là tỷ giả…”

Lời còn chưa dứt, cổ họng ta đột nhiên đau nhói, m.á.u b.ắ.n ra đất, ta khó tin cúi đầu xuống – cây trâm bạc trong tay trưởng tỷ đã đ.â.m sâu vào cổ họng ta.

Đôi mắt trưởng tỷ tràn ngập oán hận.

Hai năm nay trưởng tỷ chịu khổ chịu nhục bên cạnh tình lang, giờ tất cả đều hóa thành cây trâm này đ.â.m thẳng vào cổ họng của ta.

Ta không thể nói thêm lời nào, ngã xuống đất giãy giụa, m.á.u tóe ra tứ phía.

Thái tử nhờ y thuật của ta mà khỏi bệnh giờ lạnh lùng nhìn ta, nâng mặt trưởng tỷ lên, đắm đuối hôn trưởng tỷ, nói với trưởng tỷ: “Muội muội cùng cha khác mẹ của nàng từ đầu đến cuối chỉ là vật thay thế cho nàng mà thôi, chỉ cần nàng xuất hiện, nàng ta chẳng là gì cả.”

“Trẫm sẽ phong nàng làm chính thê duy nhất của trẫm, là Hoàng hậu duy nhất.”

“Dương Vân, trẫm đã tìm lại được nàng.”

Trưởng tỷ quay về, tình thế trở thành “người ch sống lại”, “mất mà tìm lại được”, tình cũ bùng cháy, ngọt ngào như mật, nóng bỏng như lửa, khó lòng chia lìa.

Lúc đó ta mới hiểu ra, ta chỉ có thể ch trong cung, còn trưởng tỷ thì có vô số con đường lui.

Trưởng tỷ bị tình lang phụ bạc, liền chạy về cung, chọn đúng thời điểm, đường hoàng ngồi lên ghế Hoàng hậu.

Còn ta, chật vật sống trong cung, bị chà đạp dưới chân Thái tử, trở thành trò cười thảm hại nhất!

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 4

4.

“Muội muội, muội có đồng ý giúp tỷ hay không?”

Trưởng tỷ thấy ta do dự, đột nhiên rút cây trâm vàng trên đầu.

Ta bị ánh sáng từ phần đầu nhọn của cây trâm lóe lên trước mắt, theo bản năng che cổ mình, lại thấy trưởng tỷ kề cây trâm vào cổ họng trưởng tỷ.

Lúc này ta mới ngộ ra, ta đã sống lại, sống lại vào thời điểm trưởng tỷ định giả ch.

“Nếu không có tình yêu của An lang, ta như người đã ch rồi!”

Cũng giống như kiếp trước, trưởng tỷ ép ta giúp giả ch.

Ta lạnh lùng nhìn trưởng tỷ, đưa tay dễ dàng giật lấy cây trâm vàng, nhếch môi cười: “Trưởng tỷ, muội sẽ giúp tỷ.”

Trưởng tỷ không nghi ngờ gì ta, từ nhỏ đến lớn, ta là muội muội luôn nghe lời trưởng tỷ, cũng rất kính trọng trưởng tỷ.

Đích tỷ lấy ra một viên thuốc màu đỏ nói: “Đây là Tức Tức Hoàn, do An lang đưa cho tỷ, chỉ cần uống viên thuốc này, tỷ sẽ mất hơi thở và mạch đập trong bảy ngày bảy đêm, đến ngày thứ bảy cùng giờ tỷ sẽ tỉnh lại.”

“Tỷ sẽ bắt đầu giả bệnh trước đó hai ngày, đến ngày thứ ba thì uống viên thuốc này, mọi người trong nhà sẽ loan tin ra ngoài nói tỷ ch vì cảm lạnh nặng.”

Đích tỷ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, dặn dò nghiêm túc: “Muội muội à, đến lúc đó, muội phải để lại lỗ thông khí trên quan tài của tỷ, còn nắp quan tài phải chọn loại gỗ nhẹ một chút. Như vậy đến ngày thứ bảy tỷ tỉnh lại mới có sức đẩy ra, cũng không bị ngạt thở, khi tỷ tỉnh lại, An lang sẽ tới đón tỷ.”

Đích tỷ kể cho ta nghe tất cả kế hoạch của mình, đây không phải là tin tưởng ta, mà là ra lệnh cho ta.

Đích nữ nhà quyền quý luôn cho rằng thứ nữ sẽ không dám trái lệnh mình.

“Chỉ cần làm tốt chuyện này, muội sẽ là tỷ muội tốt nhất của ta.”

Trưởng tỷ bắt ta nhìn vào mắt trưởng tỷ và đồng ý.

Trưởng tỷ biết thứ nữ sợ nhất là nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của trưởng nữ, đôi mắt của trưởng nữ là điều đáng sợ nhất trong đời thứ nữ, còn sự công nhận của trưởng nữ là điều thứ nữ khao khát nhất trong đời.

Trưởng tỷ rất chắc chắn ta không dám nói dối khi đối diện với đôi mắt của mình.

Ta nắm lấy tay trưởng tỷ: “Chuyện mà muội khao khát nhất đời này không phải là nổi danh lẫy lừng, mà là được trưởng tỷ khen ngợi và công nhận.”

“Muội nhất định sẽ giúp tỷ hoàn thành mối lương duyên này.”

5.

Mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch của kiếp trước.

Trưởng tỷ trước tiên giả vờ bị cảm lạnh, từ chối dự yến tiệc trong cung, giả bệnh hai ngày rồi uống Tức Tức Hoàn, tối hôm đó trưởng tỷ ngừng thở và không còn mạch đập.

Tức Tức Hoàn quả nhiên lợi hại, qua mặt được tất cả thái y, cuối cùng tin tức trưởng tỷ đã ch được báo lên hoàng cung.

Cha và chủ mẫu bị che mắt, khóc đến xé lòng.

Cha ta khóc vì nữ nhi mà mình dồn bao tâm huyết bồi dưỡng nhiều năm để làm Thái tử phi, sau này là Hoàng hậu lại ch uổng như vậy.

Còn chủ mẫu thì khóc rất chân thật, dù sao cũng là con gái ruột.

Nhưng kiếp trước, sau khi trưởng tỷ ch đi sống lại, cho dù phu thê hai người họ nhận ra cái ch của trưởng tỷ có điều kỳ lạ, cũng không dám lên tiếng.

Họ mặc nhiên thừa nhận là ta đã hại ch trưởng tỷ, ch cũng đáng tội.

Rất nhanh, quan tài đặt làm đã được đưa đến phủ.

Ta gõ gõ vào cỗ quan tài mà trưởng tỷ đang nằm, dặn dò để lại lỗ thông khí ở hai bên, nắp quan tài tuy trông dày nhưng bên trong rỗng, chỉ cần dùng chút sức của phụ nữ trưởng thành là có thể đẩy ra.

Sáng sớm hôm sau, ta đốt lửa để khói làm cay mắt, làm đến mức hai mắt sưng húp đỏ ửng, rồi đến quỳ trước mặt cha mẹ, khóc lóc nói: “Tối qua trưởng tỷ hiện về trong mơ, trưởng tỷ nói tỷ ấy không thích quan tài gỗ, vì để lâu trong lòng đất sẽ bị sâu đục, còn bị thấm nước mục nát.”

“Trưởng tỷ lúc sống rất yêu cái đẹp, ch rồi sao có thể chịu đựng những điều đó?”

“Tối qua trong mơ trưởng tỷ đã khóc cả đêm, trưởng tỷ còn nói, nói…”

Cha mẹ hỏi dồn: “Nói gì! Trưởng tỷ con còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành mà hiện về trong mơ cơ chứ?”

Ta rưng rưng nước mắt: “Trưởng tỷ nói tỷ ấy muốn đổi quan tài bằng đá!”

“Quan tài đá vừa dày vừa nặng, không bị sâu đục cũng không bị thấm nước, lại chắc chắn và đẹp đẽ.”

“Chỉ có nằm trong quan tài đá, trưởng tỷ mới có thể yên nghỉ!”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 5

6.

Chủ mẫu nghe xong khóc òa lên: “Con gái số khổ của ta!”

Cha lắc đầu thở dài: “Vậy thì đổi quan tài đá đi! Con bé từ nhỏ đã được nuông chiều, ch rồi cũng không nên chịu khổ như vậy.”

Trước khi vào lăng, trưởng tỷ được đặt vào trong quan tài đá.

Ta cố ý đến trước, ngắm nhìn dung nhan thanh thản của trưởng tỷ – trông như đang say giấc.

Vốn chỉ là ngủ say thôi, nhưng mọi người đều cho rằng đích tỷ đã ch.

Vậy thì cứ để đích tỷ ch thật đi?

“Trưởng tỷ, tỷ hãy yên nghỉ.”

“Đóng nắp quan tài!”

Ba bốn nam nhân cường tráng vừa định đóng nắp quan tài bằng đá lại, bên ngoài phòng bỗng vang lên tiếng quát: “Ai dám đóng nắp quan!”

Tim ta nhảy lên, ngẩng đầu nhìn thấy Thái tử Lý Diên Thành.

Mắt hắn đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi khẳng định: “Dương Vân của ta không hề ch!”

7.

Thái tử loạng choạng bước đến bên cạnh quan tài đá, nhìn gương mặt xinh đẹp đang say ngủ của trưởng tỷ, tự lẩm nhẩm hết sức đau thương: “Dương Vân, nếu nàng không ch, ta còn có cơ hội lấy nàng làm Thái tử phi, sao nàng lại ra đi như vậy chứ?”

Ta thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Thái tử chỉ đến để bày tỏ nỗi lòng si tình.

Làm ta lo lắng một phen, sợ các thái y trong cung đã phát hiện ra điều gì đó, để Thái tử biết được sự thật.

Thái tử đau buồn, sờ lên quan tài đá lạnh lẽo, ngập ngừng hỏi: “Tại sao lại dùng quan tài đá?”

Cha mẹ ta đã khóc đến mức không thể trả lời.

Ta tiến lên một bước, yếu ớt hành lễ, mắt ngấn lệ đáp: “Khởi bẩm điện hạ, trưởng tỷ báo mộng cho muội, nói sợ sâu bọ dưới đất cắn tỷ ấy, nên mới đổi thành quan tài đá.”

Nói đến đây, ta rơi một giọt nước mắt giả dối xuống, từ từ ngước lên nhìn Thái tử.

Cũng giống như kiếp trước, khi nhìn rõ mặt ta, trong thoáng chốc, mắt Thái tử trợn tròn.

Tình yêu của hắn dành cho trưởng tỷ là thật, nhưng bản tính dăm bữa nửa tháng lại thay đổi một người trong mộng cũng là thật.

Chỉ thấy lúc này, nỗi bi thương trên mặt Lý Diên Thành đã giảm bớt vài phần – Người ch không thể sống lại, trước mắt lại xuất hiện một người sống sờ sờ yểu điệu thục nữ tới vậy…

Hắn thở dài, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, lảo đảo muốn ngã.

“Điện hạ sợ là đau buồn quá mức mà ngã bệnh rồi, mau đỡ điện hạ đi!”

Thái tử được đưa đến Noãn Các nghỉ ngơi, cha mẹ ta phải đi chăm sóc vị quý tộc hoàng gia này.

Ta nhìn trưởng tỷ nằm trong quan tài đá, lạnh lùng ra lệnh: “Mau, đậy nắp quan tài lại!”

Ba bốn thanh niên trai tráng hợp lực đóng nắp quan.

Quan tài đá kín kẽ, một tia không khí cũng không lọt vào được.

8.

Ngày thứ bảy, trưởng tỷ ruột của ta được đưa vào lăng mộ.

Quý tộc và quan lại khắp kinh thành đều đến thăm viếng, trưởng nữ mất sớm nên còn dựng cả đàn tế trên đường phố.

Với quy mô như vậy, cả kinh thành đều biết – trưởng nữ của Lục phủ đã ch vì bệnh.

Tất cả nghi lễ tang ma kết thúc, trở về Lục phủ thì trời đã tối, a hoàn thân cận chạy đến nói: “Vừa rồi trên đường về, dường như có người theo dõi nhị tiểu thư.”

Ta nâng chén trà trên bàn, nhìn về phía khuê phòng của trưởng tỷ.

Bảy ngày trước vào giờ Tuất, trưởng tỷ uống thuốc giả ch, bảy ngày sau vào lúc này, trưởng tỷ sắp tỉnh lại từ trong quan tài đá.

“Đi dạo cùng ta một chút đi.”

Ta đặt chén trà xuống, hứng thú đứng dậy bước ra ngoài phủ.

A hoàn đi theo bên cạnh ta khuyên: “Tiểu thư, trời đã tối rồi, đừng ra ngoài nữa.”

“Không ra ngoài, sao có trò hay mà xem? Ngươi sợ thì không cần theo ta.”

Ta một mình bước ra cổng phủ, chưa đi được mấy bước, quả nhiên bị một thanh đao chặn lại trong ngõ hẻm tối tăm: “Lục Thư Ngọc, trưởng tỷ của ngươi ch//ôn ở đâu?!”

Dưới ánh trăng, tình lang mà trưởng tỷ yêu nhất An Tề Minh đang dùng đao kề vào cổ ta, hắn ta không còn vẻ nho nhã như trước mặt trưởng tỷ nữa, lúc này ánh mắt lộ vẻ hung ác ép hỏi ta: “Ngươi đến muộn hơn nửa canh giờ, chẳng lẽ muốn phá hỏng cả kế hoạch sao?!”

Theo thỏa thuận, ta vốn phải gặp An Tề Minh từ nửa canh giờ trước, đến lăng mộ đợi trưởng tỷ tỉnh lại.

An Tề Minh cảnh giác, hắn ta đe dọa ta: “Ta nói cho ngươi biết, trưởng tỷ ngươi không thể xảy ra chuyện gì, nếu không ta nhất định sẽ kéo ngươi xuống nước! Cùng chung số phận!”