Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 70

“Đừng…Tu Kiệt”

Hạo Phong nắm lấy tay anh, kéo ra ngoài. Mặt cậu đỏ như máu, đã vậy còn nóng bừng.

Thỏ, thỏ không chịu nổi.

Tu Kiệt nhấc cậu lên. Cố kéo quần cậu xuống.

“Tôi…giúp cậu, kéo xuống để bẩn mất”

“Ưm…cậu bóp nhẹ thôi…á”

Hạo Phong không chịu nổi, cậu dựa vào người anh, lổ tai thỏ trên đầu vô lực rũ xuống, mềm mại nằm bên má, gương mặt phủ một màu đỏ nhạt đậm màu sắc dục.

Tu Kiệt miệng khô lưỡi nóng. Anh cố gắng nuốt nhiều nước bọt nhất có thể, nhưng bàn tay lại không ngừng truyền đến cảm giác cứng cỏi đáng yêu lại làm anh không thể nào bình tĩnh nổi.

Đến “Tiểu Hạo” mà cũng đáng yêu quá đáng.

Qu.ần lót của cậu vẫn là bị dơ. Cũng tại bắn quá nhanh, anh không đỡ kịp để chặn lại, trực tiếp đáp xuống qu.ần lót bên cạnh.

Tay anh bị dính không ít, tuy nhiên, anh lại không cảm thấy dơ chút nào. Lại tò mò nhiều hơn mà nhìn vào nó, kéo kéo nó khiến Hạo Phong bên cạnh nhìn mà nóng máy. Ngại đến co cả ngón chân lại.

Thanh Dương và Tân Nhiên cũng không còn bên ngoài nữa.

“Thoải mái không?” Tu Kiệt vừa rửa tay vừa cười tươi rói nhìn cậu đang đợi bên cạnh.

“Không!” Cậu hừ một tiếng rồi không nhìn mặt anh nữa.

“Đừng giận mà, hay là cậu cũng giúp tôi, vậy thì hoà?” Anh thấy rất thú vị, lấn sang chỗ cậu tiếp tục trêu chọc.

“Tự mà làm đi! Ai rảnh đâu mà làm!!” Cậu lập tức đẩy anh ra. Tìm một chỗ khác ngồi xuống cách xa anh nhất.

“Ngại cái gì chứ hả?” Tu Kiệt lau tay xong liền sấn tới chỗ cậu. Ôm lấy cậu.

Cái ôm này rất bất ngờ, lại dịu dàng. Khiến cho cậu ngây ngốc một chút.

“Sao vậy? Làm nũng hả? Lại đây anh chiều em” Hạo Phong lập tức giở trò “chuyển đổi vị trí” cậu cảm thấy lúc Tu Kiệt xưng “em” gọi “anh” rất thú vị. Cảm giác như…ừm…tình thú giữa ngươi yêu đó, mấy người không yêu thì không hiểu đâu.

“Làm nũng thì sao? Anh ơi, em muốn hôn” Tu Kiệt rất tự nhiên nhận lấy cái danh này. Thậm chí anh còn muốn chiếm tiện nghi một chút.

“Không được đâu em, mình chính là thế hệ trong sáng tiếp theo của chủ nghĩa xã hội, không nên bị đồng hoá bởi những thứ đen tới bên ngoài đâu” Cậu lập tức nói.

“Vậy hả anh? Vậy thì thứ đen tối lúc nảy em “chạm vào” là gì nhỉ?” Anh đáp.

“Cậu im miệng! Không được nhắc đến nó nữa!” Hạo Phong đỏ mặt, cậu lập tức đưa tay lên che đi miệng anh. Sợ anh lại thêm cái phát ngôn nào đó mà con nít không nên nghe nữa.

Cậu cảm thấy Tu Kiệt không nên như vậy. Lúc trước anh trong sáng và lạnh lùng lại cao lãnh cấm dục biết bao chứ. Chính cái này khiến cậu rung động.

Vậy mà bây giờ cái tên này trở nên biến thái thế này!!! Thế này…thế này…lại khiến cậu rung động hơn!!!

Tu Kiệt cười, đôi mắt anh cong lên giống như mặt trăng non, lúc đó đôi mắt đen ấy long lanh lên giống như có dãi ngân hà trong đó, mà dãi ngân hà đó chỉ phản chiếu một mình cậu.

Một ánh mắt dịu dàng lại pha nét cuồng nhiệt, khiến cậu run lên. Cảm giác giống như bị anh nắm lấy chân, mạnh mẽ kéo lại, nhốt trong lòng.

Tu Kiệt khẽ liếm vào lòng bàn tay cậu.

“Làm gì đấy!” Hạo Phong hoảng hốt lấy tay ra. Lúc lưỡi anh chạm vào tay cậu. Cậu đã thật sự run rẩy cả xương cốt.

“Hạo Phong, cậu nói thích tôi xem” Tu Kiệt bỗng nói.

“Phải nói bây giờ?”

“Phải, bây giờ”

Nhìn vào đôi mắt tràn ngập cái cảm xúc gì đó mà Hạo Phong không hiểu được. Cậu bỗng hơi sợ hãi, có dự cảm nếu mình nói ra sẽ có cái gì đó bùng nổ.

“Tui…tui thích ông” Cậu vẫn là nói. Mặc dù ánh mắt ấy có hơi điên cuồng. Nhưng cậu vẫn sợ anh hụt hẫng hơn.

Tu Kiệt nghe xong liền cảm thấy lồng ngực mình tràn ngập hơi ấm.

Anh bước tới. Khẽ ôm ấy cậu. Tay Đan tay.

Cái ôm khiến thân nhiệt hai người hoà vào nhau, có cảm giấc rất thân thiết. Thân đến mức, nếu thiếu một người cũng không được. Phải là cặp đôi. Phải có hai người.

“Về nhà không?” Cậu hỏi.

Tu Kiệt kề mặt lên vai cậu. Trả lời ồm ồm.

“Về sớm vậy? Mới, 12:30 thôi, ơ…trễ quá rồi. Bác Tử Chân có la cậu không nhỉ?”

“Không la đâu, lúc cấp hai tui chính là thiếu niên nghiện điện thoại đấy. Bây giờ tui ra ngoài chơi ba mừng lắm đó” Cậu nửa đùa nửa thật nói.

Tu Kiệt kề bên vai cậu cười khẽ.

“Về nhà thôi”

Về nhà thật.

Nhìn Tu Kiệt thuận lờ dùng miệng lưỡi dẻo như miếng thạch rau câu của anh nói vài tiếng liền khiến Tử Chân và Hạo Hiên chi anh vào nhà. Cậu thật sự bội phục.

Chỉ là…

“Lăng Tu Kiệt, ông sẽ không cướp giường của tui đấy chứ?” Mãn Huy bên cạnh. Không chớp mắt nhìn gối của mình. Sợ nói bị anh cuỗm đi mất.

Cậu ta không thể mất chỗ ngủ kế bên thỏ con mềm mại được. Đã vậy, kĩ thuật xoa sừng của cậu rất tốt. Ngủ bên cạnh cũng rất thoải mái.

Lợi dụng việc Hạo Phong đang đi tắm. Anh khẽ cười.

“Vậy ngủ ba đi?”

Mãn Huy chậm rãi nghĩ.

Nếu mà ngủ ba. Hai người này quay đầu vào nhau ôm hun hút khí gì đó…ây gu…dọn gối thôi.

Tiếu kịch trường:

Tu Kiệt: “chỗ này là tui cho mượn, hôm nay tới lấy lại. Sao? Chịu trả không?” *bẻ tay bẻ tay*

Mãn Huy: *run rẩy ôm gối* “Đại ca, anh tự nhiên…”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 69

Trương Thanh Dương ngửa đầu ra phía sau, cuối cùng cũng tránh thoát ma trảo của Tân Nhiên. Cậu chàng tham lam hít lấy hít để, cố gắng lấp đầy phổi của mình.

Tuy nhiên Tân Nhiên ở đối diện không cảm nhận được cục mềm mại trong miệng nữa thì lập tức đi tìm.

Thanh Dương bị bóp mặt cố định lại, cưỡng chế hôn lần nữa.

Trong lúc hôn Tân Nhiên còn rên hừ hừ khoái trá!!!

“Tránh…tránh ra, tao thở cái đã…ưm…a…đừng mà, nhẹ chút đi…a…”

Không khí trong buồng vệ sinh của cậu và Anh giống như đang bị đống rơm cháy ngoài kia làm bén lửa.

Vì buồng vệ sinh rất nhỏ, hai người gần như là ôm nhau nên Hạo Phong có thể nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh của anh và cả tiếng thở ngày càng trở nên nặng nề.

Cậu đỏ mặt, bàn tay không biết nên đặt ở đâu cho phải. Cuối cùng lại đáp móng vuốt xuống lưng của anh khẽ vuốt vuốt.

“Đừng…cháy là tiêu đấy” Tu Kiệt gỡ móng vuốt trên lưng mình ra, giọng anh khàn, chỉ hận không thể cắn xuống nước da mềm mại của cậu, hung hăng mút mát. Anh muốn thử để cậu rên lên vài tiếng xem như thế nào, không biết có dễ nghe hay không.

Nhìn thấy cái gì đó đang cháy hừng hực trong mắt anh. Hạo Phong ngại ngùng lấy tay xuống, cố gắng bình định tâm tình. Nhưng không được!

Hơi thở của Tu Kiệt liên tục phả vào cổ cậu, nóng bừng cháy bỏng, kết hợp với tiếng…khó nói bên ngoài lại toát lên một vẻ đẹp không dành cho con nít.

Trong đầu Tu Kiệt bây giờ chính là: lực đẩy acsimet, bình phương cạnh Huyền bằng tổng bình phương hai cạnh góc vuông, Vợ Chồng A Phủ…chỉ thiếu điều muốn tụng một bài dài để thanh tỉnh mình.

“Lớp trưởng…” Hạo Phong trước mặt gọi anh. Giọng cậu khá nhỏ, còn có hơi bẹo hình bẹo dạng.

Tu Kiệt mở mắt. Đối diện với anh chính là hai cái tai thỏ dựng đứng của cậu và…đôi con ngươi màu đỏ lự ướt át.

Cái gì đó trong đầu anh đứt phựt một tiếng.

Hạo Phong là một chút thỏ trắng mắt đỏ bình thường, sao có thể chịu nổi chứ!!!

Tu Kiệt đè cậu lên tường hôn kịch liệt, đầu lưỡi của anh như có mắt, dạo chơi khắp nơi trong khoang miệng của cậu. Anh mút mạnh, cắn nhẹ lên đầu lưỡi của cậu, từng chút từng chút thăm dò, nhưng lại quá mạnh mẽ.

Anh tách ra, để cậu vừa lấy đủ dưỡng khí thì lại tiếp tục. Tiếng mút mát vang lên rõ to nhưng dường như hai người bên ngoài không có khả năng để để tâm đến nó.

Hạo Phong bị Tu Kiệt hun cho choáng váng. Lưỡi cậu tê rần, lại không theo kịp sự trêu chọc của anh. Cậu hối hận rồi! Không muốn nữa! Lúc nảy không nên tò mò! Tò mò hại chết thỏ.

Tu Kiệt khẽ khều khều lên eo cậu, thậm chí nhéo nhẹ để cậu tâm trung hơn.

Hạo Phong bị anh chạm đến ngứa ngáy giật mình, lưỡi lỡ lấn sâu qua miệng của anh, li.ếm nhẹ trên đó. Tu Kiệt như được tiêm thêm máu gà. Ăn đậu hủ của cậu càng hăng!

“A…đừng…Tu Kiệt à…”

Anh tách ra, cậu lập tức cúi đầu thở dốc, cả chân và xương sống đều mềm nhũn, không đứng nổi.

Anh bế lấy mông cậu, nâng lên.

Cậu giật mình co chân siết lấy eo anh.

“Cứng quá, Hạo Phong, thu súng của cậu lại” Anh cảm nhận được trước bụng của mình rất cứng, bởi vì ôm cậu lên nên càng cảm nhận rõ. Điều này không ngăn được anh cười khẽ trêu chọc cậu.

Hạo Phong ngại đến điếng người. Cậu dúi đầu vào cổ anh, chỉ hận không thể chui đầu vào bồn cầu!!!

Tại sao thỏ lại dễ động dục đến như vậy?!!!

Là muốn bức chết cậu à!!!

Tu Kiệt bế cậu ngồi trên nắp bồn cầu, cẩn thận nghe ngóng bên ngoài, vậy mà không nghe thấy tiếng động gì nữa.

Anh xem đồng hồ trên tay.

10:30 phút rồi, chắc hẳn là không còn ai đến nhà vệ sinh nữa. Dù sao để riêng tư giữa cậu và anh, Tu Kiệt cố tình chọn nhà vệ sinh sau thủy cung vắng người.

Ngước mắt lên nhìn cậu. Đôi mắt đỏ của cậu vẫn chưa biến mất, còn đang cẩn thận nghe tiếng bên ngoài, sợ có người nào nghe thấy hai bọn họ.

Thấy cậu không để ý.

Anh đưa tay xuống đũn quần của cậu.

“Hai người kia đi rồi?” Anh hỏi.

Hạo Phong vẫn còn đầu óc lên mây, ngáo ngơ gật đầu.

Vừa gật một cái liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng kêu.

“Này! Mày làm cái gì đó! Buông ra coi!!!”

Thanh Dương thấy Tân Nhiên thánh thiện dừng lại, dựa vào người cậu ta. Trong lòng cậu ta thầm nghĩ. Tuyệt đối sau khi tên này tỉnh rượu phải đánh nó nhừ tử.

Nhưng trong đầu đang suy nghĩ lại thấy quần mình vậy mà bị tuột ra!!!

Thất thố nắm lấy quần, Thanh Dương bất lực cựa quậy.

“Không được…a…ưm…ha…á”

Hạo Phong cũng đứng máy luôn. Cậu vẫn còn rất rất trong sáng. Chưa từng xem phim bao giờ. Lần “thẩm du” của cậu chỉ có thể đến trên đầu ngón tay. Vậy mà…

Ớ khoan.

Lạ quá.

Đã…đã quá đi.

Tu Kiệt kéo khoá quần của cậu xuống lúc nào mà cậu cũng chẳng biết, bây giờ anh đang xoa xoa “Tiêu Hạo” cách một cái q.uần lót.

Ma sát nữa có nữa không lại bị chặn này thật sự khiến người ta nóng máu lại nghiện ngập.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 68

Tu Kiệt nhìn vào bàn tay chụp hụt của mình, rồi ngước mắt lên nhìn cậu. Bày ra gương mặt không thể tin được.

Lúc này tàu không nói hai lời liền lao nhanh xuống.

Hạo Phong lo nhìn cái mặt của anh nên không để ý bị giật mình một cái, lập tức đưa tay nắm lấy tay anh.

Tu Kiệt vẫn là biểu cảm ấy. Nhưng khi tay hai người chạm vào anh mới dãn mày ra.

“Ngoan lắm”

Cậu nghe rõ trong tiếng gió còn lẫn theo âm thanh của anh.

“Ngoan cái đầu cậu!” Cậu bỏ tay anh ra. Nhưng mà không được. Tu Kiệt nắm rất chặt!

“Hưởng thụ gió đi!” Tu Kiệt hét lên với cậu.

“Hưởng thụ cái đếch! Bỏ tay tui ra!” Hạo Phong không bị đánh trống lãng của anh lừa.

Tu Kiệt không để cậu buông tay. Anh nắm lấy tay cậu đưa lên cao, gió lùa đến độ anh phải nắm lấy tay cậu chặt hơn.

“Aaaaaaa!!!”

“Áaaaaaaa!!!”

Tiếng hét xuất phát từ phía sau, thay đổi biên độ khi lên cao, xuống thấp, nghe rất vui.

Anh và cậu phút chốc bị đồng hoá cũng hét lên.

“Hạo Phong!”

“Ơi!!!”

“Tôi thích cậu!”

“Oẹ! Ụa oẹ!!”

Hạo Phong chúi đầu vào bồn rửa, thiếu điều muốn đem ruột mình nôn cả ra ngoài.

Tu Kiệt đứng một bên chờ cậu. Sắc mặt của không tốt lắm, có chút trắng.

Cái tàu lượn này hay ở chỗ phía sau. Qua một vòng đầu căn bản khiến người ta không thể hét nổi nữa. Lục phủ ngũ tạng gần như trào ra ngoài.

Anh bước đến gần vỗ vỗ lưng cho cậu. Lấy khăn giấy lau lên miệng cậu.

Hạo Phong dựa vào người anh thở phì phò.

“Đã quá!” Cậu nói. Mặc dù hơi bị đau ruột nhưng vẫn rất vui.

“Đã cái gì? Sau này không đi nữa” Tu Kiệt nhíu mày lại, dùng ít nước vuốt vuốt tóc cho cậu. Lại lấy thêm ít nước phủ lên lổ tai thỏ đã có phần rũ xuống.

Hạo Phong cười, cũng vẫy nước lau mặt cho anh.

“Hồi nãy thấy Tân Nhiên” Anh nói với cậu “Đi chung với Thanh Dương, còn nắm tay”

Hạo Phong bật cười lên.

“Nhìn lầm rồi đó, không thể nào đâu”

“Chắc vậy, nào, c.ởi quần ra” Tu Kiệt kéo cậu đến bồn tiểu rồi ra lệnh.

Cậu trợn mắt với anh.

“Buông ra, tui tự đi được!”

“Cậu mệt đến đỏ hết mặt rồi kìa, mau lên, hay đợi tui cởi giúp cậu?”

“Mặt đỏ là do ai? Buông buông buông!”

Tu Kiệt thuận thế buông cậu ra.

Hạo Phong đứng thẳng dậy. Làm phong thái chuẩn bị cởi khoá quần nhưng lại cảm thấy sai sai. Ngẩng đầu lên nhìn thì chính là Tu Kiệt bên cạnh nhìn chằm chằm vào cậu. Nụ cười trên mặt không phai.

Hạo Phong: “…”

“Mau cởi, “Tiểu Hạo” không chịu được bây giờ” Anh bình tĩnh nói.

Hạo Phong hít một hơi. Đánh mạnh vào tay anh.

“Đ. i! R. a! C. h. ỗ! K. h. á. c!!!”

Tu Kiệt bị đuổi, vậy mà khuôn miệng vẫn cười tươi rói.

Anh ra khỏi nhà vệ sinh. Đập vào mắt ở chỗ rẽ chính là hai bạn nam mặc áo khoác bomber đè lên nhau…hôn.

Hôm kịch liệt một cách khó tả. Cậu bạn nam phía dưới giống như không chịu nổi, cả cơ thể trượt trên tường.

Cậu bạn phía trên thì vẫn khá sung sức. Đè lên gáy hôn càng sâu.

Tu Kiệt: “…”

Tân Nhiên? Với Thanh Dương phải hông?

Thanh Dương vốn khôn định đi chơi. Nhưng vì Hạo Phong chốn mất. Tân Nhiên lại trùng hợp rủ rê. Cậu chàng thuận vậy đồng ý.

Đến khu vui chơi liền bị Tân Nhiên dẫn đi khắp nơi. Chơi đến mệt, quá sung sức nên uống vài hớp bia.

Thanh Dương bị say, muốn đi nhà vệ sinh rửa mặt một chút. Thuận tiện kéo thêm cái tên đang say Tân Nhiên đi luôn.

Chưa đi đến nhà vệ sinh liền bị đè ra…hôn.

Thanh Dương thật sự hoảng hốt. Nhưng Tân Nhiên quá mãnh liệt, cậu chàng căn bản không thể chống cự lại nổi. Một lúc giống như bị men say trong miệng Tân Nhiên làm say. Càng lúc càng lún sâu vào.

Nhưng mà Thanh Dương không làm lại Tân Nhiên. Một khắc cậu chàng thật sự đã nghĩ.

*Thằng này rõ là luôn thua mình môn thể dục cơ mà, thế quái nào lại*

Xuất phát từ sự không chịu thua. Thanh Dương rướn người lên, hôn càng kịch liệt.

Tân Nhiên bị sự đáp lại này làm Hưng phấn lên, kéo người đẩy đến nhà vệ sinh.

Tu Kiệt vẫn đang rất sốc. Thấy hai người hướng về phía bên này thì lập tức bước vào nhà vệ sinh.

Hạo Phong đang rửa tay. Thấy Tu Kiệt đi vào lại đột ngột kéo cậu vào trong buồn vệ sinh rồi đóng cửa lại.

“Gì vậy?” Hạo Phong hỏi.

“Nhìn không lầm rồi, là Tân Nhiên và Thanh Dương thật”

“Hả?”

Đáp lại lời cậu chính là tiếng mở cửa phòng vệ sinh một cách thô bạo, tiếng đóng lại cũng thô lỗ nốt.

Tiếng đó chính là tiếng hơi thở hoà vào nhau kịch liệt, và…tiếng nước.

Mất một lúc mới hiểu hết âm thanh bên ngoài. Hạo Phong trợn tròn đôi mắt.

“Là Thanh Dương và Tân Nhiên???” Cậu khẽ hỏi. Sau đó chăm chú chờ câu trả lời của anh, trong tim cậu thật sự sợ câu khẳng định của anh.

Nhưng đáng tiếc. Tu Kiệt gật đầu.

Cậu bị sốc, đứng hình.

Thanh Dương không làm lại Tân Nhiên. Thiếu ô xi đến mức đầu óc choáng váng. Cậu chàng đẩy Tân Nhiên ra, tìm chút dưỡng khí. Nhưng căn bản không đẩy nổi!!

Tên này?!! Mày là trâu à!!! Nhẹ chút không được sao???

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 67

Hạo Phong không thể vươn tay ra đằng sau mà bắt anh được. Cậu cũng không thể phát ra âm thanh thu hút nữ “quỷ” kia, chỉ có thể trừng mắt với anh, thiếu điều muốn đem anh dìm chết trong đôi mắt của mình.

Tu Kiệt chu môi suỵt một tiếng thật nhẹ. Làm như bản thân mình không biết gì cả.

Cậu khó chịu lắc lắc đuôi của mình.

Anh âm thầm ngạc nhiên bởi chuyển động của nó. Không ngờ lại có thể di động được. Vì quá bất ngờ và thích thú nên anh chơi càng hăng.

Hạo Phong bất lực rướn người cắn vào vai của anh một phát thật là mạnh.

Tu Kiệt bị cắn một khát hít khí. Anh bĩu môi với cậu. Trong đôi mắt ánh lên tia uất ức.

Hạo Phong hiển nhiên không bị anh lừa. Cậu cắn môi trợn mắt.

Anh thuận thế cúi xuống hôn vào cái môi của cậu.

Hạo Phong ngớ người ngay tại chỗ.

Đại khái là thấy dáng vẻ này của cậu quá đang yêu. Tu Kiệt lại cúi xuống bổ thêm một phát, giống như gà mổ.

Hạo Phong ngại đến xuýt nữa thì la lên. Cậu trừng mắt anh. Nhéo mạnh vào lưng anh, lại nhón chân gặm một phát vào vai anh cái nữa.

Tu Kiệt ngửa đầu thở mạnh một cái, giống như thoã mãn lắm.

Hạo Phong cảm thấy giống như bị đùa bỡn, lại nhéo anh thêm mấy cái.

Tu Kiệt giống như chẳng đau chẳng ngứa, vẫn luôn nghịch đuôi của cậu giấu dưới lớp quần. Mềm mềm tròn tròn sờ vào rất thoải mái.

Hạo Phong chỉ còn cách bặm môi trợn mắt bày tỏ thái độ.

Đuôi của cậu rất nhạy cảm, chạm vào thật sự có cảm giác rất lạ, đó… tới rồi đó, cái cảm giác đó.

“Cậu nhỏ” Hạo Hạo rướn người.

Tu Kiệt kề sát bên cậu cũng cảm nhận được. Anh dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào mắt cậu.

Cậu ngại đến mức cả người đều muốn xoắn vào nhau, ngón chân thiếu điều muốn cạo ra thành một cái lổ trên đất để chui xuống.

Anh cảm nhận được chân mình bị cái gì đó cạ vào thì mới ý thức được tại sao không nên chạm vào đuôi thỏ.

Thỏ…nhạy cảm lắm.

Tu Kiệt lập tức luyến tiếc mà buông tay khỏi đuôi của cậu, tay mình thì di chuyển lên trên…vỗ vỗ vào vai cậu.

Hoàn cảnh bây giờ không có phép anh và cậu làn bất cứ thứ gì.

Hạo Phong bây giờ chính là không còn gì luyến tiếc nữa. Chỉ bị chạm vào mấy cái liền cứng lên, ánh mắt Tu Kiệt nhìn cậu chính là ngạc nhiên, ngay khoảnh khắc đó, cậu thậm chí còn muốn mình chết đi. Cậu không còn thiết sống nữa!

Lại nhìn ra bên ngoài khe hở.

Sau đó cậu mới để ý thấy…nữ “quỷ” không biết đã đi từ đời ông cố ông sơ nào rồi!!!

Hạo Phong tức giận. Lập tức kéo cái bàn tay bị cố định nảy giờ ra vỗ thật mạnh vào vai của anh!!!

“Đau tui” Tu Kiệt ôm lấy vai, long lanh mắt nhìn cậu.

“Người ta ở bên ngoài đi mất rồi!” Hạo Phong lập tức nói.

Anh biết mình đã chọc giận cậu rồi.

Lúc giận, hai má cậu phồng lên, nheo mày lại, đôi mắt tròn xoe.

Dễ thương!

“Xin lỗi mà” Anh ghé lại gần cậu.

Hạo Phong đương nhiên không chịu rồi. Cậu đẩy anh ra, sẵn tiện đẩy cửa ra. Phải, hai người đối đứng trong khoảng không sau cửa khi nó đóng lại.

Tu Kiệt lập tức nắm lấy tay cậu kéo lại.

“Làm gì vậy?!” Cậu tức giận la vào mặt anh.

“Không thể đem ra ngoài được” Tu Kiệt nheo mắt chỉ vào tai cậu. Sau đó anh lấy ra một cái cày tóc từ trong túi quần.

Cày tóc được phủ một lớp lông bên ngoài. Bên trong chính là kim loại mềm dễ uốn nắn, để rất vừa trong túi

Đặc biệt trên cái cày còn có hai cái lổ nhỏ.

Tu Kiệt đê cày lên đầu cậu, sỏ lổ tai qua hai cái lổ kia. Có lẽ là lần đầu làm thế này. Tu Kiệt khá vụng về, không dám nắm qua chặt tai cậu, cũng sợ khi luồn qua tai cậu sẽ đau nên rất nhẹ nhàng.

Tỉ mỉ, nghiêm túc, lại phát ra một cái gì đó khiến người ta khó rời mắt. Mà người ta ở đây cụ thể là cậu.

Thôi kệ. Bạn trai quyến rũ, biết sao giờ.

Bởi vì hành động này nên cơn tức giận của cậu cũng xẹp xuống theo “Hạo Hạo nhỏ” phía dưới.

“Hạo Hạo nhỏ” lên nhanh nhưng xẹp cũng nhanh.

Cậu liếc nhìn vai anh. Nơi đó bây giờ có hai dấu răng chồng lên nhau bởi vì cậu cắn. Hơi chột dạ. Hạo Phong lấy tay kéo kéo áo anh lên che đi nó, còn phủi phủi.

Cậu đầu hứng thú ngước mắt lên nhìn anh thì thấy anh đang nhìn xuống…đũn quần của mình.

Vốn đã định hết giận luôn rồi đó!!!

Hạo Phong trực tiếp đẩy anh ra. Bước ra ngoài một cách dứt khoát đến không thể dứt khoát hơn!

Hai người đi về địa chỉ lúc đầu đi đến, đặc lại 10 mảnh ghép nhưng không nhận quà.

Dưới anh nhìn rực lửa của đội phụ trách nhà ma. Hai người nở nụ cười thật là tươi!

30 phút đồng hồ để chơi nhà ma.

Anh và cậu trở lại chỗ tàu lượn siêu tốc.

Hàng của hai người được giữ cuối cùng cũng tới. Thậm chí còn có chỗ đặc biệt để ngồi, chính là đầu tàu.

Nhìn tàu đi lên càng lúc càng cao. Tu Kiệt nắm lấy bàn tay cậu.

“Ai cho” Hạo Phong rụt tay lại.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 66

Cậu tìm được mảnh ghép thứ 5 tại một cái chậu cây cảnh.

Hạo Phong thử ghép hai mảnh lại nhưng không vừa. Cậu khó hiểu, đưa mảnh ghép lên ánh sáng nhìn một chút, cảm thấy anh sáng không đủ. Cậu bước tới phía trước một chút.

Tuy nhiên bước quá lố. Trực tiếp đụng mạnh vào một cái cột, vang lên một tiếng khá là vang.

Tu Kiệt bên này cũng tìm được mảnh ghép thứ 5 và một mảnh mối. Manh mối đơn giản kể lại về lịch sử của toà lâu đài này và cách để sử dụng các mảnh ghép.

Mảnh ghép chỗ bên anh là mảnh ghép đen. Mảnh chỗ bên cậu là mảnh ghép đỏ. Muốn thoát ra chỗ này và mang cái tình yêu gì đó trở lại thì phải ghép hết 10 tấm này lại thành 5 tấm hoàn hảo roof chạy về phía mũi tên lúc ban đầu. Đặt nó vào rổ là được.

Âm thầm oán cái nhà ma này vô bổ. Chẳng có gì sợ hãi lại không được đi cùng với bạn trai.

Tu Kiệt hơi mệt nên ngồi lên sô pha của phòng bệnh chữa gì đó mà anh không thèm đọc nữa.

Lỡ tay làm rơi một tấm thẻ. Anh cúi người nhặt nó lên thì lại nghe thấy một tiếng “rầm” khá lớn.

Tu Kiệt bật dậy. Dựa theo âm thanh đó đi tới một góc khuất. Chính là chỗ cửa sổ.

Tiếp đó một cánh tay từ cửa sổ thọc ra ngoài. Anh nắm lấy giật ra quăng đi chỗ khác.

“Hạo Phong?!” Gọi lên nghi ngờ trong lòng mình với cái cửa sổ.

Cửa sổ này rất bất thường. Được phủ một tấm bạc đen và một lớp vải dày. Tưởng chừng chỉ để làm tăng thêm phần kinh dị cho căn phòng nhưng dựa theo nghi ngờ của anh thì nó lại khác.

Hạo Phong không thể nào từ cùng một căn phòng với anh lại bị chuyển sang một căn phòng khác.

Nói cách dễ hiểu. Chắc là cậu đã đi qua đâu đó, một cơ quan nào đó. Sau khi đi qua thì cửa bị đóng lại, làm như cậu đã đi vào khoảng không gian khác.

Hai người chỉ là đang ở cùng một căn phòng bị ngăn cách bởi một lớp cách âm mà thôi.

Hạo Phong nghe được tiếng gọi của Tu Kiệt thì chính là giật mình một chút. Sau đó lần theo tiếng gọi bước đến cửa sổ.

“Tu Kiệt?” Cậu gọi qua đó.

“Tôi đây” Tu Kiệt ở bên cạnh đáp lại.

Hạo Phong bất thình lình cảm thấy rất thú vị. Cậu sờ vào cửa sổ, không biết chạm vào chỗ nào khiến nó bong ra một mảng, ấy đó trực tiếp lột ra được.

Phụ trách nhà ma: “!!!”

Phụ trách nhà ma: “Mau mau mau!! đến ngăn hai cái thằng này lại!!!”

Tu Kiệt kéo cậu ra từ một cái cửa sổ, vẫn chưa thể hết được nổi hoang mang.

Không thể tin được cái này còn dễ bóc ra như vậy.

Chưa kịp hội ngộ, đằng sau lập tức phát ra tiếng chạy lịch bịch của 2 người.

Một người mặc váy trắng, tóc xoã dài. Một người mặc vest đen đã sờn cũ rách rưới, chạy về phía này với tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể thấy được tàn ảnh.

Cậu và anh chính là bị giật mình, theo bản năng chạy về phía trước.

“Tại sao họ lại đuổi theo mình vậy?” Hạo Phong thở không ra hơi. Cậu không thể ngờ được là chỗ này nhìn vậy mà không phải vậy. Chắc là lại chạy ra mỏi khi nào đó nữa rồi. Giống hệt như là mê cung, cực kỳ rộng!

Tu Kiệt nghe câu hỏi của cậu. Lại nhớ đến cái tấm bạc để ngăn cách chỗ cửa.

Chắc là bị đuổi theo vì cái này.

Hai người ăn ý quẹo qua một khúc cua, sau đó núp vào một căn phòng gần đó.

Cô gái mặc váy trắng rẻ sang hướng của hai người. Còn chàng trai mặc vest đen thì quẹo hướng khác.

Cô bước vào một căn phòng mà mình chỉ là khả nghi nhất. Cũng là phòng mà hai người đang trốn.

Nữ “quỷ” thả nhẹ bước chân bước vào, lập tức tiến tới chỗ tủ quần áo gần đó.

Hạo Phong nghe thấy tiếng. Nín thở, ép sát người mình vào người anh, tay vòng qua cổ anh lại càng chặt hơn.

Tu Kiệt vòng tay qua eo ôm lấy cậu, rất là hưởng thụ sự kề sát này. Dạ thịt cậu chỗ nào cũng mềm mại, đặt tay lên eo cậu thì càng thích, xích xuống một chút…lại càng mẩy.

Hạo Phong dùng ngón tay nhéo mạnh một cái vào lưng anh.

Tu Kiệt đau đến nhíu mày lại, đôi mắt anh nhìn cậu đầy sự uất ức.

Trái ngược với hoàn cảnh tán tỉnh này. Nữ “quỷ” vẫn đang bước đến cửa tủ. Cô nàng nhẹ mở cửa tủ. Rất tiếc. Chẳng có ai bên trong cả. ngôn tình ngược

Đôi mắt dưới lớp tóc giả dài khẽ nhíu.

Nữ “quỷ” chuyển hướng sang chỗ khác.

Hạo Phong nghe thấy tiếng bước chân bước tới gần chỗ mình đang đứng thì rất căng thẳng. Không biết khi người ngoài kia thấy hoàn cảnh hai người họ đứng trong cái chỗ như thế này thì gương mặt sẽ biểu cảm thế nào nữa đây.

Vì quá căng thẳng. Lổ tai trên đầu cậu lập tức nhô ra, đuôi cũng độn mông nhổn dậy.

Tu Kiệt thấy hai tai trên đầu cậu thì hai tai lập tức ngứa ngáy. Tuy nhiên anh bây giờ lại chẳng thể cử động tay lên đầu cậu được.

Nhưng chỗ khác cũng có mà.

Hạo Phong vẫn chưa biết mình đã “bán lộ nguyên hình”. Đến khi cảm nhận được đuôi mình hình như bị bóp bóp thì phải

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 65

“Tu Kiệt? Tôi không thấy cậu, cậu ở đâu? Lăng Tu Kiệt! Tu Kiệt! Bạn trai!!”

Hạo Phong gọi lớn thật lớn. Nhưng đáng tiếc chẳng có tiếng trả lời. Cậu hoang mang nhìn mọi thứ xung quanh. Tối đem một mảnh. Chẳng thấy được gì.

Tu Kiệt bên này cũng gấp muốn chết. Anh chạy loạn khắp cả căn phòng nhưng chẳng thấy ai cả. Hạo Phong lúc nảy còn nghe thấy tiếng bây giờ chẳng thấy ai cả. Tiếng cũng không còn nghe thấy nữa

Nhưng rất nhanh sự hoảng loạn ấy đã biến mất vì tiếng thông báo vang lên.

||Người qua trọng nhất của bạn dường như đã bị Leo chia cắt. Ông ấy không muốn tồn tại tình yêu, cũng chẳng muốn thấy tình yêu,hãy tìm các mảnh ghép tình yêu và người quan trọng nhất của bạn nhé||

À. Hoá ra là bẫy của nhà ma.

Tu Kiệt tựa như thở phào. Bây giờ đèn mới sáng lên. Anh đã thấy rõ được cảnh vật trong khoa phụ sản này.

Có hai cái tủ xung quanh mà anh đã kiểm tra. Mấy giường bệnh và một vài cửa sổ bị mở toang, bên ngoài chính là màu đen tuyền.

Anh bước tới bên gương trong có vẻ lạc lỏng giữa phòng bệnh này.

Cái gương toát lên một vẻ cổ kính kì lạ. Có một vài món đồ trang điểm của phụ nữ để bên cạnh gương, toàn là những đồ đã cũ.

Tu Kiệt chạm vào gương. Sau đó là kiểm tra những món đồ để bên cạnh.

Anh tìm thấy một manh mối. Là một miếng giấy nhỏ.

//Tìm 5 mảnh ghép tình yêu, mang tình yêu trở lại nơi đây nhé, làm ơn//

Bên Hạo Phong cũng đã sáng đèn. Cậu ở một nơi khác, trông có vẻ là một thư viện, chỉ là không có nhiều sách.

Cũng phải, không phải nhà ma nào cũng nhiều tiền như vậy.

“Cũng thật nghèo” Cậu không nhịn được than thở.

Nhóm người phụ trách nhà ma: “…”

Cậu thử lấy một quyển sách từ trên giá xuống. Có vẻ như là một quyển sách đã rất cũ, trang sách đều đã ố màu vàng. Nếu ngửi kĩ còn có thể ngửi thấy mùi cà phê trên đó.

Hạo Phong bĩu môi.

Người phụ trách nhà ma: Tôi muốn đánh cậu ta!!!

Tiếp đó loa thông báo vang lên thông báo lớn, vọng cả vào đầu cậu, âm thanh lớn một cách bất ngờ.

Đừng hỏi. Hỏi thì chính là đang tức giận dằn mặt.

||Người quan trọng của bạn ở một khoảng không gian khác đã tìm thấy manh mối đầu tiên từ một hầu nữ trong lâu đài, có nội dung “tìm 5 mảnh ghép tình yêu, mang tình yêu trở lại nơi đây nhé, làm ơn” hãy tận dụng thật tốt manh mối để thoát khỏi lâu đài bạn nhéeeee!||

Hạo Phong bị một tràng dài “nhéeeee” làm hơi giật mình xoa xoa lỗ tai.

Nếu như Tu Kiệt ở một khoảng không gian khác nhận được manh mối, mà manh mối đó còn được thông báo qua cho mình thì chắc chắn cậu cũng phải hoàn thành manh mối đó.

Hạo Phong bắt đầu sắn tay áo lên tìm kiếm trong cái “thư viện” nhỏ này.

Tu Kiệt đã tìm gần như tung hết căn phòng bệnh này, cuối cùng cũng tìm được một tấm thẻ màu đen ở trong ấm trà trên bàn.

Tấm thẻ chẳng có gì đặc biệt, chỉ là nó giống như một mảnh ghép. Chắc là để ghép hai mảnh lại với nhau.

Sau khi chắc chắn rằng không còn bất kì manh mối nào khác nữa thì anh mới chuẩn bị bước ra khỏi phòng “bệnh” này, tìm đến phòng “bệnh” khác.

Căn phòng bên cạnh gắn mác là phòng hồi sức. Có khá nhiều giường bệnh trong đó, ánh sáng cũng được bật hẳn hoi. Chỉ là có phần âm u lờ mờ khá kinh dị.

Tu Kiệt vừa bước vào, trên đầu lập tức rơi xuống lạo xạo một đống thứ gì đó đen thui không rõ. Rơi như mưa.

Anh định thần nhìn xuống dưới chân thì mới thấy đó là xác gián.

Ừm…hơi “bẩn”

Cũng may xác này đều đã được xử lý, không có mùi gì kì lạ.

Tu Kiệt hơi ghét bỏ dẹp lũ gián bằng chân qua một bên. Sau đó bước vào phòng.

Anh vừa đi thêm một bước, một bộ tóc giả rơi xuống rồi đáp lên đầu anh.

Tu Kiệt: “…”

Phụ trách nhà ma: Sợ chưa thằng nhóc!!!

Anh dùng hai ngón tay kẹp lấy tóc giả. Quăng qua một bên.

Tiếp tục lục tung cả căn phòng này. Anh tìm thấy hai mảnh ghép nữa cũng màu đen tương tự. Lật được mấy cái bẫy cỏn con như bàn tay đột ngột thò ra hay tiếng kêu quỷ dị xuất hiện.

Tu Kiệt nhìn cũng chẳng nhìn bắt đầu đi qua căn phòng khác.

Đáng lẽ ra sẽ phải vui vẻ lắm. Nhưng anh không ngờ rằng cậu và anh lại bị tách ra. Sự vui vẻ triệt để biến mất.

Bây giờ anh chỉ muốn mau mau hoàn thành nhiệm vụ mà đi tìm cậu.

Bên này. Hạo Phong cũng tìm được không ít mảnh ghép. Trong tay cậu đang có 4 mảnh ghép màu đỏ, cậu cũng đã đi qua 2 căn phòng và bây giờ đang ở căn phòng thứ ba.

Dù sao thì diện tích nhà ma không lớn. Không thể làm thật là nhiều phòng được.

Cậu vừa định tiếp tục bước đến nhà bếp thì từ trên Trần nhà xà xuống một cái đầu lớn.

Hạo Phong bị hù giật mình trực tiếp đưa tay ra đánh vào mặt nó một cái.

Đầu ma nơ canh bị móp một chút.

Phụ trách nhà ma:!!!

Phụ trách nhà ma: Đáng chết!!!

Cậu hơi chột dạ nhìn nhìn xung quanh. Sau đó đưa tay chỉnh chỉnh lại bộ tóc giả cho ma nơ canh, để nó che mất cái chỗ bị móp.

Ok, y như mới luôn.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 64

“Cậu làm cái gì vậy hả? Làm màu à?” Hạo Phong bật cười nắc nẻ, không thể tin được sức lực của anh còn không thể làm bể nổi một quả bóng màu hồng.

Tu Kiệt nheo mắt lại, bĩu môi với cậu. Rất không hài lòng với cái phản ứng này.

Hạo Phong thức thời bước lên dỗ.

“Không sao không sao, đưa đây để anh thể hiện”

Tu Kiệt: “…”

Có dỗ, nhưng không đáng kể.

Hạo Phong cầm hai phi tiểu trong tay mà rất phấn khích. Cậu nhắm vào cái bong bóng màu xanh khác. Nâng tay lấy đà. Phóng!

Mũi phi tiêu vừa chạm vào phần da ngoài, bong bóng liền nổ.

Tu Kiệt: “…”

Hạo Phong: “Thấy chưa! Tôi giỏi chưa hả!”

Cậu không dừng lại,tiếp tục phóng cái phi tiêu thứ hai.

Cũng như lần đầu. Phi tiêu vừa lao đi thì chạm vào chuẩn xác giữa quả bóng. Một phát nổ tung.

Hạo Phong: “Cháu muốn lấy lốc nước trà xanh kia!” Cậu hét lên với chủ quán.

Chủ quán chạy ra. Lấy lốc nước cho cậu.

Hạo Phong bội thu cầm nước. Vui vẻ cười tươi, sau đó kéo tay Tu Kiệt tiếp tục đi tham quan.

“Không muốn con gấu bông kia nữa hả?” Tu Kiệt hơi quê. Hỏi cậu.

“Đa nói là nó rất xấu, cậu không thấy sao?” Cậu đáp lại với anh.

Tu Kiệt cười. Không nói gì.

Lại bị cậu kéo đi.

Hai người chạy tắp tới một chỗ tàu lượn siêu tốc xếp hàng. Bây giờ là giờ cao điểm khá đông người.

Hàng người rất dài. Chắc là phải đợi rất lâu. Hạo Phong không muốn cuộc đi chơi của mình bị lãng phí vào thời gian chờ tàu chút nào. Vì thế cậu trực tiếp bỏ ra 100 ngàn, kêu một nhân viên tàu lượn giữa chỗ cho hai người.

Còn hai người thì chính là chạy đi vào nhà ma.

Bầu không khí trong nhà ma có hơi thấp hơn bên ngoài, thành ra khá lạnh, trông rất có không khí u ám.

“Không sợ không sợ, năm tay anh này” Hạo Phong luồn tay xuống nắm lấy tay anh.

“Anh ơi, em lạnh” Tu Kiệt siết lấy tay cậu để vào túi quá khoác.

“Lại gần anh làm ấm cho em” Cậu sát lại gần anh.

Mắt đối mắt giữa khoảng không tối màu. Bỗng hai thiếu niên bật cười.

||reng reng!!!||

Tiếng chuông thông báo vang lên cắt ngang tiếng cười.

||Câu chuyện kể rằng, rất lâu trước kia, trong bệnh viện này chính là một toà lâu đài nhỏ||

Đây là phần thông báo bắt đầu của câu chuyện nhà ma này.

Cậu ngước mắt, liếc hết cảnh vật xung Quang rồi dựa vào người anh. Nghe trông rất là thích thú.

||Người chủ của toà lâu đài ấy tên là Leo. Ông là một nhà nam tước trẻ tuổi và đầy triển vọng. Siria là một cô người hầu nhỏ làm vườn trong toà lâu đài này. Leo đem lòng yêu, sau đó ông cầu hôn nàng. Nàng chấp thuận, hai người vượt định kiến giai cấp ở bên nhau. Nhưng ngày qua tháng lại. Siria chớp mắt trở thành một phú bà, Leo thương bà, giao rất nhiều công việc trên tay mình cho bà. Đến khi Siria dùng những tài liệu đó mà ép ông tội biễn thủ, ông mới biết, hoá ra người mình yêu lại chẳng yêu thương mình. Ông hoá hận, nguyền với trời rằng cả đời này chẳng có thể có thứ tình yêu nào tồn tại được trên mảnh đất này nữa. Nhiệm vụ của người chơi. Hãy thu thập các mảnh tình yêu, khiến tình yêu lần nữa trở lại trên mảnh đất này||

“Lại là nạn nhân của tình yêu, ôi! Tình yêu!” Cậu vừa nghe xong liền cảm thán.

Tu Kiệt bóp bóp miệng cậu giống như bóp cái bong bóng.

Phía tường trước mặt đột ngột sáng lên một hình mũi tên màu đỏ.

“Lớp trưởng, cậu đi trước”

“Không đi. Anh Hạo ơi, em sợ lắm”

“Để rèn luyện sự gan dạ của em, nào, trước đi cưng”

Tu Kiệt trừng mắt với cậu.

Đúng thật là khoảng lặng trước mặt này hơi đáng sợ, nhưng cũng chẳng đến đỗi. Hạo Phong chỉ muốn tìm cái gì đó có thể làm khó Tu Kiệt mà thôi. Thời điểm đó chính là bây giờ.

Anh đi trước, nắm tay cậu kéo theo sau.

Đi thẳng đến khi mũi tên kết thúc, đối diện hai người chính là khoa phụ sản.

Hạo Phong: “…”

Tu Kiệt: “…”

Anh mở cửa bước vào.

Phải nói căn nhà ma này làm rất tốt. Từng chi tiết đều rất giống với một cái bệnh viện thật.

Hạo Phong bước vào sau anh. Bàn tay cậu chạm nhẹ vào một cái ghế gần đó, nó trực tiếp nứt nhẹ một tiếng.

“Cũ quá rồi” Tu Kiệt nắm lấy tay cậu, cẩn thận lau đi vết bụi trên đó.

Hạo Phong để ý đến xung quanh, chẳng có gì đặc biệt.

Hai người chia nhau ra. Nếu như mũi tên chỉ dẫn đến đây thì hẳn phải có mảnh ghép tình yêu gì đó ở đây chứ.

Hạo Phong lục hết một cái tủ. Tu Kiệt cũng xem hết các ngóc ngách, nhưng vẫn chẳng thấy manh mối gì.

“Có khi nào không phải chỗ này không?” Cậu lên tiếng.

Tu Kiệt nghe tiếng cậu vọng đến mình thì trở nên khá nhỏ. Anh nhíu mày.

“Cậu lại đây, đừng đi xa quá”

“Cậu ở đâu?” Trong phòng rất tối. Cũng chẳng có cái đèn nào. Từ nảy đến giờ đều là hai người dựa vào ánh sáng mập mờ bên ngoài mà tìm kiếm, bây giờ Hạo Phong không biết đứng đâu mà không nhìn thấy hình bóng anh nữa.

“Phong Hạo Hạo, cậu đi xa quá rồi, trở lại chỗ cũ” Tu Kiệt gõ mạnh vào cái bàn để cậu tìm hướng. Anh cũng không biết cậu ở đâu.

Không gian này tuy kín như khá rộng, lại hẹp, âm vang vành len như bị gì đó chặn lại. Không phán đoán được hướng.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 63

Đại khái là không nghĩ Tu Kiệt có thể nói đến bước này khi đang ở trong lớp, Hạo Phong trực tiếp hoảng loạn.

Lúc cậu hoang mang ngước lên nhìn anh thì Tu Kiệt chậm rãi nở nụ cười nhẹ, giống như trêu chọc, lại làm lòng người thêm ngứa ngáy!

Anh bây giờ chính là đang trêu chọc cậu.

Hạo Phong cảm thấy mình bị anh quay giống như cái chong chóng trước gió, hoàn toàn ngu ngơ. Giống như tên ngốc lần đầu biết yêu.

Mặc dù cậu là lần đầu biết yêu thật.

Nhưng cậu không muốn bị trêu chọc như vậy chút nào! Quá mất mặt đi!

Cậu liếc mắt trừng anh.

Cái miệng chết tiệt đó!

Cậu chỉ hận không thể nhéo cái miệng đó xuống, hung hăng đánh trả.

Tu Kiệt nhìn cậu cười khẽ, dụi dụi lấy chân cậu.

“Chiều cúp an ninh quốc phòng nhé, dẫn cậu đi chơi”

Hạo Phong bĩu môi, thế mà gật đầu thật.

Giận thì giận như đi chơi vẫn phải đi!

“Nhưng họp phụ huynh thì sao? Lỡ bị báo cáo thì thế nào?” Cậu vẫn là lần đầu chuồn đi yêu đương giống thế này, thật sự rất sợ người khác bắt gặp, trong lòng hơi lo lắng.

“Không sợ, có tôi mà”

Anh đáp.

Bây giờ thì cậu biết tại sao anh không sợ rồi.

Vừa tập hợp lớp chuẩn bị tập an ninh quốc phòng thì Tu Kiệt đột ngột ngã xuống cả mặt tái xanh, thậm chí người còn co giật.

Hạo Phong cảm thấy hồn vía mình một phát bay lên mây chơi với thiên thần. Vội vàng đến đỡ lấy anh.

Các bạn học thay nhau rót nước vào miệng anh, sợ anh thiếu nước chết khô.

Giáo viên an ninh quốc phòng cũng tá hỏa.

Tu Kiệt cố gắng mở mắt ra. Miệng hé nói là muốn về nhà. Giáo viên lập tức gật đầu giống như gà mổ thóc. Bây giờ anh có nói anh muốn lên trăng chơi với chị Hằng ông cũng chịu.

Thế là anh được về. Còn cậu thì quang minh chính đại lấy cái cớ đưa anh về.

Lúc leo lên xe của Tu Kiệt. Hạo Phong vẫn còn đang vô cùng ngơ ngác.

“Sao vậy? Thấy tôi diễn có hay không?” Anh chống cằm lên vô lăng nhìn cậu rồi hỏi.

“Hay cái nỗi gì?!” Cậu vẫn còn hốt hoảng, lập tức bác bỏ anh, đánh khẽ vào gương mặt đang huênh hoang của anh.

Tu Kiệt cười ha ha, đề chân ga chuẩn bị xuất phát.

“Đi đâu vậy?” Hạo Phong hỏi.

“Đi tới Tĩnh Lỵ, chở cậu tới khu vui chơi giải trí mới mở” Anh đáp.

“Trong đó có cái gì?” Cậu lấy bánh ra từ trong ngăn tủ trong xe. Vừa ăn vừa nói.

“Có nhà hơi, có xe ngựa, có máy gắp thú bông, có tàu lượn…”

“Đủ rồi, trong khu vui chơi mấy cái đó cái nào cũng có mà, ý tui hỏi là có cái gì đặc sắc hơn cái đó nữa không?”

“Có thể đi chung với bạn trai?”

“Im lặng luôn đi”

“Haha!”

Buổi chiều có phần se lạnh hơn buổi sáng rất nhiều.

Hạo Phong chống cự với cái lạnh bước ra khỏi xe. Cậu thử thờ một hơi thật dài.

Ô, may quá, còn chưa thở ra khói.

Trên vai đáp xuống một cái áo khoác đen rộng.

Hạo Phong quay sang nhìn Tu Kiệt bây giờ chỉ mặc còn có một chiếc áo len cổ cao.

“Không lạnh hả?” Cậu hỏi.

“Lạnh muốn chết” Tu Kiệt vừa nói xong liền lao vào người cậu, cọ xát tìm hơi ấm.

“Buông ra! Nhột quá haha!”

Xà quần một chút. Sau đó hai người liền yên tĩnh lại. Bất quá vẫn dính xát vào nhau như vậy. Nhưng chắc nếu có người đi qua cũng chỉ tưởng lại anh em chí cốt mà thôi.

Hai người đi giữa dòng phố, chen chúc nhau từng bước chân, thỉnh thoảng va chạm vào nhau, lại tách ra, lại va chạm. Khiến đáy lòng dường như dâng lên một cảm giác thích thú.

Hạo Phong kéo Tu Kiệt vào một quầy phóng phi tiêu nhỏ.

50 ngàn 3 phi tiêu. Phóng trúng một cái bong bóng thưởng một chai nước ngọt, phóng trúng hai cái bong bóng thưởng một lốc nước ngọt được tự chọn. Phóng trúng ba cái bong bóng thì được một con gấu lông lớn.

“Muốn con gấu bông đó hả?”

Tu Kiệt chỉ cậu cái con gấu, hình như là gấu trúc, đôi mắt thâm đen, đôi mắt cũng là hạt đậu đen thui…trông như mất ngủ mấy chục năm rồi vậy. Toát lên một vẻ lười biếng.

Phải nói. Con gấu này thật là xấu, xấu đến mức nổi bật cực kỳ, nhìn vào giữa chồng gấu xinh xẻo thì nó chính là khoảng lặng bắt mắt nhất.

Hạo Phong thở dài, đôi mắt nhìn anh đầu sự kì thị.

“Gấu bông không ăn được. Tui muốn cái lốc nước kia kìa, với lại…nó xấu như vậy cậu không thấy hả?”

“Xấu cái gì? Tôi thấy dễ thương lắm mà, lấy cho cậu, nhé?”

Anh chưa đợi cậu gật đầu liền bỏ ra 50 ngàn tiền lấy ba cái phi tiêu.

“Trúng không đó?” Hạo Phong ở một bên nhìn, đột nhiên có cảm giác rất giống ba trẻ trông con trai.

Tu Kiệt trực tiếp dùng hành động cho cậu thấy.

Anh nâng tay, nhắm một mắt lại ngắm vào một cái bong bóng màu hồng gần con gấu đó nhất.

Hành động soái ca này của anh thu hút không ít ánh nhìn của các bạn nữ gần đó. Bất giác có không ít cặp mắt dừng lại gần anh.

Tu Kiệt ổn định hơi thở. Phóng!

Phi tiêu lao thẳng về phía trước. Chạm vào bỏ quá bóng màu hồng, sau đó…không đâm thủng được, phi tiêu bị bật ra, quả bóng chẳng chút nào trầy xước.

Hạo Phong: “…”

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 62

Hạo Phong…không muốn đi học chút nào!

Nếu không phải vì ngày hôm qua ấm đầu nói “tạm biệt bạn trai” thì giờ cậu cũng chẳng phải xoắn xoắn xuýt xuýt giống như thế này.

Nhưng cuối cùng nên đến cũng phải đến thôi.

Đã vậy cậu còn đến sớm nữa mới ghê.

Tâm đã nói là rất ngại ngùng, nhưng thân lại không nhịn được mà hoạt động.

Tu Kiệt luôn đến lớp sớm, anh cũng không phải vì siêng năng gì, chỉ là giáo viên thường nhờ anh một số việc, thế nên phải luôn đến sớm để nhận việc làm.

Hôm nay cố tình mua hai phần ăn sáng, là súp cua ở gần cổng trường, nghe nói rất ngon nên anh liền mua, muốn cho cậu thử.

Hạo Phong vào lớp.

Bây giờ lớp đã vào ít người hơn nhiều. Cũng phải, thi cuối kì xong rồi, cũng sắp đến Tết, chẳng ai muốn đi học sớm cả.

Ngoại trừ cái người vừa có bạn trai như cậu.

Ngồi xuống bàn, cậu chính là gương mặt không tỏ ra vẻ gì đặc biệt, nhưng trong tim đã đập loạn hết cả lên rồi!

“Ăn sáng chưa?” Tu Kiệt hỏi cậu.

Hạo Phong nhắm mắt nhớ lại bản thân đã ăn sáng chưa. Từ lúc mới thức tới giờ cậu cứ lâng lâng lên, bây giờ lại chẳng nhớ gì cả.

Đến khi não của cậu cảm thấy cậu phản ứng quá chậm chạp. Lập tức truyền tín hiệu xuống dưới.

Bụng bất chợt ọt ọt lên vài tiếng.

Hạo Phong: “…”

Quê là quê là quê chúng mình quê nhiều…

Quê là quê là quê chúng mình quê quá…

Cậu bất chợt nhớ tới đoạn nhạc vừa lướt trúng trên Facebook hồi tối. Cậu bây giờ giống như chính là nhân vật chính của bài nhạc này vậy.

Tu Kiệt thấy cậu ngại đến mức mặt đỏ tai hồng, cảm thấy đáng yêu vô cùng, đến cái nét muốn giấu mặt đi làm như chưa có chuyện gì cũng rất hợp với gu của anh.

Thật sự quá tuyệt vời, quá hoàn hảo, anh yêu mất.

Cười khẽ một tiếng. Tu Kiệt lấy từ hộc bàn ra hai hộp súp cua còn nóng hôi hổi đặt lên bàn.

“Nếu như chưa ăn thì bây giờ ăn nhé”

Hạo Phong gật đầu, cầm lấy muỗng dùng một lần bằng gương mặt tôi chẳng còn gì, cũng chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa

Tu Kiệt vừa nhìn cậu vừa húp một muỗng. Không biết có phải là vì có hiệu ứng “bạn trai” hay không mà phần súp này ngon ngoài sức tưởng tượng.

Hạo Phong thì cứ bị nhìn đến sắp bốc hơi.

Ăn thì ăn đi làm gì nhìn người ta quài!

“Tu Kiệt…đừng nhìn nữa” Cậu thấp giọng nhắc nhở.

Trong lớp cũng có lác đác vài người. Tuy một là ngủ, hai là bấm điện thoại nhưng với cái nét thân thân mật mật nhìn cậu như vậy, người khác khó mà không nghi ngờ.

Tu Kiệt khó khăn dời mắt, nhưng một lúc lại tiếp tục nhìn.

Cậu bực bội lấy tay xoay mặt anh đi thì cũng chỉ được một lúc, sau đó cư nhiên lại nhìn nữa!!!

Hạo Phong cảm thấy người bạn trai này của mình thật là hết cứu.

Cậu không một tay xuống gầm bàn, lần mò xuống vỗ vỗ lên đùi anh.

Tu Kiệt cũng luồn một tay của mình xuống, nắm lấy tay cậu.

Cái cảm giác này…

Assss! K.ích thích quá…

Cứ thế vừa ăn vừa nắm, chỗ hai người giống như có bong bóng màu hồng bay lên.

Lại là tiết thể dục đáng chết.

Hạo Phong nằm nhoài người lên cây, thật sự chẳng muốn động đậy chút nào.

Trời hơi se lạnh, bắt chạy hai vòng thì thôi đi, còn phải gập bụng 50 lần.

Làm xong hết cậu liền cảm thấy cực kỳ buồn ngủ!

“Tao ngủ một chút, có gì gọi tao dậy nhé” Tân Nhiên ra hiệu cho cậu và Thanh Dương, cậu chàng cảm thấy cái thời tiết này sắp giết chết mình, hai mắt liên tục dính vào nhau, không thể tách ra được.

Hạo Phong ùa một tiếng, lại chẳng thấy Thanh Dương trả lời, cậu hơi bật người dậy thì thấy Trương Thanh Dương cũng đã ngủ mất lúc nào. Bây giờ Tân Nhiên đang tiến đến ôm lấy cậu ta mà ngủ.

Không biết là mình đã là gay hay tại hành động của hai người này thật sự thân mật. Cậu cảm thấy có chút mất tự nhiên rời mắt.

Hai thằng đực rựa ôm nhau ngủ thôi mà, có gì đâu. Hai người này cũng là bạn của mình đó thôi. Tụi nó thiếu gì lúc ôm như vậy chứ.

Đang nghĩ. Phía sau lập tức truyền đến một nguồn nhiệt nóng chảy khác.

Tu Kiệt dựa lưng mình vào lưng cậu. Mệt mỏi nhắm mắt.

Trời lạnh lại vừa vận động xong, là ai cũng cảm thấy buồn ngủ thôi, kể cả học bá cũng vậy.

“Thứ bảy sẽ họp phụ huynh, thành tích cũng công bố, cậu có định dẫn tôi đi đâu chơi không?” Tu Kiệt hỏi cậu.

“Dẫn đi chơi cái gì? Cậu…cậu tỏ tình trước, không mời tôi đi chơi còn bắt tôi mời cậu” Hạo Phong bĩu bĩu môi.

Tu Kiệt cười lên. Cảm giác thân nhiệt trên người anh đều đang thấm vào cơ thể cậu qua lớp quần áo, vào trong cơ thể.

“Lúc trước kì thi, không phải cậu chơi bóng thua thôi sao?” Anh thoải mái nói.

“Thì sao? Cậu cũng không nói cậu thua thì tôi phải dẫn cậu đi chơi còn gì? Cái cớ này không được, lấy cái khác đi lớp trưởng à…” Cậu đáp lại không thương tiếc.

“Cái cớ gì đây, vậy…bạn trai à, lấy cái cớ muốn hẹn hò với cậu có được không?”

Hạo Phong giống như bị nướng chín!

Đăng bởi Để lại phản hồi

Chương 61

Lăng Minh nghe thấy tiếng mở cửa, liền biết rằng em trai mình đã về.

Anh không kịp nấu cơm cho ngày mai anh ăn, lại còn có cuộc họp quan trọng. Ngay lập tức cởi bỏ tạp dề chạy ra ngoài. Dự định gọi Tu Kiệt nấu phần tiếp theo.

Nào ngờ!

Ấy vậy mà Lăng Minh lại thấy một cảnh tượng cực kỳ kinh dị!

Tu Kiệt nằm ườn lên sô pha, mặt đối diện với Trần nhà. Đang không ngừng cười ngây ngô.

Phải nói, thật sự rất giống tên điên.

“Tu Kiệt! Em làm sao vậy? Em có sao không? Để anh xem”

Lăng Minh bước tới đặt tay lên trán của anh. Anh cũng chưa được xem là khỏi bệnh. Trán vẫn còn hơi nóng.

Lăng Minh giật mình, giống như không thể tin được, lấy một cái nhiệt kế quăng thẳng vào miệng anh.

37,8 độ.

Bệnh viện!!!

Sau đó, Tu Kiệt khó khăn lắm mới khuyên anh mình đừng nháo nữa. Anh chỉ cần nghĩ ngơi một chút là ổn.

Lăng Minh nửa tin nửa ngờ, dặn dò anh đủ thứ rồi mới xách xe đi họp.

Tu Kiệt nhìn anh trai mình. Lắc đầu.

Anh cũng biết anh trai mình rất tốt, còn thương mình rất nhiều, nhưng chuyện từ lúc nhỏ đã khiến anh cảm thấy khó có thể nói chuyện thân thiết với anh mình.

Tu Kiệt sinh ra khá yếu ớt. Cũng từng có lúc bệnh đến độ ba anh cũng từ bỏ anh.

Lúc đó ngày nào anh cũng nằm trên giường. Cả ngày đều mệt mỏi.

Lăng Minh thấy anh như vậy thì ngày nào cũng canh ở cửa. Chờ đợi cơn phát bệnh của anh ổn định rồi mới bước vào.

Tu Kiệt cảm thấy rất vui vẻ vì có anh trai.

Nhưng ba anh lại chẳng mấy vừa lòng.

Vì sinh anh ra mà mẹ anh dường như đã mất đi nửa cái mạng. Còn bị trầm cảm nặng.

Ba Lăng từng nói. Nếu như được chọn lại. Ông liền chọn không sinh cậu ra, một mình Lăng Minh đã đủ tốt rồi, không cần nuôi thêm đứa trẻ bệnh tật quấn thân như thế này.

Lúc đó chính là lúc công ty ông không thấy ổn định. Lăng Minh cũng nói là do ông ấy quá mệt mỏi nên mới nói vậy thôi, anh không cần lo lắng.

Nhưng với tâm lý một đứa trẻ, không thể nào không lo lắng hay sao chứ?

Tu Kiệt thậm chí đã từng nghĩ. Nếu như không có mình thì chắc là cái nhà này sẽ yên ổn hơn.

Đỉnh điểm của suy nghĩ này chính là lúc mẹ anh ghì anh vào bồn rửa mặt.

Mặc kệ anh có kêu gào, khóc lóc đến như thế nào cũng không thể phản kháng lại được với người phụ nữ 38 tuổi. Nếu như lúc đó không có y tá của bệnh viện phát hiện, anh chắc chắn rằng mình đã chết rồi.

Mẹ Lăng vẫn dửng dưng, trong mắt bà vừa bận lại vừa toát lên vẻ đau khổ.

Bà bị bệnh. Anh biết chứ.

Nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản sự buồn bã tản ra từ trong trái tim anh.

Lúc đó anh chỉ mới 10 tuổi.

Một đứa trẻ chỉ mới sống được 1/7 cuộc đời.

Không biết nghĩ gì mà lúc đó Tu Kiệt bắt đầu không nói chuyện nhiều nữa. Với Lăng Minh mới có chút phản ứng. Và đến bây giờ anh cũng vẫn vậy.

Giống như là trên đời chẳng có gì có thể tác động được đến anh nữa.

Cũng không phải, nói đúng hơn là anh không cho phép bất cứ thứ gì có thể tác động đến và làm tổn thương mình nữa.

Đèn trần nhà được tự động bật lên, tiếp đó chính là chuông điện thoại vang dội. Tu Kiệt vẫn thẫn thờ đột nhiên hoàn hồn, nhìn tên người gọi. Anh khẽ mỉm cười.

Cuối cùng cũng có thứ có thể tác động đến anh. Anh còn tình nguyện để nó tác động.

“A lô? Mô shi mô shi?”

“Nghe đây, mấy giờ rồi còn chưa ngủ?”

Hạo Phong đầu dây bên kia đang nằm trên giường, vốn là định ngủ nhưng lại không thể ngủ được. Thế nên cậu gọi cho anh.

“Không ngủ được. Cậu…đã khỏi bệnh rồi chứ?” Cậu hỏi anh.

Tu Kiệt ngã xuống sô pha, gác tay lên trán.

“Vẫn còn hơi nóng, nhưng người thì rất ổn” Anh đáp.

“Ồ”

Hết đề tài.

Ngay lập tức bầu không khí có phần hơi ngượng ngùng.

Hạo Phong không chịu được cái cảm giác này, nó rất kì cục nhưng lại khiến tim cậu vang dội.

“Đã rất tối rồi…” Tu Kiệt đột ngột mở miệng. Truyện Đam Mỹ

“Ồ, xin lỗi, vậy ông đi ngủ đi, ngủ ngon” Cậu lập tức trả lời lại, nhưng trong lòng không ngừng cảm thấy mất mát.

Tại sao chứ! Chỉ mới nói có mấy câu thôi mà!!

Tu Kiệt không hiểu được lòng cậu. Anh nhìn đồng hồ 9 giờ tối rồi, đây là giờ để ngủ của một chú thỏ. Ngủ giờ này tốt cho sức khỏe nhất.

“Vậy thì ngủ ngon” Anh chúc.

“Ừ” Cậu đáp một tiếng. Lại không tắt máy.

Tu Kiệt cũng không tắt máy, phải nói là anh không muốn tắt.

“Cậu mau tắt đi…” Hạo Phong nói.

“Không được, cậu tắt” Tu Kiệt lập tức đáp lại.

Cả hai dường như đều không muốn tắt máy trước.

Hạo Phong không biết cảm giác này là gì mà cứ chiếm lấy tim cậu mãi. Cuối cùng cậu nhắm mắt, thốt lên khe khẽ.

“Ngủ ngon…bạn trai…”

Sau đó lập tức tắt máy chạy mất dạng.

Nói xong cái xưng hô này. Thiếu điều cậu muốn lấy ngón chân cái đào thành một cái động trên đệm. Cả mặt nóng bừng lên. Tim như muốn nhảy ra ngoài.

Cũng quá…quá là đau tim đi thôi…