Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 107: 107: Đi Theo Hoàng Thúc Có Thịt Ăn 50

Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
Nhìn Hoàng thúc bận rộn mệt mỏi, hoặc vừa mới trở về không lâu, hoặc đã chiến đấu kịch liệt với những đạo tặc đó một thời gian dài.

Nhưng hắn chỉ bình tĩnh đứng ở giữa quảng trường, dường như những công việc hành chính hắn ta tự hỏi nửa tháng mà vẫn không rõ ràng manh mối gì cũng đã!
Xử lý xong rồi.

Đây chính là chênh lệch giữa hắn ta với Hoàng thúc sao?
Khác nhau như trời với đất, đúng không.

Ánh mắt Vũ Văn Hoằng càng thêm ảm đạm.

Chỉ có thể cưỡi ngựa, yên lặng đứng ngây người ở đó.

Không dám tiến lên phía trước nửa bước.

Không dám đối mặt với ánh mắt so sánh có khả năng xuất hiện giữa hắn ta cùng Hoàng thúc của các đại thần cùng bọn lính.

Số người đứng trên quảng trường cứ dần dần ít đi.

Cuối cùng, thế nhưng chỉ còn lại hắn ta cùng Hoàng thúc.

Mà bên phía Vũ Văn Dận, sau khi phân phó cho Thanh Phong một nhiệm vụ cuối cùng, rốt cuộc cũng để mắt đến Vũ Văn Hoằng.

Chỉ thấy hắn mím môi, cười một cách lười biếng trước sau như một, tản bộ về phía Vũ Văn Hoằng.

“Hoàng thượng, ngài đã trở lại.


Hắn hơi nhướng mày, hơi chắp tay với Vũ Văn Hoằng, ngữ điệu vẫn bình tĩnh như cũ.

“Bổn vương đã xử lý tất cả mọi chuyện ổn thoả, Hoàng thượng ngài một đường bôn ba có lẽ cũng đã mệt mỏi, còn thỉnh yên tâm hồi cung nghỉ ngơi.


“! ”
Trong lúc nhất thời Vũ Văn Hoằng không biết nên nói gì cho phải.

Hắn ta biết rõ, hiện tại hoàng đô biến thành dáng vẻ này, đều là vì hắn ta gây ra.

Hắn ta có khả năng yên tâm đi nghỉ ngơi sao?
Nhưng hiện tại cũng đã không có bất kỳ chuyện gì mà hắn ta có thể làm.

Cho dù có, hắn ta quả thật cũng không làm được!
Hắn ta quả nhiên là tên phế vật!
Trong lúc hoảng hốt, cả người Vũ Văn Hoằng chợt đột nhiên cứng đờ, trong khoang bụng giống như xuất hiện một trận sông cuộn biển gầm.

Hắn ta lảo đảo, lại không khống chế được mà há mồm, “Phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Sau đó, rốt cuộc không khống chế được cân bằng, trực tiếp ngã xuống ngựa.

“! Hoàng thượng!!”
!
Hoàng thượng bị bệnh.

Từ ngày đó, sân chúng hoàng đô tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng hộc máu ngã xuống đất, thẳng đến hôm nay, chỉ nhận được một tin tức như vậy.

Cụ thể là bệnh gì, có nhiều ý kiến ​​​​khác nhau.

Có người nói trên đường Hoàng thượng trở về trúng mai phục, thân bị trọng thương;
Cũng có người nói Hoàng thượng bị người hạ độc ám hại;
Còn có người nói thân thể tôn quý của Hoàng thượng, sau khi làm lụng vất vả tìm người nhiều như vậy ở ngoài hoàng đô, thì bị thương thân mình!
Ngay lúc toàn bộ hoàng đô truyền tin hô mưa gọi gió, trong hoàng cung lại có tin tức mới.

Hoàng thượng muốn nhường ngôi.

Nhường ngôi cho người nào, không cần nói ai cũng biết.

Đối với chuyện này, dân chúng cùng đại thần cũng không hề có câu oán hận.

Có một điều phải nói, từ lúc hắn chấp chưởng Đại U, cũng thực sự tốt hơn Vũ Văn Hoằng cái gì cũng không biết rất nhiều.

!
Về phần Vũ Văn Hoằng, Thái hậu, Hoàng hậu cùng với các vị phi tử cùng nhau đi tĩnh dưỡng thân mình ở chùa Thanh Chung ở ngoại ô phía bắc hoàng đô.

Có lẽ là chùa Thanh Chung quá mức lạnh lẽo, không lâu sau Hoàng hậu cùng các phi tử lần lượt qua đời.

Nghe nói chỉ còn lại một mình Hiền phi thân thể tốt, còn hầu hạ Thái hậu.

!
Một thời gian sau.

Hoàng đô lại lần nữa giăng đèn kết hoa, một bầu không khí rực rỡ vui mừng.

Tân đế cũng muốn phong hậu!
Thậm chí đối tượng phong hậu làm các dân chúng cực kỳ ngạc nhiên.

Không nghĩ tới người mà lão hoàng thúc của bọn họ! Không, tân nhiệm U Đế Vũ Văn Dận muốn cưới, thế nhưng là tiểu quận chúa ngu ngốc kia của phủ tướng quân!
Hơn nữa trên phố còn có lời đồn đãi, Hoàng thượng sớm đã rễ tình đâm sâu với tiểu quận chúa, còn chấp nhận lời thề, hậu cung lớn như vậy chỉ có một người là nàng.

Lời này vừa nói ra, không biết bao nhiêu thần nữ khóc bay cả lớp trang điểm trong một đêm!
Cũng có bộ phận thần tử hoài nghi, tiểu quận chúa ngu dại kia thật sự có thể có phong phạm mẫu nghi thiên hạ sao?
!
Thẳng đến, chúng thần ở trên đại điển phong hậu gặp được Hoàng hậu nương nương một thân màu đỏ, ung dung hoa lệ.

Lại nhao nhao không thể tin vào hai mắt của mình.

——
~(▽^人) ~(▽^人) ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ).