Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 62: C62: Nghi hoặc

Bốn người bên trong phòng ăn riêng bị hành động bất hình lình này cùng tiếng kêu của mèo con làm cho kinh ngạc không thôi.

Nhìn hai cái chân ngắn cũn cỡn của mèo con cố hết sức giang ra hai bên khiến bọn họ vừa buồn cười vừa kỳ lạ trong lòng.

Đây hình như không phải thành động cử một con mèo bình thường, hoặc có thể nói một con mèo bình thường sẽ không làm ra hành động như vậy, thậm chí nó cũng không kêu bằng giọng kêu chói tai như thế nếu như không gặp phải tình cảnh nào đó cực kỳ nguy hiểm cùng đau đớn.

Phan Miêu Vũ biết mình làm vậy sẽ bị nghi ngờ nhưng cậu không quan tâm, mong muốn hiện tại của cậu chính là hai người trước mắt này không cãi nhau nữa, cậu không muốn một người là người cậu yêu một người là ân nhân cứu mạng của cả cậu cùng nguyên chủ xảy ra tranh chấp hay mâu thuẫn với nhau dẫn đến việc người sống ta chết.

Không nói đến Nguyễn Minh Hoàng người đàn ông của cậu, người mà cậu hiểu rõ từ trên xuống dưới tuy lúc ấy cậu thật sự đã hiểu lầm anh nhưng bởi vì cậu biết thế giới này là một câu chuyện đó người khác viết lên nếu như chủ thần của thế giới nhúng tay vào thì chờ dù là nam chính cũng sẽ không tài nào chống lại được. Bởi vì vậy mà cậu đã thất vọng biết bao nhiêu, nhưng có lẽ một phần cũng là do cậu đã không tin tưởng anh không hỏi lý do anh làm như vậy, cậu đã bị ràng buộc bởi việc biết trước tương lai được định sẵn.

Còn Hồ Phi Tuấn trong khoảng thời gian ở cạnh nhau khiến cậu hiểu rõ tính tình của anh ta, một người yêu thương động vật như vậy chắc chắn không thể là người xấu được. Không chỉ vậy anh ta cực kỳ lười nhác không thích quan tâm đ ến những thứ mình không thích, nói trắng ra nếu không phải anh ta bị bắt kế thừa công ty thì có lẽ hiện tại anh ta đã mở một công ty buôn bán nhỏ rồi nằm không đếm tiền.

Phan Miêu Vũ không hiểu tại sao với cái tính cách lười biếng của anh ta thì làm sao tốn công tốn sức bắt cóc một người vô dụng không có chút giá trị nào giống như cậu.

Nguyễn Minh Hoàng nhìn chằm chằm mèo con đứng trên bàn hai mắt tròn xoe đầy lo lắng nhìn anh, trầm tư trong chốc lát anh liền đưa tay ra ôm lại mèo con vào lòng rồi liếc mắt nhìn hai người trợ lý vẫn trợn to mắt đầy kinh ngạc mà nhìn theo mèo con được anh ôm vào lòng.

“Hai người ra ngoài trước đi, tôi cùng chủ tịch Hồ có chuyện riêng cần nói.” Anh nhìn trợ lý của mình rồi ra hiệu.

Hai người trợ lý đều bị tiếng nói bất hình lình của anh làm cho giật mình ngớ người đồng loạt nhìn về phía anh. Lương trợ lý nhìn ánh mắt ra hiệu của anh liền nhanh chóng gật đầu đi đến gần trợ lý của Hồ Phi Tuấn rồi kéo anh ta rời đi:

“Vậy chúng tôi ra ngoài trước.”

Trợ lý của Hồ Phi Tuấn vẫn chưa hiểu chuyện gì đã bị kéo ra ngoài.

Trong phòng ăn riêng lúc này chỉ còn hai người một mèo nhìn nhau. Nguyễn Minh Hoàng nhìn Hồ Phi Tuấn không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy hành động của mèo con liền không khỏi tò mò hỏi:

” Ngài Hồ đây hình như không kinh ngạc nhỉ.”

Hồ Phi Tuấn bình tĩnh gật đầu hai mắt đầy dịu dàng nhìn mèo con trong lòng anh: “Tôi không còn ngạc nhiên nữa, em ấy hình như không phải một con mèo bình thường.”

Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy hai chân mày khẽ cau lại, đúng vậy từ lúc nhìn thấy mèo con anh cũng có suy nghĩ như thế, không chỉ vậy anh còn cảm thấy một sự thân thuộc kỳ lạ, ánh mắt anh không thể nào rời khỏi nó được. Anh đã có một suy nghĩ hết sức hoang đường giống như mèo con này chính là Phan Miêu Vũ.

Nhưng trên đời này làm sao có thể có chuyện như vậy được, sao một người có thể biến thành mèo… Không phải nói là sao một con mèo có thể trở thành người.

Anh cụp mắt nhìn mèo con đang cực kỳ thưởng thụ trong lòng anh đến mức đầu gật gù lên xuống. Nhìn thấy nó như vậy lòng anh bỗng trở nên cực kỳ mềm mại.

“Nguyễn Minh Hoàng, tôi muốn hợp tác cùng anh để đối phó với Phan gia.” Hồ Phi Tuấn nhìn anh như vậy liền trực tiếp vào vấn đề chính của hôm nay, anh ta cảm thấy ngồi nhìn một người một mèo ân ái thế này đúng là cay mắt quá rồi, rõ ràng mèo là anh ta đưa đến nhưng hiện tại dính lấy đối thủ một mất một còn của mình không chịu trở về nữa rồi.

Nguyễn Minh Hoàng lúc này mới rời mắt khỏi người mèo con nhìn thẳng về phía anh ta: “Ngài Hồ đây thực sự muốn làm như vậy.”

“Ngài Nguyễn đây chẳng lẽ không cảm thấy cô gái tên Phan Ân Ly có thứ gì đó rất kỳ lạ sao.”

Nguyễn Minh Hoàng nhướng mày nhìn anh ta nhưng không nói gì.

“Những kẻ bên cạnh cô ta giống như những con rối luôn làm theo lệnh của cô ta, xem cô ta giống như trung tâm của thế giới này.” Hồ Phi Tuấn thở dài rồi tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy chỉ cần có người tiếp xúc cùng cô ta thì chắc chắn sẽ bị cô ta nắm thóp, không thể không làm theo lệnh cô ta.”

“Nhưng tôi cùng anh, những người xung quanh chúng ta lại không có gì khác thường.” Nguyễn Minh Hoàng nghi hoặc.

“Người lúc trước ở bên cạnh ngài Nguyễn đây…” Hồ Phi Tuấn chậm rãi nói.

“Tiểu Vũ làm sao.” Nguyễn Minh Hoàng trở nên nghiêm túc: “Ngài Hồ đây có ý gì?”

Phan Miêu Vũ đang mơ màng buồn ngủ thì nghe thấy tên mình, cậu mở mắt ra nghi hoặc nhìn lên khuôn mặt nghiêm túc của anh rồi nghe thấy Hồ Phi Tuấn lên tiếng.

“Bình tĩnh, tôi không có ý gì chỉ là tôi có một chuyện thắc mắc từ rất lâu rồi.”

Cậu nghe thấy vậy liền dảnh lỗ tai lên hóng hớt, hình như anh ta định nói chuyện gì đó liên quan đến cậu thì phải.

“Ngài Nguyễn chẳng lẽ ngài chưa từng suy nghĩ thử vấn đề nằm ở đâu hay sao.” Hồ Phi Tuấn mỉm cười đầy hài hước: “Ngài đúng là vô vọng.”

Nguyễn Minh Hoàng nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn anh ta khuôn mặt đầy lạnh lẽo: “Ngài Hồ đây xin nói thẳng đi, đừng vòng vo mắt hết thời gian nữa.”

“Được vậy tôi nói thẳng, ngài còn nhớ tiếc từ thiện của mấy năm trước hay không.

Nguyễn Minh Hoàng cau mày, anh đã dự không biết bao buổi tiệc với cách nói đầy mong lung này của anh ta thì làm sao nhớ được.

Hồ Phi Tuấn cũng hiểu được chuyện này nên không hỏi nữa mà nói tiếp: “Trong buổi tiệc đó khi tôi nhìn thấy Phan Ân Ly thì giống như bị trúng tà vậy ánh mắt tôi không thể nào rời khỏi người cô ta.”

“Nhưng sau đó tôi vô tình đụng phải cậu ấy, sau đó suy nghĩ của tôi không còn bị dẫn dắt nữa.”

Nguyễn Minh Hoàng cau mày: “Ý ngài Hồ là cô ta đã làm gì đó khiến những người xung quanh mình bị mê muội.”

“Đúng vậy.”

Anh nghe thấy câu trả lời liền hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Ngài Hồ đây cảm thấy khi đụng phải Tiểu Vũ thì sự mê hoặc đó đã biến mất.”

“Đúng vậy.” Hồ Phi Tuấn gật đầu: “Nếu như cậu ấy còn bên cạnh anh thì chúng ta có thể thử nghiệm một lần xem sao.”

Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền đen mặt, cho dù cậu không thể làm được chuyện kỳ diệu đó thì anh vẫn muốn tìm thấy cậu. Phan Ân Ly thì làm sao cô ta có thể tập hợp những gia tộc kia nhưng chắc chắn không thể làm gì được gia đình của anh.

Lúc đầu anh đã không muốn dính dáng gì đến cô ta nhưng cô ta đã làm anh mất đi cậu, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta kể cả những kẻ giúp đỡ cô ta.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 61: 61: Nghi Hoặc

Bốn người bên trong phòng ăn riêng bị hành động bất hình lình này cùng tiếng kêu của mèo con làm cho kinh ngạc không thôi.
Nhìn hai cái chân ngắn cũn cỡn của mèo con cố hết sức giang ra hai bên khiến bọn họ vừa buồn cười vừa kỳ lạ trong lòng.
Đây hình như không phải thành động cử một con mèo bình thường, hoặc có thể nói một con mèo bình thường sẽ không làm ra hành động như vậy, thậm chí nó cũng không kêu bằng giọng kêu chói tai như thế nếu như không gặp phải tình cảnh nào đó cực kỳ nguy hiểm cùng đau đớn.
Phan Miêu Vũ biết mình làm vậy sẽ bị nghi ngờ nhưng cậu không quan tâm, mong muốn hiện tại của cậu chính là hai người trước mắt này không cãi nhau nữa, cậu không muốn một người là người cậu yêu một người là ân nhân cứu mạng của cả cậu cùng nguyên chủ xảy ra tranh chấp hay mâu thuẫn với nhau dẫn đến việc người sống ta chết.
Không nói đến Nguyễn Minh Hoàng người đàn ông của cậu, người mà cậu hiểu rõ từ trên xuống dưới tuy lúc ấy cậu thật sự đã hiểu lầm anh nhưng bởi vì cậu biết thế giới này là một câu chuyện đó người khác viết lên nếu như chủ thần của thế giới nhúng tay vào thì chờ dù là nam chính cũng sẽ không tài nào chống lại được.

Bởi vì vậy mà cậu đã thất vọng biết bao nhiêu, nhưng có lẽ một phần cũng là do cậu đã không tin tưởng anh không hỏi lý do anh làm như vậy, cậu đã bị ràng buộc bởi việc biết trước tương lai được định sẵn.
Còn Hồ Phi Tuấn trong khoảng thời gian ở cạnh nhau khiến cậu hiểu rõ tính tình của anh ta, một người yêu thương động vật như vậy chắc chắn không thể là người xấu được.

Không chỉ vậy anh ta cực kỳ lười nhác không thích quan tâm đến những thứ mình không thích, nói trắng ra nếu không phải anh ta bị bắt kế thừa công ty thì có lẽ hiện tại anh ta đã mở một công ty buôn bán nhỏ rồi nằm không đếm tiền.
Phan Miêu Vũ không hiểu tại sao với cái tính cách lười biếng của anh ta thì làm sao tốn công tốn sức bắt cóc một người vô dụng không có chút giá trị nào giống như cậu.

Nguyễn Minh Hoàng nhìn chằm chằm mèo con đứng trên bàn hai mắt tròn xoe đầy lo lắng nhìn anh, trầm tư trong chốc lát anh liền đưa tay ra ôm lại mèo con vào lòng rồi liếc mắt nhìn hai người trợ lý vẫn trợn to mắt đầy kinh ngạc mà nhìn theo mèo con được anh ôm vào lòng.
“Hai người ra ngoài trước đi, tôi cùng chủ tịch Hồ có chuyện riêng cần nói.” Anh nhìn trợ lý của mình rồi ra hiệu.
Hai người trợ lý đều bị tiếng nói bất hình lình của anh làm cho giật mình ngớ người đồng loạt nhìn về phía anh.

Lương trợ lý nhìn ánh mắt ra hiệu của anh liền nhanh chóng gật đầu đi đến gần trợ lý của Hồ Phi Tuấn rồi kéo anh ta rời đi:
“Vậy chúng tôi ra ngoài trước.”
Trợ lý của Hồ Phi Tuấn vẫn chưa hiểu chuyện gì đã bị kéo ra ngoài.
Trong phòng ăn riêng lúc này chỉ còn hai người một mèo nhìn nhau.

Nguyễn Minh Hoàng nhìn Hồ Phi Tuấn không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy hành động của mèo con liền không khỏi tò mò hỏi:
” Ngài Hồ đây hình như không kinh ngạc nhỉ.”
Hồ Phi Tuấn bình tĩnh gật đầu hai mắt đầy dịu dàng nhìn mèo con trong lòng anh: “Tôi không còn ngạc nhiên nữa, em ấy hình như không phải một con mèo bình thường.”
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy hai chân mày khẽ cau lại, đúng vậy từ lúc nhìn thấy mèo con anh cũng có suy nghĩ như thế, không chỉ vậy anh còn cảm thấy một sự thân thuộc kỳ lạ, ánh mắt anh không thể nào rời khỏi nó được.

Anh đã có một suy nghĩ hết sức hoang đường giống như mèo con này chính là Phan Miêu Vũ.
Nhưng trên đời này làm sao có thể có chuyện như vậy được, sao một người có thể biến thành mèo…!Không phải nói là sao một con mèo có thể trở thành người.
Anh cụp mắt nhìn mèo con đang cực kỳ thưởng thụ trong lòng anh đến mức đầu gật gù lên xuống.

Nhìn thấy nó như vậy lòng anh bỗng trở nên cực kỳ mềm mại.
“Nguyễn Minh Hoàng, tôi muốn hợp tác cùng anh để đối phó với Phan gia.” Hồ Phi Tuấn nhìn anh như vậy liền trực tiếp vào vấn đề chính của hôm nay, anh ta cảm thấy ngồi nhìn một người một mèo ân ái thế này đúng là cay mắt quá rồi, rõ ràng mèo là anh ta đưa đến nhưng hiện tại dính lấy đối thủ một mất một còn của mình không chịu trở về nữa rồi.

Nguyễn Minh Hoàng lúc này mới rời mắt khỏi người mèo con nhìn thẳng về phía anh ta: “Ngài Hồ đây thực sự muốn làm như vậy.”
“Ngài Nguyễn đây chẳng lẽ không cảm thấy cô gái tên Phan Ân Ly có thứ gì đó rất kỳ lạ sao.”
Nguyễn Minh Hoàng nhướng mày nhìn anh ta nhưng không nói gì.

“Những kẻ bên cạnh cô ta giống như những con rối luôn làm theo lệnh của cô ta, xem cô ta giống như trung tâm của thế giới này.” Hồ Phi Tuấn thở dài rồi tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy chỉ cần có người tiếp xúc cùng cô ta thì chắc chắn sẽ bị cô ta nắm thóp, không thể không làm theo lệnh cô ta.”
“Nhưng tôi cùng anh, những người xung quanh chúng ta lại không có gì khác thường.” Nguyễn Minh Hoàng nghi hoặc.
“Người lúc trước ở bên cạnh ngài Nguyễn đây…” Hồ Phi Tuấn chậm rãi nói.
“Tiểu Vũ làm sao.” Nguyễn Minh Hoàng trở nên nghiêm túc: “Ngài Hồ đây có ý gì?”
Phan Miêu Vũ đang mơ màng buồn ngủ thì nghe thấy tên mình, cậu mở mắt ra nghi hoặc nhìn lên khuôn mặt nghiêm túc của anh rồi nghe thấy Hồ Phi Tuấn lên tiếng.
“Bình tĩnh, tôi không có ý gì chỉ là tôi có một chuyện thắc mắc từ rất lâu rồi.”
Cậu nghe thấy vậy liền dảnh lỗ tai lên hóng hớt, hình như anh ta định nói chuyện gì đó liên quan đến cậu thì phải.
“Ngài Nguyễn chẳng lẽ ngài chưa từng suy nghĩ thử vấn đề nằm ở đâu hay sao.” Hồ Phi Tuấn mỉm cười đầy hài hước: “Ngài đúng là vô vọng.”
Nguyễn Minh Hoàng nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn anh ta khuôn mặt đầy lạnh lẽo: “Ngài Hồ đây xin nói thẳng đi, đừng vòng vo mắt hết thời gian nữa.”
“Được vậy tôi nói thẳng, ngài còn nhớ tiếc từ thiện của mấy năm trước hay không.
Nguyễn Minh Hoàng cau mày, anh đã dự không biết bao buổi tiệc với cách nói đầy mong lung này của anh ta thì làm sao nhớ được.

Hồ Phi Tuấn cũng hiểu được chuyện này nên không hỏi nữa mà nói tiếp: “Trong buổi tiệc đó khi tôi nhìn thấy Phan Ân Ly thì giống như bị trúng tà vậy ánh mắt tôi không thể nào rời khỏi người cô ta.”
“Nhưng sau đó tôi vô tình đụng phải cậu ấy, sau đó suy nghĩ của tôi không còn bị dẫn dắt nữa.”
Nguyễn Minh Hoàng cau mày: “Ý ngài Hồ là cô ta đã làm gì đó khiến những người xung quanh mình bị mê muội.”
“Đúng vậy.”
Anh nghe thấy câu trả lời liền hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Ngài Hồ đây cảm thấy khi đụng phải Tiểu Vũ thì sự mê hoặc đó đã biến mất.”
“Đúng vậy.” Hồ Phi Tuấn gật đầu: “Nếu như cậu ấy còn bên cạnh anh thì chúng ta có thể thử nghiệm một lần xem sao.”
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền đen mặt, cho dù cậu không thể làm được chuyện kỳ diệu đó thì anh vẫn muốn tìm thấy cậu.

Phan Ân Ly thì làm sao cô ta có thể tập hợp những gia tộc kia nhưng chắc chắn không thể làm gì được gia đình của anh.
Lúc đầu anh đã không muốn dính dáng gì đến cô ta nhưng cô ta đã làm anh mất đi cậu, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta kể cả những kẻ giúp đỡ cô ta..

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 60: 60: Cãi Nhau

Nguyễn Minh Hoàng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, anh ngước đầu ra khỏi lớp lông mềm mại của mèo con rồi bình tĩnh ngồi lại trên ghế, tay anh vẫn ôm chặt mèo con không có ý định buông ra.
Hai mắt anh nhìn người đàn ông ở đối diện.
Hồ Phi Tuấn cùng anh từ trước đến nay đều là đối thủ một mất một còn, trước khi anh hoàn toàn đưa công ty lên tầm cao cả nước thì anh ta đã đứng đầu nhân sinh của mình.
Nhưng kỳ lạ là cả hai chưa từng có việc đụng độ đến nhau nhưng lại luôn xem đối phương cực kỳ ngứa mắt.

Chỉ là Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy từ sau khi Phan Miêu Vũ ở cạnh anh thì cái cảm giác này hoàn toàn không còn nữa, ngược lại anh còn cảm thấy hành động trước đây của mình đúng là ngớ ngẩn.
Mà chính Hồ Phi Tuấn cũng đối xử với anh giống như kẻ thù nhưng sau đó anh lại không còn bị anh ta ngáng đường như trước nữa.
Cứ nghĩ sau này hai người sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nhưng không ai ngờ được một ông chủ ở công ty lớn như anh ta lại chính miệng mời anh hợp tác đối phó với Phan gia.
Nguyễn Minh Hoàng tụy nghi hoặc nhưng trong lòng cũng cảm thấy may mắn, với thực lực của anh hiện tại thì việc để Phan gia phá sản là bất khả thi, chèn ép được bọn họ đã là nhờ số tiền khủng mà anh kiếm được nhưng bọn họ muốn thoát khỏi tình trạng này chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Phan Miêu Vũ bị anh vuốt ve một cách sung sướng liền không nhịn được mềm mại kêu một tiếng: “Meo, meo.”

Cậu hoàn toàn không định nói gì chỉ là bản năng khiến cậu gầm gừ kêu lên mà thôi.
Hồ Phi Tuấn nhìn mà ấm ức không thôi, hình như anh ta lỡ nuôi một con mèo vô ơn rồi.

Thời gian bọn họ sống chung mèo con chưa từng có hành động này, rất rõ ràng bởi vì người vuốt ve cậu là Nguyễn Minh Hoàng nên mới như thế.
Anh ta hậm hực mím chặt môi.

Trước giờ tính tình anh ta không tốt nhưng trước mặt mèo con anh ta lại không thể làm gì, đành phải lên tiếng trước phá vỡ không gian im lặng này:
“Nguyễn tổng.”
“Hồ tổng.” Nguyễn Minh Hoàng lịch sự đáp lại nhưng tay vẫn không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mại.
“Trợ lý của tôi cũng đã bàn bạc chuyện với ngài qua điện thoại rồi đấy.” Hồ Phi Tuấn chậm rãi nói, sắc mặt càng trở nên đen xuống: “Không biết ngài nghĩ thế nào.”
Càng nhìn sự thưởng thụ cùng ánh mắt long lanh đó của mèo con anh ta bỗng cảm thấy hình như mình mất đi mèo cưng là chuyện chắc chắn rồi.

Đúng là một con mèo vong ơn mà.
Hồ Phi Tuấn tgở dài, nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng anh ta lại không nỡ nói gì, mèo con nhà mình có linh tính bao nhiêu anh ta là người rõ nhất lỡ như nó thật sự bị anh ta nói cho tự ái rồi từ nay về sau không về thăm anh nữa thì sao.

Như vậy không phải đau lòng chết anh ta sao.

Tuy anh ta không thể hiện ra ngoài nhưng Nguyễn Minh Hoàng nhìn vào có thể biết được người này đang cảm thấy thế nào vì vậy anh không khỏi nhếch khóe miệng cúi đầu xuống nhìn mèo con đang nằm trên chân anh, hai mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm anh giống như muốn nói với anh gì đó nhưng những từ phát ra cũng chỉ là vài tiếng mèo kêu mà anh không thể hiểu nổi.

“Tất nhiên.

Hồ tổng tôi đã suy nghĩ xong nhưng tôi lại lo ngài sẽ hối hận.” Anh ngước đầu lên cười nói: “Trong giới ai mà chẳng nghe thấy cô Phan đang không ngừng theo đuổi ngài chẳng ngại ngày đêm.”
Hồ Phi Tuấn nghe vậy liền không khỏi kéo khoé môi lạnh lùng nói: ” Nào dám, nào dám tôi tránh cô ta còn không kịp ấy mà.”
Sau đó anh ta giễu cợt: “Tôi không thể nào có phúc hưởng thụ mỹ nhân như ngài Nguyễn đây, một tay ôm hai người.”
Nói đến chữ hai người anh ta còn nhấn mạnh cực kỳ rối thong thả tiếp tục: “Nguyễn tổng ngài nên biết trên đời này không có cái gì là thập toàn thập mỹ đâu.”
Nguyễn Minh Hoàng nghe anh ta nói xong cũng không tức giận mà liếc nhìn anh ta một cách lạnh lùng rồi thở dài: “Đúng vậy không có gì là thập toàn thập mỹ.

Cũng không có thuốc nào quay lại thời gian.

Hối hận cũng không thể làm gì được nữa.”
Nói đến đây anh đầy nghiêm túc mà nhìn anh ta: “Vì vậy Hồ tổng hãy lấy tôi làm tấm gương sau này tốt nhất là đừng dây dưa với người khác giống như hiện tại.

Một khi đã có gia đình thì tốt nhất hãy quan tâm đến vợ mình đừng không giải thích gì cả mà âm thầm làm những chuyện khiến nữa kia của mình đau lòng.”
Hồ Phi Tuấn khẽ cười thong dong đáp lại: “Nguyễn tổng nói đúng.

Nếu tôi thật sự có một người vợ tốt như ngài thì chắc chắn tôi sẽ không khiến người ấy đâu lòng đến nỗi mất tích đâu.”
Phan Miêu Vũ nằm trong lòng Nguyễn Minh Hoàng cảm nhận được khí tràng xung quanh anh càng ngày càng không xong hình như bởi vì lời nói lúc này của Hồ Phi Tuấn khiến anh cực kỳ tức giận sắp không kìm chế được mình nữa rồi.
Không được, cậu không thể để hai người tranh chấp với nhau, không thể để có chuyện gì xảy ra với cả hai người.
Không thể được.
Phan Miêu Vũ sợ hãi mà đứng bật dậy khỏi chân Nguyễn Minh Hoàng, cậu nhảy lên bàn đứng ở giữa cả hai người mà giơ hai móng vuốt sang hai bên trước mặt bọn họ vừa gào lên một tiếng đầy trói tai:
“Méo.”.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 58: 58: Điên Rồi

Hồ Phi Tuấn sau khi giải quyết xong người phụ nữ kia liền ôm lấy cậu vào trong phòng ngủ, anh đi đến bên cạnh cái khay của cậu rồi đưa tay lấy hạt dành cho mèo đổ vào khay.
Lúc bắt đầu Phan Miêu Vũ cực kỳ ghét bỏ loại thức ăn này nhưng sau khi ăn thử liền cảm thấy khá ngon nên không còn ghét bỏ nữa.
Chờ anh ta đổ ra xong cậu mới đến gần mà chậm rãi ăn.

Tướng ăn của cậu không giống những con mèo bình thường mà bởi vì thói quen mà cậu thường ngắm thức ăn vào miệng rồi mới nhai không phải dùng đầu lưỡi mà liếm láp một hồi mới cho vào miệng.
Hồ Phi Tuấn ngồi xổm bên cạnh nhìn cậu ăn mà không khỏi cảm thấy thật đáng yêu.
Công việc hôm nay của anh ta đã xong có thể về nhà bất cứ khi nào nhưng hành động ngày hôm nay của Phan Ân Ly khiến anh ta cảm thấy đề phòng.
Cô ta làm sao có thể biết được việc anh ta chạy đến công ty mà cũng chạy đến, theo như những gì trợ lý nói cô ta sẽ đến thăm dò vài ngày nhưng đa số sẽ đến vào thứ hai cùng thứ bảy.
Nhưng khi nãy gặp cô ta hoàn toàn không có biểu hiện kinh ngạc vui mừng khi thật sự nhìn thấy người mà giống như đã biết trước anh ta sẽ đến nên chỉ giả vờ kinh ngạc một chút rồi thôi.

Không biết trong công ty hay trong cổ đông có người theo phe của cô ta, anh ta cần phải điều tra rõ ràng.
Nhưng cảm giác của một cửa một người làm ăn khiến anh ta thấy không dễ dàng để đối phó với cô ta.

Nhưng anh ta lại không muốn bỏ qua như thế này, vì vậy suy nghĩ một hồi anh ta đã liền bảo trợ lý liên lạc với Nguyễn Minh Hoàng.
Đối với anh ta việc hợp tác cùng kẻ địch trong thương trường là một việc bình thường, chỉ có kẻ thù với kẻ thù mới là đồng minh tốt nhất.
Bọn họ có thể cạnh tranh nhau trên chuyện làm ăn nhưng việc bị người khác xem là một cục vàng thì cực kỳ khó chịu.

Anh ta không biết cuối cùng Nguyễn Minh Hoàng có chấp nhận không nhưng từ việc người vợ kia của anh biến mất thì anh đã điên rồi.

Anh hận Phan gia đến chết.
Phan Miêu Vũ ăn xong nhìn về phía Hồ Phi Tuấn thấy khuôn mặt suy ngẫm của anh ta liền không khỏi khó hiểu, công ty anh ta có chuyện gì sao, sao lại căng thẳng như thế này.
Hình như trong ký ức của nguyên chủ ngoại trừ nam nữ chính có thể lật đổ anh ta thì nam phản diện chính là bất tử, không có ai có thể làm khó được nhân vật phản diện cả.
Cậu tin chắc chân lý này nhưng vẫn đi lại cạ người vào chân anh tỏ vẻ an ủi.

Hiện tại cậu chính là một chú mèo đáng yêu, cho dù làm hành động gì cũng trở nên cực kỳ đáng yêu.
Phan Miêu Vũ hoàn toàn không cảm thấy từ một người bình thường hiện tại lại không khác gì một con mèo có cái gì xấu hổ.

Cậu chỉ là thích ứng nhanh mà thôi.
Làm một người co được dũi được thì cho dù là ai, là cái gì chỉ cần có thể thích ứng cuộc sống hiện tại thì không phải không thể tiếp tục cuộc sống của mình.
Hồ Phi Tuấn mỉm cười ôm cậu lên sau đó đi ra ngoài ngồi vào bàn làm việc mà bắt đầu nói chuyện với cậu.

Đây là thói quen của hai người từ khi mới gặp nhau.
Phan Miêu Vũ không hiểu anh ta làm vậy để làm gì nhưng mỗi khi anh ta nói ra thứ gì đó với cậu thì vẻ mặt trong rất nhẹ nhõm giống như vừa trút bỏ được một gánh nặng trong lòng vậy.

Chắc chắn anh ta xem đây như một hoạt động để giải tỏ tâm tình.
Cậu cũng không để ý việc này mà thậm chí còn nghiêm túc lắng nghe lời nói của anh ta, những lúc cần thì cậu sẽ lên tiếng kêu một cái để tỏ vẻ đáp lại rồi lại tiếp tục nghe.
Lúc này cũng vậy, nhìn thấy anh định tiếp tục tâm sự với mình cậu liền nghiêm túc ngồi ngây ngắn mà run rẩy lỗ tai để chuẩn bị nghe kỹ.
Đúng như mong đợi của cậu Hồ Phi Tuấn thở dài nói: “Mày có biết Nguyễn Minh Hoàng anh ta đúng là cũng đáng thương bị Phan Ân Ly hại đến nỗi vợ mình cũng mất tích luôn.

Sau đó anh ta điên rồi, anh ta điên cuồng chạy khắp nơi để tìm kiếm vợ mình.
“Sau khi điều tra ra những người đã bắt cóc vợ mình anh ta liền tống bọn chúng vào tù, những kẻ đứng sau ngoại trừ Phan Ân Ly không có đủ bằng chứng thì những người khác nhẹ thì tán gia bại sản nặng thì vào tù.”
Phan Miêu Vũ nghe xong liền sửng sốt, chuyện này là sao, không phải anh ta yêu Phan Ân Ly sao.

Hồ Phi Tuấn không biết trong lòng cậu nghĩ gì liền tiếp tục nói: “Mà người phụ nữ kia đúng là ghê gớm, có quá nhiều người giúp đỡ cô ta, việc khiến cho Phan gi sụp đổ đúng là quá kho khăn.

Nguyễn Minh Hoàng có cố gắng thế nào cũng không thể khiến nó hoàn toàn sụp đổ được.”
Phan Miêu Vũ nghe vậy liền không khỏi gật gù.

Làm sao có thể khiến nữ chính sụp đổ được, cô ta chính là trung tâm của thế giới này, mọi chuyện xảy ra đều xoay quanh cô ta cả.
“Tao cảm thấy người đàn bà kia qua ghê tởm vì vậy muốn hợp tác cùng Nguyễn Minh Hoàng để gia tộc cô ta không còn ngốc đầu lên được nữa.”

“Méo.” Phan Miêu Vũ kinh ngạc bật hốt.
Trời ạ nam phản diện muốn hợp tác cùng nam chính để lật đổ nữ chính.

Đây…!Đây thật sự có thể sao.
Hồ Phi Tuấn nghe cậu kêu liền thở dài cụng trán vào trán cậu: “Tao cũng không biết anh ta có đồng ý không, nhưng tao nghĩ anh ta điên rồi chắc chắn thứ gì có thể giúp anh ta lật đổ Phan gia anh ta đều có thể chấp nhận cả.

Một kẻ điên như vậy nhưng lại là một kẻ chung tình.”
Lần thứ hai nghe về chuyện này khiến Phan Miêu Vũ không khỏi ngẩn người.

Chẳng lẽ cậu thật sự hiểu lầm anh sao, không nếu thật sự hiểu lầm thì thái độ của anh đối với cậu là chuyện như thế nào.
Cậu thật sự không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, Nguyễn Minh Hoàng hiện tại như thế nào rồi cậu muốn đi tìm anh muốn hỏi anh rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng anh vẫn còn tình cảm với cậu tại sao lại đối xử với cậu như vậy.

Rất nhiều thứ cậu muốn hỏi cho rõ ràng nhưng hiện tại hình như không còn ý nghĩa gì nửa rồi.
Cậu hiện tại mất đi hình dáng loài người từ nay về sau cũng không còn có thể trở lại bên anh được nữa.

Đến cuối cùng sự vọng tưởng được hạnh phúc bên cạnh một người yêu thương cậu là một chuyện xa vời.
Từ khi còn nhỏ đến hiện tại cậu rất biết rõ thứ gọi là hạnh phúc thật sự không dành cho cậu.

Vì vậy đối với cậu có thể ăn có thể ngủ chính là hạnh phúc nhất.
Phan Miêu Vũ bỗng nhiên cảm thấy sóng mũi mình cay cay, cậu nén nước mắt để khiến mình không được khóc.

Nếu như cậu khóc với hình dạng của một con mèo như thế này thì không phải sẽ bị Hồ Phi Tuấn nghi ngờ hay sao, nếu là như vậy thì không thể được.
Một khi cậu bị nghi ngờ thì không biết chừng chờ đợi cậu chính là phòng thí nghiệm hoặc là cán bộ cấp cao của cục quản lý yêu tinh mất.
Trong lúc cậu suy nghĩ thì Hồ Phi Tuấn cũng tiếp tục nói: “Tao cảm thấy công ty mình hình như cũng rục rịch rồi, nếu như không phải lúc đầu tao vô tình chạm phải một người thì bây giờ không biết chừng tao cũng như những người khác.”
“Nhưng tao cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nói không chừng nếu tao gặp lại cậu ta thì không chừng có thể nhờ cậu ta chạm vào những người đó để khai sáng cho bọn họ.”
Nói xong anh ta liền bật cười, đúng là một câu chuyện cười cực kỳ thú vị.

Nhưng sau khi nghĩ đến chuyện này anh ta liền không khỏi nghi ngờ Phan Ân Ly.
Con người có thể bị một người khác điều khiển sao, chẳng lẽ cô ta đã làm gì khiến những người tiếp xúc với cô ta đều trở nên khác lạ như vậy.
Càng nghĩ anh ta liền cảm thấy hợp lý, buổi tiệc từ hiện khi ấy anh ta rất rõ ràng mình cũng bị cô ta thu hút nhưng sau khi vô tình chạm vào một người con trai thì cái cảm giác kia hoàn toàn biến mất.
Giống như may đen trong đầu nháy mắt liền tiêu tán vậy, cái cảm giác hồi hộp cùng yêu thích lúc đầu dành cho cô ta bỗng trở nên cực kỳ ghê tởm.
Hồ Phi Tuấn cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn, nếu không phải sự vô ý đó có khi nào bản thân cũng như những người khác xum xoe nịnh nọt cô ta, vì cô ta mà trả giá hết thảy hay không.
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến anh ta cảm thấy buồn nôn.

Đưa tay ôm mèo con của mình vào lòng anh ta không khỏi thì thầm: “Tao cảm thấy mày rất đặc biệt, không biết chừng mày chính là một con mèo may mắn cầu phúc cho người khác gặp dữ hoá lành thì sao.”
“Nếu thật sự như vậy thì thật tốt biết mấy.”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 59: 59: Gặp Lại

Phan Miêu Vũ lười biếng ngủ trong lòng Hồ Phi Tuấn cho đến khi cửa văn phòng bị mở ra, trợ lý đi vào sau đó thông báo với anh ta:
“Chủ tịch, Nguyễn tổng đã chấp nhận chuyện bàn bạc.

Ngài ấy hẹn ngài đến nhà hàng Medi để gặp mặt.”
Hồ Phi Tuấn nhìn đồng hồ trên tay, hiện tại cũng đến giờ ăn trưa rồi như vậy đi luôn cũng được.

Bàn bạc sớm tránh đêm dài lắm mộng cũng tốt.
“Chuẩn bị đi.

Cậu đi cùng tôi.” Anh ta gật đầu nói.
Trợ lý đáp lại rồi xoay người ra ngoài chuẩn bị hồ sơ.

Hai mươi phút sau hai người một mèo đã có mặt trước cửa nhà hàng Medi.

Bọn họ được nhân viên dẫn vào phòng riêng.
Bên trong phòng riêng đã có hai người chờ sẵn.
Nguyễn Minh Hoàng nhìn thấy người bước vào thì đứng dậy hai mắt thẩm sau đầy lần đen.

Đây là dấu hiệu của việc mất ngủ khá lâu, cả người cũng ốm hẳn một vòng, bờ môi khô khốc.
“Xin chào Hồ tổng.” Anh khàn giọng lên tiếng, tay đưa về phía trước.
Hồ Phi Tuấn ôm theo mèo đi vào trong rồi đưa tay bắt lấy tay anh gật đầu: “Chào Nguyễn tổng.”
Nguyễn Minh Hoàng buông tay trong lúc lơ đảng anh nhìn thấy con mèo trắng trong lòng anh ta thì không khỏi trừng lớn mắt mà ngẩn cả người.
Phan Miêu Vũ lúc này đây cũng đang nhìn chằm chằm anh, hai mắt cậu đầy đau lòng.

Nếu như không phải nghe tin đồn cùng những lời Hồ Phi Tuấn nói thì cậu cũng không biết người đàn ông từng đẹp trai ngời ngợi trước mặt này lại bởi vì mình mà hiện tại ra nông nỗi này.
Cậu cứ nghĩ anh đã không còn yêu cậu nhưng xem ra cậu đã sai rồi, một người nếu không còn tình yêu đối với người đó sẽ không có bộ dạng như thế này khi người đó biến mất cả.
Hai mắt cậu đông đầy nước nhưng lại không thể để nước mắt rớt xuống được.

Cậu cảm thấy trái tim mình giống như bị xé toạc một cách đau đớn.
Cậu giơ móng về phía anh bất giác mềm mại kêu một tiếng: “Mèo.”
Hồ Phi Tuấn kinh ngạc nhìn mèo con trong ngực, từ lúc anh nuôi nó tới giờ nó chưa từng như thế này, có thể nó sẽ bán manh làm nũng nhưng sẽ không kêu lên một cách mềm mại thế này đối với người lạ, thậm chí sau khi đạt được mục đích nó còn ngạo mạn mà xoay mông bỏ đi, vậy tại sao nó lại giơ móng về phía Nguyễn tổng.
Mà không chỉ anh ta kinh ngạc đến Nguyễn Minh Hoàng cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu, trong lòng anh không hiểu sao dâng lên một cảm giác cực kỳ quen thuộc, thậm chí là muốn nhào đến giật lấy mèo con về không để nó nằm trong lòng của người khác.

Càng cảm thấy khó tin hơn là sau khi nghe tiếng kêu mềm nhũn đó anh liền không nhịn được mà gọi một tiếng: “Tiểu Miêu.”
Tiếng gọi này đã gất lâu rồi anh không gọi ra miệng chỉ có thể lẫm bẫm trong lòng, hằng đêm đều gặp ác mộng bởi vì sự ngu ngốc của mình mà để bấu vật quý giá của mình bị cướp mất.
Anh hận người đàn bà cùng người có chung dòng máu kia của anh, càng hận bản thân bởi vì không giải thích rõ ràng cho cậu khiến cậu đau lòng đến như vậy.
Bản tính của anh trước giờ luôn không muốn giải thích những việc mình làm vì vậy đến cả người mình yêu nhất cũng không nói tiếng nào chỉ biết tổn thương đến cậu.

Đến cuối cùng anh cũng nhận được quả báo rồi, anh thật sự muốn điên rồi.
Phan Miêu Vũ nghe thấy anh kêu tên mình giống như trước đây liền không khỏi hưng phấn.

Cậu không cần biết là do anh nhận ra cậu mới gọi hay chỉ là thuận miệng mà gọi ra nhưng hiện tại cậu chỉ muốn bên cạnh anh mà thôi.
Người đàn ông khiến trái tim lạnh lẽo của cậu trở nên ấm áp, khiến bản tính lười biếng không một ai yêu thích trở thành một thứ gì đó đáng yêu trong cuộc đời anh.
Không thể trở về thành người thì như thế nào, cậu chỉ cần làm một con mèo đi lại xung quanh anh, nhìn anh tiếp tục sống vui vẻ là được rồi.
Nỗi đau khi mất đi một người thật sự rất khắt cốt ghi tâm nhưng cuộc đời còn dài ai rồi cũng phải tiếp tục bước đi.

Như vậy cậu có thể theo dõi anh rồi.
Nghĩ như vậy cậu liền giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Hồ Phi Tuấn, anh ta cũng lo lắng cậu bị thương nên cũng thả lỏng tay ra.

Phan Miêu Vũ nhảy xuống khỏi vòng tay của anh ta sau đó cấm đầu chạy về phía Nguyễn Minh Hoàng rồi nhảy nhào lên.
Nguyễn Minh Hoàng kinh hãi nhanh chóng ôm lấy mèo con màu trắng mềm mại, vừa ôm lây cậu vào lòng không hiểu sao trong lòng lại trỗi dậy một ý nghĩ cực kỳ điên khùng Mèo con này chính là tiểu Miêu của anh.
Nhưng suy nghĩ này liền rất nhanh bị anh đánh bay, anh bất lực mỉm cười đầy chua sót rồi cuối đầu nâng tay vùi mặt vào lớp lông thơm ngào ngạt mùi sữa tắm của mèo con trong lòng để che đi sự điên cuồng trong lòng cùng đau thương.
Hồ Phi Tuấn cũng kinh ngạc mà nhìn một người một mèo trước mặt.

Anh ta bỗng có cảm giác hình như quyết định ôm mèo đến đây sai rồi, mèo con đáng yêu mềm mại của anh sắp bị người ta cướp mất rồi.
Nhưng từ trước đến nay đối với động vật nhỏ anh ta chưa từng bắt ép giữ lại bên người vì vậy ngoại trừ đau lòng anh ta cũng không cướp lại mèo con của mình mà thản nhiên đi đến ghế mà ngồi xuống.
Phan Miêu Vũ đưa đệm tay lên tóc anh mà nhẹ nhàng an ủi, trái tim cậu không ngừng co rút đau đớn.

Cậu có thể cảm nhận được sự đau khổ của anh lúc này, ngoại trừ để mặc anh ôm mình rồi vùi đầu vào lông mình thì cậu chẳng thể làm được gì cho anh.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 57: 57: Đùa Giỡn

Hai người một mèo đi vào trong công ty mặc kệ người vẫn đang đứng trước cửa với vẻ mặt đầy tức giận cùng cực kỳ độc ác.
Hồ Phi Tuấn ôm mèo nghênh ngang đi vào công ty mặc kệ nhân viên trong công ty đang nhìn anh đầy tò mò cùng nghi hoặc.
Trợ lý bên cạnh nhìn anh thông dong như vậy cũng không nói gì.

Thật ra hành động của Hồ Phi Tuấn mỗi khi đến công ty đều được người khác bàn tán rằng anh ta là một tổng tài cực kỳ lạnh lùng phúc hắc.
Rất nhiều người trong công ty đều nghĩ anh ta cực kỳ lạnh lùng khó gần không dễ tiếp xúc.

Nhưng chắc chắn hôm nay mọi người sẽ có suy nghĩ khác về anh ta, chắc chắn những kẻ không an phận trong công ty sẽ mo moe đến gần mà gạ gẫm anh ta.
Phan Miêu Vũ hoàn toàn không biết gì cậu nhìn công ty to lớn trước mặt, nhìn cả đoạn đường anh ta di chuyển.

Cảm nhận được rất nhiều con mắt nóng rực xung quanh cậu liền không khỏi cảm thán sức mạnh của những con vật có lông đúng là quá lớn mà không hề nghĩ thật ra những người đó đâu phải nhìn mình mà nhìn cái người đang ôm mình đi vào kia.
Đi đến văn phòng của chủ tịch Hồ Phi Tuấn liền để cầu lên giường bên trong phòng ngủ riêng:
“Mày đừng chạy lung tung, tao phải đi họp một chút.”
“Rất nhanh tao sẽ quay lại.”,
Nói xong anh liền xoay người cùng trợ lý của mình rời đi.
Phan Miêu Vũ nhìn theo anh ta rời đi liền dũi thẳng người, móng vuốt cũng bung ra cào lên cái chăn mềm mại trên giường.
“Ngao.” Đúng là sung sướng, vừa ngáp một tiếng cậu liền nhảy xuống giường chậm rãi đi vòng quanh phòng nghỉ sau đó đi ra ngoài văn phòng.

Đúng là những tổng tài hệ cấm dục, bên trong văn phòng quá là sơ sài chẳng có lấy thứ gì cả, nhìn cả căn phòng rộng lớn ngoại trừ bàn làm việc cùng một kệ sách thì không có thứ gì khác nữa.
Nghĩ đến trước đây văn phòng Nguyễn Minh Hoàng cũng như thế này cậu liền không khỏi phiền lòng.

Sau này khi anh kéo cậu theo đến công ty thì trong phòng không ngừng có thêm vài cái tủ đựng truyện tranh, tủ để những món đồ nhỏ mà cậu thích, tủ đựng những món đồ chơi trêu đùa của mèo còn có mấy món đồ có hương thơm bạc hà.
Anh lúc ấy cực kỳ cưng chiều cậu cũng nguyện ý thay đổi vì cậu.

Chắc cũng bởi vì như thế mà cậu mới trao đi trái tim mình nhưng cuối cùng lại tổn thương mà rời đi.
Việc cậu trở về nguyên hình cũng là một lựa chọn cho việc trốn chạy của bản thân.

Cậu không biết phải đối mặt với hiện thực như thế nào nếu thực sự anh giống như nguyên tác yêu nữ chính nhưng vẫn không buông tha cho nguyên chủ, nếu điều đó thực sự xảy ra cậu sẽ không tha thứ cho anh.
Nhưng cậu thật sự không nỡ buông tay nên đây chính là lựa chọn tốt nhất dành cho cậu.

Cuộc sống hiện tại cũng rất tốt cậu cũng hiểu rõ hơn về nam phản diện.
Càng như vậy cậu càng biết được rốt cuộc bộ truyện này tại sao lại khiến cho những người khác đều trở thành kẻ không có não đến như vậy.

Tất cả mọi người đều bị cốt truyện khống chế bởi vì mong muốn của nữ chủ.

Nhưng cốt truyện đã lệch, nam phản diện, nữ phụ đều đã đi theo một con đường khác thậm chí là bản thân nam chính cũng đã không đi theo hướng chính của truyện.
Để câu truyện có thể tiếp tục những sự việc xoay quanh nữ chính vẫn giống như vậy, nữ chính vẫn sẽ có sự giúp đỡ của chính thế giới tạo ra vì cô ta nhưng cô ta đã không cảm thấy đủ mà vẫn muốn tiếp tục có nhiều hơn.
Phan Miêu Vũ trước nay chưa từng nghĩ cậu không chỉ là biến số mà còn là một cột thu lôi trong thế giới này.
Kể từ khi Dương Chi Hà cậu đã có một suy nghĩ kỳ lạ, có phải do cô ta tiếp xúc với cậu nên mới thay đổi như thế.

Không…!Cậu không nghĩ cô ta thay đổi mà càng giống như thoát được sự khống chế.
Từ những ngày đầu gặp cô ta cậu đã có cảm giác kỳ lạ, rõ ràng cô ta không có chút tình cảm nào với anh thậm chí là chán ghét vậy mà luôn bám theo anh không để ý mặt mũi của mình.

Nhưng sau này khi cô ta rời khỏi công ty cậu đã có thể chắc chắn hai loại tính cách được diễn ra cùng một thân xác khác nhau hoàn toàn.
Không chỉ vậy cách đây vài ngày cậu đã tiếp xúc với một người đã từng được nhắc trong cốt truyện.

Bạn thân của Hồ Phi Tuấn, hai người quen nhau từ bé chơi cùng nhau đến hiện tại vẫn rất thân thiết, nhưng hôm ấy mỗi lần mở miệng người bạn này của anh ta luôn nhắc đến nữ chính.
Giống như một kẻ cuồng loạn si tình, chỉ vài câu sẽ nhắc đến nữ chính một lần, không chỉ Hồ Phi Tuấn nghe thấy mà phiền đến cả Phan Miêu Vũ còn cảm thấy đầu óc phát chán bởi vì nghe thấy tên của nữ chính đó.
Cậu không chịu nổi nữa liền giơ vuốt mèo của mình lên sau đó chồm người lên đặt vuốt lên che miệng của người bạn này của anh lại.

Nhưng kỳ lạ là sau khi cậu chạm vào người bạn này hai mắt lại trở nên trong suốt hơn hẳn, những lời nói sau đó cũng không còn nhắc đến nữ chính nữa.

Khi đó cậu đã tự hỏi cậu thực sự có thể khiến người khác thoát khỏi trói buộc của thế giới này hay sao, nếu như vậy tại sao Nguyễn Minh Hoàng vẫn bị dẫn dắt bởi thứ gọi là kịch bản này.

Càng nghĩ hai mắt cậu càng trở nên ảm đạm.

Cậu nhàm chán nhảy lên bàn làm việc sau đó cuộn người trên bàn mà ngáp ngắn ngáp dài, hình như từ khi biến về nguyên hình cậu rất buồn ngủ, cả ngày ngoại trừ ăn cùng ngủ thì chỉ có chơi cùng người cuồng lông kia, rõ ràng cậu chỉ là một con mèo lười nhưng lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi.
Trái tim không thoải mái khiến mèo con yếu xìu nhắm chặt mắt.
Phan Miêu Vũ hoàn toàn không biết thứ cậu có thể thay đổi không phải là kịch bản cũng chẳng phải là nhân vật trong truyện.

Thứ cậu có thể làm chính là phá vỡ sự khống chế bắt buộc của thế giới này đối với một người nào đó mà thôi, nhưng nếu như họ vẫn không muốn thoát khỏi hướng đi đã được sắp đặt thì cho dù cậu có làm gì cũng chẳng thể giúp được họ.
Trong lúc Phan Miêu Vũ mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, cậu không khỏi nghi hoặc mà mở hí mắt ra nhìn.

Người bước vào văn phòng không phải Hồ Phi Tuấn hay trợ lý của anh ta mà là một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng.
Cả người cô ta đều đầy vẻ thập thò lò lắng giống như muốn làm chuyện gì đó nhưng lại sợ hãi không thể làm được.
Cô ta đi thẳng đến cửa phòng riêng sau đó đẩy cửa phòng vào, nhưng đáng tiếc khi nãy Phan Miêu Vũ đi ra ngoài đã sẵn chân đá cửa lại vì vậy khóa tự động của cánh cửa cũng đã được bật lên, cho dù cô ta có dùng sức như thế nào cánh cửa cũng chẳng thể mở ra được.
“Chết tiệt.” Cô ta chửi thầm một tiếng đi đến bàn làm việc, muốn tìm xem xung quanh bàn làm việc có chìa khóa mở cửa hay không.
Lúc cô ta đi lại mới phát hiện ra một con mèo trắng đang mở to hai mắt nhìn mình điều này khiến cô ta không khỏi xấu hổ mà quát nhỏ với cậu:
“Nhìn cái gì mà nhìn có tin tao đánh chết mày không.”
Phan Miêu Vũ bĩu môi trong lòng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô ta tỏ vẻ Tôi nhìn vậy đó cô có thể làm gì.
Cô ta khẽ cắn môi không muốn tiếp tục đôi co với cậu nữa, thời gian của cô ta không còn nhiều phải tìm cách mở cửa phòng ngủ ra mới được.

Nhưng cô ta lục khắp nơi cũng không thấy chĩa khóa đâu ngược lại còn bị ánh mắt sáng quắc của cậu nhìn chầm chầm khiến cô ta cực kỳ khó chịu.
Cô ta nóng nảy không nói một lời mà đưa tay chụp qua.
Phan Miêu Vũ đã có dự kiến trước nên khi cô ta đưa tay ra cậu liền nhảy khỏi bàn mà nhẹ nhàng đáp xuống đất, hai mắt cậu híp lại nhìn cô ta đầy tức giận sau đó cậu dùng sức mà gào to lên.
Cô ta bị tiếng gào của cậu làm cho kinh hãi, vội vàng chạy lại muốn tóm lấy cậu nhưng một người đi giày cao gót như cô ta làm sao có thể linh hoạt mềm mại giống như cậu.

Bắt nữa ngày trời đến sợi lông của cậu cô ta cũng chẳng thể đụng vào.
Đúng lúc cô ta không còn cách nào muốn nhanh chóng rời đi thì cánh cửa của văn phòng bị xô mạnh vào.
Hồ Phi Tuấn cùng một vài người đứng trước cửa văn phòng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trong.
“Meo.” Phan Miêu Vũ sau khi đùa giỡn xong liền vui vẻ mà kiêu một tiếng về phía Hồ Phi Tuấn, sau đó chạy thật chặm đến bên chân anh ta mà bắt đầu làm nũng.
Đùa giỡn lâu như vậy cậu cảm thấy đói bụng rồi, mỗi lúc thế này liền làm nũng với con sen là sẽ có thức ăn.
Hồ Phi Tuấn cúi người ôm lấy cậu vào lòng sau đó hạ lệnh: “Bắt lấy cô ta.”
“Không…! Không Hồ tổng tôi chỉ là quá thích anh muốn trở thành người của anh nên mới ra hạ sách này.” Cô ta bị hai người giữ lấy liền không khỏi vội vã cầu xin: “Hồ tổng xin anh, xin anh tôi chỉ muốn được ở cùng anh thôi…”
“Dẫn đi.” Hồ Phi Tuấn không kiên nhẫn mà nói.
Hai người giữ lấy cô ta nhanh chóng đáp lại rồi kéo cô ta ra ngoài, mặc kệ tiếng khóc la ôm sòm của cô ta mà đưa xuống đại sảnh để làm gương.

Sau này nếu người nào còn ngu ngốc làm ra hành động giống như thế này thì sẽ không còn bị cảnh cáo như thế này Hồ Phi Tuấn chưa từng là kẻ lương thiện, anh ta chỉ biết kẻ nào dám tính kế mình thì tự mà suy nghĩ làm sao có thể sống sót trong tay anh ta đi.
Phan Miêu Vũ nằm trong tay anh ta cảm thán không thôi, đúng là quá quả quyết mỹ nhân đưa đến tận cửa mà vẫn có thể lạnh lùng như vậy.

Nếu như hiện tại em họ cậu còn ở cạnh cậu thì cậu sẽ giới thiệu anh ta với cô bé, như vậy thì một chàng trai tốt giữ mình trong sạch như thế này sẽ không bị nữ chính giẫm đạp, sau khi lợi dụng xong liền khiến người ta hắc hóa á.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 56: 56: Giơ Vuốt

Mèo con Phan Miêu Vũ hôm nay cuối cùng cũng được ra ngoài.
Chuyện phải kể về sáng hôm nay, khi Hồ Phi Tuấn đang ôm cậu cùng ngủ trên giường thì nhận được một cuộc điện thoại đến từ trợ lý trong công ty.
Bởi vì tiếng chuông quá lớn nên một người một mèo đều bị đánh thức không thương tiếc.

Phan Miêu Vũ cực kỳ khó chịu mà nhìn cái điện thoại gây chuyện, cậu không khỏi đưa móng vuốt sang sau đó lùa lùa nó đến cạnh giường, chỉ cần vài bước nữa liền có thể để nó rớt xuống đất.
Nhưng đúng lúc này một cánh tay bắt lấy bàn chân mèo đang làm chuyện xấu rồi cầm điện thoại lên bắt máy.
“Hồ tổng, hôm nay là ngày họp cổ đông mời ngài đến công ty một chuyến ạ.”
“Được rồi, tôi sẽ đến.” Hồ Phi Tuấn lười biếng trả lời rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Quăng điện thoại sang một bên anh liền mỉm cười nhìn con mèo nào đó đang giả bộ ngủ, khi nãy rõ ràng đang làm chuyện xấu vậy mà giờ đây giấu cả hai chân trước vào lòng hai mắt nhắm nghiền tỏ vẻ Ta ngủ rồi đừng làm phiền.
“Mèo con xấu xa.” Hồ Phi Tuấn phì cười sau đó rời giường đi vào nhà tắm.
Phan Miêu Vũ nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm liền mở mắt ra cậu vui vẻ mà tiếp tục cuộn người lại chuẩn bị ngủ tiếp.

Dù sao mỗi lần làm chuyện xấu đều không bị gỉ cả, nếu không truy cứu thì cứ tiếp tục ngủ vậy.
Nghĩ như vậy cậu liền mơ mơ màng màng mà chìm vào giấc ngủ, nào ngờ chưa kịp tiến sâu vào giấc mơ thì bị Hồ Phi Tuấn vừa trong nhà tắm đi ra đánh thức.
Anh ta đưa tay chọt chọt bụng mỡ của cậu rồi cười khẽ: “Mèo con mày mập quá rồi đấy.”
Phan Miêu Vũ nghe vậy liền tức giận vung chân đá tay anh ta ra khỏi bụng cậu rồi cuộn người lại nhắm mắt.

Hồ Phi Tuấn không chút tức giận ngược lại anh ta cưới cực kỳ vui vẻ mà chôn mặt xuống sau đó rầm rì: “Dậy đi nào, dậy đi hôm nay tao dẫn mày ra ngoài.

Có được không.”
Phan Miêu Vũ giơ chân đá đá đầu anh ta, nhưng khi nghe thấy anh ta dẫn cậu ra ngoài liền giả chết bỏ chân xuống không chút động đậy.

Đến hiện tại cậu có hơi sợ khi ra bên ngoài.

Không biết kịch bản của cuốn tiểu thuyết đã đến đâu rồi, Nguyễn Minh Hoàng thế nào rồi, ông nội, ba, mẹ, em trai Nguyễn gi thế nào rồi.
Cậu rất nhớ bọn họ nhưng cậu sẽ không trở về bên cạnh bọn họ.

Cậu đã không còn cơ hội để trở về bên cạnh họ rồi.
Hồ Phi Tuấn không nghe thấy cậu trả lời liền bất mãn mà chà chà khuôn mặt vào lớp lông mềm mại của cậu, sau đó anh ta ngước đầu lên rồi đưa tay sang ôm cậu vào lòng, cực kỳ bá đạo mà nói:.

Truyện Nữ Phụ
“Mày không muốn đi cũng phải đi.

Tao sẽ ôm mày đi đó.”
Phan Miêu Vũ liếc anh ta một cái nhưng không phản kháng, dù sao hiện tại cậu chỉ là một con mèo nhỏ đáng thương mà thôi đâu có quyền phản kháng nào đâu vậy không bằng mặc kệ anh vậy.
Hồ Phi Tuấn đặt cậu lại trên giường sau đó thay quần áo rồi mới quay lại bên giường ôm cậu rời khỏi nhà.
Ngồi vào trong xe anh cũng không buông cậu ra mà ôm cậu để lên chân mình.

Chiếc xe chậm rãi rời chạy về phía công ty Phi Vũ.
Đến trước cổng công ty trợ lý của anh ta đã chờ sẵn, nhìn thấy anh ta ôm theo một con mèo đi xuống xe liền không khỏi cảm thán ông chủ của mình cuối cùng cũng có thể nuôi động vật rồi.
Là một trợ lý đắc lực bên người chủ tịch anh ta phải biết vài sở thích cùng thói quen sinh hoạt của ông chủ mình.

Kể cả việc ông chủ không được động vật yêu thích anh ta cũng biết, tuy bất ngờ khi con mèo trắng trong lòng ông chủ không ghét bỏ ông chủ, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng kho ông chủ đã có một thứ mình yêu thích.
Hai người đi vào công ty nhưng chưa kịp vào trong đã bị một giọng gọi khiến cho cau mày mà đừng lại bước chân.
“Hồ tổng.”
Phan Ân Ly từ bên cạnh một chiếc xe cách cổng công ty không xa duyên dáng chạy lại.

Khuôn mặt cô ta đầy vui vẻ cả người toát lên sự sinh đẹp động lòng người.
Đây chính là những gì cô ta đã nghĩ, nhưng thực chất hai người nghe cô ta cũng gọi sau đó nhìn cô ta đầy giả tạo mà chạy lại trên mặt còn tỏ ra vui sướng liền không khỏi chán ghét.
Người này đúng là mặt dày thật, mỗi tuần đều chạy đến công ty một lần để gặp mặt Hồ Phi Tuấn nhưng mỗi lần đều thất vọng ra về, hôm nay cô ta cũng đến chầu trực nhìn xem anh ta có đến công ty không.

Vậy mà cái khuôn mặt giả tạo độ lại tỏ vẻ ngạc nhiên cùng vui vẻ khi trùng hợp gặp anh ta.
Phan Ân Ly lúc đầu luôn tỏ ra thanh cao, khi mới tiếp xúc với công ty Hồ Phi Tuấn liền từ chối cô ta, lúc đó cô ta liền không nói một lời mà chạy thẳng đến công ty đối thủ của bọn họ.
Anh ta nhớ rằng chủ tịch Nguyễn Minh Hoàng của công ty đó đã có vợ, sau một thời gian cô ta đeo bám lấy anh ta thì vợ anh ta mất tích.
Đến cuối cùng anh ta không nghe ngóng được bất kỳ chuyện gì nữa nhưng việc Phan Ân Ly lại tiếp tục chạy đến đây làm phiền anh ta thì rất có thể cô ta đã làm gì đó khiến Nguyễn Minh Hoàng muốn lật đổ Phan gia nên cô ta tìm người trợ giúp.
Mà chuyện giữa bốn họ anh ta không muốn quan tâm, nhưng anh ta không quan tâm cũng vẫn bị người ta bám theo một cách dai như đỉa, muốn thoát cũng không thoát được này.
Phan Ân Ly giả vờ không nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt hai người, cô ta mỉm cười nhìn Hồ Phi Tuấn: “Không biết Hồ tổng có thời gian bàn bạc chuyện làm ăn với tôi không.”
“Không hứng thú.” Hồ Phi Tuấn lạnh lùng nói rồi muốn xoay người đi vào công ty.
Nhưng Phan Ân Ly lại đưa tay ngăn cản cô ta gấp rút nói: “Hồ tổng không phải anh là đối thủ cạnh tranh với Nguyễn gia à, nếu như chúng ta hợp tác thì việc đối phó với Nguyễn gia rất dễ dàng.”
Hồ Phi Tuấn nghe vậy mặt không chút đổi sắc, thậm chí anh ta còn có hơi khinh thường thủ đoạn bẩn thỉu của Phan gia từ trước đến nay.

Vì vậy trước ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô ta anh ta liền làm lùng cười nhạo:
“Phan gia các người là cái gì.

Xin lỗi chúng ta không có duyên để hợp tác với cô, mong cô đừng tiếp tục đến làm phiền tôi nữa.”
Bởi vì anh ta không quan tâm đến con mèo trong ngực cho nên sau khi nghe tiếng hét đầy hoảng sợ của cô ta anh ta liền theo quán tính mà lùi ra xa cô ta.
Nhìn khuôn mặt có vài vết móng vuốt trên mặt cô ta anh ta liền hiểu rõ rồi cụp mắt nhìn mèo con đang cực kỳ hài lòng thưởng thức móng vuốt của mình.
“Thật ngại quá mèo con nhà tôi rất thích giơ móng cào cấu.” Hồ Phi Tuấn dung túng cho hành động của cậu mà mỉm cười giải thích với cô, nhưng anh cũng không để cô nói gì mà tiếp tục nói: “Nhưng đây cũng là lỗi do cô đừng có tiếp tục chặn đường chúng tôi.

Bé con trong lòng tôi cực kỳ nóng nảy đó.”
Anh ta nói xong liền ôm cậu đi lên phòng, lần này không có bất kỳ lời kêu gọi hay phản đối gì nữa cả.

Cuối cùng anh ta cũng đi được vào công ty sớm hơn mọi bữa.
Phan Miêu Vũ cũng cực kỳ hài lòng mà nhìn khuôn mặt biến sắc xanh xao cùng với vẻ mặt đầy uất ức nhưng chẳng thể nói ra của cô ta.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy nữ chính chịu thiệt thòi như thế này, rất rõ ràng sau chuyện này khiến cô ta cực kỳ tức giận cùng bất mãn, nhưng Hồ Phi Tuấn không sợ Phan gia mà chính Phan Miêu Vũ cũng chẳng sợ cô ta.
Nhưng có điều cậu không thể hiểu nổi.

Rõ ràng năm chính cùng nữ chính đã đến bên nhau rồi nhưng tại sao cô ta còn muốn anh chết.

Chuyện này hình như không đúng cho lắm rồi.
Chẳng lẽ đây là một cái bẫy trong mưu tính của nam nữ chính.
Không, không phải, không thể là anh bày mưu được.

Chẳng lẽ cậu sự đã bỏ lỡ thứ gì rồi..

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 55: 55: Con Sen Lý Tưởng

Phan Miêu Vũ được Hồ Phi Tuấn chăm sóc hai ngày cuối cùng thân mèo này của cậu cũng trở nên khỏe mạnh.
Sau khi được anh ta cứu cậu liền biết cơ thể của mình đã bị thương rất nặng, không chỉ gãy xương mà phần đệm chân bởi vì đi quá nhiều mà bị bong tróc rất nặng, làn da sau lớp lông cũng bị trầy xước chảy máu khá nhiều.
Nói ra nếu như không phải Hồ Phi Tuấn cứu cậu thì có lẽ cậu đã trở thành một cái xác mèo nằm ở bên đường quốc lộ đầy cô độc.
Nghĩ đến chuyện này cậu liền không khỏi cảm kích anh ta rất nhiều.

Nhưng sau mấy ngày ở cạnh nhau không những cảm kích cậu còn cảm thấy cực kỳ hài lòng với con sen này.
Rõ ràng trong nhà không có bất kỳ con vật nào khác ngoài cậu nhưng người này lại cực kỳ thích ôm cậu, thích nói chuyện với cậu cũng thích chơi đùa cùng cậu.
Anh ta biết cậu bị thương nặng nên mỗi khi chơi đùa đều cực kỳ nhẹ nhàng cẩn thận giống như lo lắng chỉ cần lỡ tay một chút thì cậu sẽ chết.
Rõ ràng là một người yêu thích động vật như vậy nhưng sao anh ta chưa từng nuôi bất kỳ con gì vậy, chẳng lẽ bởi vì phù hợp với tạo hình của một nhân vật phản diện.

Phan Miêu Vũ buồn cười nghĩ.
Nhưng cậu không hề biết mình đã đoán trúng.

Hồ Phi Tuấn là một người rất thích động vật, nhất là những con có lớp lông ấm áp mềm mại.

Anh ta luôn muốn nuôi những con thú cưng để có thể ôm ấp hun hít nhưng kỳ lạ là mỗi khi anh ta đến gần bọn chúng thì trong mắt chúng nhìn anh ta giống như là mãnh thú vậy, con nào con nấy đều sợ hãi mà chạy ra xa, cả người không ngừng run rẩy.
Tuy anh ta yêu thích chúng nó nhưng anh ta không phải loại người sẽ ép buộc chúng nó về với mình, vì vậy sau này anh ta không mua bất kỳ con thú cưng nào cả, cho dù rất thích nhưng cũng không phải không có chúng thì không được.
Hồ Phi Tuấn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình nhìn thấy một con mèo liền yêu thích nó từ ánh mắt đầu tiên.

Nhưng anh ta rất sợ nó cũng sẽ như những con thú khác mỗi lần nhìn thấy anh ta liền chạy đi thật xa.
Không, nó không chạy sau khi nó tỉnh dậy thì đã không chạy mà lại cực kỳ thưởng thụ sự chăm sóc của anh ta.
Rất kỳ lạ, không hiểu sao khi anh ta nhìn vào mắt nó lại cảm thấy nó cực kỳ có nhân tính, mỗi khi anh ta cùng nó nói chuyện lại cảm thấy hình như nó hiểu anh ta đang nói nói gì nhưng lại che dấu mà không đáp lại chỉ có khi anh ta bất ngờ lên tiếng thì nó mới giật mình lên tiếng mà thôi.
Đúng là kỳ lạ.

Hồ Phi Tuấn trầm ngâm ôm lấy mèo con vào lòng rồi dùng tay vuốt ve bộ lông mượt mà của cậu.

Phan Miêu Vũ được anh vuốt ve mà không khỏi buồn ngủ, kể từ khi cậu về nguyên hình thì hình như mỗi lúc đều ngủ, ngoài trừ giờ anh cùng khi đi vệ sinh thì cậu đều ưỡn người nằm dài trên ghế sô pha trong nhà khách.
Mỗi lúc như vậy Hồ Phi Tuấn đều phải từ trên lầu đi xuống để ôm cậu lên sau đó úp mặt vào bộ lông cậu mà hít lấy hít để.
Nhưng dù sao Phan Miêu Vũ cũng là một con người hàng thật giá thật, cho dù hiện tại là mèo nhưng mỗi khi anh ta làm hành động này đều không khỏi cảm thấy ngại ngùng mà che che dấu dấu vật nhỏ quan trọng của đời mèo.
Nhưng lâu dừng cậu liền trở nên quen thuộc, thậm chí là lười phản ứng với cái người cuồn lông này, những lúc như thế cậu liền mặc kệ anh mà nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Căn nhà hiện tại của Hồ Phi Tuấn đều là đồ ăn cùng đồ chơi cho mèo, anh không biết phải mua gì nên sai trợ lý của mình mua mỗi thứ một cái về sau đó để khắp nơi trong nhà.
Anh ta muốn cho dù cậu đi đâu cũng có thể chơi đùa với những thứ này.
Mà Phan Miêu Vũ đúng là rất thích để lại dấu vết lên chúng cậu thường dùng móng tay sau đó cào cấu chúng một hồi đến khi những thứ đó đều có một vết móng chân dài của cậu thì mới hài lòng mà thu móng.
Thời gian dưỡng thương nhanh chóng trôi qua cơ thể mèo của cậu được nuôi một cách kỹ càng, càng ngày cậu càng trở nên mập mạp đáng yêu.
Khúc xương bị gãy cũng đã lành, cả người cũng không còn đau đớn nữa, điều này khiến Phan Miêu Vũ càng thêm hài lòng với con xen phản diện này.

Cậu mong sao một người dịu dàng đầy săn sốc như anh ta không đi sai đường giống như trong kịch bản.

Nhưng từ khi cậu được anh ta nhặt về thì chỉ nhìn thấy anh ta ở trong nhà chưa từng ra khỏi nhà, một chủ tịch của công ty lớn như vậy thật sự ổn không vậy.
Phan Miêu Vũ tò mò, Phan Miêu Vũ thắc mắt, Phan Miêu Vũ khó hiểu.

Nhưng Phan Miêu Vũ lại không quan tâm chỉ cần tiếp tục trở thành một con mèo có ăn, có mặt, có trò chơi giải trí giống như hiện tại là tốt lắm rồi.
Cậu không phải hoàn toàn quên đi quá khứ nhưng hiện tại cậu muốn sống mà không còn chút lo nghĩ nào nữa.

Cậu muốn bắt đầu lại từ đầu trở thành một con mèo vui vẻ có một con sen mỗi ngày đều chăm lo cho mình.
Một cuộc sống thần tiên..

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 54: 54: Hồ Phi Tuấn

Phan Miêu Vũ đau đớn nằm bẹp trên mặt đất đầy bụi bẩn lạnh lẽo.

Cơn đau khiến cơ thể của một con mèo không còn chút sức để động đậy, may mắn đường vắng tanh không một bóng xe nên cho dù cậu cứ nằm như vậy cũng không lo lắng sẽ bị xe cán chết.
Cậu nằm im không chút động đậy giống như một xác mèo, nếu không phải hô hấp của cậu vẫn nhấp nhô thì nhìn vào thực sự đã chết.
Cậu nghĩ ngơi một chút đến khi cơ thể bớt đau đớn thì mới run rẩy bò dậy sau đó chậm rãi nhấc bốn cái chân mèo đạp trên mật đường mà đi vào trong rừng.
Cậu không muốn đi trên đường lớn, làm một con mèo nhỏ nhắn trắng trắng một khi đi trên đường xe chạy rất dễ bị tài xế lái xe không nhìn thấy mà bị đâm bay.
Nghĩ đến tình cảnh đó mèo con sợ hãi mà run rẩy.
Phan Miêu Vũ đứng bên trong rừng cây kế bên đường lớn, đầu mèo nhỏ ngơ ngác nhìn dáo dác xung quanh cậu thật sự không biết đường, hiện tại muốn đi đến khu dân cư nào đó cũng không biết phải đi đường nào.

Truyện Khác
Chiếc xe tải vừa chở cậu chạy về phía trước vậy không bằng cậu cứ đi ngược lại vậy, ít nhất cũng tránh xa những kẻ xấu xa đó.
Mèo nhỏ quyết định, rồi chậm rãi đi trên mặt đất đầy cỏ cây.

Chân mèo mềm mại đạp lên những miếng cây nhỏ, bởi vì không quen thuộc với hình dáng này nên có đôi khi cậu không nhớ phải di chuyển nhịp nhàng cả bốn chân mà vấp phải cành cây hoặc miếng cỏ trên đất mà té lộn nhào.
Bộ lông trắng muốt đã dính đầy bụi hiện tại càng thêm thê thảm, nhưng Phan Miêu Vũ không chút quan tâm cậu vẫn tiếp tục đi về phía trước, mong muốn hiện tại của cậu là tìm được một nơi nào đó có thể đồng ý thu nhận mình.
Đi mãi đi mãi đến khi chân mèo run rẩy mà cậu vẫn chưa rời khỏi được con đường quốc lộ này.

Mệt mỏi thò đầu ra đường lớn, cậu nhìn xem bên ngoài có chiếc xe nào đi ngang qua đây hay không, nhưng trên đường không một bóng xe, mặt trời đã sắp lặn, ánh sáng hoàng hôn đầy rực rỡ bên trên bầu trời chiếu xuống mặt đất khiến cậu không khỏi càng thêm tuyệt vọng.
Đã sắp tối rồi nếu còn không thể rời khỏi con đường lớn này thì không phải hôm nay cậu sẽ không có gì ăn sao, đã ba ngày cậu chưa có gì trong bụng rồi.
Phan Miêu Vũ thở dài đau thương, cả cơ thể mèo nằm bẹp xuống đất, nữa thân người thò ra đường lớn nữa thân người vẫn giấu bên trong cây cỏ.

Hai mắt mơ màng cuối cùng không chịu nổi nữa mà nhắm chặt lại chìm vào giấc ngủ.
Cả ngày hôm nay cậu đã trải qua rất nhiều chuyện rồi không còn sức lực để có thể tiếp tục lên đường.
Phan Miêu Vũ không hề biết sau khi cậu ngủ có một chiếc xe đang vù vù phóng tới nhưng khi nó đi ngang qua nơi cậu đang nằm thì chiếc xe liền dừng lại.
Cửa xe mở ra một chàng trai có khuôn mặt lạnh lùng từ trên xe đi xuống, anh ta cau mày nhìn cậu sau khi xác định cơ thể mèo của cậu vẫn còn lên xuống thì mới nhanh chóng đi lại đưa tay kéo cậu ra khỏi mặt đất sau đó xách cậu về xe.
Đem áo khoát trải trên ghế bên cạnh, anh ta liền để con mèo trên tay lên sau đó ngồi vào ghế lái tiếp tục phóng xe đi.
_________________________________________________
Phan Miêu Vũ không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc này cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái, những dòng nước ấm chảy dọc cơ thể khiến cậu không khỏi mở miệng kêu lên.
“Meo, meo…”
“Tỉnh rồi à, mày đúng là ngủ ngon thật đó.”
Trong lúc mơ màng cậu nghe thấy một giọng nói đầy trầm thấp, nhưng không hề khó nghe mà nó rất êm tai còn mang theo một chút ý cười khiến cậu không khỏi hiếu kỳ mở hí mắt ra nhìn.
Đập vào mắt mèo của cậu là một người đàn ông cực kỳ tuấn tú, nếu không phải cậu thiên vị Nguyễn Minh Hoàng thì người đàn ông này chắc chắn còn tuấn tú hơn rất nhiều.
Không chỉ vậy giọng nói của anh ta khiến lỗ tai mèo của cậu trở nên đỏ ửng.

Cậu ngại ngùng nhắm mắt lại không tiếp tục nhìn anh ta.
“Sao vậy.

Mày cảm thấy thế nào rồi.”
“Meo.” Phan Miêu Vũ nghe anh hỏi liền bất giác trả lời sau đó mới nhớ ra hiện tại mình chỉ là một con mèo không thể để người khác phát hiện vì vậy cậu lại kêu vài tiếng: “Meo, meo, meo.”
Cứ nghĩ anh ta sẽ tiếp tục nói gì đó nhưng lúc này cửa nhà tắm mở ra, một người đàn ông cầm một chai sữa tắm cho động vật đi vào:
“Hồ tổng, tôi đã mua đủ cả rồi.

Nếu ngài không còn cần gì nữa thì tôi về trước.”
“Ừ, đi đi.” Hồ Phi Tuấn trên tay vẫn bận rộn mắt cũng chẳng thèm nhìn người vừa nói.
Người kia nghe vậy liền để sữa tắm xuống rồi nhanh chóng rời đi.

Căn phòng tắm lại trở về yên tĩnh.
Phan Miêu Vũ từ khi nghe thấy cách người kia gọi người đàn ông đang hầu hạ cho mình này liền không khỏi trừng lớn mắt nhìn chằm chằm anh ta.
Trời ơi người trước mặt cậu chính là Hồ Phi Tuấn.

Sao có thể Hồ Phi Tuấn là ai là phản diện ở thế giới này, là ông trùm trong ngành công nghệ là đối thủ một mất một còn với nam chính Nguyễn Minh Hoàng.
Vậy tại sao nam phản diện hiện tại lại đi tắm cho một con mèo được anh ta nhặt về.

Không những tắm mà còn vui vẻ nói chuyện với mèo cho dù anh ta biết mèo nhỏ sẽ không hiểu lời nói của anh ta.
Hồ Phi Tuấn thấy mèo con đang mở to mắt nhìn mình liền không khỏi mỉm cười: “Sao vậy, đói bụng à.”
Nói xong anh lấy khăn ôm người cậu lên rồi dịu dàng lau khô lông cho cậu.
“Meo.” Phan Miêu Vũ thoải mái đến nỗi kêu thành tiếng sau đó cậu không khỏi lại nhìn anh ta.
Không hiểu sao cảm giác của cậu người này là một người tốt, rõ ràng anh ta là một nhân vật phản diện đầy độc ác nhưng khi ở canh anh ta thế này cậu lại thấy miêu tả trong cuốn tiểu thuyết kia có thật sự là thật hay không.
Cái chết của một người vô tội như nguyên chủ có thật sự do một người đã cứu giúp một con mèo sắp chết bên đường này làm ra không.
Càng lúc cậu càng cảm thấy nghi hoặc nhưng hiện tại cậu đã không còn làm được gì nữa, nghĩ như vậy cậu liền không khỏi híp mắt mà hưởng thụ sự mềm mại của khăn lông đang lau trên người mình cũng như bàn tay đang nhẹ nhàng di chuyển khăn lông..

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 51: 51: Khóc

Dạo gần đây giấc ngủ đối với Phan Miêu Vũ là một thứ xa xỉ, mỗi đêm cậu điều bị ác mộng tra tấn, nhìn thấy cái chết đang đến gần mình.

Nhìn thân xác của một con mèo trắng nằm yên lặng trong một khu rừng không bóng người.
Hơi thở yếu ớt cả người đều là vết thương lớn bé.

Mèo nhỏ híp mắt, ánh mắt đầy tuyệt vọng đối với thế giới đáng sợ này.
Nhìn thấy hô hấp của nó từ từ ảm đạm đi sau đó bên tai cậu vang lên giọng nói của bản thân:
“Cậu vẫn là không thay đổi được số phận của tôi.

Cái chết vẫn diễn ra tương lai của tôi không thể thay đổi.”.

Ngôn Tình Sắc
“Cậu thật vô dụng, tôi đã tin tưởng cậu như thế tôi sợ hãi với hiện thực này rồi kéo cậu đến để giúp tôi.

Nhưng thật đáng thất vọng, cậu quá vô dụng.”
Từng lời nói giống như vết đao đâm vào trái tim khiến nó chảy máu.

Cậu không thể chịu nổi sự chỉ trích bản thân trong những giấc mơ mà giật mình tỉnh dậy vào mỗi đêm rồi không tài nào ngủ lại được.

Sức khỏe của cậu càng ngày càng kém, cậu cảm thấy hình hài con người của cơ thể này hình như không còn trụ vẫn nữa rồi.

Cậu muốn đi hỏi cục quản lý yêu quái nhưng đến cửa nhà cậu còn không thể ra thì làm sao có thể hỏi đây.
Cậu sẽ trở về nguyên hình sao?
Buổi sáng thứ bảy, hôm nay cũng như một tháng qua cậu thức dậy từ lúc hai giờ sáng đến hiện tại cũng không tài nào ngủ được.

Ngồi thẫn thờ trên giường cậu không biết mình nên nghĩ về thứ gì nữa, một tháng nay cậu không còn cầm bút vẽ nữa bởi tôi tay này quá run rẩy chẳng thể đặt được một nét bút nào.
Phan Miêu Vũ chán nản ngồi như một bức tượng không chút sinh khí.

Cậu thật sự muốn ra khỏi nơi này, không phải bởi vì Nguyễn Minh Hoàng đã trở về với cốt truyện theo một cách bình thường mà cậu thật sự muốn rời đi.
Rõ ràng nếu đã không còn yêu thì có thể để cậu rời đi nhưng tại sao vẫn giam giữ cậu ở lại nơi này mà không dòm ngó nữa.
Thật mệt mỏi quá đi.
Phan Miêu Vũ yên lặng chờ đợi thời gian tiếp tục trôi qua.

Đúng lúc này chiếc điện thoại của anh cho đã bị cậu quăng ở xó xỉnh nào trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng chuông.
Cậu nghi hoặc không thôi, số điện thoại này ngoại trừ Lương trợ lý dùng số chung trong văn phòng gọi đến thì chẳng còn ai gọi nữa, nhưng hôm nay nó lại vang lên.
Cậu đi xuống giường, đi theo tiếng chuông rồi cầm điện thoại lên xem.

Bên trên hiện dãy số lạ, bên trên không có lưu tên cũng không phải là những số của người thân mà cậu biết.
Tuy khó hiểu nhưng cậu vẫn bắt máy: “Alo.”
“Thế nào thằng phế vật.” Giọng nói đầy vui vẻ cùng tràn đầy ác ý vang lên: “Có còn nhớ tao không.”
“Phan Ân Ly.” Phan Miêu Vũ nghe thấy giọng nói quen thuộc này liền không khỏi lạnh lùng bật hốt.
“Đúng rồi, mày nhớ cũng rõ thiết đấy.” Phan Ân Ly cười khẽ rồi châm chọc: “Một tháng mày thế nào rồi.”
“Có phải cô đơn lắm không.

Bị anh Hoàng vứt bỏ, bị anh ấy lạnh nhạt…!Đúng là đáng thương mà.”
Phan Miêu Vũ chẳng quan tâm đến những lời cô ta nói cậu chỉ muốn biết tại sao cô ta lại có số cậu vì vậy hỏi: “Phan Ân Ly tại sao cô có số của tôi.”
“Sao mày lại hỏi một chuyện hiển nhiên như vậy.” Phan Ân Ly bật cười rồi nói: “Không phải là anh Hoàng đã cho tao sao.”
“Chẳng lẽ số của mày có bao nhiêu người biết mà cũng chẳng nhớ rõ à.”
“Không thể nào.” Phan Miêu Vũ quả quyết phản đối.

Cậu có niềm tin anh sẽ không làm như vậy.

Phan Ân Ly khinh thường: “Ngu xuẩn, anh ta bỏ rơi mày rồi, cái niềm tin rách nát đó cũng chỉ để an ủi lấy bản thân mày thôi.

Không đúng sao.”
“Để tao nói cho mày nghe.

Một tháng nay anh ta đều ở bên cạnh tạo.”
“Một tiểu thư danh giá như tao làm sao có thể thua kém một thằng phế vật được tao lụm về.”
“Từ đầu đến cuối mày chỉ là thế thân cho tao, anh ấy ở cạnh mày cũng chỉ vì mày mang họ Phan mà thôi.”
Lòng ngực của Phan Miêu Vũ theo từng câu nói của cô ta mà trở nên đau đớn, trái tim cậu giống như bị đao xé ra từng mảnh.

Rõ ràng lý trí cậu không tin nhưng trái tim cậu lại không ngừng tin tưởng mà trở nên quặn thắt.
Phan Ân Ly nghe thấy đầu dây bên kia im lặng liền khoái trá mà cười sau đó cô ta tiếp tục cho thêm một đoàn trí mạng:
“Anh Hoàng đã nói với tao, mày với anh ấy chỉ là hôn nhân hợp đồng, hai người trước khi kết hôn đã thỏa thuận với nhau mày vì tiền nên mới đồng ý thay thế tao kết hôn với anh ấy…”
Ầm.
Đầu óc Phan Miêu Vũ giống như vừa bị sét đánh trúng, cả đầu bỗng nhiên trở nên đau đớn, hai lỗ tai của cậu lùng bùng.
Nhưng câu nói sâu đó của cô ta cậu không còn nghe thấy được nữa.

Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống trên khuôn mặt hốc hác của cậu.

Hai mắt lờ mờ đã không còn thấy rõ thứ gì.
Bàn tay cầm điện thoại buông lỏng, chiếc điện thoại trong tay va mạnh xuống sàn nhà mà vỡ màn hình, ánh sáng màn hình cũng tắt ngủm.
Phan Miêu Vũ ngơ ngác nhìn chằm chằm sàn nhà một cách đờ đẫn.

Cuối cùng đáp án mà cậu lưỡng lự cũng đã có câu trả lời, niềm tin cậu trao cho anh cuối cùng cũng tan nát.
Chuyện mà ngoại trừ cậu, anh cùng Lương trợ lý biết kia vậy mà Phan Ân Ly lại biết.

Vậy thì rất rõ ràng ngoại trừ Lương trợ lý đã nói ra thì cũng chỉ có chính miệng Nguyễn Minh Hoàng đã tự nói ra.
Rốt cuộc cậu cũng chỉ tự mình đa tình, cậu đã thầm cầu mong mọi chuyện chỉ là hiểu lầm hoặc anh có chuyện gì khó xử nên mới không nói cho cậu biết.
Ai mà ngờ đến thì ra bản thân mới là kẻ ngu ngốc.
Phan Miêu Vũ lần đầu tiên trong đời khóc đến dữ dội, cậu khóc một cách tê tâm liệt phế, khóc đến cả hai mắt đều đỏ hoe mờ mịt.

Cuối cùng khóc đến kiệt sức mà ngã nhào xuống sàn.
Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo cậu mới cảm nhận được hiện tại thế giới của cậu cô độc đến mức nào.

Cái lạnh từ sàn nhà thắm vào da thịt khiến những sợi lông tơ trên người dựng hết cả lên.
Đến tận lúc này cậu mới hiểu rõ được trái tim của mình, hình như cậu thật sự đã thích anh rồi.

Nhưng đáng tiếc mọi thứ đã trễ rồi cậu đã chẳng còn cơ hội để ở bên cạnh anh nữa.
Nghĩ đến đây Phan Miêu Vũ liền ngất lịm đi hoàn toàn mất đi ý thức..