Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 14

“Ai cậu cũng mua giúp họ như vậy sao?”

Anh lại hỏi, mặt hơi cúi, khiến cậu không thể nhìn được cảm xúc trong mắt của anh.

Hạo Phong chẳng nghĩ gì hết. Trả lời

“Nếu như có người bị thương thì tui sẽ mua”

Tu Kiệt nhận được câu trả lời này, mặt hơi tối đi.

Chỉ là, sự tối đi ấy không thể kéo dài vì bàn tay cậu đột ngột đặt lên tay anh. Một miếng băng cá nhân cỡ lớn phủ trên vết thương dài của anh. Bàn tay mềm mại, mang theo nhiệt độ hơi lành lạnh chạm vào tất da nào, đều khiến tất da ấy hưng phấn đến khó tả, cả người giống như đều gào thét lên.

Tu Kiệt không chịu nổi. Anh rụt tay lại, chạy ra khỏi lớp với tốc độ kinh người. Để lại một bé thỏ vẫn còn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì.

……

Anh đi đến tận tiếng trống vào lớp vang lên mới trở lại.

Chẳng nói gì hết, cậu cũng không biết phải bắt chuyện với anh như thế nào.

Nhưng đối với một con thỏ Hạo có một sợi dây thần kinh thẳng tưng như ruột ngựa thì chẳng là cái gì cả. Cậu thậm chỉ còn không nghĩ rằng anh đang bối rối, liên tục bắt chuyện với anh trong cả các tiết học tiếp theo.

“Tu Kiệt, cậu nhìn xem, cái chuỗi ADN này có giống cái cầu thang xoắn không?”

“Tu Kiệt, Tu Kiệt, nó là cái gì vậy?”

“Lớp trưởng, tôi không biết làm, cậu cũng đừng làm nữa, chơi đi”

“Lớp trưởng Kiệt, đừng học nữa, xem nè, còn 5 phút nữa là tan học rồi!”

“Tôi đi uống trà sữa, cậu uống không?”

Liên tục liên tục mãi đến lúc tiếng trống tan học vang lên.

Hạo Phong một bụng bồn chồn, cậu đang nghĩ mình nên uống hương trà sữa nào đây thì tay áo bị mạnh mẽ kéo lại, kéo rất chặt, rất mạnh, không hề cho cậu phản kháng.

Giống hệt cái người “yêu đơn phương” cậu đến tiệc giáng sinh đó.

“Sao vậy?” Cậu hơi hốt hoảng hỏi anh.

“Giải bài tập toán thầy vừa giao chưa? Anh thông thả trả lời.

“Chưa giải, không phải là bài tập về nhà hả? Để về nhà rồi làm, làm bây giờ làm gì?” Cậu hỏi anh.

“Có chắc về nhà rồi làm?” Tu Kiệt không trả lời câu hỏi lại một câu hỏi khác.

Hạo Phong cười cười, cậu cũng biết về nhà rồi thì khó mà làm được, có nhiều thứ hấp dẫn hơn bài tập về nhà mà.

Anh vẫn nắm tay cậu, không nặng lắm, nhưng cũng đủ để cậu cảm thấy sự áp lực trong đó. Hạo Phong hơi sợ. Cậu cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên là chẳng lành thật. Anh vừa thấy cậu cười cũng liền cười lại nhưng nụ cười có phần hơi khó hiểu. Anh thong thả nói.

“Làm cho xong bài tập rồi hẵng về”

Cậu khiếp sợ

“Thôi đi lớp trưởng tôi không được đâu, tôi cần phải có sự trợ giúp của chị Google mới có thể hoàn thành được. Cái việc làm bài tập sau giờ học giống như thế này á, chỉ có học sinh chăm chỉ như cậu mới làm, còn tôi thì chắc không có được đâu”

“ Sao lại không được chứ? Ngồi xuống” anh ra lệnh. Đồng thời, kéo chiếc ghế đã nhấc lên bàn của cậu xuống kéo ra một khoảng vừa đủ để cậu ngồi. Tay anh vẫn kéo tay cậu, dùng sức lực vừa phải rồi kéo cậu xuống ghế.

Hạo Phong khó xử vô cùng, cậu chưa bao giờ thấy lớp trưởng đáng sợ như vậy, sao có thể bắt một học sinh phải cố gắng lắm mới trên trung bình như cậu đi làm bài tập sau giờ học chứ?

Chỉ là bàn tay nhỏ bé của mình vẫn còn nằm trong tay người khác. Không thể không nghe theo người đang nắm giữ sự tự do của mình được, chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi xuống ghế giống như chú thỏ bị bắt nạt.

“ Lấy tập ra” Tu Kiệt nói.

Hạo Phong nghe trong giọng anh cực kỳ nghiêm khắc, thật sự không dám không nghe theo.

Nhưng mà….

Phải biết!

Người duy nhất dám hùng dữ với cậu như vậy chỉ có một mình cha Hạo. Cậu chưa từng thấy bị lép vế với một bạn cùng tuổi với mình như vậy bao giờ.

Trong lòng Hạo Phong thầm run rẩy và ai oán không biết bao nhiêu câu.

Tu Kiệt nhìn người nào đó, gương mặt trắng nổi lúc đỏ lúc xanh, xem ra chắc là giận dữ vô cùng. Anh không phải bực bội vì cậu nói chuyện Luyên thuyên với mình mãi trong lúc học, mà là vì không thấy cậu tập trung nghe giảng. Anh muốn cậu có một kết quả học tập tốt, anh rất sợ sau này, cậu chán nản rồi rời bỏ biển trí thức rộng lớn, sau đó sa ngã.

Anh muốn cậu không bị người ta nhắc đến với kiểu như “đồ ngốc”, hay là “cậu kia thi mãi mà chẳng lên được điểm nào”.

Tu Kiệt nhìn cậu hùng hồn lấy tập ra, có hơi muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống, anh thích cậu mà, thích nhiều……

“Tôi thật sự không biết làm….” Hạo Phong ai oán nhìn ai đó đang chống cằm nhìn mình, cậu cảm thấy trong mắt anh giống như đang cười.

Mà nụ cười đó, giống như cười vào mặt cậu!!!!

“Dễ lắm, không hiểu chỗ nào, tôi chỉ cho cậu” Tu Kiệt nói, xích ghế lại gần cậu hơn một chút.

Hai người gần nhau, đến độ mà ngoài mùi hương của cỏ Tymothy trên người anh, cậu còn ngửi được một mùi dầu gội bạc hà thơm mát.

Cậu có 10 điều ước cũng chẳng ngờ được mình sẽ có một ngày, cảm thấy môn toán hình học không gian sẽ dễ đến như vậy!!!!

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 13

Hạo Phong dự định chỉ nằm một lúc, nằm một lúc thôi sẽ tiếp tục học tập tiếp, học thật chăm chỉ!

Nhưng cậu tính sao bằng trời tính. Thỏ nhỏ ngủ ngon.

Tu Kiệt thấy cậu mới đó đã ngủ mất, đôi môi Hồng nhuận chu chu tra cực kỳ đáng yêu, thì tim như bị thần cupi bắn một nhát, cả cơ thể hóa thành toàn là đường.

Không nỡ gọi, Tu Kiệt chỉ đành vào che cho cậu, để cậu ngủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Hạo Phong bị đánh thức là bởi cảm giác nóng bức ở chỗ đùi. Cậu bực bội thử lấy tay đẩy cái lò than ấy ra nhưng không được, nó cứ dán lại mãi ấy.

Hạo Phong nổi cáu, dùng chân đẩy mạnh thứ kia một cái. Nhưng mà hành động chưa thành đã bị nắm lấy đùi. Cậu giật mình mở bừng mắt, nhìn thấy Tu Kiệt một tay, một tay duy nhất thôi đã nắm được gần hết đùi cậu. Gương mặt anh vẫn lạnh tanh, nhưng kĩ càng vẫn có thể nhìn ra chút bất đắc dĩ trong đó.

“Lớp trưởng? Cậu làm…..”

“Suỵt” Tu Kiệt nắm lấy chân cậu càng chặt, suỵt ra một tiếng nho nhỏ.

Hạo Phong giật mình mới biết mình vẫn còn đang trong tiết học. Cậu ngẩng phắc đầu lên bục giảng, giả thành một học sinh ngoan.

Trang Duyên ngồi trên bục giảng rất yên tĩnh, không giảng bài, không nói một tiếng, chăm chăm xử lý tài liệu gì đó không rõ.

Cậu ngớ người, mọi người xung quanh cũng chẳng nói chuyện gì hết.

Gì vậy?!!!

Ngủ một giấc mọi thứ liền biến đổi là sao?!!!

“Kiểm tra 15 phút” Tu Kiệt thấy cậu hốt hoảng, cảm thấy khá giống thỏ con. Anh nhắc nhở, song lại đưa đến trước mặt cậu một tờ giấy kiểm tra đã được điền đầy đủ thông tin và đề bài. Chỉ chờ cậu đặt bút xuống làm mà thôi.

Hạo Phong nhìn anh cảm kích vô cùng.

“Cảm ơn lớp trưởng”

Nhìn vào đề bài. Ổn, cũng may, từ nhỏ Tử Chân đã quan tâm dạy tiếng anh cho cậu, với mong muốn cậu có thể bằng bạn bằng bè, giao lưu được nhiều hơn. Dạy tiếng từ nhỏ, cậu có ngốc như heo cũng phải tiếp thu được.

Nhìn người nào đó làm bài lưu loát. Tu Kiệt nhịn xuống cảm xúc muốn kêu cậu chép bài của anh.

Cậu làm bài rất tốt, dù sao học sinh khá ít nhất cũng phải có một môn giỏi cho mình. Và môn tiếng anh, chính là môn cứu cánh của cậu.

Tu Kiệt thu bài, sợ cậu sai sót, cố ý thu bài cậu vào cuối cùng. Lúc anh quay lại lấy bài của cậu, người nào đó lại tiếp tục nằm ườn lên bàn, coi bộ thật là mất ngủ nhiều.

Tiếng trống ra chơi cũng chẳng thể khiến Hạo Phong tỉnh dậy. Cậu rất mệt mỏi.

Tu Kiệt cẩn thận nhìn.

Cậu rất đẹp, da trắng giống như lông thỏ vậy, môi hồng hào thật, mềm mại nữa chứ….

“Đẹp lắm à?”

Hạo Phong bất thình lình lên tiếng khiến anh giật cả mình, cơ thể run lên khiến bàn cũng chấn động, Hạo Phong bị cái bàn đập cho một phát hết cả ngáo, tỉnh cả ngủ.

“Lớp trưởng mắc cười thiệt chứ….oa! Buồn ngủ quá đi”

Hạo Phong chống thẳng lưng dậy, quay mặt qua nhìn anh.

Tu Kiệt rất đẹp, ngồi ngược ánh sáng thế này anh còn đẹp hơn nữa, giống như thần tiến giáng thế ấy.

Anh bị nhìn đến nỗi cả cơ thể cứng đờ lên, nhìn vào trang sách không thể nào bình tĩnh nổi được.

“Nè….lớp trưởng!” Cậu gọi.

“Hửm?” Anh đáp, kiệm lời đến mức tối đa.

“Lông mi của ông dày như vậy, có che mắt không?”

Lổ tai anh đỏ hết cả lên, chỉ là mặt vẫn vậy, cậu có hơi nghi ngờ rằng Tu Kiệt này bị mặt liệt thì phải, cậu nhớ ra, anh cũng rất hiếm khi cười.

“Không….không che” Anh trả lời, có hơi lắp bắp.

Hạo Phong bất ngờ thật sự, chưa bao giờ thấy lớp trưởng anh Dũng này cũng biết ngại ngùng ha.

“Hahaa”

Cậu bỗng dưng cười lên rồi đứng dậy khỏi bàn. Rời đi mất.

Tu Kiệt đoán là cậu muốn đi căn tin ăn lặt vặt một chút, chắc là ngủ trong lớp chán rồi,, Tu Kiệt hơi buồn, nhưng mà anh cũng chẳng biết bày trò gì để cho cậu vui vẻ hết.

Chỉ là một lúc sau thì Hạo Phong trở lại, trên tay cầm theo một cái gì đó không rõ. Đến khi cậu đặt mấy cái đó xuống bàn thì anh mới thấy được là một vài miếng băng cá nhân.

“Cho nè, tay cậu bị thương rồi đó, dán lại đi, tôi thấy nó hơi nặng”

Anh hoàn hồn, lật úp tay mình lên xem mới thấy một vết thẹo dài ngoằng kéo từ chân ngón áp út đến cổ tay, không sâu lắm, nhưng máu chảy ra từ hôm qua bây giờ đang định trên vành miệng vết thương, có hơi ghê.

Cái này là vết tích để lại dấu khi “cưỡng hôn” người nào đó, bị hàng rào sắt quẹt trúng, hôm qua anh đã nhận ra rồi, nhưng mệt mỏi quá, cộng thêm việc có phần hoảng loạn nên đã lỡ quên mất nó.

Bây giờ cậu lại mua băng cá nhân giúp anh…..

Mua băng cá nhân giúp anh…..

Mua giúp anh…..

Giúp anh….

Quan tâm anh?

“Mua nhiều như vậy làm gì?” Tu Kiệt hỏi, anh chính là đang hỏi một câu mà cậu không nghĩ đến anh sẽ hỏi.

Hạo Phong nhìn xuống bàn, đúng là mua hơi nhiều thật.

“Không biết nữa, có ai cần sử dụng đến thì sao, có gì tôi cho họ, cậu mau băng lại đi, nhiễm trùng bây giờ”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 12

Đèn bật sáng trở lại, Hạo Phong vẫn còn đứng ngơ người.

Cậu cảm thấy phía sau quần hơi đôn lên một chút.

Đuôi cũng ra ngoài luôn rồi.

Chết thật….

Nụ hôn đầu mà bổn thở thiếu gia gìn giữ bao lâu nay, cứ như vậy mà mất đi.

Đã vậy cậu còn không biết cái người lấy đi nụ hôn ấy là đứa nào nữa chứ!!!!

Đưa tay chạm vào môi. Có cảm giác như xúc cảm vẫn còn đọng lại rõ ràng, ấm áp và mềm mại.

Mặt thỏ con đỏ lựng. Cậu hơi nóng, rõ ràng là mùa đông mà nhỉ? Quá nóng rồi, biến đổi khí hậu thật là ghê gớm.

Không biết là bạn nữ nào thầm thương trộm nhớ cậu tới mức không kiềm chế được như vậy?

Nhặt điện thoại ở dưới đất lên. Chẳng còn tâm trạng ở lại nữa.

Hạo Phong gấp gáp trở về nhà. Vào cửa, vội vàng thưa Tử Chân rồi chạy nhanh vào phòng, tháo áo xuống ngay lập tức.

Cậu dựa vào cửa, đôi tai thỏ dựng thẳng đứng lên, cảm giác như lông tơ trắng nõn cũng hơi xù ra.

……

Tu Kiệt gian nan về đến nhà. Khỏi nghĩ cũng biết Hoa Chi đứng trên sân khấu nói vậy là vì ai.

Thật, chỉ là một khắc bị mấy lời nói truyền cảm hứng của cô làm cho kích động, bay tới hôn cậu một cái. Nếu như lúc đó cậu không cầm điện thoại, để ánh sáng điện thoại hắt vào mặt rõ ràng như vậy anh cũng sẽ không biết lần cậu ở chỗ nào mà hôn.

A……

Quỳ gối xuống, anh chỉ hận không thể xấu hổ mà chết đi cho rồi. Cảm xúc vẫn rõ ràng trôi về giống như nước lũ.

Môi cậu rất mềm, vừa mềm vừa non mịn.

Lăng Minh cầm một cốc nước đi từ trong bếp ra. Hầu ngươi là anh em, ngũ quan có phần tương tự, nhưng nhìn lẽ sẽ thấy Lăng Minh có một gương mặt khá là ngay thẳng, quyết liệt, còn Lăng Tu Kiệt thì lại lạnh nhạt, hờ hững.

“Quỳ đó chi vậy?”

Lăng Minh hỏi, cảm thấy khá là bất ngờ. Lần duy nhất thấy Tu Kiệt quỳ chính là lần anh biết thằng nhóc này đi đánh nhau đến độ đầu lủng một lổ, máu chảy đầm đìa. Rất tức giận nên lấy danh anh trai làm uy, bắt anh quỳ dưới đất cả một buổi chiều.

Lăng Tu Kiệt nghe thấy tiếng người khác gì ngượng ngùng vội đứng lên, nhìn vào Lăng Minh.

“Không có gì, trật….khớp” Anh vẫn giữ gương mặt bình tĩnh trả lời, nếu như vành tai không đỏ như vậy, chắc chắn anh trai đã tin rồi.

Lăng Minh: “……”

“Tao tin thì tao chết liền nè”

“Thật mà….”

“Ok, trật khớp, ngày mai anh dẫn mày đi khám”

“Không cần đâu”

“Để đến già càng nặng, lúc đó què thì tội lắm”

Lăng Tu Kiệt: “…..”

“Anh ngủ sớm đi”

Nói xong, không đợi Lăng Minh trả lời liền đi lên lầu.

Lăng Minh bất lực lắc lắc đầu. Thằng nhóc này càng giống bạn của anh hơn là em trai. Mới bây lớn tuổi đã có phần già dặn rồi. Chuyện gì cũng giấu cho một mình mình.

……

Sáng hôm sau vẫn phải lên lớp như bình thường, Hạo Phong đương nhiên là thức không nổi, đến lớp rồi mà vẫn còn lừ đừ buồn ngủ.

Thảy cặp lên bàn, cậu úp mặt xuống vào hai cánh tay.

Chỉ muốn ngủ thôi…..

Đến lúc anh vào lớp thì đã thấy cái đầu xù xù của anh đó trên bàn, đôi mắt khép lại, cái miệng nhỏ của cậu hơi chu ra. Trông rất ngoan ngoãn.

Tu Kiệt cố gắng thả nhẹ động tác để không làm cậu thức giấc.

Nhưng Hạo Phong nghe một chút động tĩnh liền tỉnh dậy. Cậu là thỏ, bản năng của con người tuy là lớn hơn nhưng sự nhát gan của thỏ vẫn còn. Một chút tiếng động nhỏ cậu cũng có thể cảm thấy mất an toàn.

Tu Kiệt nhìn cậu ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn hơi Mông lung, đuôi mắt hơi đỏ, gương mặt xem vẫn còn chưa ngủ đủ, trông vừa đáng yêu vừa giày vò người khác.

Hạo Phong thấy anh, lấy từ trong cặp ra một cái túi có chứa áo khoác mà hôm qua mượn.

“Cảm ơn nhiều”

Tu Kiệt lắc đầu, anh sợ mình mở miệng ra giọng nói sẽ khàn. Thấy cậu dự định nằm ườn xuống bàn lần nữa, dáng vẻ giống như chuẩn bị ngủ tiếp. Anh lên tiếng, quả thật, giọng hơi khàn.

“Tiết đầu của cô Trang, đừng ngủ”

Trang Duyên là giáo viên khó tính nhất nhì cái trường này, đã vậy cô còn là chủ nhiệm lớp khó, độ khó được nâng lên một tầm cao mới. Trong tiết anh văn của cô, gương mặt chỉ cần lừ đừ một chút liền bị gọi lên bảng, làm, làm, rồi làm cho tới khi nào tỉnh táo mới thôi.

Hạo Phong nghe xong thấy hơi lạnh gáy. Cậu ngồi dậy, chỉnh thẳng lưng lên, vuốt vuốt mặt cho trông thật phấn khởi.

Cái sự cố gắng trên mặt cậu rõ là khó khăn mệt mỏi, qua mắt của Tu Kiệt lại là đáng yêu, vụng về.

Vào tiết học, dư âm vui vẻ hôm qua vẫn còn, một sô các bạn học bây giờ thực lười biếng, nằm ườn trên bàn. Chỉ là duy trì không được lâu. Trang Duyên vừa bước vào, tất cả như được lên dây cót, gương mặt ai cũng khoan khoái giống như vừa được linh quan thần tiên chiếu rọi, hẳn là tập mãi thành quen.

“Học sinh nghiêm!” Lớp phó lao động – Hà Binh cất tiếng chào, các bạn học đứng dậy, tiếng bàn ghế xô đẩy rất đều, cực kỳ giống đang hành quân.

Trang Duyên hài lòng gật gật đầu.

Tiết tiếng anh của cô dạy rất hay, như hay đến mức nào cũng không thể ngăn được cơn buồn ngủ của cậu.

Hạo Phong thật sự rất mệt, cậu nhân lúc cô quay mặt lên bảng, nằm xuống bàn nghỉ ngơi.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 11

Đến lúc trở về hội trường ngoài trời để dọn dẹp. Trên người Hạo Phong là một cái áo khoác, nhìn bên ngoài vào trong khá có gu. Đẹp theo kiểu lười biếng.

Nhưng chỉ cậu – người đang mặc cái áo này mới biết nó rộng đến cỡ nào.

Hạo Phong rất tự tin mình là một con thỏ cường tráng, mạnh mẽ, cộng thêm nhìn bên ngoài cậu và anh cũng không cách biểu nhau mấy, giữa mét bảy mấy với mét tám mấy thôi mà.

Nhưng khi khoác cái áo này lên người, cảm nhận sâu sắc sự cường tráng của lớp trưởng.

May mà mũ áo rộng. Tai thỏ vừa trồi lên liền được che kín kĩ càng. Bây giờ là đông, buổi tối càng lạnh, cậu kéo mũ áo trùm đầu như vậy cũng không phải việc gì bất bình thường.

Hạo Phong vui vẻ định nghĩ ngơi.

Đến chỗ Tân Nhiên đang đứng. Hào phóng mà vỗ một cái thật mạnh lên lưng cậu chàng.

Chỉ là bên này Tu Kiệt nhìn theo bóng lưng cậu. Tim đập hơi nhanh.

Có phải rất thích anh rồi không?

Nếu không thì cũng không mượn áo thế kia.

Dù nghĩ như vậy nhưng anh không nói ra lời nào, vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh đó.

Các em học sinh lớp 10 cũng thật là hướng ngoại. Thấy Hạo Phong vẻ ngoài trông đẹp mắt, nhay cũng giỏi liền có vài người đến hỏi tên, xin infor các thứ.

Cậu thích giao lưu nhưng cũng không tới mức ai cũng có thể quét bạn được, nên một vài người đến, cảm thấy cách ăn nói không hợp, hay ngoại hình không ổn liền sẽ từ chối khéo ngay.

Dù sao thì con người chính là động vật sống băng mắt. Cậu – một con thỏ tinh cũng cảm thấy cách sống này của con người tuy đê tiện nhưng vẫn rất đúng, rất giống mình.

Dọn ghế xong xuôi. Các giáo viên hầu như đã về hết. Chỉ có một vài học sinh là bây giờ vẫn còn ở lại. Hoặc là chụp hình, hoặc là lưu luyến cái sự vui vẻ của buổi tối hôm nay.

Hạo Phong dựa người vào lang cang bấm điện thoại. Cậu muốn chôm cái áo có mùi cỏ timothy này của lớp trưởng quá đi.

Phong Hạo Hạo: //Lớp trưởng! Ngày mai mới trả áo nhé! Tôi lạnh quá, nhất định sẽ giặc sạch cho cậu//

Lớp trưởng lớn lên cường tráng như vậy, hẳn là sẽ không lạnh gì đâu nhỉ?

Cậu vẫn muốn tự miệng nói với anh. Nhưng vừa dọn ghế xong thì người liền biến đi đâu mất không thấy. Đành phải nhắn tin qua điện thoại.

Lúc này, sân khấu vốn đã tắt đèn đổi ngột nhảy điện.

Hạo Phong nghe thấy tò mò nên cũng ngẩng đầu lên xem.

Đàn chị Hoa Chi đứng trên sâu khấu. Cô mặt một bộ áo dài rất đẹp màu xanh biển, trang điểm lại tỉ mỉ tinh xảo. Đứng dưới anh đèn sân khấu, nhủ trên mắt lấp lánh giống như những vì sao trông thật là đẹp mắt.

“Các bạn học!!! Chị là đàn chị hằng ngày luôn phải chịu sự thống khổ của việc học tập và giải đề đây! Các em có nghe rõ không?”

Hạo Phong nghe rõ, các bạn học quanh mình cười khúc khích rồi hét lên có. Cậu tức thì cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, cũng đáp lại cô, nhưng lại bằng lời rất nhỏ. Phải, cậu hơi ngại.

Hoa Chi thấy tương tác rất ổn, cười nhẹ một cái nhắm hiểm rồi nói tiếp.

“Học thật vất vả quá đi thôi! Vậy các em à? Có từng nghĩ muốn chấm thêm điểm nào đó cho con đường cấp 3 của mình thêm đặc sắc không?”

“Có!!!”

“Em muốn ra tiệm net mỗi ngày!!”

“Muốn bài tập ít đi một chút!!”

Hạo Phong cũng cười. Câu thì thầm trong lòng mình the thẻ.

Ông muốn yêu đương!!!

Muốn có người yêu!!!

Muốn một người yêu yêu thỏ nhỏ!!!

Người yêu ngực bự!!! (:))))

Hoa Chi cười phá lên khi nghe những lời tâm sự nhỏ này.

“Nhưng mà bài tập thì chắc chắn sẽ không ít đi rồi, việc học cũng sẽ chẳng nhẹ hơn đâu….nên… có bạn nào cảm thấy được động lực đi học của mình chưa? Nói ra nhé! Chị trước! Chị muốn đến lớp mỗi ngày để gặp cậu ấy!”

Thỏ nhỏ giật mình!!

Đừng nói đàn chị định tỏ tình công khai ở đây nhé.

“Nhưng mà không nói cho mấy em đâu! Chị nhát lắm” Hoa Chi tiếp tục.

Cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Một vài bạn học nào đó cũng lặng lẽ thở phào, nếu như đàn chị này mà tỏ tình thành công thì cơ hội của họ như chẳng còn.

“Nhưng mà….như vậy không tốt chút nào! Thích thì phải nói ra chứ….vậy nên….nói ra đi nhé! Hôm nay! Trời đẹp mây nhẹ lên cao, thử tỏ tình với người mà bạn thích nào!”

Cô nói xong. Tất cả đền trong hội trường ngoài trời đều tắt ngúm đi hết.

Cả một khoảng sân rơi vào yên lặng, tối đen hết đi, chỉ có mỗi chỗ cậu đang cầm điện thoại là vẫn còn sáng.

Anh sáng hắt nhẹ nhàng lên gương mặt tinh xảo của cậu. Giống như là đang dẫn đường cho ai đó.

Một đôi môi mềm dán lên miệng cậu.

Hạo Phong bị bất ngờ, tay cầm điện thoại buông lỏng ra, khiến nó rơi xuống đất. Ánh sáng cuối cùng của hội trường ngoài trời cũng biến mất.

Cậu bị đè mạnh, phải dựa vào hàng rào. Người này chắc chắn phải là một thanh niên cường tráng lắm, muốn đè cậu thật cũng chẳng dễ dàng gì mà.

Một nụ hôn mềm mại giống như cánh hoa đào. Không dám lấn sâu, nhưng lại lưu luyến từng một phút giây nhỏ.

Thỏ nhỏ trực tiếp đơ người. Mất đi khả năng suy nghĩ.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 10

Hạo Phong thay ra bộ đồ bà ba kia, mặc bộ đồ khác mà cậu đem theo từ nhà, lại không biết nghĩ cái gì. Lang thang lang thang. Cuối cùng lại đi đến con hẻm thông giữa trường Đại Hoa và trường Đại Kim bên cạnh.

Con đường này là con đường mà Thanh Dương hay đi để đưa trà sữa Thanh Miên. Cũng là chỗ này hồi nảy cậu ta bị vấp té.

Trên đất là trà sữa, hiện trường lúc nảy vẫn còn nguyên vẹn.

Đột nhiên, một làn khói làm tầm nhìn của cậu không khỏi mờ đi.

Mùi thuốc lá.

Hạo Phong ngẩng đầu tìm kiếm. Phải nói, mặc dù con hẻm này ít người lui tới nhưng lão Bang chính là giám thị chuyên đi kiểm tra mấy chỗ này.

Ai mà gan đến đỗi tìm chỗ này hút thuốc?

“Em kia!!! Hút thuốc có đúng không?!!”

Nghe được tiếng gọi hùng hổ. Không phải là thầy giáo Bàng đây sao?

Ôi! Sao mà êm ái quá!

Hạo Phong bây giờ chính là tình nghi lớn nhất. Trong hẻm chỉ có một mình cậu. Trong không khí còn so mùi nicotin nồng như vậy. Cậu có muốn bao biện thì chắc chỉ có nước lấy mạng để chứng minh.

Cậu chạy! Gió ùa thẳng vào mặt vừa đau vừa rát.

Phía sau, Lão Bàng đuổi theo sát nút, vừa đuổi vừa không ngừng kêu đứng lại.

Ngu gì mà đứng lại chứ?

“Em học sinh kia! Đừng tưởng không mặc đồng phục thì tôi sẽ không biết! Đứng lại ngay!”

Cậu nhịn lại bản năng muốn chửi thề của mình. Ngậm chặt miệng nhất quyết không trả lời, nếu bây giờ mà lộ giọng thì chết chắc.

Chỉ là trời tối quá, ngoài đường bây giờ cũng chẳng còn ai nữa. Nếu không sẽ bắt gặp một cảnh kinh thiên động địa. Thầy giáo hơn 50 tuổi đang chạy với vận tốc hơn 40 ki lô mét trên giờ.

Trong đầu của con thỏ bây giờ chỉ có chạy, chạy thật nhanh, không để bị bắt lại được.

Một bàn tay bỗng vụt ra từ một con hẻm khuất bóng khác. Bất chấp lực quán tính mà ôm cậu vào lòng. Đến độ tay cũng bị đập thẳng vào tường, nghe trông có vẻ rất đau.

Tu Kiệt cúi đầu xuống, anh cao hơn cậu. Dùng một ngón tay đặt trên môi, ý chỉ cậu yên lặng.

Hạo Phong gật gật đầu. Đến lúc lão Bàng chạy đi mất mới thở phào một tiếng.

“Cảm ơn lớp trưởng….khoan! Dừng khoảng chừng là hai giây!”

Cậu cẩn thận ngửi, mùi cỏ timothy trên người của Tu Kiệt đã phải mờ, thay vào đó là một mùi khói thuốc lá.

Anh cảm thấy da đầu mình tê rân rân lên.

Người hút thuốc trong con hẻm đó là anh. Tu Kiệt hút thuốc từ năm anh lớp 5. Lúc đó ba anh đệ đơn muốn ly hôn với mẹ, mẹ anh không chịu, còn một mực nói rằng nếu như ly hôn, bà sẽ chết cho ông xem.

Mẹ anh là một người phụ nữ rất bình thường, nhưng bà lại có gương mặt tuyệt đẹp, vô tình lọt vào mắt xanh của ba. Hai người lấy nhau như vậy.

Một hiểu lầm to lớn diễn ra giữa hai người. Người phụ nữ ấy cứ tưởng rằng ba anh có người khác bên ngoài, tức giận không nghĩ mà dùng một chiếc bình hoa bằng sức đập lên đầu ông.

Ba chết. Di chúc nói rằng mọi tài sản đều chuyển hết cho anh trai anh-Lăng Minh.

Lăng Minh lúc đó mới 20, một mình gánh vác công ty lớn của ba. Chống chọi để nuôi em trai khôn lớn.

Mấy năm sau đó, Tu Kiệt bắt đầu đánh nhau, hút thuốc. Chỉ là…..

“Lớp trưởng, thầy mẹ nó! Cậu cũng gặp cái đứa….cái con….nói chung là cái người hút thuốc trong hẻm đúng không?” Hạo Phong cắt đứt mạch suy nghĩ của anh. Đại khái là trông Tu Kiệt không thể là người hút thuốc được. Cậu tự bổ não ra thành một câu chuyện mà đến chính anh còn không nghĩ tới

“Ừ?” Tu Kiệt đáp lại. Hơi mờ mịt.

“Thật là!! Hút thuốc còn không dám nhận, tên đáng ghét nào thế không biết? Đừng để tao gặp mày, ông cắt hết lông đầu của mày!”

Hạo Phong hơi lớn tiếng một chút. Cậu nghĩ dù sao thì tên hút thuốc đó cũng không chạy xa được đi. Nếu như bây giờ hét lên như vậy chắc cũng nghe thấy.

Tu Kiệt cảm thấy hơi lo lắng cho mái tóc của mình.

Cậu định an ủi anh một chút. Tu Kiệt là học sinh giỏi như vậy, khẳng định không thích mùi thuốc lá đi? Vừa nãy chắc cũng bị lão Bang dọa, ông ấy chạy sau lưng thôi đã làm cậu thấy lạnh người rồi. Lớp trưởng lại chứng kiến một màn đẫm máu như vậy, chắc hơi sợ rồi ha?

Anh không biết cậu bổ não cái gì. Hơi nghiêng nghiêng đầu.

Hạo Phong như bị một kích trúng tim. Hai lổ tai bắt đầu ngứa ngáy, có xu hướng dựng lên.

Cậu hoảng loạn. Theo thói quen muốn lấy điện thoại gọi cho cha Hạo đến rước. Vừa mò vào túi, trống trơn. Điện thoại đã để cho Nguyễn Nguyễn giữ lúc nhảy rồi.

Thật cmn khôi hài…..

A!!!!!

Liếc qua lớp trưởng bên ấy.

Anh mặc một cái áo khoác hoodie rộng màu nâu nhạt không họa tiết, nhưng lại trông rất đẹp trai, giống mấy anh trai phố hay nhảy hip hop.

Thật là tuyệt vời…..

Cái áo khoác ấy thật là tuyệt vời!!!

Nhìn vào đôi mắt đột ngột sáng lên của ai đó Tu Kiệt liền kéo khoảng cách giữa cậu và anh ra xa. Anh Hoài nghi, nếu thật sự đứng gần như vậy thêm một chút nữa mình sẽ không nhịn được cắn người ta một miếng không chừng.

“Hắc xì!”

Tiếng hắc xì be bé phát ra rất “giả” từ hướng cậu. Hạo Phong giả thành một giọng run run.

“Lớp trưởng, tôi lạnh quá…..tôi mượn áo một chút có được không?”

Cảm thấy tay mình bị một lực kéo nhẹ nhàng. Tu Kiệt hơi hoảng loạn, tim đập nhanh quá rồi.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 9

Lão Bàng phát biểu xong. Áo trên vai cũng bị lấy đi.

“Nhảy theo thứ tự lớp, chúng ta thứ năm, cố gắng hết sức” Tu Kiệt đứng bên cạnh cậu, khích lệ các bạn học.

Nhóm nhảy “cô gái mở đường” trừ cậu ra ai cũng vui vẻ phấn khích. Trong đó còn có một bạn học mặc một bộ áo dài nam, tên Khương Duy Tiêu, sẽ một mình diễn tiết mục hát đơn của lớp, cũng vui vẻ cười hì hì.

Đến lúc Hạo Phong lần nữa nhìn thấy lớp trưởng lớp mình thì anh đã bắt đầu đứng trên sân khấu cùng với dàn chị Hoa Chi, chuẩn bị dẫn chương trình.

Vì sức hút của hai người trong trường không tính là ít, vừa bước lên sân khấu đã nghe tiếng la hét của không ít học sinh. Vực dậy cả một hội trường đang tĩnh lặng.

“Ôi! Đúng là tuổi trẻ!” Lão Bàng nhìn hai học sinh mà mình yêu thích đứng trên sân khấu, trong lòng vui vui vẻ vẻ.

Tiết mục đầu tiên là của lớp 11a1. Lớp mũi nhọn của trường. Hiển nhiên danh xứng với thực, nhảy một bài nhạc nhẹ nhàng giống như tập dưỡng sinh. Đa phần đều là nữ búi tóc cao, trên mũi học sinh nam thì là gọng kính đen.

Bài hát đơn vớt vát lại được một chút. Hát rất hay, cả nhóm người đều vỗ tay la hét kịch liệt.

Hạo Phong cũng hết sức hết mình, gõ chiêng kèn trống đều quất hết. Trên người hơi lấm tấm mồ hôi những gương mặt vẫn rất phấn khởi.

……

Đến khi Trương Thanh Dương trở về. Trên quần dính một vệt đen, đầu tóc bù xù, gương mặt nhăn nhó đến tìm cậu.

“Má nó! Thằng chó kia lại đến! Lần này nó còn giăng hẳn cả dây, là dây cương, trời tối như vậy, tao vấp đến độ đầu đã đập cả vào tường rồi! Hạo Phong thằng đó muốn giết tao đó!”

Hạo Phong ngách nhiên. Trương Thanh Dương tuy đầu óc hơi ngu si thật nhưng cũng không đến độ dễ dàng chịu thương như vậy, nhìn thằng bạn. Không có chỗ nào là ổn hết, trên mặt còn hơi bầm tím.

“Người dơ rồi Lấy đồ của tao mà mặc, mày….. cảm ơn, cũng xin lỗi”

Cậu đưa bộ đồng phục của mình ra. Xem hôm nay thế nào cũng ở lại đây đến tối muộn, đồ chắc cũng sẽ không thay ra đâu.

Trương Thanh Dương vỗ vỗ vai cậu.

“Xin cái đếch! Chị hỏi của tao mà bị một thằng như vậy quấn lấy, tao phải xử lý chứ, mày cứ múa phần của mày, ngày mai tao với mày bàn nhau xem làm cách nào bắt thằng đó”

Thanh Dương để lại dấu Ok rồi đi mất.

Tiếp theo là tiết mục của lớp a2. Rất có đầu tư mà thuê gần 10 bộ đồ lả lơi thước tha tà áo. Múa giống như chim công. Trông cũng rất đẹp.

Lăng Tu Kiệt sau khi dẫn chương trình xong sẽ được nghĩ trong lúc các lớp biểu diễn. Anh lang thang một chút, cũng không biết là đi đâu về, trên tay cầm một sợi dây cương nhỏ, nếu không phải vì ánh đèn sân khấu hất lên khiến nó lấp lánh chắc cũng rất khó để nhận ra.

“Lớp trưởng? Đi đâu vậy?”

Trương Thanh Dương vừa nảy đột ngột bị té một cú, đau điếng, khi đứng lên mới ngỡ ngỡ ra là hình như bị trật khớp. Lết từng bước muốn đến phòng y tế.

Tu Kiệt nghe giọng nói này, cơ thể căng cứng lại rất rõ ràng. Giống như giật mình lắm.

“Dạo thôi, nóng” Anh tìm một cái cớ bao biện.

Thanh Dương hiểu anh bạn lớp trưởng này của mình. Không thích chỗ quá đông người. Dạo ra đây cũng là chuyên có thể hiểu được.

“Đi đâu?”

Chỉ là anh chàng hỏi bá lạnh lùng này không biết bị chạm vào dây thần kinh nào. Chủ động đưa tay ra giúp Thanh Dương.

“Tới….phòng y tế nha, cảm ơn lớp trưởng”

Tu Kiệt gật đầu không trả lời, dìu cậu chàng bước đi.

“Quần áo của cậu?”

Anh hỏi. Nhìn thấy tên được thêu trên áo rõ ràng là Hạo Phong.

“Không phải đâu, vừa bị té, té thành thê thảm thế này nè. Nó cho mượn thôi”

Thanh Dương trả lời lại.

Tu Kiệt mím đôi môi thành một đường thẳng. Nhìn gương mặt trông như đang suy nghĩ gì đó rất quan trọng.

…….

Nhóm của cậu vừa nhảy xong. Cả người vẫn còn dư âm phấn khởi, của âm nhạc, của những lời cổ vũ không thể nào bình tĩnh lại kịp.

Nguyễn Nguyễn trông rất vui, tụm lại với các chị em cười nói.

Hạo Phong gấp gáp uống gần hai chai nước. Cứ tưởng đã xỉu trên sân khấu vì khát luôn rồi.

Xoa xoa mái tóc. Ừ tốt, không có dấu hiệu sẽ biến tai ra. Hạo Phong chạy xuống dưới cuối hàng.

Bình thường người đến xem diễn đều chọn vị trí tốt như đứng gần sân khấu nhất. Nhưng cậu lại không nghĩ vậy. Cậu có hai cặp lổ tai nên thính giác tốt hơn người thường rất nhiều. Đứng gần loa như vậy đầu chắc chắn sẽ đau.

Dựa vào lang cang. Bầu trời cũng đã tối mịt mù. Trông cũng phải hơn bảy giờ rồi.

Trên sân khấu là Khương Duy Tiêu. Cậu chàng này hát rất hay. Giọng hát phải nói là rất truyền cảm. Một bài hát được cất lên nhẹ nhàng. Âm điệu du dương như dải lụa bay trong gió. Tự do và mềm mại.

…….

Buổi tiệc vẫn diễn ra. Nói là đến 8 giờ như thật ra còn hơn như thế nữa. Các tiết mục cũng kết thúc, chỉ còn lại cả trường cùng nhau tụ tập, đốt một đám lửa trại lớn. Cùng nhau nướng đồ mà ăn.

Bụng của cậu không thể nào chứa nổi được nữa. Hạo Phong lẻn đi.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 8

“Hạo Phong, lại đây nhanh lên, tụi này trang điểm cho cậu”

Đây là câu cậu không muốn nghe nhất.

Hạo Phong xua xua tay.

“Không cần đâu, không cần đâu. Tui như vậy quá đẹp rồi, mấy bà không thấy hả?”

Nguyễn Miên và các bạn nữ khác không nói gì, chỉ là nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi, càng lúc càng khoái trá.

……

Tu Kiệt thay một bộ đồ vest màu xám. Thân hình anh cao ráo, khí chất trên người lại lạnh lùng nho nhã nên trông rất thuận mắt. Càng giống tổng tài bá đạo chứ không phải nhân viên bán hàng đa cấp.

Người đồng dẫn chương trình với anh là nữ hoa khôi lớp 12 tên Hoa Chi, cô nhính chút thời gian ôn tập mới đến được đây. Chỉ là nói hoa khôi thì hoa khôi thế đó, chứ Hoa Chi lại là một cô nàng khá cứng rắn. Tính cánh giống như chị đại.

Hai người đứng đối diện nhau, miễn tưởng sẽ giống như cặp đôi Xuân xanh phơi phới tuổi hồng, làm người ta tin vào tình yêu. Nhưng thực chất lại giống như một núi không thể có hai hổ hơn.

“Ai kia? Hạo Phong thì phải, không đi nhìn người ta chút à? Nghe nói trang phục lớp của đàn em thuê lần này đẹp lắm đó”

Hoa Chi đã công tác cùng anh hai năm trong đoàn đội, nhìn kĩ một chút liền biết anh thích ai liền. Rõ ràng là yêu thầm lâu như thế lại giấu kĩ như vậy. Hoa Chi luôn muốn tìm cách đẩy người này một cái, dù sao thì tính cách anh lạnh lùng quá, mong mỏi vào anh chủ động cũng thật khó. Cô chỉ có thể một tay giúp, một miệng thì khích lệ.

Tu Kiệt giả bộ như không nghe thấy, xoay mặt đi chỗ khác, tiếp tục đọc kịch bản.

Hoa Chi buồn bực.

“Chú em à, để chị nói cho em nghe, bò không ăn cỏ bò ngu, em không ăn cỏ…..em ngu hơn bò”

Lăng Tu Kiệt xoay qua nhìn cô, đôi mắt đen của anh nhìn cô như nhìn một kẻ thiếu năng, kiểu như một lời khó nói hết.

Hoa Chi: “……”

Asssss!!

Tên ngu! Chị đây không giúp mày nữa đâu!!!

Hoa Chi bực bội chạy đi. Đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của cô nữa Tu Kiệt mới đứng dậy, hướng về phía lớp 11a5.

Tiệc giáng sinh đến nên cửa lớp học có treo một vài món đồ trang trí dễ thương. Trên bảng lớp cũng được vẽ vời nhưng hình ảnh linh động xinh đẹp.

Hạo Phong vốn trắng, nhưng cậu thuộc kiểu trắng khỏe mạnh. Mấy cô bạn gái đánh phấn quá tay, một phát biến cậu thành thiếu niên trắng nõn nhu nhược luôn rồi.

Nhưng mà cậu cũng không tiện bôi, sợ làm mấy cô buồn nên cũng chỉ đành vát cái mặt này mà đi biểu diễn thôi.

Tu Kiệt mở cửa. Có không ít các bạn đã đến, đang quây quần bên nhau nói chuyện. Anh vừa bước vào, cả lớp đều hướng mắt về anh.

Mấy bạn trai thì làm biểu cảm ngưỡng mộ. Mấy cô gái thì lại đỏ mặt thảo luận.

Nguyễn Nguyễn thấy anh, hét lên.

“Lớp trưởng đẹp trai ghê đó nha!”

Anh hướng mắt về phía cô, mở nụ cười lịch sử giống như cảm ơn.

Là một đội nhóm nhảy, họ đã mặc đồ được thuê rồi.

Là một bộ áo bà ba màu đỏ, trên cổ có quấn một cái khăn màu cũ kỹ. Nếu như trên chân không mang giày thể thao thì chắc ai cũng tưởng nhóm nhảy này sắp ra ruộng mần thật.

Nhưng đẹp, trông rất có cảm giác sắp mở đường.

Chỉ là trong một đám “cô gái mở đường” lại bắt gặp một chàng trai đang nheo nheo mắt nhìn về phía anh đánh giá.

“Tại sao chứ? Lớp trưởng! Cậu muốn đổi không? Cậu nhảy đi, tui dẫn chương trình cho! Tui muốn mặc vest!!!” Hạo Phong hùng hồn lên tiếng. Tức thì cả đám con trai cũng nhau nhau cười đùa, nói rằng cũng muốn mặc.

Tu Kiệt đi về phía cậu. Mặt cậu thật trắng, môi còn đỏ lựng. Vốn phải nhìn rất đẹp nhưng anh lại thấy gương mặt khi không trang điểm của cậu đẹp hơn.

Anh cởi áo khoác vest, khoác lên người cậu.

“Mặc đi, nhớ trả” Nhẹ giọng nói

“Ô ô ô!!!!”

“Lớp trưởng tiêu chuẩn kép!!!!”

“Tui cũng muốn a….!!”

Trong lớp có không ít người lên tiếng, không khí bỗng chốc sôi động cả lên. Không ai chú ý thấy có một vài bạn nữ đã giơ điện thoại lên chụp hình ảnh lạ. Đôi mắt sáng bừng hưng phấn.

Hạo Phong thì bất ngờ bị tập kích bởi mùi cỏ timothy. Đầu hơi choáng váng.

Thơm ghê.

……..

4 giờ đúng.

Khoảng sân trống dưới sân hoạt động được lắp đầy bởi những chiếc ghế và đầu người đen ngòm.

Học sinh lớp 10 đều là người mới đến nên rất phấn khích, chạy dọc đằng đông đằng Tây để chụp ảnh.

Khối 11 thì đều tập trung cho buổi diễn của mình, mỗi lớp đều khoác những bộ trang phục khác nhau, lại đầy màu sắc, khiến cho không khí trên sân trường thêm sôi động hơn.

Mạnh Bàng-giáo viên dẫn dắt đoàn, ông cầm một xấp giấy lên, xem kiểu như chuẩn bị phát biểu một bài dài.

“Xin chào các em học sinh! Hôm nay là buổi lễ giáng sinh mà các thầy cô muốn gửi đến cho các em, cảm ơn các em đã cố gắng học tập hết sức……….”

Trời se lạnh, trên vai vẫn còn khoác áo của Tu Kiệt khiến cậu cảm thấy các chị em đang khúm núm run rẩy bên cạnh chỉ là đang làm quá lên.

Nhìn về phía sân trường báo nhiệt, với tiếng nói đầy hùng mạnh của lão Bàng. Hạo Phòng cảm thấy thật là đáng, thật là đáng cho ba ngày tập luyện gấp rút của mình.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 7

Rõ ràng là là cùng một giới tính, rõ ràng người ta còn “thẳng” như vậy.

Thế thì tại sao eo lại nhỏ như thế?

Anh đo được 64 xen ti mét.

So với trung bình thì nhỏ hơn rất nhiều. Cảm giác chạm vào còn rất thoải mái.

Tu Kiệt không biết mình đi về nhà bằng cách nào. Mơ mơ hồ hồ mà nằm lên giường.

Anh thích cậu.

Thích từ lâu rồi.

Chỉ là người này quá thẳng, cũng quá không để ý đến nam nhân như anh đi.

Ngủ một giấc. Đến lúc tỉnh lại chính là bị tiếng chuông cổng đánh thức.

Tu Kiệt không quen trong nhà có người lạ. Mặc dù Lăng Minh – anh trai của anh có thuê một vài người giúp việc nhưng đều bị anh đuổi đi hết.

Lúc này chuông cổng kêu lên. Anh chỉ có thể lết tấm thân này xuống giường.

……

Hạo Phong đợi khá lâu bên ngoài cổng, thậm chí còn đánh giá được gần hết căn biệt thự này.

Trong lớp có rất nhiều lời đồn về thân thế của lớp trưởng. Nào là nhà có quặng mỏ, nào là con trai chủ tịch. Nhìn khí chất của anh, lại nhìn căn biệt thự xa hoa, hào phóng này. Xem ra lời đồn chắc chắn cũng phải đúng phân nửa.

Đợi một chút, trong căn biệt thự lớn kia cuối cùng cũng có người bước ra.

Lớp trưởng hiếm thấy không mặc đồng phục chỉnh chỉnh tề tề. Chỉ mặc một chiếc quần thun dài và một cái áo thun cổ trong bình thường. Trông lại rất sạch sẽ, giống như mấy vị quý tộc thời xưa. Mái tóc hơi ngả nâu đung đưa trong nắng….cũng thật là đẹp đi.

Tu Kiệt không đeo kính, mắt anh cận không nặng nhưng cũng chưa đủ tốt để nhìn từ trong nhà ra ngoài cổng.

Đến mức bước đến gần rồi mới thoáng sững sờ.

Hạo Phong?

Hạo Phong đứng trước cổng của anh để làm gì?

Thôi chết! Đầu còn chưa chải!

Mặc như vầy nhìn được không?

Tu Kiệt tức khắc muốn vào trong nhà, thay một bộ đồ khác, nhưng mà để người trước cổng thật là kỳ. Anh đưa tay lên chỉnh chỉnh tóc, cố gắng làm sao trông cho mình tự nhiên nhất có thể.

“Sao vậy?”

Vừa mở cổng, anh vừa hỏi cậu.

Giọng rất khàn, cộng thêm đầu tóc hơi rối của anh. Nhìn vào liền biết mới ngủ thức dậy.

Hạo Phong gấp muốn chết, đứng bên ngoài rất là nắng, bây giờ còn là một giờ chiều, nắng thì thôi, còn nóng muốn thiêu người.

Cổng vừa mở, cậu liền kéo Tu Kiệt chạy vào khoảng sân có bóng che, tay quạt quạt cho đỡ nóng.

“Lớp trưởng, trả cậu, tôi giặc sạch rồi đó, cảm ơn nha”

Cậu đưa một cái túi qua, nhìn trong đó là một chiếc quần thể dục.

Tu Kiệt đưa tay nhận lấy.

“Không có gì, ngày mai còn phải tập nữa, cậu nhớ đem”

Lớp trưởng này lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng bình thường rồi?

Hai người như vậy mà đứng trước cửa, cứ sững ra đó.

Hạo Phong thật là hết cách. Vốn định ké một miếng nước, không ngờ đầu của người này lại làm bằng gỗ. Một lời mờ vào nhà cũng không có.

“Vậy tôi về đây” cậu nói

“Cậu vào nhà chơi” anh cũng nói.

Hai người cùng lúc nói.

Tu Kiệt đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Nào là nhà bếp đã dọn chưa? Phòng ốc có lộn xộn không? Rồi tủ lạnh đã có sẵn trái cây nào chưa?

Cảm thấy đáp ứng đủ yêu cầu để mời cậu vào nhà thì anh mới lên tiếng. Nào ngờ Hạo Phong lại muốn về.

Tu Kiệt thất vọng buồn buồn, chỉ là ngoài mặt anh không thể hiện ra.

“Nếu cậu bận thì về trước đi”

Hạo Phong bây giờ muốn xin anh ly nước có được không? Cậu rút lại lời vừa nảy có được không?

Nhưng lời quân tử đã nói ra. Nếu bây giờ mà còn đổi ý định lại thì có cảm giác hơi quê quê.

“Vậy tôi về, lớp trưởng tiếp tục ngủ ngon nha”

Hạo Phong tiêu soái rời đi. Không lộ ra một chút sự khát nước nào.

Còn Tu Kiệt thì đứng yên đó, đến khi người ta khuất bóng rồi thì mới dựa tường thụp xuống.

Sao tự nhiên lại ngủ ngon chứ?…..

Tôi không muốn ngủ, chỉ muốn cậu….

……

Tập luyện mặc dù xuýt soát ngày dự thi nhưng tập thể lớp 11a5 vẫn xem như hoàng thành tốt, chỉ chờ đợi ngày mai lên biểu diễn là được.

Mỗi một lớp đều sẽ có tiết mục biểu diễn.

Lớp 12 sẽ không tham gia vì còn phải ôn tập cho kì thi đại học.

Lớp mười thì non trẻ quá nên khối 11 sẽ phụ trách việc biểu diễn các tiết mục. Và đương nhiên sẽ có giải.

Lớp 11a5 có hai tiết mục. Một là nhảy, hai là một tiết mục hát.

Buổi sáng ngày 25 vẫn học bình thường nhưng sẽ được giảm hai tiết cuối cùng. Tiệc sẽ bắt đầu vào lúc 4 giờ chiều đến 8 giờ tối.

3 giờ chiều.

Hạo Phong vui vui vẻ vẻ mua một ly Hồng trà thơm ngọt đem đến trước mặt Thanh Dương.

“Lại nữa hả đại ca” Cậu chàng cười cười nói.

“Tất nhiên rồi, người còn chưa đổ mà, tao nhất định phải cưa được nhỏ” Cậu tự tin nói.

Thanh Dương từ chối cho ý kiến, khoác cổ với Tân Nhiên rời đi.

Hạo Phong phải ở lại để chuẩn bị cho tiết mục buổi chiều. Cậu tất bật chạy ngược từ cổng trường vào lại trong tập thể chất.

Nguyễn Nguyễn đang thắc tóc cho các bạn học nữ ở đó. Một bạn đều có hai cái bướm xinh xinh. Còn được trang điểm rất đẹp

Hạo Phong thấy vậy, bước chân hơi thất chậm lại, cố giảm sự hiện diện của mình xuống.

Nhưng lại chẳng thể qua mặt được mấy cô rồi.

……

Tác giả có lời muốn nói:

“Like cho tác giả đi, tác giả yêu!!!”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 6

Tu Kiệt cảm thấy anh càng ngày càng hoa mắt, để cho mình bớt ngượng ngùng, anh tìm đại một câu hỏi.

“Không thay đồ? Hửm?”

Hạo Phong lắc lắc cổ tay một chút. Cậu thấy nó hơi nhức.

“Không thay, mặc như vầy không nhảy được thì tui bỏ liền vị này luôn đó lớp trưởng”

Trên người cậu là một bộ đồ đồng phục bình thường. Áo sơ mi trắng và cà vạt màu nâu, quần tây cũng màu nâu.

Eo cậu vốn nhỏ, mặc quần cũng phải bóp sửa lại mới mặc được. Nhìn thì không sao, nhưng….

Tu Kiệt lắc đầu, cơ thể hơi lâng lâng.

“Áo thì không sao, thay quần đi, quần thể dục ấy, cậu có đem không?”

Hạo Phong mệt mỏi lắc đầu, cậu cũng không phải dạng lúc nào cũng mang theo quần thể dục, chơi bóng rổ cũng không cần thay quần như thế này. Thật phiền.

“Không có đem, lớp trưởng, hay là mình hoãn lại, ngày mai hẵng tập được không?”

Nhưng hành động sau đó của Tu Kiệt đã làm cậu thất vọng tràn trề.

Anh lấy trong cặp ra một cái quần thể dục, đưa cho cậu.

“Mặc quần của tôi đi”

Hạo Phong bực bội, chộp lấy cái quần, cậu cũng không nghĩ nhiều. Cởi luôn quần tây xuống.

Tu Kiệt giật mình, ánh mắt không tự chủ dám vào đùi của cậu. Cặp đùi trắng ngần láng mịn. Trông rất căng mượt, không biết chạm vào cảm giác sẽ tốt đến đâu nữa.

Anh khó khăn quay mặt đi.

Hạo Phong thật sự thẳng. Mặc dù cha và ba cậu gay, cộng thêm việc mình là một con yêu thỏ cũng không làm khó được sự thẳng như cột điện này của cậu.

Cậu thích con gái trắng trắng mềm mại, quan trọng là ngực to [:))) ]

Cũng không thấy thay quần trước mặt bạn nam này là có gì sai cả.

Hạo Phong mặc xong quần, cảm thấy nó hơi dài một chút.

“Lớp trưởng, có phải cậu mượn dịp này để sỉ nhục chiều cao của tôi không? Dài như vậy”

“Không dài, rất đẹp mà”

Hạo Phong chỉ đơn thuần là độc thoại một chút. Không ngờ anh thật sự trả lời, câu trả lời còn hơi kì cục, nhưng cậu lại không biết chỗ kì cục phát ra từ đâu.

Hạo Phong không phải người ngốc. Nhìn Tu Kiệt nhảy vài lần cũng học được.

Phải nói thật. Lớp trưởng nhảy rất đẹp, từng bước của anh rất dứt khoát, mấy bạn nữ lúc nảy khen đúng là không thừa.

“Nghĩ ngơi một chút” Thấy mồ hôi thấm ướt cả áo sơ mi của cậu. Tu Kiệt lên tiếng.

Đúng là mệt thật. Mặc dù tập tành kiểu này có thể nghĩ được vài tiết xã hội, nhưng mà nếu mệt như vậy thì thà đi học mấy tiết xã hội kia còn hơn.

Hạo Phong uống vài ngụm nước. Đang loay hoay nghĩ mệt thì Tu Kiệt trên tay cầm một cái thước dây bước đến.

“Lại gì nữa vậy lớp trưởng?” Cậu ảo não hỏi.

“Đo người một chút, chiều còn phải thuê trang phục. Đứng dậy”

Ngay tức khắc nghe hai chữ đứng dậy. Bản năng thỏ lười biếng trong cơ thể Hạo Phong run rẩy.

Thiếu máu lên não là một hiện trạng đang ngày càng phổ biến ở người trẻ. Tình trạng này sẽ xuất hiện lúc ngồi quá lâu, lại phải đứng lên. Mắt hoa đầu choáng. Hạo Phong lại mệt.

Lười quá không muốn đứng lên!!!!

“Không đứng đâu, cậu xuống đây”

Cậu vẫy vẫy tay.

Tu Kiệt rõ là cơ thể hơi căng lên, bàn tay nắm ở mép thước siết lại. Anh cúi người xuống.

Hạo Phong ghé ngay gần mặt anh. Cậu có thể ngửi thấy một mùi hương thanh mát của cỏ ướt sau mưa, có vị hơi ngọt thanh và cay.

Giống mùi cỏ timothy ghê.

Hạo Phong nghĩ. Hầu hết các loài gậm nhấm đều thích loại cỏ này. Cậu cũng thích, chỉ là rất ít khi ăn, ăn vào sẽ bị nghiện không ăn cơm được. Lúc đó sẽ bị Hạo Hiên mắng, nên dần dần cậu cũng đã không ăn nữa.

Đột ngột ngửi được hương vị quen thuộc trong quá khứ. Cậu hơi Hoài niệm.

Ở bên này. Tu Kiệt đang cố gắng hết sức làm cho tay mình không run nữa. Anh đo vòng ngực, hai người bây giờ rất giống như đang ôm nhau. Anh có thể cảm nhận được Hạo Phong đang không ngừng hít hít.

Trắng trợn, táo bạo, không chút che giấu.

“Đủ rồi đó”

Thật sự không nhịn được nữa. Tu Kiệt lên tiếng.

“Cậu xài gì vậy? Sữa tắm? Thơm quá”

Dù sao thì giới tính cũng giống nhau. Bị phát hiện Hạo Phong cũng chẳng có gì là xấu hổ hết. Cậu còn nhanh tay kéo kéo cổ áo của Tu Kiệt xuống, muốn ngửi thêm.

Tu Kiệt giật mình vội đẩy cậu ra. Hạo Phong thấy rõ trên mặt anh là một rặng máy đỏ, cậu khó hiểu.

Câu sao vậy chưa kịp hỏi ra miệng thì Tu Kiệt đã chạy đi mất.

“Bị sao vậy trời?”

Cậu lắc đầu. Dọn đồ vào cặp chuẩn bị về mới muộn màng nhớ ra trên người mình còn mặt quần thể dục của người ta.

……

Tu Kiệt căn bản chạy rất xa. Mặt anh đỏ lựng lên. Tìm một chỗ khuất, anh chống tay lên tường, trượt người xuống ngồi trên đất, gương mặt hoảng loạn.

“Sao vậy chứ?”

Cơ thể anh lúc đó rõ ràng run lên, dòng điện chạy dọc sống khiến anh cảm thấy rất lạ lẫm, một cảm giác chưa từng có trước đây.

Tu Kiệt theo bản năng mà hoảng sợ những thứ chưa được trải nghiệm đến lúc nhận ra bản thân đã chạy xa mất rồi.

Ảo não xoa xoa mặt. Cảm giác kì cục kia vẫn còn dư âm chưa biến mất. Anh xoa xoa tay.

Vừa nảy có chạm vào eo cậu….

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 5

Điện thoại reo lên. Tu Kiệt cầm lên xem thử.

Anh hơi khẩn trương khi thấy đó là tin nhắn của cậu. Nhìn khung thông báo trước bên ngoài, anh thất thần.

Lúc trước nhiều nhất cậu chỉ nhắn với anh vài chữ như “Lớp trưởng ngày mai tôi xin nghĩ nhé” hay “Lớp trưởng ngày mai có kiểm tra gì không” thôi.

Nhắn một câu dài kiểu này…..

Tu Kiệt cuối đầu xuống bàn. Tai anh đỏ lựng lên. Phản ứng càng ngày càng nặng thêm, lúc trước chỉ là vui vẻ một chút, bây giờ lại như có dòng điện chạy dọc sống lưng, khiến cả người anh vô lực.

Lăng Tu Kiệt: //Không nhảy Bắc Kim Thang, Cô gái mở đường //

Hạo Phong gấp muốn chết. Nhìn vào tin nhắn của anh.

Hạo Phong “……”

Ass!!!

Phong Hạo Hạo // Cô gái mở đường?!! Vậy thêm thằng con trai tui vào làm gì? //

Cậu tức giận đến mức lổ tai trên đầu dựng thẳng lên, thỉnh thoảng còn giật giật.

Tu Kiệt cười khẽ.

Lăng Tu Kiệt: //Không sao, tôi dạy cậu, tiết thể dục ngày mai đến phòng thể chất //

Phong Hạo Hạo: //Không được đâu lớp trưởng! Lớp trưởng à, cậu xin cho tôi được không? Tôi không muốn nhảy đâu, xin cậu đó! //

Lăng Tu Kiệt: //Không được //

Phong Hạo Hạo: //Chết tiệt! Cậu không thương tôi sao? Thương tôi thì mau xin giúp tôi đi //

Tu Kiệt dừng tay lại.

Không thương sao?

Thương chứ, nên mới không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Anh nghĩ một chút, lại nghĩ đến lời Lão Bang – thầy phụ trách công tác đoàn đội. Ông ấy nói, giọng của anh rất hay.

Hạo Phong thật sự không biết làm cách nào. Chỉ còn biết xin học trò cưng của Trang Duyên, cậu mà xin cô thì chắc chắn không được, hơn nữa tỉ lệ bị mắng còn rất lớn. Nếu như lớp trưởng xin giúp thì, ít nhất cô Trang sẽ không nổi giận mắng người.

Lớp trưởng giỏi như vậy mà.

Năm lớp mười đã thế rồi.

Vừa mới bước vào trường, cậu đã thấy mặt anh trên bảng thông báo với mấy chữ bên cạnh được biết cực kỳ lớn.

{ Học sinh đạt giải nhất Olympic toán học toàn quốc năm 2xxx, được tuyển thẳng }

Đúng là rất giỏi, Hạo Phong cũng không nhịn được mà bái phục.

Cậu chờ tin nhắn của anh. Nhưng không chờ được, chỉ chờ thấy một tin nhắn thoại xuất hiện.

Hạo Phong không nghĩ nhiều, mở lên nghe.

“Tôi dạy cho cậu”

Bốn chữ thôi.

Giọng nói của anh trầm lắng, bình thường nghe có vẻ rất lạnh lùng. Nhưng hôm nay không biết vì sao cậu lại cảm thấy nó có phần dịu dàng. Còn pha lẫn chút khàn khàn….

Đúng hệt như mấy bạn nữ trong lớp nói…. nghe giọng thôi cũng đủ làm cho lổ tai mang thai.

Tai thỏ mềm mềm muốn có thai luôn rồi.

…….

Hạo Phong không muốn nhảy!

Nguyễn Nguyễn – lớp phó văn thể mĩ đang giúp cậu căng cơ. Dường như kéo cậu vào được đội văn nghệ này cô có vẻ vui lắm, trên môi lúc nào cũng treo nụ cười.

Kì thực không phải tự nhiên mà Trang Duyên ban xuống hình phạt này cho cậu. Trong đợt thi thể dục nhảy xa hố cát năm lớp 10. Cậu chỉ là không cẩn thận xoạt chân thành góc một trăm tám mươi độ. Cả trường đều biết, lúc đó, Hạo Phong chỉ hận không thể đâm đầu xuống hố cát luôn cho rồi.

Cơ thể cậu từ nhỏ đã dẻo dai, nhảy múa đối với cậu không khó, chỉ là ngại.

Một thành con trai mạnh mẽ sao có thể đi nhảy dân gian hiện đại, còn là bài cô gái mở đường nữa chứ?

Bây giờ nhắc đến cậu, miệng của các bạn trong lớp toàn là nhảy tốt nhé, rồi thì tôi nhất định sẽ đến xem.

Từ bao giờ mà cái tên Hạo Phong không còn đứng chung vớim mạnh mẽ ngầu lòi nữa mà sang đứng cạnh với múa cô gái mở đường remix rồi?

Thỏ Hạo Hạo không muốn!

“Đây này, chỗ này sẽ là chỗ chúng tui nhảy đội nha, khúc điệp khúc này thì ông nhảy, nhảy đơn, là nhảy một mình á” Nguyễn Nguyễn bắt đầu giải thích cho cậu một chút.

Hạo Phong nghe tới mức mơ hồ.

“Nhưng mà lớp phó à, tôi không biết nhảy”

Cậu than vãn, nhưng không ngờ lại nhận được một loạt lời phản hồi khiến cậu không đỡ nổi.

“Lớp trưởng sẽ dạy cho cậu”

“Cậu ấy dạy tất cả chúng tui mà”

“Giỏi lắm! Lớp trưởng nhảy rất đẹp, rất có khí chất của một dancer”

Lại là lớp trưởng?!!!

“Nếu như cậu ấy nhảy tốt như vậy, tại sao sếp Trang không kéo cậu ấy vào?” Cậu khó hiểu.

Nguyễn Nguyễn lập tức đáp lời lại.

“Tu Kiệt phải dẫn chương trình, lão Bang mà, cậu biết đó, thầy đã nắm đầu ai đi rồi thì không thả ra đâu”

Lạch cạch.

Tiếng mở cửa phòng thể chất khẽ khàng.

Đôi chân dài từ bên ngoài thò vào.

Tu Kiệt vẫn là gương mặt lạnh lùng đó, nhưng không khí xung quanh anh không còn khó gần nữa. Cảm giác như hoà đồng hơn trước.

Đội văn thể lớp 11a5 toàn là nữ, mà nữ nhìn thấy Tu Kiệt đều sẽ đỏ mặt tránh đi. Thấy anh đi lại gần cậu thì mọi người đều giãn ra. Tìm cớ về lớp, hoặc là có việc bận.

Đến khi Tu Kiệt đứng trước mặt cậu. Trong phòng thể chất đã chẳng còn ai hết. Chỉ còn lại hai người.

Dù sao thì phần nhảy của cậu cũng là nhảy đơn. Việc tập cùng với mọi người cũng không quan trọng lắm.

Hạo Phong nhìn Tu Kiệt. Anh thật sự rất cao, bây giờ cậu còn đang ngồi nữa. Phải ngước lên nhìn anh.

Trong mắt Tu Kiệt, cậu đang hơi ngửa đầu, đôi mắt Long lanh lên một cái.

Không biết có phải hoa mắt hay không, anh thấy mặt cậu hơi đỏ. Con ngươi trong mắt cũng vậy hơi đỏ lên, long lanh như một viên dạ mình châu màu máu.