Sáng sớm hôm sau, trời vẫn mưa tầm tã, hạt mưa như hạt bụi bay lấy phất khiến không khí trở nên lạnh lẽo một cách bất ngờ.
Các bạn học ngồi thành một đoàn, ba người trùm một cái chăn.
Cứ tưởng hai ngày nghĩ này sẽ được ra ngoài chơi một chút, nào ngờ lại đụng phải cơn mưa lớn này, khiến các bạn học có chút khó chịu.
“Xong chưa lớp trưởng!!”
Khương Duy Tiêu hét lên với nhà bếp.
Trong nhà bếp. Người duy nhất biết nấu ăn rành rọt đang đứng trước bếp điện.
Anh mặt tạp dề màu xanh đậm tôn lên làn da trắng khỏe mạnh.
“Xin lỗi, để cậu phải nấu rồi”
Thanh Miên đứng lên cạnh. Cười cười như ánh trăng về phía anh.
Nhưng tiếc là Tu Kiệt lại giống như cái gương, phản hết lại ánh sáng nhu hoà của cô.
Vốn dĩ bữa sáng này sẽ được nấu bởi sếp Trang của họ. Chỉ là buổi sáng cô đột nhiên nhận được thông báo mới từ nhà trường, vội chạy về, chỉ kịp dặn dò đám cẩu nhỏ này quậy quá liền lái chiếc mô tô của mình đi.
Phải, mô tô đó.
Nếu không phải sự kiện tâm sự hôm qua. Họ thật không thể tin sếp Trang dũng mãnh này lại bị bệnh đến chỉ có thể dạy được hai năm nữa.
Bên ngoài. Các chú cẩu nhỏ đang chờ được ăn.
Nguyễn Ngọc vỗ vỗ tay lên bàn. Thu út sự chú ý của các bạn.
“Mấy ní có thấy con bé Thanh Miên ấy lạ lạ hông?”
Với tư cách là người lập nên cp Phong-Kiệt, cô không cho phép bất kể người nào chen vào giữa hai người họ. Không phải ích kỷ, mà là lớp trưởng này thật sự không có cảm giác với nhỏ mà.
Thể hiện rất rõ ràng, cô không biết là Thanh Miên ngây thơ không hiểu hay là mặt dày cố ý nữa đây.
“Nhỏ đó thích lớp trưởng thì phải?”
Tân Nhiên đáp lời nhanh chóng bởi vì hai người có cùng một suy nghĩ.
“Tội nghiệp nhỏ, tôi thích cậu nhưng cậu lại thích con trai”
Nguyên Thành lên tiếng, vừa nói vừa lấy một trái táo xanh trên bàn cho vào miệng.
“Mấy bà nói gì ạ?”
Khương Duy Tiêu lên tiếng hỏi. Mạch não của cậu ta vốn thẳng, hỏi mấy chuyện này cũng bình thường.
“Chị họ của ông tính tình kì cục chết”
Nguyễn Nguyễn chỉ về phía Thanh Dương đang cố gắng thu ép sự tồn tại của mình lại.
“Sao vậy?”
Nguyễn Ngọc khó hiểu. Cô chỉ là có hơi không thích Thanh Miên vì cô mặt dày bám lấy Tu Kiệt, không ngờ lại có thu hoạch mới.
“Bả là con của chú tao với vợ thứ ba”
Thanh Dương lên tiếng, ánh mắt của 20 cái đầu quay về nhìn cậu chàng.
“Chú tao lấy vợ ba về thì cha tao cũng không qua lại với ổng nữa”
“Tao đâu có biết tính bả thế nào, nhưng mà nghe đồn bả rất tốt, học giỏi, mặt xinh. Tự nhiên tao có ấn tượng tốt. Mấy lần bả gặp tao đều cười với tao, nói là cũng thích Hạo Phong lắm, tao cứ tưởng là trong nhà chú tao cũng có một người tốt nên mới tác hợp bả với Hạo Hạo thôi, sao tao biết được”
Cũng thật là oan ức đi.
Nếu nói Thanh Miên thích Tu Kiệt, chính cô lại đi nói với cậu chàng là thích Hạo Phong thì chắc chắn không có ý tốt.
Thanh Dương hối hận. Dù sao Hạo Phong cũng là người rất tốt, đối với cậu ta lại càng tốt hơn. Bản thân lại đi mai mối cho cậu một họ hàng mà đến chính cậu ta còn chưa hiểu rõ. Dù sao cũng phải có một phần lỗi.
“Nguyễn Nguyễn, sao bà nói là tính nhỏ kì cục vậy? Tui thấy cũng bình thường lắm mà”
Nguyễn Ngọc hỏi lại. Cô thật sự rất tò mò.
Nguyễn Nguyễn làm bộ mặt bực mình không muốn kể.
Lam Kiều đè thấp giọng xuống. Tức thì cả lớp túm lại thành một cục, bắt đầu hóng chuyện.
“Mấy ông biết em trai của Nguyễn Nguyễn mà đúng không?”
“A, cái cậu bé tròn tròn hay đem cơm tới lớp mình hả?”
Khương Duy Tiêu hỏi. mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn muốn nghe chuyện gì đang xảy ra.
“Đúng rồi, thằng bé học lớp 10 trường Đại Kim đó. Hôm bửa xách nguyên một cái mặt giống như cái đầu heo về nhà, khóc lóc om sòm. Hỏi nó làm sao thì nó không có nói…”
“Gì mà thành cái đầu heo! Thành cái mâm luôn thì có!”
Nguyễn Nguyễn gằn giọng từng chữ, cực kỳ căm ghét.
“Tui cứ hỏi nó mà nó không có chịu lại gần, nói là có người chị như tui mới bị đánh. Đi hỏi ông anh tui quen học lớp 12 trường đó mới biết là bị băng của Thanh Miên đánh. Lý do là bởi vì chị nó đứng gần anh Tu Kiệt, không biết xấu hổ, trong khi anh Tu Kiệt thì đã có bạn gái rồi. Tui nè, nhiều chuyện nhất cái xứ này nè, chuyện lớn như lớp trưởng có người yêu mà không biết hả? Chắc chắn là bịa ra để đánh em tui!”
Cô giận dữ, nhưng lí trí vẫn còn, giọng nói thập phần chán ghét nhưng âm thanh phát ra không lớn. Hiển nhiên là không muốn Thanh Miên trong bếp nghe thấy.
“Nói vậy thì nhỏ ghen tị bà hả?”
Nguyễn Ngọc hỏi. Cảm thấy thật sự không nên tin vào ánh mắt của mình.
“Chứ gì nữa! Nhỏ học hành vốn có giỏi đâu, vậy mà lên lớp 11 thì lên tới top 2. Nếu không phải gian lận tui làm con bà”
Nguyễn Nguyễn hiền dịu đột nhiên biến thành cô nàng đang đá. Khiến các bạn học vừa ngạc nhiên vừa thú vị.