Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 14

“Ai cậu cũng mua giúp họ như vậy sao?”

Anh lại hỏi, mặt hơi cúi, khiến cậu không thể nhìn được cảm xúc trong mắt của anh.

Hạo Phong chẳng nghĩ gì hết. Trả lời

“Nếu như có người bị thương thì tui sẽ mua”

Tu Kiệt nhận được câu trả lời này, mặt hơi tối đi.

Chỉ là, sự tối đi ấy không thể kéo dài vì bàn tay cậu đột ngột đặt lên tay anh. Một miếng băng cá nhân cỡ lớn phủ trên vết thương dài của anh. Bàn tay mềm mại, mang theo nhiệt độ hơi lành lạnh chạm vào tất da nào, đều khiến tất da ấy hưng phấn đến khó tả, cả người giống như đều gào thét lên.

Tu Kiệt không chịu nổi. Anh rụt tay lại, chạy ra khỏi lớp với tốc độ kinh người. Để lại một bé thỏ vẫn còn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì.

……

Anh đi đến tận tiếng trống vào lớp vang lên mới trở lại.

Chẳng nói gì hết, cậu cũng không biết phải bắt chuyện với anh như thế nào.

Nhưng đối với một con thỏ Hạo có một sợi dây thần kinh thẳng tưng như ruột ngựa thì chẳng là cái gì cả. Cậu thậm chỉ còn không nghĩ rằng anh đang bối rối, liên tục bắt chuyện với anh trong cả các tiết học tiếp theo.

“Tu Kiệt, cậu nhìn xem, cái chuỗi ADN này có giống cái cầu thang xoắn không?”

“Tu Kiệt, Tu Kiệt, nó là cái gì vậy?”

“Lớp trưởng, tôi không biết làm, cậu cũng đừng làm nữa, chơi đi”

“Lớp trưởng Kiệt, đừng học nữa, xem nè, còn 5 phút nữa là tan học rồi!”

“Tôi đi uống trà sữa, cậu uống không?”

Liên tục liên tục mãi đến lúc tiếng trống tan học vang lên.

Hạo Phong một bụng bồn chồn, cậu đang nghĩ mình nên uống hương trà sữa nào đây thì tay áo bị mạnh mẽ kéo lại, kéo rất chặt, rất mạnh, không hề cho cậu phản kháng.

Giống hệt cái người “yêu đơn phương” cậu đến tiệc giáng sinh đó.

“Sao vậy?” Cậu hơi hốt hoảng hỏi anh.

“Giải bài tập toán thầy vừa giao chưa? Anh thông thả trả lời.

“Chưa giải, không phải là bài tập về nhà hả? Để về nhà rồi làm, làm bây giờ làm gì?” Cậu hỏi anh.

“Có chắc về nhà rồi làm?” Tu Kiệt không trả lời câu hỏi lại một câu hỏi khác.

Hạo Phong cười cười, cậu cũng biết về nhà rồi thì khó mà làm được, có nhiều thứ hấp dẫn hơn bài tập về nhà mà.

Anh vẫn nắm tay cậu, không nặng lắm, nhưng cũng đủ để cậu cảm thấy sự áp lực trong đó. Hạo Phong hơi sợ. Cậu cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên là chẳng lành thật. Anh vừa thấy cậu cười cũng liền cười lại nhưng nụ cười có phần hơi khó hiểu. Anh thong thả nói.

“Làm cho xong bài tập rồi hẵng về”

Cậu khiếp sợ

“Thôi đi lớp trưởng tôi không được đâu, tôi cần phải có sự trợ giúp của chị Google mới có thể hoàn thành được. Cái việc làm bài tập sau giờ học giống như thế này á, chỉ có học sinh chăm chỉ như cậu mới làm, còn tôi thì chắc không có được đâu”

“ Sao lại không được chứ? Ngồi xuống” anh ra lệnh. Đồng thời, kéo chiếc ghế đã nhấc lên bàn của cậu xuống kéo ra một khoảng vừa đủ để cậu ngồi. Tay anh vẫn kéo tay cậu, dùng sức lực vừa phải rồi kéo cậu xuống ghế.

Hạo Phong khó xử vô cùng, cậu chưa bao giờ thấy lớp trưởng đáng sợ như vậy, sao có thể bắt một học sinh phải cố gắng lắm mới trên trung bình như cậu đi làm bài tập sau giờ học chứ?

Chỉ là bàn tay nhỏ bé của mình vẫn còn nằm trong tay người khác. Không thể không nghe theo người đang nắm giữ sự tự do của mình được, chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi xuống ghế giống như chú thỏ bị bắt nạt.

“ Lấy tập ra” Tu Kiệt nói.

Hạo Phong nghe trong giọng anh cực kỳ nghiêm khắc, thật sự không dám không nghe theo.

Nhưng mà….

Phải biết!

Người duy nhất dám hùng dữ với cậu như vậy chỉ có một mình cha Hạo. Cậu chưa từng thấy bị lép vế với một bạn cùng tuổi với mình như vậy bao giờ.

Trong lòng Hạo Phong thầm run rẩy và ai oán không biết bao nhiêu câu.

Tu Kiệt nhìn người nào đó, gương mặt trắng nổi lúc đỏ lúc xanh, xem ra chắc là giận dữ vô cùng. Anh không phải bực bội vì cậu nói chuyện Luyên thuyên với mình mãi trong lúc học, mà là vì không thấy cậu tập trung nghe giảng. Anh muốn cậu có một kết quả học tập tốt, anh rất sợ sau này, cậu chán nản rồi rời bỏ biển trí thức rộng lớn, sau đó sa ngã.

Anh muốn cậu không bị người ta nhắc đến với kiểu như “đồ ngốc”, hay là “cậu kia thi mãi mà chẳng lên được điểm nào”.

Tu Kiệt nhìn cậu hùng hồn lấy tập ra, có hơi muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống, anh thích cậu mà, thích nhiều……

“Tôi thật sự không biết làm….” Hạo Phong ai oán nhìn ai đó đang chống cằm nhìn mình, cậu cảm thấy trong mắt anh giống như đang cười.

Mà nụ cười đó, giống như cười vào mặt cậu!!!!

“Dễ lắm, không hiểu chỗ nào, tôi chỉ cho cậu” Tu Kiệt nói, xích ghế lại gần cậu hơn một chút.

Hai người gần nhau, đến độ mà ngoài mùi hương của cỏ Tymothy trên người anh, cậu còn ngửi được một mùi dầu gội bạc hà thơm mát.

Cậu có 10 điều ước cũng chẳng ngờ được mình sẽ có một ngày, cảm thấy môn toán hình học không gian sẽ dễ đến như vậy!!!!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *