Lúc Phong Thầm mải mê suy nghĩ, ngón tay khẽ buông lỏng.
Nguyên Vi nhanh chóng thoát ra, che lại cổ tay đã bầm tím của mình, thầm cắn răng, liên tục lùi về sau mấy bước xin tha: “Điện hạ, nô tỳ, nô tỳ biết sai…”
Nàng vừa nói xin tha, tất cả thị nữ đều than khóc theo nàng: “Điện hạ ——”
“Ồn.”
Tiếng xin tha đột nhiên im bặt.
Bọn thị nữ nhìn khuôn mặt đẹp đẽ phía trên kia, không biết vì sao đột nhiên không dám phát ra tiếng.
Nguyên Vi hình như không nghe rõ, còn có phần không dám tin: “Sao, sao ạ?”
Phong Thầm nhíu mày, ánh mắt lướt qua nàng, rơi xuống một thị nữ cúi đầu trầm mặc trong đám thị nữ đang xin tha: “Ngươi.”
Bên cạnh giường ngoại trừ Nguyên Vi, cũng chỉ có thị nữ áo xanh kia.
Giữa gian phòng an tĩnh này, bọn thị nữ nhìn theo hướng tầm mắt của Đế Nữ, tạo ra tiếng sột soạt đặc biệt rõ ràng.
Thị nữ áo xanh nghe tiếng, do dự ngẩng đầu, thấy thật sự là mình, đáy mắt có chút kinh ngạc đồng thời còn có chút lo sợ bất an.
“Đến đây.”
Song sức mạnh trong giọng nói của Đế Nữ, không cho phép nàng cự tuyệt nửa câu.
Khí thế của Điện hạ từ sau khi tỉnh lại thậm chí khiến lòng người mơ hồ sinh ra sợ hãi, dường như khí thế tăng hơn so với trước kia.
Thị nữ áo xanh hít một hơi, thầm lộ ra một nụ cười khổ, không thể không đứng lên tiến tới hai bước.
—— hình như Điện hạ không đáng sợ như trước đây nữa.
Thật sự không biết nàng ấy lại muốn làm gì.
“Nàng ta ở lại.”
Phong Thầm quét mắt qua rồi nói: “Người còn lại đi ra ngoài.”
Bọn thị nữ ngẩn ra, sau khi hồi thần lại liền lần lượt đáp vâng dạ, rồi đứng lên rời đi.
Nguyên Vi nâng cánh tay, thấy vậy liền nói: “Điện hạ, nô tỳ ở lại trò chuyện cùng người như trước nhé ——”
“Cút!”
Nét mặt Phong Thầm có chút không vui: “Còn muốn ta nói lần thứ hai à?”
Sau khi phát hiện tình cảnh, thân phận của bản thân đã thay đổi, hắn đã dùng hết toàn bộ kiên nhẫn mà mình có.
Thị nữ bên cạnh Đế Nữ này, hình như không biết phân biệt sắc mặt chút nào, quả thực còn vô dụng hơn mấy phế vật dưới trướng hắn.
Nguyên Vi bị mắng trước mặt mọi người, sắc mặt trở nên trắng bệch, cảm thấy tai cứ ù ù như thể nghe thấy đám thị nữ phía sau cũng đang lặng lẽ bàn tán về nàng.
Nàng cúi đầu hành lễ, xoay người rời đi.
Sau khi bước ra ngưỡng cửa, bọn thị nữ trong viện xúm lại quan tâm hỏi: “Nguyên Vi tiểu tiên, tỷ vẫn ổn chứ? Muội thấy cổ tay tỷ bầm tím hết cả, chỗ muội còn để lại một lọ ngưng chi cao thượng hạng, hay là…”
“Ta không sao.
Ta cũng có, lát nữa ta trở về thoa thuốc.” Nguyên Vi cười với các nàng, nhíu mày nói, “Không biết điện hạ nói gì với Phù Ngạn bên trong, chờ Phù Ngạn ra, các muội giúp ta hỏi thử một chút, ta lo muội ấy sẽ bất cẩn làm sai nên bị phạt.”
“Tỷ yên tâm, bọn muội nhất định sẽ hỏi giúp tỷ, ai mà không biết tỷ quan tâm Phù Ngạn tiểu tiên nhất, mọi chuyện đều giúp đỡ tỷ ấy.”
Thị nữ than một tiếng: “Nhưng hôm nay không biết điện hạ lại tức giận chuyện gì, vừa tỉnh đã bắt đầu thế này.”
“Đây còn cần đoán à.” Tiểu thị nữ bên cạnh thấp giọng nói, “Đưa chiến thư cho vị Ma Tôn theo lời đồn là điên nhất Ma giới, thề thốt phải thảo phạt Ma Tôn.
Lời cũng đã nói ra rồi, nhưng lại bị sét đánh cháy đen cả người, tay không trở về —— đã lan truyền khắp Tiên giới rồi.
Chỉ sợ qua một thời gian nữa, mấy giới khác đều sẽ biết tin tức này.
Điện hạ không tức chết mới lạ.”
“Nhỏ giọng chút!” Nguyên Vi nhắc nhở một câu, “Đừng để Điện hạ nghe thấy.
Các muội chờ ở đây, ta đi về thoa thuốc.”
Bọn thị nữ gật đầu, sau khi nhìn bóng nàng rời đi, mới có kẻ lắc đầu cảm thán: “Hai vị tiểu tiên quan tâm lẫn nhau thế này, thật sự làm người hâm mộ, chờ đến lúc nào ta mới có thể tấn chức làm tiểu tiên đây.”
“Hâm mộ cái gì, hầu hạ ở Tiên phủ này của Điện hạ, thăng lên tiểu tiên cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Ngươi xem Phù Ngạn và Nguyên Vi, hầu hạ th@n cận điện hạ, ngày nào cũng thảm thương biết bao, đây cũng bị phạt kia cũng bị phạt.
Chờ lát nữa, phỏng chừng lại có tiếng la hét truyền ra từ cánh cửa này.”
Không chỉ có người ngoài cửa nghĩ như thế, thị nữ áo xanh Phù Ngạn bên trong cánh cửa cũng nghĩ như vậy.
Sau khi thấy thái độ của Đế Nữ đối với Nguyên Vi, trong lòng nàng đã không ôm bất cứ hy vọng nào, chỉ có một mong đợi duy nhất, mong thời gian qua nhanh một chút, dù Điện hạ của các nàng muốn làm gì, tốt nhất có thể qua đi trong chớp mắt.
Nàng đã làm đủ công tác tư tưởng, nhưng vẫn không khống chế được khẩn trương, ngón tay bất giác siết chặt vào nhau, cúi đầu chờ đợi phán quyết.
Trong căn phòng an tĩnh và rộng lớn này, đi ra phía bên trái sẽ có hành lang dài, còn có một tiểu viện xây giữa hồ nước.
Bên phải, mở cửa hông ra ngoài là sơn tuyền ở hậu viện, còn có thể nhìn thấy mây trắng núi xanh ở phía xa.
Yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng hót lảnh lót của tiên hạc.
Sự bất an của Phù Ngạn bị một câu phá vỡ.
“Đi lấy Thông Lục Nghi của ta tới đây.”
Phù Ngạn ngơ ngác ngẩng đầu, sau khi nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt kia của Đế Nữ, lập tức đi đến một bên lấy một vật trong ngăn tủ dưới cùng, trình lên bằng hai tay.
Thông Lục Nghi, có dạng ngọc bội hình tròn màu xanh sẫm được khắc hoa văn, chính là vật thông dụng của người tiên ma yêu minh ở Ngũ giới.
Chỉ cần hai bên đưa thần thức vào là có thể dùng Thông Lục Nghi này để nói chuyện với nhau, nếu là người cảnh giới cao, thậm chí có thể nhìn thấy đối phương.
Tu sĩ Nhân giới muốn thăng giới, tất nhiên cũng có vật tương tự, chỉ có điều phẩm cấp được lưu truyền ở Nhân giới thấp hơn, chỉ có thể giao lưu trong Nhân giới, không thể vượt giới.
Dù thứ này trông có vẻ cực kỳ hữu dụng, nhưng đa số người đều chỉ dùng giữa thân nhân hoặc phu thê.
Bởi vì rất ít người nguyện ý để lộ thần thức của mình với một người không có mối quan hệ kiềm chế lâu dài, một khi đã quen thuộc thần thức, nếu lặng lẽ tìm một nơi người nọ đang ở đó, lập tức có thể biết kẻ dùng thần thức đó là ai, nhưng làm chuyện gì cũng cực kỳ bất tiện.
Huống chi, tuy vật này thông dụng ở Ngũ giới, nhưng dù là người trong giới nào cũng sẽ không để lại thần thức giao lưu với đối tượng vượt “giới”.
Mà trong chính giới mình đang sinh sống, nếu có chuyện gì thì trực tiếp dùng linh lực đưa thư hạc hoặc cử người hầu đi thông báo một tiếng là được, nên càng ít người dùng Thông Lục Nghi.
Miếng Thông Lục Nghi này đặt trong Tiên phủ của Đế Nữ, càng bị phủ thêm một tầng bụi.
Phong Thầm tiếp nhận, điều động linh lực của thân thể này truyền vào.
Linh lực trong cơ thể như mơ hồ xoay một vòng, cảm thấy thần hồn của người điều động nó có vẻ đã thay đổi, lại có vẻ không thay đổi, có chút không hiểu ra sao.
Lúc bọn chúng có chút hoảng loạn, một bàn tay vươn vào linh phủ* bên trong cơ thể trực tiếp bóp chặt linh lực có dạng hình con người nhỏ trong đó!
(Ji: *một nơi tu luyện linh khí)
Người nhỏ phát ra tiếng thét chói tai liều mạng giãy giụa, bàn tay kia bỗng buông lỏng, người nhỏ vừa an phận, linh lực lập tức lưu chuyển.
Phong Thầm lại mở mắt, hơi nhíu mày.
Thân là nữ nhi Tiên Đế, cảnh giới tu vi thế mà lại còn thấp hơn trong lời đồn?!
Hắn khẽ cười trào phúng một chút.
Chuyện hoán đổi thần hồn này, quả thực không phải do nàng ta.
Lúc này, một chấm vàng chậm rãi sáng lên trên Thông Lục Nghi, đại diện cho thần thức của thân thể này để lại.
Một lát sau, một chấm màu trắng sáng lên song song bên cạnh.
Sau một khắc, trên Thông Lục Nghi chỉ hiện hai chấm sáng này.
Điều này chứng minh, trong Thông Lục Nghi, trừ bỏ thần thức của thân thể này, vẻn vẹn chỉ có một thần thức khác.
Trái lại thật không ngờ.
Phong Thầm nghe không ít lời đồn về nữ nhi Tiên Đế này, từ nhỏ rất được sủng ái, tùy hứng ngang ngược, tính khí này cũng lan truyền đến Ma giới, đều nói Đế Nữ sinh nhầm chỗ, hẳn nên sinh ở Ma giới mới đúng.
Đến sau này, hình như cũng có lời đồn nói Tiên giới không mấy hài lòng với vị Đế Nữ này.
Một người như vậy, hắn vốn tưởng rằng ít nhất Thông Lục Nghi sẽ có thần thức của phụ mẫu.
…Ài.
Dù sao cũng không liên quan đến hắn.
Phong Thầm khẽ nâng ngón tay, nháy mắt hủy diệt điểm sáng màu trắng khác kia.
“Điện hạ!!” Hắn không lên tiếng, Phù Ngạn bên cạnh lại hô to, “Điện hạ làm gì thế! Đây chính là người trăm cay ngàn đắng mới cầu được…”
Phong Thầm giương mắt nhìn sang.
Phù Ngạn tức khắc im lặng.
Đầu ngón tay Phong Thầm vuốt v e mặt trên Thông Lục Nghi một lát, nụ cười bên khóe môi khiến người khác lạnh run: “Làm sao.
Ta không thể động?”
“Không, đương nhiên không phải.
Vừa rồi nô tỳ không phải có ý này.” Phù Ngạn lập tức sợ hãi quỳ xuống, nhưng sau khi chạm đến mặt đất lạnh lẽo, nàng mím môi, không nhịn được nói thêm một câu, “Nhưng thần thức này là người cầu xin Phong Hành Tiên Quân thật lâu mới có được…”
Chính là bởi vì Phong Hành Tiên Quân kia và Đế Nữ có hôn ước phụ mẫu đã định, nàng mới phản ứng lớn như vậy.
Suy cho cùng, ai cũng biết lúc trước Đế Nữ cầu xin Phong Hành Tiên Quân lâu đến đâu, có thể nói là chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời Đế Nữ, làm người ở Tiên giới đều cười nhạo nàng thật lâu.
Không dễ gì cầu được một phần thần thức, sao cứ như thế mà hủy diệt?
Động tác Phong Thầm dừng lại, nghe tên của Tiên Quân kia, nhiệt độ trên mặt trực tiếp giảm đến điểm đóng băng, giây lát lại khôi phục bình thường, cười lạnh nói: “Vậy càng phải hủy diệt.”
Phù Ngạn kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng không dám hỏi nhiều.
“Hiện tại đến Ma giới, vẫn phải qua Bất Ngự Môn à?”
Phong Thầm nói, ngồi dậy xuống giường, lấy một chiếc khăn tay từ bàn bên cạnh bọc Thông Lục Nghi lại, đang định để vào ngực thì thấy chiếc áo lót mỏng manh này, chợt ngừng lại, tựa như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên khá khó coi.
Ngón tay chạm vào ngực cứng đờ một lúc lâu, lại gượng gạo rời đi, rũ sang hai bên rồi sau đó giơ tay chỉ đến y phục treo ở hai bên.
Phù Ngạn vừa nhìn liền hiểu, lập tức lấy áo choàng giúp “nàng” mặc vào: “Tất nhiên rồi ạ.
Ngoài Bất Ngự Môn là ra khỏi khu vực Tiên giới, không có tiên binh trông coi, người qua lại Tứ giới bất cứ lúc nào cũng có thể bị tổn hại đến tính mạng.”
Trung tâm của Tiên giới có điện của chúng tiên, cung điện của Tiên Đế Tiên Hậu cùng với các Tiên phủ của Kim Tiên, Thượng Tiên, Tiên Quân, Tiên Tôn.
Ngoài những cung điện tiên phủ, cũng có thành trì giống như Nhân giới, nơi mà những tiên linh hoặc người có linh lực thấp kém trong Tiên giới sinh sống, cũng có chợ phiên Tiên giới và linh thạch làm tiền tệ lưu thông.
Bất Ngự Môn, tuy xưng là “Môn”, nhưng là “cánh cửa” lớn nhất của toàn Tiên giới, được xây từ thần tích* thượng cổ, bao quanh một vòng khắp Tiên giới, bảo vệ tất cả người ở Tiên giới.
Ra khỏi Bất Ngự Môn, bên ngoài là nơi mà toàn bộ người trong Tứ giới tiên ma yêu minh có thể lui tới, tuy cũng có các thành trì chợ phiên, nhưng lại cực kỳ hung hiểm.
Vì vậy, chỉ có người vượt qua thí luyện của Bất Ngự Môn mới có thể tự mình bước ra Tiên giới.
Nếu không thông qua, biện pháp duy nhất là có thủ lệnh** thông hành của người từ cấp Tiên Quân trở lên mới được.
(Ji: *phép thuật, phép lạ; **lệnh được viết bằng tay)
Phù Ngạn thấy tâm trạng “nàng” có vẻ ổn định, liền nói: “Hiện tại thân thể Điện hạ mới khỏi, hai ngày nay Tiên Y cho người ngâm vô số thuốc tắm, vất vả lắm ngoại thương của người mới lành, nội thương vẫn cần phải tĩnh dưỡng.
Nếu có chuyện gì thì cứ giao cho nô tỳ đi làm là được.”
Nàng nói xong lại bổ sung một câu: “Người cũng có thể gọi Nguyên Vi tới làm việc giúp người.”
Đôi mắt Phong Thầm trầm xuống, hiện tại cảnh giới thân thể này của hắn cực kỳ thấp, căn bản không qua nổi Bất Ngự Môn.
“Đi lấy thủ lệnh thông hành cho ta.”
Lời còn chưa dứt, ngoài viện truyền tới tiếng hành lễ của chúng thị nữ, một giọng nói giận dữ vang to: “Tạ —— Vi —— Ninh ——!”
Không chỉ có một người tới, hơn mười Tiên Quân Tiên Tôn trực tiếp nhấc rèm lên xông vào, gương mặt tràn ngập tức giận.
“Ngươi cầm thủ lệnh để làm gì?! Ngươi còn ngại chưa đủ mất mặt sao!!”
Nét mặt Phong Thầm hờ hững, mí mắt vừa nhấc lên, trong mắt đã lộ vẻ mất kiên nhẫn..